Hôn Trộm Lệ Chị - Điềm Đào

Chương 41

Anh đứng trước mặt cô, áo khoác chườm lên khuỷu tay, vẫn dùng giọng điệu nhạt nhẽo quen thuộc của ngày trước.

 

Chỉ là ý châm chọc trong lời nói đã giảm đi phần nào rồi, thế nhưng lại không hề lạ lẫm.

 

Xung quanh yên ắng như thể tách biệt hoàn toàn với thế gian.

 

Vào thời khắc này, bên trong phòng y tế chỉ còn sót lại hai người bọn họ.

 

Ánh chiều tà ấm áp màu đỏ cam rọi vào, khung cảnh xung quanh tầm mắt đều trở nên ôn hòa êm dịu.

 

Màu vàng trong căn phòng tựa như ánh sáng chói chang. 

 

Bầu không khí ngập tràn một mùi thuốc sát trùng.

 

Mà mùi hương phảng phất từ trên người của Kỷ Lâm Quyến đã không còn là mùi bạc hà sảng khoái thanh nhẹ quen thuộc của trước đây nữa.

 

Là mùi trầm hương thanh mát hòa lẫn với mùi thuốc lá nhè nhẹ, cảm giác giống như một cỗ ấm nóng phả thẳng vào trong mặt.

 

Thế nhưng cảm giác ấm nóng này lại vô thức khiến Bạch Lệ cảm thấy xa lạ và chán ghét.

 

Nghĩ lại thì đúng thật là cảm thấy buồn cười, thật sự cô không hiểu được rốt cuộc người này hiện tại đang muốn làm cái gì.

 

Sao anh lại có thể làm như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, vẫn cứ dõng dạc đi tới trước mặt cô, nói mấy lời linh tinh nhẹ bâng như kiểu muốn hẹn cùng nhau ăn cơm. 

 

Rõ ràng mối quan hệ đã lọt xuống hố băng rồi.

 

Lại làm như kiểu tất cả mọi chuyện chẳng qua chỉ là do cô đang hờn giận trẻ con mà thôi.

 

Còn anh, lại như một người đàn ông trưởng thành điềm đạm, rất có chừng mực mà nhẫn nhịn trước trạng thái cảm xúc của cô.

 

Nghĩ tới đây, Bạch Lệ không kìm được thoáng chau hàng lông mày xinh đẹp kia lại.

 

Cô sẽ không thèm răm rắp nghe theo như một người hầu, một kẻ ngốc bị kêu tới thì tới kêu đi thì đi nữa.

 

Cảm giác bị chèn ép tuôn trào trong lòng, Bạch Lệ theo bản năng muốn từ chối.

 

"Ăn cơm thì bỏ đi." Cô nói: "Em thấy không cần thiết cho lắm."

 

Nói xong, cô thầm nghĩ còn có hình thức nào có thể trả nợ ơn tình hay không.

 

Kiểu như mua vài món quà ghé thăm, hay mấy thứ tương tự như sữa rồi hoa tươi gì đó, hoặc là thứ nào đó khác...

 

Ngay lúc này, ánh sáng trước mặt bỗng nhiên tối lại, một ngón tay dài tinh tế nhẹ nhàng mò mẫm lướt qua ấn đường của cô, tựa như kéo theo một làn gió khô ấm áp.

 

Anh dùng ngón tay kéo giãn ấn đường cô ra, đầu ngón tay mang tới cảm giác man mát.

 

"Đừng cau mày." Kỷ Lâm Quyến nói, tầm mắt khẽ thu lại, nói tiếp: "Không muốn thấy em không vui."

 

Bạch Lệ: "... Chuyện này không có liên quan gì tới anh."

 

Gò má có chút nóng nhưng cô vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.

 

Một thoáng lơ đễnh, cô bèn lùi về sau một bước dài cố ý muốn giữ khoảng cách giữa hai người, cũng khiến hành động đụng chạm vừa rồi của Kỷ Lâm Quyến rơi vào hư không.

 

"Đàn anh à, em thấy chúng ta cũng không thân lắm." Cô lạnh lùng nói, hất cằm về phía ngón tay của anh: "Vì thế có thể hạn chế làm mấy hành động đó lại đi, em không quen."

 

Nghĩa bóng chính là, làm phiền tránh xa tôi ra một chút.

 

Giọng điệu của cô nàng rất kiên định, khí lực tràn đầy, thái độ xa cách cũng rất rõ ràng.

 

Trước phản ứng đó của Bạch Lệ, người bên đây thật không hề cảm thấy bất ngờ.

 

Cô gái nhỏ này trông có vẻ yếu ớt mềm mỏng, thực chất là kiểu sống khép mình đã lâu, rất ít khí mở lòng bộc bạch tâm sự với người ngoài.

 

Từ lúc gia đình nhỏ xảy ra biến cố, cộng thêm những mâu thuẫn phát sinh giữa mẹ và bố dượng trong những năm học 12 đã luôn khiến cô trở nên nhạy cảm và không còn sự tin tưởng đối với phương diện tình cảm nữa, giống như tự nhốt mình trong cái vỏ bọc cứng rắn bên ngoài.

 

Với cô mà nói, trước đó có thể nổ lực chủ động tới gần anh như thế đã là rất khó khăn rồi.

 

Kỷ Lâm Quyến rất rõ, chỉ e là Bạch Lệ cũng sẽ chẳng bao giờ tin tưởng mình, sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

 

Chỉ là càng nhận thức được rõ ràng lại càng khiến lòng anh thêm rối ren nặng trĩu.

 

Mà hết lần này tới lần khác, những cách làm và suy nghĩ ngu xuẩn lúc đầu kia lại trở thành kiểu tự mua dây buộc mình.

 

Kỷ Lâm Quyến ngừng lại, sau đó đưa tay lên môi che đi nụ cười khổ.

 

Một lúc lâu sau, anh rút ra một điếu thuốc từ trong túi nhưng lại không có châm lửa. Tầm mắt khẽ rũ xuống, giọng điệu cũng có chút khàn đặc: "Trước đó em chưa bao giờ gọi anh là đàn anh."

 

"Luôn gọi là anh thôi, không phải sao?"

 

Từ trước giờ anh chưa từng để ý cách xưng hô của Bạch Lệ đối với mình, bây giờ lại cảm thấy một tiếng "đàn anh" này khó chịu giống như cái gai.

 

Thoáng im lặng vài giây, Bạch Lệ ngước mắt nhìn lên, cũng không biết lời nói ra là đang nói với người kia hay là nói với bản thân mình: "Nhắc lại chuyện cũ vốn cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."

 

Trước đây cô cũng không nghĩ rằng chỉ cần nỗ lực, chân thành thì sẽ đạt được điều mình mong muốn.

 

Quay đầu nhìn lại vẫn chưa phải bị hiện thực quật cho sấp mặt.

 

Kỷ Lâm Quyến không nói gì.

 

Bầu không khí trầm xuống.

 

Mãi cho tới lúc có tiếng của nhân viên y tế truyền vào từ phía ngoài cửa mới đánh tan sự tĩnh mịch này đi.

 

"Cậu học sinh này, không được hút thuốc trong phòng y tế đâu."

 

"Ừm." Kỷ Lâm Quyến ném điếu thuốc lá vào trong thùng rác.

 

Bạch Lệ cảm thấy bản thân cũng đã tới thăm rồi, đã đủ lòng thành rồi, bây giờ cũng không cần phải tiếp tục ở đây nữa.

 

Cô vừa định xoay người rời đi, lúc tầm mắt thoáng nhìn qua chỗ gần cánh tay của Kỷ Lâm Quyến lại bỗng nhiên ngừng lại.

 

Không biết từ khi nào mà áo khoác phủ trên khuỷu tay của anh đã rơi xuống.

 

Tầm nhìn của cô thấp nên lúc nhìn qua chỉ thấy được cánh tay săn chắc mà tinh tế sau lớp áo khoác bị trượt xuống của người kia.

 

Vết sẹo ngoằn ngoèo dữ tợn nằm rạp trên da thịt, những đường nét nhô ra lõm vào đan xen chằng chịt lên nhau. Dù vết sẹo rất cũ có cảm giác như đã lành lại từ lâu rồi nhưng khoảng cách ngắn đó chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người khác cảm thấy kinh hồn bạt vía.

 

Vết thương sâu tới tận xương.

 

Có từ lúc nào vậy chứ?

 

Nhìn xuống thêm một chút nữa, ngay chỗ cổ tay với khớp xương tinh tế đang đeo một sợi dây buộc tóc.

 

Sợi dây buộc tóc rất quen thuộc, có lẽ là đeo rất lâu rồi, thoáng nhìn đã thấy có vẻ cũ nát.

 

Cứ như là luôn đeo nó bên mình mỗi ngày.

 

Bạch Lệ im lặng không lên tiếng, thu tầm mắt lại.

 

Không để ý nữa.

 

Bất cứ chuyện gì có liên quan tới anh, cô sẽ không thèm để ý tới nữa.

 

Cuối cùng, chuyện mời ăn cơm vẫn được chốt.

 

Bạch Lệ cũng không từ chối nữa, dù sao thì thật sự Kỷ Lâm Quyến cũng vừa bị thương vì mình. 

 

Nếu như một bữa cơm có thể giải quyết được cảm giác áy náy về sau thì cũng rất đáng.

 

Chỉ là, cô không muốn đi một mình cùng với anh.

 

"Kỷ Lâm Quyến muốn cậu mời anh ta ăn cơm?"

 

Trong phòng ký túc xá, mấy đứa con gái trăm miệng một lời, biểu cảm nghi hoặc lại không màng tới lời giải thích.

 

Vương Gia thoáng trợn tròn mắt, không thể tin được mà đẩy Lâm Mạn Hoan, nói: "Không phải trước đây anh ta rất thanh cao sao? Còn nói là không thích cậu mà, còn nói là cậu ảo tưởng gì gì nữa chứ."

 

Tối đó, thật ra bọn họ đứng ở cửa ra vào cũng đều đã nghe hết cả rồi.

 

Mặc dù Bạch Lệ và Kỷ Lâm Quyến nói chuyện không lớn lắm, nhưng cách một khe hở thì vẫn có thể nghe rõ ràng từng chữ một.

 

"Đúng đó, không nói tới chuyện làm cậu buồn lâu như vậy, tớ còn nhớ là lúc đó anh ta đã từ chối cậu mà không nể mặt chút xíu nào luôn." Lâm Mạn Hoan xoa lấy xoa để cánh tay bị Vương Gia đạp đau, cau mày nói: "Bây giờ anh ta còn tỏ vẻ thần bí gì nữa chứ? Không biết là có ý đồ gì với cậu đây."

 

"Đúng là rất quái lạ."

 

"Thế cậu đồng ý rồi à?"

 

Vừa nói xong, ánh mắt của cả đám đổ dồn về phía của Bạch Lệ.

 

Người kia đứng ngay cửa ra vào nắm lấy quần áo ướt sũng, ngay lập tức lại đối diện với ánh mắt của bạn cùng phòng lại khiến lòng cô ngập tràn rối rắm. Cánh cửa sổ đang mở, một luồng gió mát lạnh mang hơi ẩm ướt thổi qua lớp quần áo mỏng dính lại càng cảm thấy lạnh đến xuyên tim.

 

Lúc quay trở về bỗng trời đổ mưa, cô không có mang dù nên cứ thế mà đội mưa đi về.

 

Ngọn tóc lúc này còn nhuốm hơi nước, thay nhau nhỏ giọt xuống.

 

Cô thu lại tầm mắt vén tóc ra sau tai, cầm lấy khăn giấy trên bàn lau đi lau lại mấy lần.

 

Ba người trong phòng ký túc xá vẫn đang nhìn chằm chằm chờ người kia trả lời.

 

Bạch Lệ vắt áo khoác lên ghế dựa, ngước ánh mắt đầy tĩnh lặng lên đáp: "Ừm, đồng ý rồi."

 

Ngay lập tức, trong phòng liên tiếp vang lên âm thanh hít một hơi lạnh.

 

"Cậu nghĩ sao vậy hả?" Mạnh Bích Ny hỏi cô: "Không phải là kiểu tình tiết mềm lòng kinh điển gì rồi đó chứ.”

 

Bạch Lệ lắc đầu một cái: "Cũng không phải."

 

Cô có mềm lòng hay không, bản thân cô là người rõ ràng nhất.

 

Là cô không thể chấp nhận chuyện mình mắc nợ người khác.

 

Một thoáng lơ đễnh, Bạch Lệ cẩn thận dùng từ: "Tớ không muốn tự dưng lại đi mắc nợ ân tình của anh ta, cũng không muốn đi ăn với anh ta một mình, nên... không biết các cậu có thể hiểu được nỗi lòng đang rối như tơ vò của tớ hay không?"

 

"Rồi thì, trong số các cậu có ai tình nguyện đi cùng với tớ không nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment