Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 41

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Trong cuộc chiến không khói lửa, thi thể sống thảm bại. Muốn nói đến tồn tại khiến bọn chúng kiêng kỵ nhất, chính là cái Cục Bông Nhỏ lớn cỡ bàn tay kia. Rõ ràng Cục Bông Nhỏ lớn lên có bề ngoài đáng yêu, lừa gạt thế giới, thường ngày cũng không lộ ra dấu vết, việc làm nhiều nhất mỗi ngày chính là ăn ngủ lăn lộn làm nũng.

Nhưng mà khi nhóc ta đong đưa đầu, dùng âm thanh non nớt lẩm bẩm.

Thi thể sống vô cùng phiền lòng, vừa muốn tới gần lại nhượng bộ lui binh, hận không thể cách nhóc một dãy ngân hà ———— sao xa.

Kể từ khi Đại Vệ triệt để tử vong, hồn phách của hắn cũng biến mất, thân thể không có cách nào xử lý, chỉ có thể cho vào hầm chứa đá đông lạnh để ít hôm sau đến nơi chôn xuống.

Vốn dĩ ba người Lục Kiêu Kỳ được đón lên phi thuyền với mục đích biến thành thức ăn, hôm nay nghiễm nhiên lại trở thành chủ nhân của phi thuyền.

Thi thể sống không chỉ không dám công nhiên khiêu khích, còn chủ động nhận lấy một loạt hoạt động cải tạo phi thuyền. Lúc Lục Kiêu Kỳ và Thừa Phong vào trường quân đội, môn học tự chọn có lớp chế tạo và tu sửa máy móc, hiện tại đã có cơ hội được thực hành.

Thừa Phong ngồi xổm ở một bên, nhìn mấy thuyền viên chui vào chui ra.

Thừa Phong: “Tôi kể cho mấy người nghe, trước đây tôi và ba ba ở trong trường học chính là quỷ kiến sầu người gặp người sợ!”

Thuyền viên chui vào, thay một cái đinh ốc.

Thừa Phong: “Đừng thấy ba ba lớn lên vô cùng uy nghiêm, trên thực tế, ba ba cũng rất uy nghiêm. Vậy mà lòng dạ lại còn đặc biệt hẹp hòi! Có một lần, bất quá tôi chỉ trộm đi quần lót của ba ba, sau đó…”

Thuyền viên yên lặng quay đầu: “… …”

Thừa Phong: “Sau đó ba ba liền…”

Lục Kiêu Kỳ: “Liền làm gì cậu?”

Thừa Phong tức giận bất bình: “Ba ba liền cho tôi mặc một cái quần yếm suốt cả hè, mấy người biết không, thiếu chút nữa tôi đã bị chập mạch… Ặc…” Bỗng nhiên quay đầu lại, Thừa Phong bị hoảng sợ quá độ, nó nhìn chằm chằm vào cặp mắt lạnh lẽo của Tướng quân: “Tướng, tướng…”

Lục Kiêu Kỳ nhìn từ trên xuống, lộ ra một nụ cười tử vong: “Tướng cái gì?”

Thừa Phong liền quỳ xuống, nói với giọng nghẹn ngào: “Tổ tiên ba ba! Con sai rồi!”

Lục Kiêu Kỳ nói với giọng thật nhẹ nhàng: “Cậu quá rảnh rỗi.”

“Không. Không không không!” Thừa Phong sợ ngây người, suýt nữa chip đã bị đốt cháy vì tâm tình khẩn trương.

Lục Kiêu Kỳ: “Rảnh rỗi thế này, vậy lại thêm hai vạn chữ về dự toán dự trù đi.”

Thừa Phong mang theo vẻ mặt khóc tang lắc đầu: “Không không, con bận lắm, con là thật tình hối cải.”

Lục Kiêu Kỳ: “Ừm, vậy cho cậu hai ngày.”

Thừa Phong khóc không ra nước mắt.

Lục Kiêu Kỳ: “Văn kiện tổng cộng năm vạn chữ, viết tay không phải là ít.”

Thừa Phong khiếp sợ: “Không phải mới nói hai vạn chữ sao??”

Lục Kiêu Kỳ: “Đây là thật tâm hối cải.”

Thừa Phong bị nghẹn họng.

Thừa Phong muốn tìm người thổ tào, ánh mắt quét thấy Cục Bông Nhỏ, còn chưa kịp mở miệng.

Lục Kiêu Kỳ: “Không bận sao.”

Tất cả lời muốn nói bị ép nuốt xuống, Thừa Phong ngậm nước mắt sống không thể yêu xoay người, hốt hoảng rời đi.

Chép chép miệng nhỏ, Mạc Cổn Cổn nghiêng nghiêng đầu.

Hôm qua, mấy thuyền viên không quá thân thiện còn có hơi đáng sợ lại đối với bọn họ rất ôn hòa, Mạc Cổn Cổn không hiểu lí do, chỉ nghĩ là Đại Quái Vật đã dùng thủ đoạn gì đó làm thành như vậy. Bất quá trong một ngày ngắn ngủi, bầu không khí trên phi thuyền hài hoà hơn rất nhiều nhiều. Đặc biệt là cái tên kêu Phàm Tử, hắn được người dùng xe đẩy đẩy đi ra ngoài, hắn đã bị gãy xương bánh chè rồi.

Nghe nói thương tật này có liên quan tới bọn họ, Mạc Cổn Cổn rất sợ hắn tìm Đại Quái Vật gây phiền phức, lại không nghĩ rằng sau khi gặp mặt, Phàm Tử gần như là lệ nóng doanh tròng, nắm lấy cổ áo của người đang đẩy hắn: “Nhanh đẩy tao về, không thấy đại nhân đang đi ở bên kia sao?”

Sau đó, Mạc Cổn Cổn tò mò liền tháo miếng bịt mắt xuống, vui vẻ đi theo sau Đại Quái Vật.

Nhóc con nhìn trái nhìn phải, tiểu dáng dấp ngốc manh đáng yêu, chính là thuyền viên cũng nhịn không được bị bề ngoài của nhóc lừa gạt.

Nhưng lúc thi thể sống hơi hơi bị đầu độc muốn tới gần một chút, nghe thấy mấy tiếng lẩm bẩm, liền toát mồ hôi lạnh quay trở về. Một lần hai lần, thi thể sống cũng không dám tiếp cận nữa. Đặc biệt là còn có một tên mắt cá chết một mực ở bên cạnh đề phòng, cứ như bọn chúng là virus sẽ lây bệnh vậy á.

Mạc Cổn Cổn bước cặp chân ngắn củn, phía trước là Đại Quái Vật.

Nhóc y như một tiểu theo đuôi, vác một mụt măng lắc lắc cái mông nhỏ.

Đi một đoạn ngắn, Mạc Cổn Cổn lập tức chạy nhanh về trước vài bước, sau đó nhảy tới, hai móng túm lấy lưng giày của Đại Quái Vật, dựa vào chân của anh, hai chân sau nho nhỏ lắc qua lắc lại theo động tác của Đại Quái Vật.

Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, nhịn cười: “Mệt?”

Mạc Cổn Cổn có hơi thở hổn hển, nhóc lười biếng kêu hai tiếng ư ư.

Nhóc đang đói.

Tuy rằng gấu trúc có thể ăn, một ngày trừ ngủ ra đa số thời gian đều dùng để ăn cơm, nhưng kể từ khi nhóc bắt đầu đọc bài, liền càng dễ đói hơn nữa. Rõ ràng vào mấy phút đồng hồ trước mới ăn 6 mụt măng, một chén salad hoa quả, uống một ly nước mật rồi đó.

Bất quá, hiện tại nhóc lại đói đến mức cả người không còn sức lực.

Mạc Cổn Cổn nhìn nam nhân, đôi mắt nhỏ nhắn lấp lánh tràn ngập chờ mong, nhóc còn muốn ăn năm muỗng mật ong chúa nữa.

Hmm, một muỗng cũng được.

Lục Kiêu Kỳ: “… …” Đây rõ ràng là một tiểu cật hóa mà.

Mang binh đánh giặc trường hợp nào mà chưa trải qua, tuy rằng tay nghề của Lục Kiêu Kỳ không tính là đỉnh cấp, nhưng cũng là vô cùng không tệ. Ít nhất, anh làm một bàn đồ ăn đầy dinh dưỡng chay mặn kết hợp liền khiến cho đám thi thể sống đang nhìn trộm phải nuốt nước miếng. Bàn tay hạ xuống bàn, bên trên bàn tay có một Gấu Trúc Đoàn Nhi đang ngồi với cặp mắt trừng tròn vo, vui vẻ kêu ư ư.

Mạc Cổn Cổn xoay người lăn vài cái, lăn từ trên bàn tay xuống, lăn đến mâm thức ăn, lộ ra móng vuốt nho nhỏ.

Chấm một cái rồi rụt lại, bẹp bẹp miệng nhỏ.

Con ngươi Mạc Cổn Cổn lấp lánh, đen bóng cứ như ngôi sao sáng long lanh: “Ư!”

Một bàn đồ ăn đủ cho năm thằng đàn ông ăn no, mà sau một lần Mạc Cổn Cổn ăn gió cuốn mây tan, gần như đã sạch bách.

Lục Kiêu Kỳ âm thầm quan sát nhóc con, thấy cái bụng nhỏ của nhóc lại tròn vo như trước, chân mày nhăn lại.

Cũng không phải là ảo giác, gần đây nhu cầu của nhóc con đã nhiều hơn rồi.

Ăn no, Mạc Cổn Cổn vỗ vỗ bụng nhỏ, sau đó liền lắc lắc cái mông nhỏ trắng tròn bông xù xù quay lại bên cạnh Đại Quái Vật.

Mạc Cổn Cổn ngáp một cái: “Ư ư. Ư ư ư.”

Đại Quái Vật, muốn ngủ rồi.

Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, đón lấy nhóc con như có điều suy nghĩ, mặc cho nhóc ở trong lòng bàn tay anh ngủ say.

Dù cho có là gấu trúc, cũng không nên thích ngủ thích ăn như vậy.

Trong lúc Tướng quân suy nghĩ, Mạc Cổn Cổn đã chìm vào mộng đẹp, không biết nằm mơ thấy gì, nhóc bỏ tiểu móng vuốt vào miệng mút lấy.

Nhóc nhỏ này! Âm thầm cười khẽ, cặp mắt Lục Kiêu Kỳ trở nên nhu hòa.

Lại trải qua vài ngày như vậy, tình huống của Mạc Cổn Cổn chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, trái lại còn nghiêm trọng hơn. Thậm chí đã đến nông nỗi không ăn gì đó đã ngủ mất, thường ngày phải lắc thật nhiều lần mới mơ mơ màng màng ngồi dậy, chờ đến khi ăn xong lại ngủ tiếp.

Kể từ khi ấy chân mày của Lục Kiêu Kỳ chưa từng giãn ra, vẻ mặt của anh có vài phần ám trầm.

Thừa Phong thấy thế cũng sốt ruột theo, “Nhóc con bị làm sao vậy?”

Giọng điệu của Thừa Phong lộ ra tiếng khóc nức nở: “Sẽ không phải là nhóc con sắp chết rồi chứ! Cổn Đoàn Nhi còn nhỏ vậy mà, lẽ nào là nhớ nhà?”

Thừa Phong mô phỏng theo tiếng hỉ mũi của con người, “Xì —— xì —— thân là ba ba, đều là lỗi của tôi a!”

Lục Kiêu Kỳ: “… …”

Thoáng cái tâm tình khẩn trương biến mất không thấy, hiện tại anh chỉ muốn bỏ Thừa Phong vào lò nấu lại, hoặc là bẻ chip ra làm hai ném vào trong WC thôi.

Thừa Phong vẫn đùa giỡn như trước, nó cẩn thận sờ sờ lưng gấu trúc: “Rốt cuộc là nhóc bị làm sao vậy? Lẽ nào là kỳ động dục?”

Lục Kiêu Kỳ: “… … !!”

Thừa Phong: “Ba ba sẽ mua cái váy đẹp nhất cho con, nhất định cho con phong cảnh vô hạn! Muốn tiểu lang quân nào liền nói với ba ba nha!”

Lần này không chỉ là Lục Tướng quân, cho dù là Võ Đại Võ Nhị đang núp trong mặt dây chuyền cũng muốn đâm cho Thừa Phong vài đao. Gấu Trúc Đoàn Nhi đáng yêu của bọn họ vẫn còn là trẻ con sao có thể đến kỳ động dục được chứ!!! Lúc này rõ ràng chính là cần cung cấp năng lượng cho thời kỳ trưởng thành mà!

Chờ qua một khoảng thời gian tĩnh dưỡng này, tự nhiên sẽ tốt lên thôi.

Lục Kiêu Kỳ không thể nhịn được nữa, dùng một cước đá người máy ra khỏi phòng, người máy kéo lê để lại một đường thật dài trên đất, có hơi bốc khói.

Thừa Phong ngốc lăng ngồi ở dưới đất, “Ba ba, hung tàn vậy sao?”

Thi thể sống đã núp ở phía xa từ sớm, thấy cảnh này càng là câm như hến không dám lên tiếng. Ngược lại là Tên Điên bĩu bĩu môi: “Hê, làm sao vậy?”

Thừa Phong nhảy lên: “À, tôi bị ba ghẻ đá ra.”

Về phần nguyên nhân và chi tiết, Thừa Phong không chuẩn bị nói với mấy người này, mấy ngày này tình huống của Tiểu Cổn Cổn không đúng, cũng không thường xuất hiện. Cho nên mấy tên xác sống bị nô dịch này vẫn chưa rõ ràng lắm, tuy rằng thường ngày nó có vẻ không đáng tin cậy, nhưng đối với chính sự lại rất nghiêm túc.

Nó mang theo tấm lưng đã bị tróc sơn quay về phía cửa phòng.

Cộc cộc.

Thừa Phong: “Tướng quân, cỡ 12 tiếng nữa chúng ta sẽ tiến vào tinh vực Celta.”

Nhắc tới chính sự, cửa tự nhiên được mở ra.

Chỉ là mấy người nhìn lén phát hiện, sắc mặt của nam nhân kia vẫn đen thui, cả người bốc lên mây đen không may.

Tên Điên rót ngụm rượu, “Hê. Đều là mấy tên điên.”

Mấy thuyền viên khác dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn qua Tên Điên, liền mạnh ai nấy đi làm việc.

Tóm lại là đã cùng nhau lăn qua lăn lại hơn 300 năm, sau này phải đối mặt với cái gì cũng vẫn phải là người có đầu óc ở một bên.

Sau khi Thừa Phong thành công tiến vào phòng, đường nhìn liền đảo qua nhóc con.

Sau đó, nó bắt đầu lo lắng một cách nghiêm túc: “Tình huống của Cổn Đoàn Nhi rất không đúng, tình huống của chúng ta không rõ, tùy tiện tiến vào tinh vực quá mạo hiểm. Tướng quân, có quá nhiều người muốn mạng của ngài. Cho nên, tôi kiến nghị chúng ta đáp xuống tại tinh vực màu xám không ai quản lí ở gần tinh vực Celta để kiểm tra cho nhóc nhỏ thử, cũng làm tiếp viện thăm dò tình huống luôn.”

Lục Kiêu Kỳ gật đầu.

Mắt điện tử của Thừa Phong sáng lên: “Tướng quân, qua số liệu tôi theo dõi, hiện tại nhiệt độ của Tiểu Cổn Đoàn Nhi rất cao, đặc biệt là ngực.”

Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại, anh cúi đầu.

Trên thực tế, Võ Đại Võ Nhị cũng chỉ nghe nói về loại tình huống này của Cổn Cổn thông qua sách vở mà lão tổ tiên để lại, biểu hiện trưởng thành của gấu trúc không quá giống nhau, nhưng giống như Cổn Cổn thế này lại vô cùng hiếm gặp, trước đây cũng chỉ có tổ tiên có mắt Âm Dương mới xuất hiện loại tình huống thích ngủ này thôi.

Tuy nói có lão tổ tiên làm ví dụ, Võ Đại Võ Nhị vẫn sốt ruột không thôi, rất sợ bé con sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Mạc Cổn Cổn mở rộng thân thể, mở miệng nhỏ.

Thừa Phong khẽ nói: “Tướng quân, nhiệt độ của Tiểu Cổn Đoàn Nhi đang không ngừng tăng lên…”

Ngữ khí của Thừa Phong có hơi gấp gáp: “Cổn Đoàn Nhi đang phát sốt! Nếu cứ để như vậy, nhóc nhỏ kia sẽ bị sốt hỏng mất. Tướng quân, cần phải hạ nhiệt!”

Đúng lúc này, trên người Mạc Cổn Cổn xuất hiện một vòng ánh sáng trắng.

Ánh sáng đỏ xuất hiện, Lục Kiêu Kỳ đã gặp qua, nhưng hình như anh chưa bao giờ thấy ánh sáng trắng, lúc này toàn thân anh buộc chặt.

Ngay lúc Lục Kiêu Kỳ chuẩn bị động thủ, ánh sáng trắng biến mất.

Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi vốn đang nằm trên mặt đất, lại biến thành một bé con lỡ cỡ cánh tay.

Bé con béo ú nu, vầng trán tinh xảo, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quả đấm nhỏ, lông mi tựa như cánh bướm dài cong vút đang run rẩy.

Bé con chép chép miệng, lộ ra hàm răng trắng tươi, cứ như chibi thiếu niên ở bên Nhật vậy.

Thừa Phong kinh ngạc đến ngây người: “Cổn Đoàn Nhi?!”

Thừa Phong nhảy lên: “Đây là Cổn Đoàn Nhi hả? Ha ha!”

Nói đến, mỗi lần biến thành hình người, Mạc Cổn Cổn đều xuất hiện trong dáng dấp không giống nhau, hiện tại lại có điểm khác với trước đây. Sở dĩ sẽ như vậy, là bởi vì năng lượng bên trong cơ thể nhóc quá khổng lồ, đã vậy còn bị hỗn tạp, cho nên mỗi lần hấp thu một phần sẽ bị thúc đẩy, nhưng đến khi triệt để hấp thu thân thể bành trướng xong lại khôi phục về Gấu Trúc Đoàn Nhi.

Thẳng đến gần đây nhóc tu tập học thuật Âm Dương, lúc này mới điều động được năng lượng khổng lồ trong cơ thể.

Lục Kiêu Kỳ cởi áo ra, cẩn thận bao bọc lấy nhóc con, đầu ngón tay chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ nhắn tròn vo.

Trong lúc ngủ mơ Tiểu Cổn Cổn thổi ra một cái bong bóng.

Lục Kiêu Kỳ cười khẽ ra tiếng, sau đó chuyển sang nói với Thừa Phong: “Đo thử cho nhóc nhỏ đi.”

Thừa Phong lập tức đồng ý, hai giây sau liền vui vẻ nói: “Tướng quân, nhiệt độ cơ thể khôi phục lại bình thường. Số liệu biểu hiện, Tiểu Cổn Đoàn Nhi rất khỏe mạnh!”

Rốt cục trái tim đang treo lở lửng của Lục Kiêu Kỳ cũng được thả lỏng một phần.

Võ Đại Võ Nhị cũng nhịn không được cảm giác vui vẻ, hai người cũng không nói gì, qua nửa ngày Võ Nhị an ủi: “Ít nhất còn rất khỏe mạnh không phải sao.”

Võ Đại gật đầu: “Đúng vậy.”

Võ Nhị: “Xấu thì đúng là có xấu một chút, nhưng so với đồ xấu xí, Cổn Cổn của chúng ta xinh đẹp nhất.”

Võ Đại tán thành gật đầu.

Võ Đại hít sâu một hơi: “Tóm lại là một loại tự vệ, ở bên cạnh đồ xấu xí, bộ dạng này sẽ an toàn hơn một chút.”

Mạc Cổn Cổn mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại phát hiện bốn cặp mắt bất đồng đang nhìn chằm chằm vào nhóc.

Mạc Cổn Cổn giật mình một cái: “Sao, sao vậy??”

Mạc Cổn Cổn hoàn toàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, đầu óc cứ mông lung, thẳng đến khi tầm mắt nhóc lướt qua làn da trần trùi trụi. Mạc Cổn Cổn như bị sét đánh ngang đầu, ngốc lăng lăng vươn tay nhỏ béo ú mềm mềm ra, mếu máo: “Lông của tôi lại rời nhà trốn đi rồi.”

Lần này, Mạc Cổn Cổn không khóc nữa, trải qua nhiều lần như vậy, dù cho có là Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi với trái tim thủy tinh thì nhóc cũng đã quen rồi.

Nhóc vô thức dùng tay nhỏ bé che mặt.

Lục Kiêu Kỳ nhịn không được cười: “Sao vậy?”

Mạc Cổn Cổn cất tiếng đầy rầu rĩ: “Đại Quái Vật cũng sơn cho tôi thành trắng đen đan xen đi.”

Thừa Phong: “Hả?”

Lục Kiêu Kỳ: “… . . . !!” Cứ có loại ảo giác vô cùng hối hận.

Bình Luận (0)
Comment