Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 26

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Đại Quái Vật. Mạc Cổn Cổn kêu một tiếng, nghe thấy âm thanh của mình hoàn toàn khác với bình thường, lúc này mới nhớ tới nhóc đã biến thành thứ xấu xí rồi.

Xúc động muốn đứng phắt dậy chợt tiêu tan, hiện tại Mạc Cổn Cổn hận không có một cái lỗ để chui vào ngay lập tức. Cặp mắt đầy nước nheo lại, chỉ để lộ ra con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào Đại Quái Vật, nhóc thấp thỏm rồi lại khát vọng, nhưng cuối cùng tất cả lại hóa thành hai giọt nước mắt cực ủy khuất.

Có khi nào Đại Quái Vật sẽ ghét bỏ nhóc không, nhóc đã xấu hơn trước đây quá nhiều rồi.

Lục Kiêu Kỳ nhìn thấy người xa lạ, con ngươi lập tức lộ ra một tia sắc bén, toàn thân chợt buộc chặt.

Tại sao trên tinh cầu nguyên thủy này lại có người?

Có khi nào có liên quan đến vụ nổ không, hoặc là, là do một tay những người ẩn núp trong bóng tối này tạo thành?

Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi của anh bị liên lụy, bất kể là ai, đều…

Cả người Lục Kiêu Kỳ tràn ngập khí áp máu tanh, giữa lúc anh giằng co, liền thấy người kia bĩu môi một cái rồi bật khóc đầy thương tâm.

Một bên khóc, một bên còn nhìn anh đặc biệt ủy khuất.

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Không thể không nói, người này cực kỳ xinh đẹp, có thể nói, trên tinh tế cũng coi như là số một số hai.

Nhưng tính tình này…

Thoáng cái, Lục Kiêu Kỳ đối diện với cặp mắt đen láy, đầu óc anh chợt nổ tung.

Cặp mắt đen biết nói này, anh đã quá quen thuộc.

“Hic.” Thực sự là Mạc Cổn Cổn cực đau lòng, Đại Quái Vật không chỉ không tiếp thu nhóc, đã vậy còn đặc biệt hung dữ muốn giết nhóc nữa kìa.

Mấp máy môi, Mạc Cổn Cổn co rút lại ở phía sau tảng tá, cuối cùng chỉ còn có thể loáng thoáng nhìn thấy được quả đầu bông xù xù thôi.

Lục Kiêu Kỳ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Mạc Cổn Cổn, bỗng nhiên anh thu hồi tất cả biểu tình, bước vội qua: “Cổn Cổn!”

Mạc Cổn Cổn nấc một cái, co lại thành một cục không cho anh nhìn thấy.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lấp lóe, nội tâm cực kỳ hỗn loạn. Nhưng lúc này cũng không bằng sự kích động khi nhìn thấy nhóc nhỏ kia vẫn còn sống.

Cũng không quan tâm đến chuyện nhóc con đang hờn giận, anh vươn hai tay ra trực tiếp ôm lấy thiếu niên vào lòng.

Lục Kiêu Kỳ nói với giọng khàn khàn: “Còn sống. Nhóc còn sống.”

Vốn dĩ Mạc Cổn Cổn còn ủy khuất, nhưng phát hiện Đại Quái Vật lo lắng cho mình, nhóc liền nhịn không được ngẩng đầu, trộm nhìn Đại Quái Vật, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt: “Tôi vẫn sống mà.” Nhóc không có chết…

Rốt cục tảng đá trong lòng Lục Kiêu Kỳ cũng rơi xuống, anh ôm lấy nhóc con thở phào một tiếng.

Cũng may, còn sống.

Mạc Cổn Cổn không quá thoải mái, chưa từng ôm bất kỳ loài sinh vật nào như vậy, nhóc đẩy một cái: “Đại Quái Vật. Chúng ta đang ở đâu vậy hả?”

Lục Kiêu Kỳ nghe hiểu.

Sau đó anh lại có hơi kinh hoàng.

Đại Quái Vật?

Nhóc con kêu anh là gì vậy? Lục Kiêu Kỳ sững sờ chưa kịp bình tĩnh lại.

Mạc Cổn Cổn bị nhìn có hơi xù lông, “Tôi xấu đi rồi.” Nói rồi nhóc liền khóc nức nở: “Không thấy lông lông của tôi đâu nữa!”

Mạc Cổn Cổn chu miệng: “Tôi biến thành quái vật giống như Đại Quái Vật rồi.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Nhóc nhỏ kia thực sự tinh xảo như búp bê, đáng thương khiến người đau lòng.

Bất quá, hình như hàm nghĩa trong mấy lời nhóc nhỏ nói có hơi nhiều thì phải.

Hiện tại không có thời gian suy nghĩ rõ ràng, Lục Kiêu Kỳ khẽ vỗ đầu nhóc con: “Không sao, không xấu. Rất đẹp.”

Mạc Cổn Cổn mới không tin.

Mạc Cổn Cổn biểu thị mình có thẩm mỹ quan và sức phán đoán vô cùng chính xác.

Chỉ là vừa rũ mắt, Mạc Cổn Cổn liền quên mất chuyện xấu đẹp, nhóc bị dọa hỏng rồi.

Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm vào lỗ thủng lớn trên cánh tay của Lục Kiêu Kỳ: “Máu! Là máu! Đại Quái Vật anh bị thương!”

Đại Quái Vật sắp chết!!

Mạc Cổn Cổn luống cuống giãy dụa trong lòng của Lục Kiêu Kỳ.

Trong mắt Lục Kiêu Kỳ tràn ra ý cười, anh vỗ vỗ vào lưng của thiếu niên, xúc cảm trơn bóng mềm mại truyền vào lòng bàn tay, đáy mắt xoẹt qua một tia dị dạng, nhanh đến mức chính Lục Thượng tướng cũng không phát hiện ra.

Lục Kiêu Kỳ: “Không sao, đừng lo.”

Sao mà Mạc Cổn Cổn có thể không lo cho được. Nhóc từng bị thương hai lần, một lần mình tự mổ thủng bụng, một lần nữa là đời trước bị kẻ khác mổ banh bụng. Lần nào cũng đau muốn chết. Nhìn thấy Đại Quái Vật bị thương chảy máu, tim của Mạc Cổn Cổn đều bị treo lên đến tận cổ họng.

Nhóc mím mím môi, rồi lại cắn cắn môi, cuối cùng nhóc cúi đầu xuống, dùng phương pháp nguyên thủy nhất.

Liếm.

Làm một con gấu trúc, đây là biện pháp duy nhất nhóc có thể nghĩ tới.

Liếm sạch máu rồi, Đại Quái Vật cũng sẽ không chết nữa. Hiện tại Mạc Cổn Cổn thật sự rất thương tâm: “Đại Quái Vật đừng chết mà!”

Một bên liếm, một bên lầm bầm không rõ chữ. Có thể nói, Mạc Cổn Cổn vô cùng cố gắng.

Lục Kiêu Kỳ: “… …” Rất bất đắc dĩ, đồng dạng lại cực kỳ cảm động.

Chỉ là hình như nhóc nhỏ kia đã hiểu lầm chuyện gì rồi. Trên cánh tay truyền đến xúc cảm ướt sũng ấm áp của nhóc con, Lục Kiêu Kỳ mím chặt môi.

Lục Kiêu Kỳ rụt tay về, khẽ vỗ đầu của nhóc: “Tin tưởng tôi, ha? Ngày mai sẽ hết thôi.”

Đầy miệng máu tươi, tăng thêm vài phần diễm sắc hoa lệ cho Mạc Cổn Cổn.

Có hơi giống với thiên sứ sa đọa, chỉ là cặp mắt trong vắt như nước kia lại quá đỗi trong sáng, khiến cho người khác nhịn không được muốn nâng ở trong lòng bàn tay che chở.

Mạc Cổn Cổn không thèm để ý tới cái miệng đầy máu, nhóc bình tĩnh nhìn Đại Quái Vật.

Sau khi Lục Kiêu Kỳ không ngừng bảo đảm, đồng thời còn biểu diễn sự hồi phục mạnh mẽ cho nhóc xem, cuối cùng Mạc Cổn Cổn đành phải gật đầu trong tâm trạng không quá yên tâm.

Lục Kiêu Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó Mạc Cổn Cổn có hơi hiếu kỳ cúi đầu nhìn bụng của mình, nhóc len lén kéo kéo quần áo của Đại Quái Vật, lại nhìn nhìn cặp chân trần trùi trụi của mình.

Hơi thở phào mới vừa thở ra suýt chút nữa đã quay ngược trở về, sắc mặt Lục Kiêu Kỳ có hơi mất tự nhiên, anh ho nhẹ một tiếng. Cởi áo khoác ra mặc vào cho nhóc nhỏ đang nhìn dáo dác, may mà anh cao hơn nhóc rất nhiều, nhóc con mặc vào cũng có thể che được bộ phận quan trọng.

Mạc Cổn Cổn chưa từng mặc quần áo, nhóc vẫn luôn được lông bao bọc, cũng không có cái gì gọi là cảm giác xấu hổ khi không mặc quần áo cả.

Nhưng mà cứ để trần như vậy thật sự có hơi lạnh, mặc áo khoác có nhiễm hơi thở và độ ấm của Đại Quái Vật, cả người Mạc Cổn Cổn đều quên khó chịu, tay sờ đến sờ đi cái áo cực kỳ quý trọng. Thậm chí nhóc còn nhịn không được kéo góc áo lên cọ cọ vào mặt, thế là cái bụng trắng mịn và bên dưới đều lộ ra ngoài.

Động tác hồn nhiên thiên thành, căn bản là thiên chân vô tà. Nhưng mà đối với Lục Kiêu Kỳ mà nói, lại rất kích thích.

Khóe mắt Lục Kiêu Kỳ giật giật, lại cảm thấy có chút khí huyết dâng lên.

Cuối cùng, anh nói đầy bất đắc dĩ: “Cổn Cổn mặc cho đàng hoàng nào.”

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, cảm thấy giọng nói của Đại Quái Vật có hơi trầm, không hiểu tại sao nhưng nhóc vẫn ngoan ngoãn kéo thẳng áo lại.

Xoay một vòng ngay tại chỗ, Mạc Cổn Cổn vui vẻ: “Đại Quái Vật, cho tôi cái này hả?”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu.

Trong quân doanh đều là một bọn đàn ông cẩu thả, Lục Kiêu Kỳ cũng đã quen rồi, chỉ là đối mặt với nhóc con da mịn thịt non, anh có hơi không bình tĩnh được.

Khóe mắt Mạc Cổn Cổn quan sát chung quanh: “Đại Quái Vật, đây là đâu vậy?”

Lục Kiêu Kỳ: “Dưới lòng đất.”

Nói đến chuyện này, đáy mắt Lục Kiêu Kỳ tràn ra vài phần sâu thẳm, tường đá này cũng không phải do thiên nhiên tạo thành, mà là sau này mới xây dựng nên.

Bất quá anh lại không rõ, ai mà lại xây đường hầm ở tinh cầu nguyên thủy như vậy chứ.

Ngẩng đầu lên nhìn tia nắng chiếu vào đây, Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người: “Ở dưới lòng đất?”

Lục Kiêu Kỳ liền kể lại những chuyện đã xảy ra, các đốm sáng kia và đàn ong đồng quy vu tận biến mất giữa không trung, cũng chém ong chúa không ngừng tỏa ra lệ khí thành mảnh nhỏ. Chỉ là trận nổ mạnh diễn ra quá nhanh, sau đó bọn họ liền rơi xuống dưới lòng đất sâu không thấy đáy này.

Rốt cuộc tại sao lại nổ mạnh, Lục Kiêu Kỳ vẫn chưa thể xác định được.

Mạc Cổn Cổn nghe Đại Quái Vật kể lại, cả người đều sững sờ, “Đốm sáng…”

Lục Kiêu Kỳ thấy vậy, liền đưa dây chuyền đã trở nên tối tăm cho nhóc.

Mặt dây chuyền tối đen, những ngôi sao đã từng lấp lánh huyền huyễn đã biến mất, đã vậy còn bị khuyết hết một góc nhỏ nữa.

Mạc Cổn Cổn nhìn đầy bình tĩnh.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên bất định, anh lo lắng nhíu chặt mày.

Bỗng nhiên siết chặt lấy, Mạc Cổn Cổn lắc lắc dây chuyền: “Đại gia gia, Nhị gia gia! Ngả gia gia! Còn có…”

Không có âm thanh, Mạc Cổn Cổn đã bị đả kích lớn lao.

Gia gia? Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại.

Mặt dây chuyền đen phát ra tử khí trầm trầm, cả người Mạc Cổn Cổn cũng không tốt.

Thật vất vả nhóc mới gặp được tổ tiên, cho dù là hồn phách cũng khiến nhóc cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhưng bây giờ các gia gia trong tộc đâu?

Bọn họ đã đi đâu hết rồi.

Giữa lúc nhóc mấp máy môi định nói gì đó, có hai đốm sáng nhỏ dần xuất hiện từ chỗ sâu nhất.

Con ngươi Mạc Cổn Cổn chợt phóng đại, “Đại gia gia! Nhị gia gia!”

Sau khi hai đốm sáng xuất hiện, họ vẫn chưa trồi ra khỏi mặt dây chuyển, mà chỉ lóe lên vài cái liền bay vào trong, biểu thị bọn họ vẫn còn tồn tại.

Hai gia gia quen thuộc với nhóc nhất vẫn còn, cuối cùng Mạc Cổn Cổn cũng thả lỏng được một chút.

Mặt dây chuyền được gọi là giới tổ tiên, tổ tiên gấu trúc có lão tổ tiên che chở, lưu giữ lại linh hồn.

Chẳng qua bọn họ cũng chỉ là một ít hồn phách vẫn chưa tan biến thôi, ngay từ đầu bọn họ đã chuẩn bị sẵn hết rồi.

Có một ngày, bọn họ sẽ rời khỏi giới tổ tiên, sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Theo đạo lý, đám ong này cũng không phải là đối thủ của bọn họ, chỉ là hôm đó lại là ngày xuất hiện mặt trăng máu, ong chúa hóa thành lệ quỷ, dương khí của Lục Kiêu Kỳ bị áp chế nặng nhất, nhóc con gặp phải tình huống vô cùng nguy hiểm. Nếu như không có nhóc nhỏ kia, tộc đàn của bọn họ sẽ thực sự tan biến.

Cho nên, các tổ tiên gấu trúc kiên quyết đưa ra quyết định, lựa chọn giữ lại sự sống cho nhóc nhỏ kia. Mang theo sự chúc phúc và kỳ vọng với nhóc con, các đốm sáng lựa chọn biện pháp thảm thiết nhất.

Đại gia gia vẫn còn có thể nói chuyện được: “Bé con, bọn họ nói, bọn họ yêu con.”

Thời gian sống chung với nhau rất ngắn, thế nhưng sau khi gặp nhóc con, gần như tất cả tổ tiên đều tụm lại một chỗ nhìn chằm chằm, thích chịu không nổi.

Cuối cùng còn có thể làm chút chuyện cho nhóc con, bảo vệ thằng bé, bọn họ đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Mạc Cổn Cổn nghe lời kề đứt quãng của Đại gia gia, gần như không cầm được nước mắt, “Đại gia gia, con…”

Đại gia gia: “Bọn họ không hối hận, con khỏe mạnh vui sướng lớn lên, đã là món quà tốt nhất rồi.”

Trong mặt dây chuyền, chỉ có hai đốm sáng nhỏ lập lòe, mặt dây chuyền đen đã từng sáng lấp lánh hôm nay lại ảm đạm tối tăm.

Đại gia gia: “Cổn Cổn, nơi này có một bí mật về tộc đàn của chúng ta, hiện tại giao cho con.”

Mạc Cổn Cổn ngốc lăng lăng: Bí mật của tộc đàn?

Bình Luận (0)
Comment