Huấn luyện quân sự đối với sinh viên năm nhất thật sự rất khắc nghiệt. Mỗi ngày sau khi huấn luyện, tắm rửa xong liền phải trở về ký túc xá do quân đội sắp xếp, Hướng Vãn Vãn cảm thấy mình như đang sống sót trong một thảm họa vậy.
Không thể mang theo di động, nhưng buổi tối trước khi đi ngủ cô vẫn cố gắng bí mật gửi tin nhắn cho Cận Tập Ngôn. Chỉ là cô không thể trò chuyện mỗi ngày vài câu với anh được vì quá mệt mỏi.
Đêm ấy Cận Tập Ngôn về đến nhà, Mã Dao liền biết chuyện của hai người bọn họ.
Đối với việc hai người tiền trảm hậu tấu, Mã Dao cũng rất dễ dàng đồng ý. Khi gọi điện cho Hướng Vãn Vãn, bà còn nghĩ là cô theo đuổi Cận Tập Ngôn, khen ngợi cô giỏi lắm, rất có mắt chọn người.
Sau Mã Dao là Tần Thư cũng gọi điện tới chúc mừng, chúc cô đạt được ước nguyện, ước mơ thành hiện thực.
Hướng Vãn Vãn không nói ra lời, đúng là cô có tình cảm với anh trước, nhưng nghĩ lại một chút, là sau khi Cận Tập Ngôn đến đại học B, trước mặt toàn trường show ân ái, lại còn mua một căn nhà… cũng không biết ai là người giỏi, ai theo đuổi ai.
Bất kể Hướng Vãn Vãn nói gì, cả hai người đều tin vào “sự thật” là cô theo đuổi Cận Tập Ngôn vì vẻ đẹp của anh, còn chiếm tiện nghi của người ta nữa.
Tần Thư đang học ở đại học A, trong cuộc trò chuyện với cô ấy, Hướng Vãn Vãn biết được lý do vì sao sinh viên nữ hai trường học lại có sự trèo qua trèo lại với nhau rồi. Do một học bạn học cũ ở đại học B của Cận Tập Ngôn đã đăng một bài viết ẩn danh trong Tieba đại học A, với tiêu đề là “Nhân tài kiệt xuất của đại học A thì làm sao, không phải vẫn bị sinh viên đại học B chúng tôi cướp tới tay sao”. Kèm theo đó là một bức ảnh, là chụp lén Cận Tập Ngôn hôn cô ở cổng trường.
Trong ảnh, hai người đang hôn nhau khó có thể tách rời.
Cận Tập Ngôn ở đại học A nổi tiếng lạnh lùng vô tình, mặc dù vậy nhưng vẫn có rất nhiều người theo đuổi anh.
Trước đó họ còn nghĩ làm gì có cô gái nào có thể lay động được anh, nên những người theo đuổi anh mới thu liễm lại. Nào ngờ đột nhiên lộ ra, nam thần cũng yêu đương như người bình thường, hôn nhau không kiêng nể trước cổng trường đại học của người ta…..Các nữ sinh trường đại học A bùng nổ đòi lý lẽ và bằng chứng xác thực, thậm chí còn thu hút sự chú ý của các sinh viên trường đại học B về vấn đề này.
Nhờ anh mà cái tên Hướng Vãn Vãn trở nên nổi tiếng nhất ở cả hai trường đại học.
Rất nhiều học sinh ở trường cấp ba A hiện đang học ở đại học A hoặc đại học B cũng gửi vô số lời chúc mừng tới Hướng Vãn Vãn.
Đến nỗi Hướng Vãn Vãn từng nghi ngờ rằng “người tốt bụng” đăng bài ẩn danh trên Tieba đại học A để khoe khoang kia chính là Cận Tập Ngôn.
Sau cô nghĩ ra điều này, cô trực tiếp gửi tin nhắn cho Cận Tập Ngôn: [Anh ơi, Tần Thư nói ở Tieba đại học A có một bài viết đang rất nổi tiếng, là anh đăng sao?”
Cận Tập Ngôn nhanh chóng trả lời: [Anh sẽ đăng một bài viết khó hiểu như vậy sao?]
Hướng Vãn Vãn: [……]
Có lý.
Nếu là Cận Tập Ngôn tự đăng bài, có thể sẽ không phải là những bài đăng bình thường. Mà sẽ là bài đăng 18+, những hành vi cấm trẻ em.
*
Sau khi hai người trò chuyện một lúc, Hướng Vãn Vãn buồn ngủ ríu mắt vào chúc anh ngủ ngon.
Sau khi thoát khỏi Wechat, nhìn ứng dụng Tieba trên điện thoại, Hướng Vãn Vãn cố nén cơn buồn ngủ và ấn vào.
Trực tiếp tìm đến trang của đại học A.
Quả nhiên là vậy, bài đăng của “người tốt” kia được ghim ngay trên đầu, còn kèm thêm chữ “HOT” bên cạnh nữa.
Hướng Vãn Vãn rất tò mò quan điểm của mọi người về mối quan hệ của họ, vì vậy cô cũng ấn vào xem. Nói chung, các bình luận tốt, xấu đều có, không có cái nào quá tiêu cực.
Ngay khi Hướng Vãn Vãn không còn hứng thú và muốn tắt đi, cô trượt tay và nhìn thấy một bình luận được thả like rất nhiều.
Chủ nhân bình luận bày tỏ một ý kiến rất “tri thức”:
“Gia cảnh của Cận đại thần mọi người đều biết rõ, không chỉ là phú nhị đại, chính bản thân anh ấy cũng là một huyền thoại.
Còn Hướng Vãn Vãn này, tôi có một người bạn học cùng cấp ba với cô ta, nghe nói cô ta chỉ là một cô gái bình thường, có hơi ưa nhìn chút thôi.
“Phú nhị đại vs Cô gái bình thường”, không phải vấn đề là bọn họ có hợp hay không, mà vấn đề là cô ta có xứng được đứng cạnh anh ấy cả đời hay không. Tôi ngồi đây chờ ngày hai người chia tay, nếu không chia tay tôi sẽ phát trực tiếp ăn shit.”
Hướng Vãn Vãn cau mày nhìn những bình luận ở dưới trả lời bình luận này một lúc rồi tắt điện thoại đi, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Vì quá mệt mỏi nên những người khác trong phòng đều đã ngủ say, nhưng cơn buồn ngủ của Hướng Vãn Vãn lại biến mất. Trong lòng rất tức giận, nhưng lại không có lý do gì để bắt bẻ người khác.
Câu nói “có xứng đáng đứng bên cạnh anh cả đời hay không” luôn luôn là điều mà cô day dứt. Rõ ràng đã hạ quyết tâm sẽ không quan tâm tới nó nữa, nhưng không thể không quan tâm.
Hướng Vãn Vãn cũng không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Buổi sáng phải dậy lúc 6 giờ, nhưng 5 giờ 30 cô đã tỉnh rồi. Phòng ngủ rất yên tĩnh, Hướng Vãn Vãn nhẹ nhàng xuống giường đi vào phòng tắm.
Khi cô đang đánh răng và xem tin tức, điện thoại của cô đột nhiên rung lên, là Cận Tập Ngôn gọi đến.
Hướng Vãn Vãn cầm nó lên, trong miệng vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng, ậm ờ: “Alo, anh.”
Cận Tập Ngôn: “Dậy rồi?”
Thanh âm của anh có chút khàn khàn, như không được nghỉ ngơi tốt vậy.
Hướng Vãn Vãn đột nhiên nhớ tới bình luận cô nhìn thấy trên bài đăng kia tối qua. Gọi cho cô sớm như vậy, lại còn có vẻ như không được nghỉ ngơi đàng hoàng, vậy chắc chắn anh cũng đã nhìn thấy nó.
Hướng Vãn Vãn bình tĩnh nhổ bọt ra, súc miệng lại, rồi mới nói: “Anh à, câu này còn phải hỏi sao?”
Có lẽ thấy giọng điệu của cô vẫn nhẹ nhàng, không có gì là tức giận, Cận Tập Ngôn ở đầu bên kia thở phào nhẹ nhõm: “Tối qua lúc nghỉ ngơi ngoài nói chuyện với anh, em còn làm gì khác không?”
Hướng Vãn Vãn: “Anh biết mà, trong trại quân đội không cho phép chúng em dùng điện thoại. Tối qua trở về đã quá mệt rồi, còn nhận cuộc gọi của mẹ, Tần Thư nữa, sau đó nói chuyện với anh một lúc là ngủ thiếp đi luôn.”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn: “Không làm thêm gì khác?”
Đã tò mò thế này còn không trực tiếp hỏi cô đã xem bài đăng hôm qua luôn.
Muốn trêu chọc anh, cô cười nói: “Làm sao thế anh? Hay anh sợ em tìm một anh trai trong quân đội, nắm tay nhau cùng đi ngắm cảnh đêm?”
Cận Tập Ngôn: “Em dám!”
Hướng Vãn Vãn: “Vậy sao sáng sớm anh đã gọi điện tới để lảm nhảm hỏi em này kia làm gì? Em biết em rất xuất sắc, rất nhiều người thích, nhưng anh cũng không thể trói em vào thắt lưng anh được, đúng không?”
Cận Tập Ngôn ở đầu bên kia không nói gì.
Hướng Vãn Vãn lại nói: “Anh trai, anh yên tâm đi, đầu anh còn đen, chưa có xanh.”
Cận Tập Ngôn lúc này mới nói: “Anh cảm thấy đề nghị của em rất hay, quả thật nên trói em vào thắt lưng thì mới yên tâm được.”
*
Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa, gần đến giờ tập hợp mới cúp điện thoại.
Điện thoại vừa cúp, Tần Thư gọi tới.
Hướng Vãn Vãn vừa nhấc máy, giọng nói đầy phấn khích của Tần Thư đã vọng ra: “Hướng Vãn Vãn, cậu gọi điện với ai mà mình gọi cho cậu nửa ngày mà vẫn máy bận!!!! Mình nói cho cậu nghe, anh chàng đẹp trai nhà cậu đã hack tài khoản Tieba đại học A rồi!!!”
Hướng Vãn Vãn sửng sốt: “Cái gì??”
Tần Thư xúc động giải thích: “Hôm qua mình lên lướt dạo xem một vòng, thấy có một bình luận được like và trả lời phía dưới rất nhiều. Giọng điệu bình luận đó cực kỳ phản cảm, toàn bộ là chê cậu, phía dưới còn có nhiều người ghen tỵ mà nói xấu nữa. Sáng nay mình định vào xem lại thì mới phát hiện, cả Tieba của đại học A đều bị hack rồi.”
Hướng Vãn Vãn mở vòi nước, ném khăn mặt vào đó, vừa xả nước vừa hỏi: “Cậu chắc chắn việc hack Tieba là do anh ấy làm?”
Tần Thư: “Không phải bạn trai cậu thì còn có thể là ai! Cậu có biết bây giờ khi mở Tieba của đại học ra sẽ nhìn thấy cái gì không??”
Hướng Vãn Vãn: “Nhìn thấy gì?”
Tần Thư: “Thôi, mình phải đi tập quân sự rồi, không muốn nói với cậu chuyện này, nếu không sáng sớm lại bị nhét phải ăn cẩu lương.”
Tần Thư trực tiếp cúp máy.
Sau khi Hướng Vãn Vãn rửa mặt xong, cô nghi ngờ ấn vào Tieba đại học A. Không biết có phải nhiều người cũng đang truy cập vào hay không mà phải hơn 2 phút sau mới load được.
Chỉ là sau khi nhìn vào, nó hoàn toàn không còn như trước.
Ngay trên đầu trang chủ có một hàng chữ in đậm đỏ rực, phát sáng nhấp nháy rất bắt mắt người nhìn.
“XX muốn ăn shit của loài động vật nào? Đợi chúng tôi kết hôn rồi sẽ mang đến cho bạn, tiện thể xem bạn phát trực tiếp luôn.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Cái người XX này có thể chính là tác giả của bình luận hôm qua cô đã xem.
Mặc dù không biết làm thế nào mà một đêm đã có thể tra ra danh tính của người ta….
Nhưng thủ đoạn đầy sự khoe khoang tình cảm này thực sự như Tần Thư đã nói, vừa nhìn là có thế biết ai đã làm điều này.
Trong đầu tưởng tượng hình ảnh Cận Tập Ngôn nghiến răng nghiến lợi làm anh hùng bàn phím, Hướng Vãn Vãn khẽ cười, tâm trạng bị đè nén cả đêm cũng được giải tỏa.
Bởi vì đêm qua nghỉ ngơi không tốt, buổi tập chạy bộ đầu tiên của ngày tập luyện cô đã cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Thấy sắc mặt cô tái nhợt, thầy huấn luyện để cô ngồi chỗ râm mát nghỉ ngơi một chút.
Hướng Vãn Vãn tìm một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi. Ngay khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, một người ngồi xuống bên cạnh cô. Tưởng họ cũng ngồi nghỉ ở đây, Hướng Vãn Vãn không để ý lắm, thậm chí còn không mở mắt ra xem.
Thấy cô cau mày, Trương Hạo biết cô đã tỉnh, nhịn không được gọi: “Hướng Vãn Vãn.”
Giọng nói quen thuộc, như đã từng nghe qua ở đâu rồi. Nhưng sau khi đến đại học B, Hướng Vãn Vãn cũng chưa từng gặp được người quen nào.
Cô mở mắt ra, hơi ngạc nhiên khi thấy đó là Trương Hạo.
Một thành viên của đội tuyển bida thành phố A, nhớ tới huấn luyện viên Trần Trình đã nói rằng anh ta đã 20 tuổi rồi, bây giờ anh ta đang mặc quân phục huấn luyện, trông như sinh viên năm nhất vậy.
Như biết cô đang nghĩ gì, Trương Hạo cũng không đợi cô hỏi, liền trực tiếp giải thích: “Cấp ba tôi nghỉ học hai năm để đi thi đấu.”
“Thảo nào.” Hướng Vãn Vãn gật đầu như đã hiểu rõ.
Vì cùng nhau chơi bóng rồi, nên cô cũng biết Trương Hạo rất ít nói chuyện, nhìn thấy anh ta yên lặng ở cách cô không xa, cô liền coi anh ta như không khí, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Thấy cô nhắm mắt lại, Trương Hạo nhìn lúc lâu: “Thầy Trần thật sự rất muốn cậu ra nhập đội, trận thi đấu sắp bắt đầu rồi, cậu không suy nghĩ lại sao?”
Không mở mắt, Hướng Vãn Vãn bình tĩnh nói: “Cậu có xem trận thi đấu ở Pháp năm 2016 không?”
Trương Hạo gật đầu: “Có.”
Hướng Vãn Vãn: “Thế 2017 thì sao?”
Trương Hạo lần này không có trả lời luôn, dừng một lúc, mới khẽ gật đầu.
Hai người cùng không nói gì nữa, bầu không khí có chút gượng gạo.
Một lúc lâu sau, Hướng Vãn Vãn mở mắt ra, nhìn anh nhếch miệng.
Trương Hạo cắt ngang bầu không khí này, đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy cậu không phải là người như vậy.”
Hướng Vãn Vãn: “Không phải là người như vậy?”
Trương Hạo: “Đúng, không phải là người như vậy.”
Anh ta nói rất nghiêm túc và chắc chắn.
Hướng Vãn Vãn dựa lưng vào gốc cây, ánh mặt trời có chút chói mắt, cô đưa tay lên che, như đang nhớ tới gì đó trong quá khứ, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Vài phút sau, cô lẩm bẩm: “Cậu muốn nói là tôi không giống người sẽ “đánh trận giả”* sao?”
*Đánh trận giả: khi tuyển thủ khi bị phát hiện đánh trận giả sẽ bị cấm thi đấu, thời gian cấm túc còn phụ thuộc vào ban tổ chức.Nói xong, cô mím môi cười, đưa mắt nhìn thẳng vào mặt anh ta: “Nhưng lúc đó thực sự tôi đã đánh trận giả đấy.”
Giọng điệu của cô đầy sự trêu đùa, nhưng cũng đầy tự giễu.
Thấy cô như vậy, Trương Hạo có chút kích động nói: “Cho dù thật sự như vậy, tôi tin cậu cũng là bị ép buộc thôi.”
Đối với sự tin tưởng mù quáng của anh ta, Hướng Vãn Vãn nói: “Chúng ta không thân quen, cậu cứ vậy mà tin tưởng tôi?”
Ánh mắt Trương Hạo kiên định nhìn cô.
Năm 2016, bida đối với anh ta là kiểu có cũng được, không có cũng chả sao. Cho đến khi anh ta xem được trận đấu của cô năm đó.
Là một khán giả, anh ta có thể cảm nhận được tình yêu của Hướng Vãn Vãn dành cho bida như thế nào, chứng kiến cô bình tĩnh và tự tin giành chiến thắng trên sân thi đấu, Trương Hạo sau khi về nước ngay lập tức làm thủ tục xin nghỉ học và gia nhập đội tuyển bida thành phố A.
Trong thời gian đó, mỗi khi gặp những giai đoạn khó khăn, nghĩ đến nụ cười tự tin của cô gái nhỏ giành chiến thắng trong cuộc thi năm đó, anh ta lại có thêm động lực. Không những thế, anh ta đã giành được vô số chức vô địch nhờ vào sức mạnh vô hình đó.
Sau năm 2017, cô đột nhiên biến mất, Trương Hạo thậm chí còn mắc chứng trầm cảm trong suốt một thời gian dài.
Không ai biết anh ấy đã vui mừng phấn khích như thế nào khi nhìn thấy Trần Trình đưa cô đến đội tập luyện ngày đó.
Trương Hạo chân thành nói: “Ừm, tôi tin cậu.”
“Phì….” Hướng Vãn Vãn cười phá lên, cười một lúc, đôi mắt có chút hồng lên: “Mặc dù khi đi thi đấu ở Pháp tôi không dùng tên “Hướng Vãn Vãn”, nhưng giấy không gói được lửa, tình yêu không phân biệt quốc gia. Một khi tôi quay lại thi đấu, chắc chắn sẽ khơi dậy sự tức giận của những người hâm mộ thực sự yêu bida.”
“Đây là lý do vì sao cậu từ chối lời mời của thầy Trần?” Trương Hạo cau mày.
“Vậy cậu đã nghĩ tới có rất nhiều người muốn xem cậu thi đấu, muốn cậu trở lại hay chưa?”
Hướng Vãn Vãn: “Ai lại muốn xem một tuyển thủ “đánh trận giả” quay trở lại?”
“Tôi.”
Trương Hạo rũ mắt xuống: “ Cậu không phải là người như vậy, tôi cũng không hy vọng cậu cứ mở miệng ra là giễu cợt nói mình “đánh trận giả” như vậy.”
Sau khi nói xong, anh ta nghiêm túc nhìn Hướng Vãn Vãn: “Tôi hy vọng cậu có thể vào đội tuyển thành phố A, giành được vinh quang thuộc về chính mình.”
“Hy vọng?” Hướng Vãn Vãn: “Nếu huấn luyện viên Trần biết về sự cố năm 2017 đó, tôi nghĩ ông ấy sẽ nhận tôi đâu.”
Trương Hạo: “Thầy sẽ.”
Hướng Vãn Vãn: “Thật sao?”
Trương Hạo: “Có muốn đánh cược không? Ngay cả khi thầy ấy biệt về sự cố ở Pháp năm 207, thầy ấy vẫn sẽ nhiệt tình chào đón cậu, nếu như vậy, cậu sẽ đến tham gia đội tuyển chúng tôi.”
Đối với một tuyển thủ có vết đen, lại còn là vết đen chí mạng như vậy, Hướng Vãn Vãn không nghĩ rằng Trần Trình sẽ chấp nhận cô sau khi biết điều đó. Đó cũng là lý do cô từ chối Trần Trình ngay lúc đó mà không cần suy nghĩ. Tình yêu dành cho bida của cô đơn giản chính là không thể chấp nhận được việc một khi cô tham gia vào đội tuyển rồi, huấn luyện viên vì biết điều đó mà đuổi cô ra khỏi đội.
Nhưng lúc này, không biết là lung lay trước câu nói “tôi tin cậu” của Trương Hạo, hay là vì muốn chứng minh mình xứng với Cận Tập Ngôn, mà trong lòng Hướng Vãn Vãn có một suy nghĩ điên cuồng.
Cô vốn nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ bước lên sàn đấu bida nữa, nhưng lúc này lại chậm rãi nói với một nụ cười tự an ủi: “Vậy chờ ông ấy chấp nhận rồi nói sau đi.”