Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 39

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Nghe thấy đồ ăn, Mạc Cổn Cổn thoáng dừng miệng, đầu nhỏ nghiêng qua nhìn về phía Đại Quái Vật.

Còn có đồ ăn ngon!

Đây thực sự là điều hạnh phúc nhất đối với Gấu Trúc Đoàn Nhi đang cảm thấy bất hạnh.

Lục Kiêu Kỳ để ý đến nhóc con, thấy hai tai nhỏ của nhóc đang run run, nghiêng đầu với anh vô cùng nghiêm túc, nhịn không được lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bởi vì Mạc Cổn Cổn nhìn không thấy, nhóc sờ sờ rồi ôm lấy góc áo của Đại Quái Vật, kéo kéo.

Lục Kiêu Kỳ buồn cười: “Đừng gấp.”

Mạc Cổn Cổn mềm mềm đồng ý.

Không còn cảm giác kỳ quái khiến người khiếp sợ, tâm tư của thi thể sống lại lung lay.

Phàm Tử lộ ra nụ cười dữ tợn, tà tứ nhìn chằm chằm vào Mạc Cổn Cổn, mới nãy chính là quỷ nhỏ này làm hắn kiêng kỵ? Hắn không tin tà, ngược lại hắn còn muốn xem xem Cục Bông Nhỏ này có gì đặc biệt.

Lục Kiêu Kỳ phát hiện vẻ mặt Phàm Tử dị thường, con ngươi chợt lạnh lẽo.

Rồng có vảy ngược, đụng vào liền chết.

Bỗng nhiên Phàm Tử cảm nhận được chút hơi lạnh, hắn quay đầu lại nhìn, liền đối diện với con ngươi u ám của Lục Kiêu Kỳ.

Thoáng cái máu nhuộm hai mắt, phóng ra một tia đỏ tươi: “Ai cho phép mày đi ra ngoài.”

Ăn ở không đi kiếm chuyện, Phàm Tử chuẩn bị sẽ chiêu đãi hai vật sống nhất định sẽ bị cắn nuốt tủy não này cho thật tốt, mấy thứ tồn tại làm cho hắn oán hận ghen tỵ này, hắn sống người không ra người quỷ không ra quỷ, dựa vào cái gì có thể có người còn sống hạnh phúc tưởng tượng về tương lai được chứ?

Đều mẹ nó nên chết hết đi.

Mấy thi thể sống đang đùa giỡn lảo đảo đứng dậy, ánh mắt tràn ra vài phần tham lam thèm ăn.

Nụ cười của chúng méo xẹo, vẻ mặt hàm chứa vài phần hoảng hốt điên cuồng.

Một địch nhiều, tình huống này đối với Lục Kiêu Kỳ và Gấu Trúc Đoàn Nhi mà nói vô cùng bất lợi.

Lục Kiêu Kỳ căng chặt cả người lên đề phòng, tư thế tiến có thể công, lui có thể thủ.

Mạc Cổn Cổn không quá rõ tình huống hết sức căng thẳng ở chung quanh, nhóc nghiêm túc xòe móng vuốt ra, đếm đếm.

Cộng thêm mấy lần ban nãy, nhóc đã đọc được 94 lần rồi.

Hít sâu một hơi, Mạc Cổn Cổn mở miệng cánh hoa bông xù xù ra, bắt đầu đọc lần thứ 95.

Âm thanh lẩm bẩm nho nhỏ mềm mềm mại mại, mà ở trong mắt đám thi thể sống, lại cực kỳ đáng sợ. Thi thể sống đang nóng lòng muốn thử thả ra ác ý tham niệm khựng lại, bọn chúng nhìn nhìn nhau, nghĩ nghĩ liền dè dặt quay về chỗ ngồi. Mới nãy bọn chúng vừa hành động quá điên rồ rồi.

Hình như quỷ nhỏ kia không có ngon như vậy đâu.

Bản năng làm cho bọn chúng không cần trải qua tự hỏi, liền buông tha chuyện hù dọa hai người Lục Kiêu Kỳ để lát nữa ăn tươi.

Bọn chúng dùng khóe mắt liếc trộm nhóc con, càng cảm thấy sâu không thể lường.

Người bịt mắt kia nhìn qua liền thấy thâm sâu khó dò, vẫn là đừng nên trêu chọc thì hơn. Với cả đang có lão đại ở đây mà không phải sao.

Thi thể sống trông có vẻ dọa người, quá khứ ăn người toàn dựa vào tâm lý sợ hãi của loài người, dựa vào mê hoặc dọa điên con người làm cho bọn họ mất đi ý niệm cầu sinh. Năng lực cũng chỉ có vài đứa hơi mạnh chút, còn lại đa số nói trắng ra thì chả kém cọp giấy là bao.

Bình thường càng là muốn bao nhiêu túng liền có bấy nhiêu túng.

Hiện tại gặp phải người hình như không quá dễ đối phó, các túng bức quyết định giao tất cả cho lão đại.

Trong lòng Phàm Tử cũng trồi lên cảm giác không may, nhưng hắn không ngờ tới mấy đứa khốn thường ngày đi theo ăn ngon uống sướng lại túng.

Chỉ còn mình hắn ngây ngốc đứng ở phía trước…

Phàm Tử oán giận không thôi, trên mặt xuất hiện vài đường giống như mạng nhện chằng chịt: “… …”

Mạc Cổn Cổn không nhìn thấy.

Mạc Cổn Cổn không bị ảnh hưởng, nhóc vẫn đang nghiêm túc học thuộc bài.

Đầu Phàm Tử xoay vòng vòng, muốn rống giận một tiếng, nhưng lại phát hiện chân mình có hơi nhũn ra.

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Lục Kiêu Kỳ, “Giết chết thú cưng của mày cho tao! Bằng không tao liền ném mày xuống phi thuyền!”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lạnh lẽo.

Phàm Tử: “Mày đừng giả bộ nghe không hiểu tiếng người, giết ngay lập tức!” Dừng một chút: “Đầu bếp của tao có năng lực không tồi, đến lúc đó sẽ nấu nó thành một món ngon. Nếu như mày muốn lưu lại kỷ niệm, giữ lớp da lại cũng được.”

Phàm Tử tự nhận là đã khai ân, nhưng điều hắn nói đã hoàn toàn chạm đến điểm mấu chốt của Lục Kiêu Kỳ.

Lúc trước, khi nhìn thấy da lông và xương cốt của gấu trúc. Anh đã quyết định cả đời này cũng sẽ không để cho nhóc con phải nhớ đến chuyện đó nữa.

Hơi thở trên người Lục Kiêu Kỳ trở nên dày đặc, con ngươi lạnh lẽo không rõ nghĩa.

Phàm Tử thân là thi thể sống, lại chân thật cảm nhận được một loại giá rét thấu xương, thoáng cái hắn có có loại cảm giác muốn quỳ lạy.

Mạc Cổn Cổn vừa mới đọc xong một lần, liền nghe được điều Phàm Tử đã nói.

Mạc Cổn Cổn giật mình một cái, lông đều xù lên.

Lục Kiêu Kỳ hung hăng quét đuôi qua, quất bay Phàm Tử.

Đã như vậy, anh liền làm ồn ào, Thừa Phong cũng dễ tìm đến, miễn cho anh mất công đi qua nữa.

Còn cái đám này, vốn nên bị tiêu diệt.

Ra tay sớm một chút cũng được.

Phàm Tử không nghĩ tới Lục Kiêu Kỳ nói động thủ liền động thủ, hơn nữa còn dùng khí thế của một người thân là Thượng tướng từng dẫn đầu vạn quân tác chiến đơn độc cực mạnh của tinh tế, căn bản không phải là một thi thể của thân thể đã hư hỏng từ lâu có thể chống cự được.

Phàm Tử chỉ nhớ được phải bảo vệ đầu, tiếp theo liền bay ra ngoài, đập vào tường một cái thật mạnh, sau đó ngã xuống đất.

Mắt kính rơi ra, lăn vài vòng ở dưới đất.

Thoáng cái, không khí trở nên ngưng trệ.

Thuyền viên cảm thấy sợ hãi rồi lại không dám tin, nhìn Lục Kiêu Kỳ mà không nói được lời nào.

Mạc Cổn Cổn chỉ nghe được một tiếng ‘bốp’ rồi vài tiếng ‘bịch’, cũng không biết là cái gì liền nhịn không được dán dán vào lồng ngực ấm áp, tiểu thân thể gần như hoàn toàn trốn vào trong túi áo, ngửi được mùi hương quen thuộc nhóc mới cảm thấy yên tâm.

Xương cốt trên thân thể Phàm Tử kêu răng rắc, hắn chật vật giãy dụa vài cái, lại không thể bò lên được.

Sau khi rơi kính mắt, lộ ra bộ dáng thật sự của hắn, tròng mắt là hai cái lỗ đen.

Hắn ngẩng đầu một cách dữ tợn, nói với giọng khàn khàn: “Bắt hắn.”

Nhận được mệnh lệnh, thoáng cái thuyền viên và hành khách đổi sắc mặt, trên gương mặt xanh đen xuất hiện vài vết đang lúc nhúc.

Các thuyền viên: “Bắt!! Hắn! Ăn!! Hắn!”

Phàm Tử mang theo hai lỗ đen hướng về phía Lục Kiêu Kỳ, cười một cách quỷ dị: “Hủy cơ thể của ta, liền dùng cơ thể mình đến bồi thường!!”

Theo tiếng hô của thuyền viên, Lục Kiêu Kỳ cảm nhận được sự thay đổi của cảnh vật chung quanh, phòng khách vốn đang rộng rãi thông thoáng trở nên rách nát chịu không nổi, một con sâu đen đáng sợ đang chậm rãi bò về phía anh. Anh cũng không biết đó là cái gì, nhưng cảm nhận được một loại uy hiếp từ trên người con sâu này.

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ trở nên nghiêm nghị.

Mạc Cổn Cổn lại đếm đếm, bắt đầu đọc lần thứ 96.

Nhóc con đong đưa đầu đeo bịt mắt.

Động tác của con sâu đen chợt khựng lại, lùi về thật nhanh giống như thủy triều, còn nhanh hơn cả khí thế hung hăng công kích ban nãy nữa.

Lục Kiêu Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu: “… …”

Sâu rút đi thật nhanh, chỉ chừa lại đám thi thể sống.

Bọn chúng cũng không dám tới gần, chần chừ hướng về phía Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn gào thét, còn quơ nắm tay dự định hù dọa một chút.

Thi thể sống đằng đằng sát khí liền vây quanh Lục Kiêu Kỳ ở một khoảng cách thật xa, chỉ kêu một cách khô khan.

Phàm Tử: “… …”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Thi thể sống biểu thị, bọn chúng còn biện pháp nào nữa đâu, bọn chúng cũng rất tuyệt vọng á.

Căn bản là bọn chúng cũng không rõ sao nhóc con kì quái kia lại có sức uy hiếp như vậy, bọn chúng chính là mẹ nó không dám tiến lên á!

Phàm Tử tức giận rống lên: “Đều lên cho ta a!”

Thi thể sống rất ủy khuất, rất muốn thổ tào với Phàm Tử: Mi dám con mẹ nó thì mi cứ lên đi!

Ai cũng không dám.

Thẳng đến khi một tiếng cười to điên cuồng vang lên.

Sắc mặt của Phàm Tử và các thuyền viên đại biến, bọn chúng nhìn về phía Tên Điên với hai tròng mắt tối tăm, lúc này một cánh tay của hắn rũ xuống rất không bình thường, nhưng lòng bàn tay lại cầm một con sâu đen đang ngọ nguậy. Đằng sau lưng của hắn còn khiêng theo một cái bao tải.

Mặc dù đi đường cứ như đang lảo đảo, nhưng đầy mặt hắn đều là vẻ cuồng nhiệt và điên loạn.

Con sâu kia gào thét một cách thống khổ, lại không nhận được bất kỳ sự thương hại nào, ngược lại còn kích thích tâm tư bạo ngược của Tên Điên.

Tên Điên dùng sức bóp, con sâu phát ra một tiếng ‘phụt’, phun ra dịch dính màu đen.

Tên Điên quăng con sâu xuống đất thật mạnh, chân dùng sức đạp một cái.

Dịch dính dưới đất biến thành một bãi lớn.

Phàm Tử sợ hãi lẫn lộn: “Con mẹ nó mày làm cái gì?! Mày…”

Tên Điên hướng về phía Phàm Tử, nhìn từ trên xuống nói: “Thực đáng thương.”

Phàm Tử: “Mày!!”

Tên Điên dùng sức hất tay, thả bao tải xuống, bao tải nặng trĩu đập xuống đất, rơi thứ ở bên trong ra.

Đó là một thi thể.

Kính râm đã biến mất, gương mặt đầy râu xanh đen, lúc này đã mọc đầy thi ban (đốm trên thi thể).

Đây là thân thể của Đại Vệ.

Con ngươi Phàm Tử chợt co lại: “Mày thế mà lại dám giết anh Đại Vệ! Mày cái tên điên này! Tên điên!!”

Tên Điên cười ha ha: “Giết? Không, tao chỉ đang giúp nó ngủ yên thôi.”

Tên Điên cười hả hê, vẻ mặt chợt thay đổi, lộ ra ánh mắt hung ác: “Bị ép người không ra người quỷ không ra quỷ, sống đến cả mình cũng không nhận ra, nói là cái xác không hồn đã là coi trọng rồi.”

Bỗng nhiên hắn móc ra một cây súng: “Vốn dĩ không nên sống, vốn dĩ…”

Mạc Cổn Cổn nghe ra là tiếng của Tên Điên, cái tiếng súng kia thực sự là quen thuộc cực. Nhóc giật mình một cái, quên mất mình đã đọc tới đoạn nào.

Phàm Tử và thuyền viên trừng mắt nhìn Tên Điên đầy oán hận: “Con mẹ nó mày điên rồi!!”

Phàm Tử nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc mẹ nó là ai làm hại hả! Bọn tao biến thành như vậy, cũng chỉ vì muốn được sống tiếp! Có gì sai?”

Đầu của Mạc Cổn Cổn có hơi mông lung.

Phàm Tử hít sâu một hơi: “Là mày nợ tụi tao! Hiện tại giết chết bọn chúng cho tao! Bọn chúng đã biết bí mật!!!”

Thuyền viên rống giận, “Giết chết hắn! Giết chết hắn!”

Ánh mắt sững sờ, Tên Điên thong thả quay đầu, đối diện với tầm mắt của Lục Kiêu Kỳ.

Ở đây chỉ có mình hắn không đeo kính, nhưng cũng không phải là hắn không bị ký sinh, chỉ là trùng si ký sinh đã bị hắn nuốt ngược trở lại.

Trên thực tế, lục phủ ngũ tạng của hắn sớm đã bị nuốt sạch.

Lục Kiêu Kỳ nheo mắt, rốt cục Cục Bông Nhỏ trong lòng cũng nhớ ra, bắt đầu đọc tiếp.

Bước chân đang muốn đến gần của Tên Điên chợt khựng lại, nhịn không được lùi về sau nửa bước.

Tên Điên cau mày: “Đây là cái gì?”

Phàm Tử rống giận: “Giết chết cái con quỷ nhỏ kia! Nó biết tà thuật!”

Tên Điên chậm rãi chuyển tầm mắt về phía Mạc Cổn Cổn, ánh mắt lóe lóe, thoáng cái trở nên sáng ngời: “Ngươi có thể thanh lọc bọn họ sao?”

Sâu trong cơ thể Đại Vệ là do hắn dẫn ra ngoài. Cũng nhờ hai người này hấp dẫn lực chú ý, bằng không Đại Vệ sẽ không bị hắn đắc thủ.

Tròn 300 năm, rốt cục hắn cũng giết được con sâu chết tiệt kia.

Hắn muốn tinh lọc tất cả mọi người, đây là tội lỗi của hắn.

Mạc Cổn Cổn nhìn không thấy, tuy rằng cảm thấy âm thanh kia cách không xa, cũng không cảm thấy là đang nói với nhóc. Nhóc vẫn đang nghiêm nghiêm túc túc làm bài tập, ngữ khí trầm bổng du dương, tiểu động tĩnh manh chết người.

Tên Điên: “… …”

Phàm Tử: “… …” Này mẹ nó là một con quỷ nhỏ điên khùng á!

Thuyền viên muốn phẫn nộ: Có thể đừng đọc nữa không, quá phiền lòng!

Giữa lúc tình huống đang giằng co, từ xa có một con Phong ngựa vằn bay qua, vừa bay nó vừa la ó ối cha ối cha.

Nhất thời, nó phong cảnh vô hạn, lực chú ý của tất cả chủng tộc đều dồn lên người Thừa Phong.

Lục Kiêu Kỳ nhức đầu.

Phàm Tử & một đám thuyền viên: “… …” Lại con mọe nó là ai nữa rồi!! Bọn chúng chỉ muốn ăn một bữa điểm tâm thôi mà sao lại sốt ruột vậy hả!

Thừa Phong thuận thế đạp bay mấy cái thi thể cản trở ở trên đường, trong lúc thi thể dương nanh múa vuốt đến hào hứng, nó chậm rãi đáp xuống đất.

Mới vừa hạ xuống, Thừa Phong liền khẩn cấp: “Tướng quân! Tôi đến rồi!”

Lục Kiêu Kỳ khẽ gật đầu.

Thừa Phong chào hỏi một cách lễ phép, liền cúi đầu nhìn nhóc con: “Cổn Đoàn Nhi, tôi đến bảo vệ nhóc đây! Chúng ta đã xa nhau tròn 18 tiếng, 32 phút, 15 giây, nhóc có nhớ tôi không?”

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, kêu ư ư.

Thừa Phong cười hê hê: “Tôi cũng nhớ Cổn Đoàn Nhi! Mau tới đây để ba ba ôm ôm hôn hôn nâng cao cao nào!”

Mạc Cổn Cổn đã quen với họa phong này của Thừa Phong, vô thức liền vươn hai tiểu móng vuốt, để lộ ra đệm thịt hồng nhạt.

Gân xanh trên trán Lục Kiêu Kỳ đập thình thịch.

Khí lạnh ùa đến, chip của Thừa Phong giật mình một cái, chống lại ánh mắt sâu thẳm của Tướng quân.

Thừa Phong lập tức đoan chính thái độ: “Ba ba, ngài ôm ôm hôn hôn nâng cao cao trước đi.”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Thừa Phong chọc cười Cổn Đoàn Nhi xong, lúc này mới thu hồi tâm tình, bắt đầu nghiêm túc: “Tướng quân, đã giải mã, bất quá có chút vấn đề.”

Lục Kiêu Kỳ khẽ nhíu mày, ý bảo nó nói tiếp.

Thừa Phong: “Chiếc phi thuyền này là phi thuyền đã báo hỏng từ ba trăm năm trước, thuyền trưởng và phó thuyền trưởng toàn bộ đều được xác nhận là đã tử vong.” Ngón tay kim loại của nó chỉ vào Tên Điên và thi thể của Đại Vệ đã bắt đầu thối rữa ở dưới đất: “Thuyền trưởng trên phi thuyền này tên Kamen • Beers, phó thuyền trưởng An • Đại Vệ.”

Thừa Phong: “103 cổ thi thể biến mất một cách khó hiểu, ở đây có 106 tồn tại.” Dừng một chút: “Tính cả tôi.”

Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, “Xác nhận tử vong.”

Con ngươi của Tên Điên chợt co lại, miệng mấp máy, đang tự lẩm bẩm: “Đều là lỗi của tôi, 103, đều là lỗi của tôi, lỗi của tôi.”

Phàm Tử bắt đầu giãy dụa, “Rốt cuộc bọn bây là ai?! Người máy đẳng cấp trí năng???”

Tên Điên chợt ngẩng đầu: “Ngươi…” Hắn nói với giọng khàn khàn: “Các ngươi phát hiện chúng ta, cho nên cố ý dẫn bọn ta vào bẫy sao?”

Thừa Phong: “… …”

Không không không, vị tiên sinh xác chết vùng dậy xấu xấu này, có thể gặp nhau giữa biển sao mênh mông này, thực sự cũng chỉ là duyên phận thôi à!

Trước đây bọn họ thật sự chuẩn bị đi báo thù á.

Bình Luận (0)
Comment