Sau khi Hướng Vãn Vãn về phòng, cô dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa và thay đồ.
Trong lòng cô vẫn luôn lo lắng cho Cận Tập Ngôn, nhưng lại chỉ có thể lo lắng mà không làm được gì khác.
Rõ ràng là đã quyết tâm giữ khoảng cách với anh….
Nhưng nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của anh, lúc định thần lại thì bất giác Hướng Vãn Vãn đã đi ra khỏi phòng mình từ bao giờ.
Nhìn hình ảnh phản chiếu sắc mặt lo lắng của mình trên gờ kim loại cửa phòng ngủ, Hướng Vãn Vãn lại thở dài.
Thôi vậy.
Đợi anh khỏi bệnh thì lại giữ khoảng cách vậy.
Bây giờ anh vừa ngất xong, giữ hay không giữ khoảng cách thì cũng giống nhau mà.
Nghĩ như vậy, cô đi về phía căn phòng ở đầu cầu thang.
Cửa phòng ngủ hình như cố ý để mở hé ra, Hướng Vãn Vãn từ ngoài cửa liếc nhìn vào bên trong.
Mẹ của Cận Tập Ngôn, bà Trần Mỹ Tâm đang cầm điện thoại đi đến giường, chụp selfie mình và Cận Tập Ngôn đang ngất trên giường.
“…..”
Không biết mẹ con tình thâm thế nào, mà có thể lúc con trai mình đang bị bệnh vẫn không quên lấy điện thoại ra chụp lại để làm kỷ niệm.
Sau khi Trần Mỹ Tâm lại chụp xong một tấm khác, lúc này nhìn lên mới phát hiện Hướng Vãn Vãn đang đứng ở cửa.
Bà vẫy tay với cô: “Vãn Vãn, vào đi.”
Hướng Vãn Vãn gật đầu bước vào, dừng lại cách giường bệnh khoảng một mét.
“Lại gần một chút.” Trần Mỹ Tâm kéo tay của cô, hai người cùng nhau ngồi cạnh giường bệnh của Cận Tập Ngôn.
Trần Mỹ Tâm cười nhìn cô: “Nói thật với cháu, từ lúc tiểu tử này một mình chuyển sang tòa phía Tây này, đây là lần đầu tiên bác ngồi trên giường nó đấy.”
Nói xong, bà như nghĩ tới điều gì đó, tức giận quay người lại nhéo mặt Cận Tập Ngôn, mắng nói: “Tiểu tử thối! Con luôn chê mẹ không sạch sẽ, không được ngồi lên giường của con! Bà đây hôm nay không phải đã ngồi lên rồi sao.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Cảm nhận được mình đang thất lễ, Trần Mỹ Tâm lúng túng cười, rút tay lại nói: “Bác đã không nhéo mặt nó nhiều năm rồi.”
Sau khi bố mẹ anh quay trở lại, Hướng Vãn Vãn vẫn rất ít khi được nhìn thấy họ.
Thỉnh thoảng vì đi ngang qua khi vườn hoa của tòa Đông, mới xa xa nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hai người.
Trước đó, cô luôn nghĩ Cận Tập Ngôn là một đứa trẻ “cha không thương, mẹ không yêu”, nên lớn lên tính cách mới lạnh lùng như vậy.
Nhưng sau vài lần chứng kiến Cận Tập Ngôn với cha mẹ mình vẫn là một bộ dạng lạnh lùng như vậy, thì cô hiểu ra người đàn ông này, bản chất đã lạnh lùng như vậy rồi.
Nghĩ đến đây, Hướng Vãn Vãn mím môi.
Trần Mỹ Tâm bực bội thở dài: “Con trai bác trước đây vẫn thỉnh thoảng cho bác tới tòa Tây này, nhưng từ lúc bác trở về hôm sinh nhật nó, nó liền bảo bác và cha nó không được đến đây nữa. Nếu có việc gì thì nó sẽ tự sang tòa Đông.”
Dứt lời, bà nhìn Hướng Vãn Vãn, lại nói: “Người không biết lại nói, nó ở tòa Tây “kim ốc tàng kiều” cũng nên.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Trần Mỹ Tâm còn tức giận chỉ về phía cầu thang: “Tức nhất là nó còn lắp một cái cửa ở ngay cầu thang, đến mật khẩu cũng không nói cho bác biết.”
Cánh cửa ở đầu cầu thang dường như được Cận Tập Ngôn lắp vào hôm Thẩm Ngọc tự tiện lên tầng 2.
Lúc trước cô cũng hỏi anh tại sao lại lắp nó. Cô nhớ, lúc đó người đàn ông nói với vẻ mặt chán ghét: “Tránh cho sau này có người khác lên đây làm phiền.”
Khi đó Hướng Vãn Vãn không hiểu câu này lắm, cô chỉ cho rằng Thẩm Ngọc làm phiền tới anh.
Nhưng lúc này, nghe được lời lên án của Trần Mỹ Tâm, cô dường như đã hiểu ra được gì đó.
Hướng Vãn Vãn nhẹ nhàng nói: “Có thể là phòng trộm?”
“Cắt.” Trần Mỹ Tâm nhìn về khuôn mặt tái nhợt của Cận Tập Ngôn, sau đó lại híp mắt nhìn Hướng Vãn Vãn: “Thằng nhóc thối này đang nghĩ gì bác đều biết hết rồi.”
Hướng Vãn Vãn bị ánh mắt vừa kỳ quái vừa hài lòng của bà làm cho lúng túng, cô nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác.
Trần Mỹ Tâm: “Nó trước đây mỗi ngày nói với bác một câu đã là hiếm có rồi, nhưng hiện tại lại khác rồi.”
Hướng Vãn Vãn lẩm bẩm: “Thật sao ạ?”
Trần Mỹ Tâm vươn tay ra, cầm lấy con búp bê bên cạnh gối của Cận Tập Ngôn.
Ánh mắt của Hướng Vãn Vãn cũng khẽ động.
Con búp bê được bọc một lớp túi chống bụi kia chính là quà sinh nhật mà cô tự tay làm cho anh mà.
Trần Mỹ Tâm: “Vãn Vãn, con búp bê này là do cháu làm à?”
Bị ánh mắt mong đợi của bà nhìn sang, Hướng Vãn Vãn vô thức lắc đầu từ chối.
“Hôm sinh nhật Tập Ngôn bác không thấy cháu ở đó.”
Trần Mỹ Tâm nói như không để tâm đ ến sự phủ nhận của Hướng Vãn Vãn, lại nói tiếp: “Đêm hôm đó, nó vẫn luôn ôm chặt con búp bê này, tâm tình vẫn cứ không vui.”
Nói đến đây, như nhớ tới điều gì đó buồn cười: “Cha nó nhân lúc nó không chú ý, còn đi qua giật của nó 2 3 lần, còn nói xấu c.h.ế.t đi được.”
“…..”
Hướng Vãn Vãn sững sờ.
Cảm thấy mình nói sai rồi, Trần Mỹ Tâm lại đổi cách nói: “Tất nhiên, con búp bê này không xấu. Cha nó là một thẳng nam, mà ánh mắt của thẳng nam thì rất khó hiểu. Ngược lại bác lại cảm thấy con búp bê này rất dễ thương.”
Ánh mắt rơi vào con búp bê trên tay Trần Mỹ Tâm, Hướng Vãn Vãn nhìn cái đầu con búp bê không quá cân xứng với thân hình, cùng với lời giải thích gượng gạo của bà, cô cũng không cảm nhận được sự an ủi này.
Nghĩ đến lúc đó mình có phải là bị tình yêu che mờ lý trí hay không mà còn cảm thấy Tiểu Ngôn Ngôn cực kỳ đẹp mắt.
Trần Mỹ Tâm: “Vốn dĩ Tập Ngôn không nói nhiều, nhưng sau khi nghe cha nó nói như vậy, nó liền phớt lờ cha nó cả một tuần, đến một câu cũng không nói với ông ấy. Khiến ông ấy chán nản một thời gian dài.”
Trần Mỹ Tâm nói xong, bà che bụng cười, thật lâu sau mới nhịn được: “Được rồi, chúng ta không nói cái này nữa. Nhân lúc nó vẫn còn chưa tỉnh, để bác chụp cho hai đứa một tấm, chờ nó tỉnh rồi thì không còn cơ hội tốt như này nữa đâu.”
Hướng Vãn Vãn xua tay từ chối: “Bác, cháu không…”
Cô còn chưa nói xong, Trần Mỹ Tâm đã đẩy cô đến bên cạnh Cận Tập Ngôn.
Sự việc xảy ra đột ngột, cô không hề chuẩn bị trước, đợi lúc phản ứng lại được thì đầu của cô đã đặt cạnh mặt của Cận Tập Ngôn rồi.
Khoảng cách giữa hai người rất gần.
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh, Hướng Vãn Vãn cau mày.
Vô thức đưa tay lên chạm vào trán anh.
“Ưm” một tiếng.
Hướng Vãn Vãn hoàn hồn, lập tức rút tay về, đứng dậy kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Trần Mỹ Tâm nhìn điện thoại, che miệng cười thầm. Nhìn thấy cô quay người lại, bà nhanh chóng thu lại nụ cười: “Bác xuống nhà xem cháo đã nấu xong chưa, Vãn Vãn giúp bác chăm sóc Cận Ngôn một chút nhé.”
“….”
Không đợi Hướng Vãn Vãn nói gì, Trần Mỹ Tâm cười xoay người đi với điện thoại trên tay.
Sau khi ra khỏi phòng, bà còn chu đáo đóng cửa phòng lại.
Động tác nhanh chóng dứt khoát, bán đứng con trai một cách triệt để.
Hướng Vãn Vãn thở phào một hơi.
Cô tiến tới gỡ chiếc khăn trên trán Cận Tập Ngôn xuống, đắp một chiếc khăn lạnh khác lên đầu anh, lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn.
Chắc là Mã Dao đã cho anh uống 2 lần đường glucose nên sắc mắt anh dường như đã tốt hơn so với lúc mới về nhà.
Chỉ là cả người vẫn ốm yếu như vậy.
Dù khó chịu nhưng vẫn cùng cô dầm mưa.
Ngay cả khi anh sắp ngất vì hạ đường huyết, cũng không thấy anh nói lời nào.
Rõ ràng anh không làm gì sai, còn quan tâm cô nhiều như vậy. Nhưng điều mà cô ngày ngày trăn trở lại là sự tự ti và hèn mọn.
Nhìn thấy anh hôn mê, Hướng Vãn Vãn càng cảm thấy tội lỗi, cảm thấy mình chính là người đã mang đến tai vạ cho anh.
Người cao ngạo lạnh lùng như anh, lại vì cô mà chịu đựng những chuyện tồi tệ mà cả đời này anh nhất định sẽ không bao giờ gặp phải.
Cũng không biết vì sao ngay từ đầu có thể tự tin tự đại như vậy mà thích anh.
Cô luôn nỗ lực cố gắng trở nên ưu tú hơn để bản thân có thể xứng được với anh. Nhưng cô lại lờ đi sự thật rằng hai người họ thật sự không cùng một thế giới.
Cho dù có xuất sắc đến đâu cũng không đuổi kịp được anh, xứng được với anh.
Nội tâm càng ngày càng lạnh lẽo.
Một tiếng gõ cửa phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Hướng Vãn Vãn hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, bước tới mở cửa.
Ngoài cửa không có ai cả, phía dưới mặt sàn, cạnh cửa có đặt một cái khay. Trong khay có một bát cháo, một cốc nước và một ít thuốc.
Hướng Vãn Vãn vốn cho rằng sẽ có người đến, rồi mình sẽ trở về phòng. Nhưng nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi xuống từ cầu thang, cô dừng một chút, bưng khay đặt lên tủ bên cạnh giường, yên lặng ngồi bên cạnh Cận Tập Ngôn.
Rõ ràng đã quyết định sẽ vạch ranh giới rõ ràng với anh, nhưng cô không thể không lo lắng. Hướng Vãn Vãn tự an ủi mình, quan tâm anh thêm một lần nữa, lại để cho mình có thêm một kỷ niệm đi.
Ngay khi cô đang nhìn chằm chằm Cận Tập Ngôn.
Người đàn ông khó chịu cau mày lại.
Hướng Vãn Vãn đứng dậy và đến gần anh.
“Anh trai.”
Nghe thấy giọng nói của cô, Cận Tập Ngôn chậm rãi mở mắt ra. Có lẽ do ngủ quá lâu nên dù ánh mắt anh đang nhìn cô nhưng lại không hề có tiêu cự nào.
Hướng Vãn Vãn lặng lẽ nhìn anh, cũng không vội vàng lên tiếng.
Một lúc sau, ánh sáng trong mắt người đàn ông dần dần trở lại, trong đôi mắt xinh đẹp đó gần như chỉ có duy nhất hình bóng cô.
Trái tim cuối cùng cũng bình tĩnh lại của Hướng Vãn Vãn lại bắt đầu đập loạn xạ, nhưng cố giả vờ bình tĩnh.
Vừa mới tỉnh lại đã bắt gặp ánh mắt của cô, Cận Tập Ngôn có chút miệng đắng lưỡi khô, anh nhướng mày rời mắt đi: “Em nhìn tôi như vậy…..”
“…..”
“Khiến tôi có cảm giác mình bị bệnh rất nghiêm trọng.”
Câu nói này khiến bầu không khí trở lại bình thường.
Hướng Vãn Vãn đứng dậy, đỡ anh ngồi dậy, đặt một cái gối lên phía sau lưng anh.
Hôm nay do khóc quá nhiều, nên âm thanh cũng có chút khàn khàn: “Người ta dù bệnh nặng thì cũng vẫn kiên cường chống đỡ, không giống anh, nói ngất liền ngất.”
“….” Cận Tập Ngôn không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.
Ánh mắt rơi vào khay trên bàn, nhìn thẳng bát cháo bên trong: “Tôi đói.”
“Ồ” Hướng Vãn Vãn cầm bát cháo tới đưa cho anh.
Cận Tập Ngôn nhìn cô một cái, không có nhận.
Hướng Vãn Vãn: “Không phải anh bảo đói sao?”
“Ừm.” Người đàn ông bày ra dáng vẻ “tôi rất yếu ớt, sắp ngất rồi”, nhẹ giọng nói: “Tay không cử động được.”
“….”
Sao vừa nãy anh chống tay ngồi dậy, không thấy anh yếu ớt như vậy. Chớp mắt cái đã trở thành em gái Lâm* rồi.
*Lâm Đại Ngọc.Hướng Vãn Vãn có chút không nói nên lời: “Anh đói nên ngất, chứ tay cũng không gãy.”
Cận Tập Ngôn vô lực hạ tay xuống, thản nhiên nói: “Tay cũng đói ngất rồi, còn chưa tỉnh.”
Bộ dạng tôi không cầm nổi bát đấy, em làm gì được tôi.
“…..”
Ánh mắt cô rơi xuống đôi môi nhợt nhạt của anh, Hướng Vãn Vãn chịu thua không nói nữa.
Cô cầm bát lên khuấy đều, cháo rau củ nhiều màu sắc trong chiếc bát trắng tinh nhìn rất ngon mắt.
Cô xúc một thìa, đưa nó tới trước mặt anh, cách miệng anh chỉ một nắm tay.
Cận Tập Ngôn nhìn cô không chớp mắt, vẫn không nhúc nhích.
Hướng Vãn Vãn rung thìa: “Ăn.”
Cận Tập Ngôn: “Tôi không có sức, em đến gần chút nữa.”
“….”
Cô để thìa ngay cạnh rồi còn không có sức cái gì, có cần phải yếu đuối đến vậy không!
Nhưng nghĩ tới anh bị bệnh là lỗi của cô.
Hướng Vãn Vãn lại ngoan ngoãn di chuyển cái thìa gần hơn chút nữa, dừng lại ngay khóe miệng anh.
Cận Tập Ngôn: “Nóng thế, sao em không thổi?”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Cô nghiến răng nghiến lợi thầm nhủ “anh là bệnh nhân, anh lớn nhất, phải kiên nhẫn”. Sau đó cô đưa chiếc thìa lên, thổi hai ba lần rồi lại đút cho anh.
Cận Tập Ngôn lúc này mới há miệng ăn thìa cháo.
Có thể dễ dàng nhận ra được bây giờ anh đang rất hài lòng.
Hai người, một người cho ăn, một người nghiêm túc ăn, trong chốc lát đã ăn xong bát cháo.
Hướng Vãn Vãn đặt bát cháo xuống, lấy thuốc và nước từ trong khay.
“Anh trai, anh nghỉ ngơi sớm đi, em ra ngoài đây.”
Cận Tập Ngôn chỉ vào miệng mình: “Giấy.”
Thấy khóe miệng anh bị lem một chút cháo, Hướng Vãn Vãn đặt đồ xuống, đứng dậy đi đến bàn trà lấy tờ giấy ăn.
Đưa cho anh: “Cầm đi anh.”
“Tay tôi không có sức.” Cận Tập Ngôn dùng cằm chạm vào giấy.
“Em lau cho tôi.”
“….”