Hỗn Trướng Từ Đâu Đến

Chương 22

CHƯƠNG 22

Ta quỳ tõm xuống mặt đất, ôm cổ chân ngài, than thở khóc lóc mà kể lể:”Kiền đa ơi, nhi tử ta khổ lắm, ngài nhất định phải làm chủ a~~~~

“Gào rú đủ chưa?”

Ngọc đế móc móc lỗ tai, đem thứ linh tinh cầm trong tay ném vào đầu ta:”Giờ nom tiền đồ của ngươi xem! Mất mặt!”

Tiểu Hồ sững sờ nhìn chúng ta, thấy Ngọc Đế cũng quên hành lẽ, ta đoán trước đứa nhỏ này bị doạ choáng váng, cảm thấy thương hại, phất phất tay, mau mau bảo nó đi ra.

Ngọc Đế một bên bóc đậu phộng bên bàn, một bên lười biếng nói:”Nói đi, có gì muốn nhắn nhủ?”

… Nhắn nhủ? Nhắn nhủ di ngôn sao?

Ta gạt hai hàng nước mắt, khóc lớn nói:”Ta không muốn chết a! Ngài rõ ràng biết nhiệm vụ này vốn không có khả năng hoàn thành mà, còn phái ta đi! Có cha ai nhẫn tâm như vậy không? Nương ta trên trời có linh thiêng…”

“Ta hình như không phải cha ruột ngươi.”

Ta khóc thút thít nói:”Miễn cưỡng xem là vậy a~.”

Ngọc Đế suy nghĩ một chút, bỏ hột đậu phộng vào miệng, nhai đến có mùi vị, gật đầu:”Ừ.”

“…Cha ơi!” Ta thấy có hiệu quả, gia tăng cường độ than khóc:”Người của Phụng Thiên Thành quả thực là hồng thuỷ mãnh thú(1)! Nếu không nhờ Hàm Quang, nhi tử ta thiếu chút nữa là chết rồi! Mai sau không có ta trước mặt ngài hầu hạ dưới gối, cuộc sống của ngài cũng khỗ rồi cha ơi cha….”

(1) Hồng thuỷ mãnh thú( 洪水猛兽): Ví von tai hoạ rất lớn. Mãnh thú: dã thú tàn ác ăn cả người lẫn vật. Xuất phát câu nói của Mạnh Tử trong thiên thứ ba của phần Mạnh Tử thượng của sách Mạnh của Mạnh Tử:”Tích giả vũ ức hồng thủy nhi thiên hạ bình, chu công kiêm di địch, khu mãnh thú nhi bách tính trữ” ( Tức: Ngày xưa vua Vũ ( vua triều Hạ) dìm hồng thuỷ xuống mà thiên hạ bình, Chu Công hai lần giết giặc, đuổi mãnh thú mà bách tính yên.) TTvTT bạn điên cuồng rồi.

Ngọc Đế nói:”Hưm, Hàm Quang đâu?”

Ta run môi, không hé răng.

Hiện tai Hàm Quang có thương tích trong người, đâu chịu được dày vò của lão vương bát này?

Không được! Tướng công tốt đâu sẽ để nương tử mình chịu phạt? Tuy rằng nói nương tử này thực sự anh dũng…

Ngọc Đế lại hỏi một lần, ta vụt một cái rút ra kim đằng điều, rưng rưng cắn răng nói:”Ngài phạt ta đi! Việc này một chút cũng không liên quan đến hắn, hắn cũng đã tận lực, nếu như không phải bị ta liên luỵ, hắn sẽ không bị thương, sớm đã lấy được Phụng Thiên Thư…”

Ngọc Đế trầm ngâm nói:”Nói như vậy, các ngươi không đem Phụng Thiên Thư về được?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Nói như vậy, các ngươi phụng sự bất lợi, cần phải chịu phạt?”

“…À? Ngài nói, nói là Phụng Thiên đã tới tay ngài rồi!” Mắt ta trừng lớn, có chút không tin lẩm bẩm nói:”Làm sao lấy được? Chức Tú phu nhân đã đưa cho ngài?”

Thượng đế một ngụm trà nóng, tiếu dung mịt mờ sau sương trắng có chút mờ nhạt mơ hồ:”Ngươi cho la trẫm chỉ biết phái hai ngươi ra ngoài sao? Vậy có phần rất ngốc…”

“Kiền đa…”

“Được rồi” Ngọc Đế nâng ta dậy, ôn hoa nói:”Trên đất lạnh, mau đứng lên.”

“Xuất ngoại một chuyến, ngươi chịu khổ rồi.” Ngọc Đế lại nói:”Ngươi đã vì ta bôn ba cực khổ, không có công lao cũng có khổ lao. Trẫm lời hứa nghìn vàng, từ trước đến giờ không nuốt lời, trước hứa cho ngươi phần thưởng này!”

Ta ngơ ngác nói:”Trước kia ta cầu ngài phần thưởng gì?”

“Cho ngươi một phòng toàn mỹ thiếu nữ, thế nào? Hài lòng không?”

“…”

“Ha! Nhìn thần sắc của ngươi hài lòng chết đi được! Đến mặt cười cũng giật giật! Kỳ thực không cần khẩn trương, kiền đã hiểu rõ, ngươi muốn việc này đã rất rất lâu rồi…”

“….Không muốn được chưa?”

“Không được! Lời vàng trẫm đã nói, há có thể tuỳ tiện thu lại?” Ngài hung hăng trừng ta.

“Rốt cuộc là thể diện ngài quan trọng hay hạnh phúc của nhi tử ngài qua trọng?!” Ta không cam lòng yếu thế trừng lại.

“Thể diện.”

“…”

Cái gì sấm sét giữa trời quang, hiện tại cuối cùng ta đã hiểu rõ!

Kiền đa! Ngài đúng là xấu! Không phải ruột rà!

Ngọc Đế bức ta thành thân, đối tượng là Mẫu Đan tiên tử trong vườn Bách Hoa, đổi lại trước kia ta đã sớm vui vẻ hoa tay múa chân vui mừng. Trước tiên không Ngọc Đế chính miệng hứa hôn là một vinh hiển, thì lúc nói về tướng mạo phẩm chất của Mẫu Đan tiên tử, trong cả Thiên Đình cũng là hạng nhất hạng nhì.

Ta còn có gì bất mãn?

Không, ta không bất mãn, ta là sợ hãi.

Bởi vì tin tức truyền ra thành ta chủ động thỉnh cầu Ngọc Đế hứa hôn, lúc đầu Hàm Quang đã phất tay áo trở về Tiên Quân động phủ của hắn, ta chưa kịp tới gặp mặt hắn một lần, đã bị nhốt ngoài đại môn.

Phía trên tạo áp lực, Hàm Quang đóng cửa không gặp.

Ta trái lo phải nghĩ, nghĩ đến, bản thân gầy đi còn một vòng. Tiểu Hồ đối diện với một bàn đầy thức ăn ngon không mà ta một mực không động bỏ vào miệng, lo lắng nói:”Đại vương, ngài tốt xấu nên ăn một miếng chứ…”

“Không thích.”

Ta đờ ra, Tiểu Hồ đến nhìn ta phát ngốc, nghẹn một lát, nhỏ giọng nói:”Đại vương, ngài không muốn thú thê sao?”

“Muốn” Ta gật đầu, không yên lòng nói:”Nhưng ta đã có nương tử, hắn tốt như vậy, ta làm sao có thể đi ngược lại với lời thề, đi thú nữ tử khác đây?”

“Hử? Vậy, cô nương nhà ai há?”

“Không phải cô nương, là một nam nhân kết nghĩa…”

“Hả!”

“Hàm Quang.”

Ta nhẹ giọng đọc ra tên này, ngực một vầng ấm áp, cơn khó chịu tích tụ trong lòng kia tựa hồ rơi rớt không ít. Bang một tiếng, mộc bàn(măm bằng gỗ) trong tay Tiểu Hồ rơi xuống trên mặt đất, bọn ta chủ tới hai người kinh ngạc nhìn nhau.

Bỗng nhiên ý thức được ta mới vừa nói gì đó, mặt ta với mặt của Tiểu Hồ cơ hồ là trong lúc nhất thời cùng lúc đỏ lên.

Tiểu Hồ lắp bắp nói:”Quả nhiên quả nhiên…. Tin đồn mấy tiểu yêu nói, là thật…”

“…Đồn đãi gì?” Ta nhíu nhíu mày, tăng thêm nghi ngờ.

Tiểu Hồ cũng không chịu hơn được nữa, tựa hồ là nghĩ tới gì đó, sắc mặt nó đỏ càng thêm lợi hãi, nhặt mọc bàn lảo đảo chạy đi ra:”Đại đại đại vương, ta đi ra trước!”

Ngày kết hôn dần đến gần, thật sự là không thể kéo dài thêm nữa, ta cố lấy dũng khí đi tìm Hàm Quang.

Ước chừng là ba trăm năm qua oán hận của ta với Hàm Quang kéo dài rất sâu, vẻ mặt nha hoàn bên kia đối với ta cũng không hoà nhã, gõ vào thiên môn(cửa thiên đình) lớn đã cũ, nhưng làm sao cũng không vào được.

Chống lại mặt trời chói chang ngoài đại môn vừa lắc lư một canh giờ, ta suy nghĩ một chút, cắn răng một cái biến về hình dạng Bạch Hổ còn bé. Tuy rằng ta đường đường Bạch Hổ đại nhân làm vậy dường như có chút… Không biết xấu hổ, nhưng mà cũng không quản nhiều như vậy nữa!

Nha hoàn mở phần khe hở, cau mày nói:”Đại nhân, nô tỳ đã nói, tiên quân không ở đây, thỉnh ngài…”

Ta yếu ớt kêu hai tiếng, nàng ngẩn người, bất thình lình kinh hỉ nhảy dựng lên, một tay ôm lấy ta vào lòng, cười dài nói:”Tiểu Bạch Tiểu Bạch, ngươi đã trở về? Chạy đi nơi hoang dã nào mất? Lâu như vậy cũng không về nhà!”



Ta âm thầm trở mình khinh bỉ, đuôi lại lấy lòng tự lắc lắc.

Tiểu nha hoàn vui không kiềm được, một đường đi nhanh mang ta vào trong phủ, kêu to nói:”Tiên quân! Ngài đến trông xem, là ai đã trở về?”

Hàm Quang ngồi đọc sách dưới bóng râm tàng cây, nghe thanh âm chậm rãi ngẩng đầu lên. Trong lòng ta căng thẳng, giãy dụa nhảy xuống từ trong lòng tiểu nha hoàn, chạy đến trước mặt hắn, hơi ngửa đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hắn lẳng lặng, mềm mại ôn hoà.

Ta thoáng chốc có chút uỷ khuất, chuyện thành thân không phải ta tự nguyện, tại sao hắn cứ tuyệt không cho ta cơ hội giải thích?

Bàn tay hắn qua đây, tựa hồ muốn xoa lên đỉnh đầu ta, ta thoả mãn hí hí mắt, đem đầu đến gần như làm nũng cọ cọ. Vẻ mặt Hàm Quang có chút hoảng hốt, rất nhanh, hắn thu tay, thản nhiên nói:”Ôm đến làm gì? Ném đi.”

Tiểu nha đầu kinh ngạc:”Tiên quân..”

Ta cũng giật mình, mắt thấy hắn vứt sách xoay người muốn đi, bất chấp nhiều như vậy, biến hình trở lại ôm cổ hắn từ phía sau, sốt ruột nói:”Hàm Quang! Ngươi đừng tức giận! Hãy nghe ta nói…”

“Thỉnh Bạch Hổ đại nhân buông tay.”

“Không buông.”

“…Ngươi thật không buông?”

Âm thanh Hàm Quang trầm xuống, đây là dấu hiệu hắn muốn phát hoả, ta nhắm mắt, liều mạng bám lấy hắn không buông, câu nói hồi lâu nghẹn ở trong lòng lúc này thốt ra:”Hàm Quang, ta thích ngươi!”

Gió từ bên tai thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu sàn sạt rung động, sau đó, mọi âm thanh đều yên lại. Nhiệt độ cơ thể hắn cách quần áo hơi mỏng truyền đến, lại giống như nóng đến khiến tim cũng từng hồi từng hồi co rút.

Hàm Quang giật giật, ta lập tức ôm càng chặt thêm, thì thào nói:”Thực sự rất thích ngươi… Ngươi đừng không để ý tới ta, ta cảm thấy… Khó chịu….”

Thân thể Hàm Quang cứng đờ.

“Việc hôn sự này không phải là ta sở cầu, Ngọc Đế ngài ấy cưỡng ép nhét cho ta, ta cũng không muốn. Ngày mai… Không đúng, đợi một lát ta phải đi nói rõ với Ngọc Đế…”

“…”

Nói thành như vậy hắn cũng không phản ứng, ta không khỏi nổi giận nói:”Quyết định theo ở bên cạnh ngươi, ta đây cả mạch coi như là đoạn tử tuyệt tôn, bây giờ ngươi lại phát cáu với ta, chẳng lẽ là nhất định ta sẽ thành thân với nữ tử khác, như vậy không tin ta sao?”

Đầu vai Hàm Quang khe khẽ run run, vẫn là không hé răng.

Ta tức giận đến lướt đến trước mặt hắn, còn chưa mở miệng mắng hắn, chỉ thấy nơi khóe miệng hắn hàm chứa nụ cười, trong ánh mắt một mảnh ôn nhu.

Ta nghẹn họng nhìn trân trối:”Ngươi…”

“Nhiều ngày không gặp, ngươi lại làm khổ bản thân đến mệt mỏi như vậy” Hàm Quang sờ soạng mặt ta, mày nhíu lên lại giản ra, cười cười, ôn nhu nói nhỏ:”Muốn ngươi nói một câu thích, sao cứ khó như vậy, làm khổ ta hao phí tâm cơ như vậy. Kết quả là thấy ngươi như thế, vẫn yêu thương mình ta…”

Hàm Quang lại tới gần ta:”Bạch Hàn, sao không nói lời nào?”

….Lại bị tính kế! Ta thực sự ngu như heo mà!

“Ngươi vô liêm sĩ!” Ta nghẹn đỏ mặt, một quyền vung qua, mâu quang Hàm Quang chợt loé, lúc này lại như là đã sớm liệu đến, nhanh chóng bắt lấy cổ tay ta, cúi đầu, bắt đầu áp môi.

Ta thở dốc một tiếng, để đầu lưỡi hắn tiến vào, dây dưa thật sâu.

Ánh sáng từ khe hở của cây chiếu xuống, ta hơi trợn mắt, nơi bầu trời kia phản chiếu vào đáy mắt xanh lam, trong veo như mắt người nọ.

Trong không khí khí tức sạch sẽ như là đã trộn lẫn rượu thơm và tinh khiết, khiến người hơi say, nhịn không được mỉm cười.

Tiểu nha đầu che mặt, giẫm giẫm chân, nhanh chóng chạy đi xa.

Ta quyết cắn phá môi Hàm Quang, nghe hắn kêu một tiếng đau đớn, tâm tình tốt, lại ngậm đầu lưỡi hắn tinh tế mút vào, dẫn theo thi vị lấy lòng ta.

Con thỏ chết tiệt! Lão hỗn trướng!

Một ngày nào đó cũng sẽ đến lượt ta hảo hảo tính toán ngươi một hồi….
Bình Luận (0)
Comment