Hôn Ước Của Cổn Cổn Có Mắt Âm Dương

Chương 81

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Cuối tuần, cũng là ngày công chiếu vòng đấu loại đầu tiên của trận chung kết chương trình 《 Ngôi sao 》.

Kể từ khi phát sóng, chỉ có top 100 được tiến vào vòng đấu loại của trận chung kết, mà mỗi một vòng đều phải loại trừ gần như một nửa thí sinh.

Top 3 sẽ có một đặc quyền là không cần tham dự vòng đấu loại. Chín mươi bảy thí sinh còn sót lại sẽ tranh đấu để lọt vào top 50. Mạc Cổn Cổn lại trở thành thí sinh duy nhất không phải người trong top 100.

Mạc Cổn Cổn thân là thí sinh được nhiều người quan tâm nhất, nên nhóc đã nhận được vô số lượt ủng hộ và yêu thích.

Bộ dáng đáng yêu và sự ngốc manh một cách tự nhiên của nhóc, thậm chí là giống loài quý hiếm, đều là nguyên nhân khiến nhóc được mọi người quan tâm. Còn một điểm không thể không kể đến, chính là thân phận thần bí của chủ nhân Lục Kiêu Kỳ, nếu mọi người muốn biết thân phận của anh, như vậy liền phải quan tâm tới nhóc ta, chú ý chú ý, liền bị Gấu Trúc Đoàn Nhi thực lực manh một mặt.

Mạc Cổn Cổn ngồi ở trên giường, lắc lư cái đầu nhỏ, nghe người trong màn hình giả lập đánh nhịp, cậu không biết hát cũng đi theo náo nhiệt.

Lục Kiêu Kỳ ở bên cạnh đọc sách bản in trên giấy, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc mắt, ý cười đong đầy hai mắt.

Mạc Cổn Cổn hí ha hí hửng lẩm bẩm theo, hai tay vỗ cùng một chỗ phát ra tiếng vang, “bốp bốp bốp…”

Âm thanh thanh thúy không có âm điệu gì, Gấu Trúc Đoàn Nhi mù quáng làm việc cố gắng ca theo nhịp.

Lệ quỷ núp trong bóng tối: “… …”

Sắc mặt Tôn Tiểu Tuyền có hơi xoắn xuýt: “Rõ ràng giọng vô cùng êm tai, nhưng mà âm điệu… Thực là lãng phí.”

Tiểu Ôn xoa xoa tai: “Nói thật, bài bốn là bài mà tôi thấy Cổn lão đại hát nghe hay nhất đó.”

Các lệ quỷ khác gật đầu phụ họa.

Mạc Cổn Cổn đang xem buổi trực tiếp vòng loại 97 lấy 47, khác với những lần trực tiếp tùy ý lúc trước, lần này chính thức hơn, có cả việc phân bố thời gian nghiêm túc nữa. Lúc trước, sau khi mỗi một thí sinh trực tiếp lần đầu tiên, đại khái là sẽ tự mình nắm giữ thời gian, nhưng bây giờ sẽ trực tiếp cùng một lúc.

Lúc này, liền thấy rõ cao thấp.

Hiện tại thí sinh số 138 đang hát, hắn hát vô cùng kính bạo, Mạc Cổn Cổn lắc lư đầu nhỏ, hình như rất thích.

Lúc mới vừa đi tới thế giới này nghe thấy loại nhịp điệu có cảm giác cực mạnh này, Mạc Cổn Cổn bị ca khúc đặc biệt khảo nghiệm trái tim này dọa cho nhảy dựng.

Lúc ấy nhóc đã chui tọt vào trong quần áo của Đại Quái Vật, đến cả đầu nhỏ cũng không dám thò ra ngoài, nhưng bây giờ nhóc đã có thể tiếp thu rất tốt, cũng lắc lư thân thể hòa theo nhịp điệu nữa. So với gấu trúc nhát gan vừa bước vào thế giới, hoàn toàn là cách biệt một trời một vực.

Hình như là Mạc Cổn Cổn cảm thấy mệt mỏi, cậu liền hóa thành gấu trúc, chui tiểu thân thể ra khỏi quần áo, mặt nhỏ bông xù xù hướng về phía Đại Quái Vật kêu hai tiếng, liền ngồi phịch xuống, cái mông nhỏ tròn vo vo va chạm với giường còn run run lên.

Tai của Gấu Trúc Đoàn Nhi cũng không phải là vô cùng linh hoạt, nhưng nhóc vẫn cứ run run tai nhỏ.

Khóe mắt Lục Kiêu Kỳ đảo qua, buồn cười.

Hình như bắt đầu từ hôm qua, gấu trúc nhà mình liền đặc biệt nhảy nhót, tâm tình tốt không cần thể hiện quá rõ ràng.

Lục Kiêu Kỳ nheo cặp mắt lại, sờ sờ cổ tay, anh cũng không biết tơ hồng của mình ở đâu, nhưng chuyện này làm anh vô cùng hồi ức.

Không biết tơ hồng của em ấy được buộc trên ngón tay nào, Lục Kiêu Kỳ yên lặng suy tư.

Đối với Lục Kiêu Kỳ mà nói, không có tin tức nào có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ hơn so với việc tơ hồng của cả hai được quấn chặt vào nhau.

Mạc Cổn Cổn vui sướng, Lục Kiêu Kỳ cũng rực rỡ trong lòng.

Sĩ quan phụ tá Lý Văn Nhiễu trước đây đã xé rách da mặt với Lục Kiêu Kỳ, chia ra thành hai phe phái khác nhau. Vị Nguyên soái này liền thiếu một quan tùy hành, phó quan thư ký. Quân đội đã nói nhiều lần, lại có không ít thế lực muốn nhét một hai người cho anh, nhưng đã bị Lục Kiêu Kỳ cự tuyệt.

Năng lực của Lục Kiêu Kỳ trở nên mạnh hơn, anh đã không còn tin tưởng bất kỳ sĩ quan phụ tá nào nữa, ở quân bộ hoàn toàn là tự dựa vào chính mình.

Mệt chút, nhưng vì gấu trúc, đều đáng giá cả.

Đã hết giờ biểu diễn của số 138, Mạc Cổn Cổn có hơi chưa thỏa mãn, nhóc còn nhịn không được dùng thanh âm non nớt kêu “ư ư”, móng vuốt nhỏ béo đô đô thuần thục mở thông tin của mình ra, vui vẻ nhấn một cái like.

Lúc số 138 đang biểu diễn, đã có đoạn bị lạc nhịp. Hắn mất mát cho rằng mình sẽ bị loại, nhưng buồn bực vừa mới dâng lên liền bị biến hóa trước mắt kinh ngạc đến ngây người.

Hắn nhìn mình chằm chằm tỷ số ủng hộ bỗng nhiên tăng mạnh, cả người mộng bức.

Xảy, xảy ra chuyện gì?!

Vòng loại cũng dùng tỷ lệ ủng hộ để quyết định, nhưng điểm khác biệt với trước đây là, lần này có cố vấn chuyên nghiệp nhận xét. Bọn họ có ba cơ hội cho tăng tỷ lệ ủng hộ cho thí sinh, tỷ lệ ủng hộ của thí sinh này sẽ được tăng thêm 10%. Nhưng rất hiển nhiên, mấy vị cố vấn chuyên nghiệp nay cũng không định sử dụng quyền lực của mình.

Nhưng mà, vị thí sinh đặc thù Mạc Cổn Cổn này lại ủng hộ hắn.

Cái này rất quỷ dị.

Cho đến hiện tại, tổng cộng Mạc Cổn Cổn đã ủng hộ hai vị, một vị còn lại chính là mỹ thực gia đang có tỷ lệ ủng hộ đứng hạng hai.

Còn có một cái chính là cái này hát kính bạo mau ca một tam bát.

Hiện tại các khán giả có cơ hội ủng hộ hai vị, các fan của Mạc Cổn Cổn nhìn thấy gấu trúc nhà mình chọn số 138, bọn họ cũng liền nhấn like theo, chuẩn bị đi theo bước chân của gấu trúc nhà mình.

Cũng bởi vì việc này, số 138 vốn phải rời đi chương trình này không thể nghi ngờ lại có thể ở lại.

Hắn nhìn chằm chằm tỷ lệ ủng hộ đang tăng cao của mình, cảm thấy có hơi giống đang nằm mộng.

Hoảng hốt lau lau mặt, 130 có qua có lại, ủng hộ Mạc Cổn Cổn.

Mạc Cổn Cổn được ủng hộ quá nhiều, cũng không thiếu một cái này, nhưng thí sinh được ủng hộ lại được thăng hạng rất nhanh.

Có người nói đây là hỗ động hữu hảo, cũng có người cười nhạt, liền nói đây là làm ấm lẫn nhau, căn bản là hành vi phạm quy, muốn loại hai thí sinh ra khỏi trận đấu, như vậy mới có thể thể hiện tính cạnh trạnh công khai một cách rõ ràng!

Nhân viên công tác chụp phần bình luận dẫn tiết tấu này đưa cho đạo diễn xem.

Nhân viên công tác: “Đạo diễn, làm sao bây giờ?”

Ánh mắt đạo diễn lóe lóe, lộ ra ánh mắt khinh bỉ: “Châu chấu cuối thu, nhảy nhót không được bao lâu.”

Mang theo khí chất mọi người đều say mình ta tỉnh, trong lòng đạo diễn lầm bầm, nếu mà mấy người này biết người khổng lồ đứng sau lưng gấu trúc số 1, bọn họ sẽ hối hận đến đứt ruột luôn. Tóm lại, cứ đứng nhìn những người này lăn qua lăn lại đi, dù sao hiện tại nhiệt độ cũng rất không tệ.

Quét mắt những người cố ý mang tiết tấu này, đạo diễn lại dời lực chú ý về màn ảnh.

Nếu đến trận chung kết, vị đại nhân kia có thể lộ mặt sẽ là chuyện chấn động lòng người đến cỡ nào đây. Aiz… Suy nghĩ một chút, đạo diễn liền che ngực, chuyện tốt như thế lại không có biện pháp, thiệt là đau lòng á.

Trận đấu loại này, tốn tổng cộng hai ngày.

Mỗi khi bắt đầu vòng đấu loại, ủng hộ của bọn họ đều sẽ được tính từ con số không, mà trong hai ngày này tỷ lệ ủng hộ của các thí sinh đang có sự thay đổi, biểu diễn hấp dẫn người xem, liền thăng lên nổi tiếng, nếu mà biểu diễn không đủ liền trực tiếp bị loại. Rất tàn khốc, loại cạnh tranh này lại mang đến tỷ lệ người xem vô cùng tốt cho chương trình.

Sau đó, 50 thí sinh, bao gồm cả top 3, phải lọt vào top 25.

Chỉ có một nửa người có tư cách tiếp tục trận đấu, hai mươi lăm người còn lại sẽ tiếc nuối rời khỏi sân khấu này.

May mà là buổi tối, Mạc Cổn Cổn cũng không bỏ lỡ bất kỳ tiết học nào.

Hắn ban ngày như trước là bị Lục Kiêu Kỳ đưa lên học, mang theo một toàn bộ sách nhỏ túi linh miệng mà, Mạc Cổn Cổn hài lòng tiến nhập phòng học.

Hắn ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy Lưu Phẩm Phong đã sớm vào chỗ.

Lưu Phẩm Phong vươn tay, vẫy vẫy tay đầy hưng phấn.

Mạc Cổn Cổn qua ngồi, nghi hoặc không thôi: “Sao hôm nay cậu lại vui vẻ như vậy?”

Lưu Phẩm Phong móc máy tính ảo ra, mở màn hình: “Xem cái này, biết đây là chương trình gì không?”

Hình như là Lưu Phẩm Phong đã nhận định Mạc Cổn Cổn tri thức nông cạn, cũng không biết về chương trình này.

Kinh ngạc ngẩng đầu xem thử, hình ảnh đặc biệt quen thuộc đập vào hai mắt, Mạc Cổn Cổn hoang mang: “Là 《 Ngôi sao 》 á.”

Lưu Phẩm Phong mới vừa phổ cập khoa học cho thiếu niên, liền bị thiếu niên nhìn bằng ánh mắt nhìn thiểu năng, liền nghẹn họng.

Cậu ta cạn lời một lát mới nói: “Không sai, đây đúng là 《 Ngôi sao 》, cậu cũng xem à, vậy cậu ủng hộ ai nha? Sắp chọn ra top 3 rồi nè.”

Ánh mắt Mạc Cổn Cổn lóe lóe, có chút ngượng ngùng.

Mạc Cổn Cổn ngước mắt nhìn cậu ta: “Cậu ủng hộ ai vậy?”

Lưu Phẩm Phong vỗ vỗ bộ ngực: “Tôi hả, là một cật hóa đương nhiên là tôi ủng hộ mỹ thực gia rồi.”

Mạc Cổn Cổn bình tĩnh nhìn cậu ta, miệng dần dần chu ra.

Lưu Phẩm Phong lại không nhìn cậu, vẫn tự mình nói như trước: “Nhưng mà, so với mỹ thực gia, tôi thật sự bị con cục bông trắng đen kia manh đổ, cho nên sau khi tôi xem xong mấy đoạn phát lại của nhóc đó, liền ủng hộ con kia gấu trúc, dù sao một người cũng có thể lựa chọn ủng hộ hai thí sinh, hiện tại tôi đang ủng hộ gấu trúc với mỹ thực gia.”

Mạc Cổn Cổn vẫn không quá vui sướng: “Nếu như, chỉ có một lượt, cậu sẽ ủng hộ ai nha.”

Lưu Phẩm Phong xoắn xuýt nghĩ nghĩ: “Có thể tôi sẽ ủng hộ…”

Bỗng nhiên, cậu ta cảm giác trên người toát ra một chút hàn ý, trong đầu vang lên một tiếng cảnh cáo.

Thoáng cái Lưu Phẩm Phong đổ mồ hôi lạnh, cậu ta khẽ gật đầu một cái.

Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu vô cùng kinh ngạc, không biết tại sao Lưu Phẩm Phong lại dừng lại, không nói.

Thái độ của Lưu Phẩm Phong lập tức trở nên đoan chính, nói vô cùng kiên định: “Đương nhiên là tôi sẽ ủng hộ số 1 rồi! Sao có thể không ủng hộ một cục bông đáng yêu như vậy được chứ!” Cậu ta cũng không biết Mạc Cổn Cổn chính là Gấu Trúc Đoàn Nhi, khoác lác một trận, tung hô đến mức hai má Mạc Cổn Cổn đỏ ửng, xấu xấu hổ hổ.

Lưu Phẩm Phong thấy Mạc Cổn Cổn vui rạo rực, liền âm thầm thở phào một hơi, thật không nghĩ tới người bạn lãnh đạo cả đám quỷ quái khủng bố này lại là một người nghiện lông tơ, mình có muốn không ủng hộ con gấu trúc kia cũng không được á, ủng hộ gấu trúc bình an cả đời, không ủng hộ, đoán chừng nửa đường liền mất tích.

Bạn mình rất mạnh, làm cho mình cảm thấy vui vẻ.

Nhóm bạn thân của bạn mình khủng bố, liền làm cho mình cảm thấy buồn bực.

Nói chung, Lưu Phẩm Phong cố gắng sinh tồn một cách khổ cực giữa kẽ hở của lệ quỷ, cố gắng biểu đạt lòng yêu thích của mình dành cho gấu trúc.

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt: “Hmm, nếu mà nhóc ấy nghe được nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Gấu trúc có vui vẻ hay không, Lưu Phẩm Phong không biết, nhưng cậu biết người bạn này vui vẻ.

Thấy Mạc Cổn Cổn không đè nén được cảm xúc vui rạo rực của mình, Lưu Phẩm Phong yên tâm: “Vậy không cần phải nói, chắc chắn là bạn học Mạc ủng hộ gấu trúc số một rồi hả?”

Cậu ta cảm thấy mình đang nói một câu vô nghĩa, thích số một như vậy, người bạn này của mình có thể không ủng hộ được sao.

Nhưng mà làm cậu ta không nghĩ tới là, Mạc Cổn Cổn lại lắc đầu.

Lưu Phẩm Phong kinh ngạc: “Hả?”

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt: “Tôi ủng hộ mỹ thực gia và, 138.”

Lưu Phẩm Phong ngạc nhiên há hốc miệng, qua một lát mới nói: “Sự ủng hộ của cậu là học theo gấu trúc hả. Tôi nhớ hình như là nhóc ta cũng ủng hộ như vậy, hôm qua tôi còn cười vận may của vị 138 kia nữa kìa. Xem ra là như thế này.”

Mạc Cổn Cổn nghi ngờ chớp chớp mắt, “Cái gì.”

Lưu Phẩm Phong cười: “Không phải là cậu ủng hộ theo gấu trúc sao. Tôi biết cả rồi!”

Sau đó, Lưu Phẩm Phong kể nhạc đệm nhỏ thú vị hồi tối hôm qua cho Mạc Cổn Cổn nghe, Mạc Cổn Cổn nghe mà trợn mắt há mồm, hoàn toàn không biết chuyện mình tùy ý nhấn một cái đã ảnh hưởng đến kết quả lớn như vậy, cậu cảm thấy hơi có lỗi với thí sinh đứng hạng 51.

Lục Nhân Diệu và Đàm Tình đi đến trường, tuy rằng bọn họ đã không còn di chứng nữa, tạm thời lại bị Lục Kiêu Kỳ phái đến bên cạnh Mạc Cổn Cổn.

Hai cái người vô cùng cảm kích Mạc Cổn Cổn, thái độ đối với cậu đặc biệt thân thiết.

Tiểu Hồng ngồi trên vai Mạc Cổn Cổn, nhìn trộm hai người này, kề tai Cổn Cổn nói nhỏ: “Trên người bọn họ tơ hồng không vậy?”

Mạc Cổn Cổn sửng sốt, ngước mắt quan sát cẩn thận.

Bởi vì hai cái người ngồi trước mặt bọn họ, Mạc Cổn Cổn không thể dễ dàng nhìn đến tay đang đặt ở dưới bàn của họ được.

Cho nên cậu thò đầu lên.

Sắc mặt hơi chút có trắng bệch, Lục Nhân Diệu sững sờ rồi cười tủm tỉm: “Bạn học Mạc đang nhìn cái gì đó?”

Mạc Cổn Cổn: “Tôi xem tay của hai người.”

Sắc mặt Đàm Tình bất động, mặt lại có chút ửng đỏ mất tự nhiên.

Lục Nhân Diệu chớp chớp mắt, cười ha ha cầm hai tay ở dưới đưa lên, trên thực tế là anh ta đang nắm chặt tay của Đàm Tình.

Mạc Cổn Cổn nhìn cổ tay của hai người, im lặng hai giây.

Mạc Cổn Cổn: “Trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.”

Tiểu Hồng ngạc nhiên cười nói: “Bọn họ ở cùng nhau sao?”

Mạc Cổn Cổn len lén gật đầu: “Đúng nha, chỉ là tơ quấn vào nhau có hơi loạn.”

Tiểu Hồng nghi hoặc: “Loạn?”

Mạc Cổn Cổn không hiểu: “Tôi cũng không hiểu, chính là ở giữa có vài nút thắt.”

Cậu cũng chỉ mới nhận được năng lực này, cho nên vẫn chưa thể hiểu được hình thái của mỗi một loại tơ hồng có ý nghĩa gì.

Bất quá, tóm lại là hai người sẽ ở cùng nhau.

Biểu tình của Đàm Tình cứng đờ, mặt càng thêm không có biểu tình.

Ngược lại là Lục Nhân Diệu thần thái phi dương, cười ha hả không ngừng gật đầu, vui vẻ tiếp thu, biểu thị rất thưởng thức ánh mắt của Mạc Cổn Cổn.

Lưu Phẩm Phong ngồi ở một bên, hậu tri hậu giác: “Sớm sinh quý tử?!”

Lưu Phẩm Phong hít ngược một hơi: “Hai người đang hẹn hò hả? Tôi hoàn toàn không biết á.”

Đàm Tình không nói chuyện, nhiệm vụ của cô chính là bảo vệ Mạc Cổn Cổn.

Ngược lại là Lục Nhân Diệu vui vẻ đáp lại.

Lưu Phẩm Phong: “Bạn bè hẹn hò, nên mời đi ăn cơm á, bắt đầu từ bao giờ vậy? Sao lại không hề có một chút tin tức nào cả.”

Lục Nhân Diệu cười tới mang tai: “À, vào một buổi tối của vài ngày trước, bầu không khí đang tốt, tình cảm lên men, tôi liền cường thế…”

Đàm Tình quét mắt Lục Nhân Diệu, nhẹ bỗng, lại rất có cảm giác áp bách.

Đang chuẩn bị khoác lác sự tích giỏi giang của mình vì đã bắt được người nào đó tới tay, thoáng cái Lục Nhân Diệu lại ngậm miệng, ngoan y như bị người khóa chốt lại vậy.

Chân mày Lưu Phẩm Phong khẽ nhíu, hình như không tin lắm. Túng như vậy, có thể bắt được vị nữ hán tử này à?!

Sau đó, Mạc Cổn Cổn nhìn về phía Lưu Phẩm Phong: “Nhân duyên của cậu ở…”

Mạc Cổn Cổn còn chưa nói xong, trước mắt liền đen.

Đây là khuôn mặt có hơi quen thuộc, là Gấu đã xuất viện, cậu ta ăn mặc rất chỉnh tề, giống y như lúc lần đầu tiên đến thổ lộ vậy.

Cậu ta đứng ở trước mặt Mạc Cổn Cổn, con ngươi có chút tơ máu.

Khác với lúc trước là, trên người cậu ta có thêm một chút cảm giác tang thương gần đất xa trời, cậu ta đặt hoa xuống bàn.

Gấu: “Tặng cho cậu, bạn học Mạc, đây là lần cuối cùng tớ xuất hiện, tớ rất xin lỗi về những phiền phức lúc trước tớ đã mang lại cho cậu, tớ hiểu rằng tớ không xứng với cậu, cậu cũng không thích tớ, tớ chúc cậu hạnh phúc. Sau này tớ sẽ không xuất hiện ở trước mặt cậu nữa đâu.”

Nói rồi, cậu ta chống nạn, xoay người rời đi.

Mà bên cạnh cậu ta là cậu bạn cẩu thả vẫn luôn bên cạnh cậu ta, hai nam sinh cao hơn hai mét rời đi liền dẫn đến sự thảo luận sôi nổi của các học sinh khác.

Mạc Cổn Cổn nhìn chằm chằm hai bóng lưng sắp rời khỏi phòng học, nghĩ nghĩ, cậu mở miệng nói một tiếng.

Mạc Cổn Cổn: “Chúc hai cậu trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.”

Thân thể đã rời đi của Gấu rung lên, thiếu chút nữa đã té sấp mặt, may mà được cậu bạn cẩu thả vịn lại.

Biểu tình của cậu bạn cẩu thả y như bị táo bón, còn Gấu đã kinh ngạc đến ngây người.

Cậu ta mờ mịt xoay người, nhìn Mạc Cổn Cổn.

Gấu dùng gương mặt vặn vẹo bình tĩnh nhìn Mạc Cổn Cổn một lát, cuối cùng nhếch miệng: “Xem ra tớ sẽ không được tha thứ rồi.”

Quay đầu nhìn cậu bạn cẩu thả mày rậm mắt to, mặt Gấu trở nên dữ tợn.

Chắc chắn đây là lời nguyền rủa á.

Thân là hai người đàn ông, sao có thể sinh con được chứ, Gấu tưởng tượng một lát, cảm giác cả người chấn động, hoa cúc căng thẳng.

Cậu ta thực sự không có cách nào tiếp thu loại giả thiết này. Thật đáng sợ.

Đối với Gấu mà nói là một hình ảnh tàn nhẫn, ngược lại tim của cậu bạn cẩu thả có hơi run lên, cậu ta nhìn thẳng vào Mạc Cổn Cổn, khẽ nói một tiếng “Xin lỗi”. Hai người đến mau, rời đi càng mau.

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, hình như ban nãy cậu không cảm nhận được Gấu vui vẻ á.

Cậu nhìn về phía quỷ giáo sư: “Tôi đã nói sai gì rồi sao?”

Quỷ giáo sư cười lắc đầu: “Không có.”

Đa số các lệ quỷ không thích hai người này, Cổn lão đại nhà bọn họ nói như vậy thực sự rất tuyệt, nói chung có hơi giải hận á.

Bởi vì có nhóm học tập làm bạn, từ lúc ban đầu Mạc Cổn Cổn là vịt nghe sấm đến đàn gảy tai trâu.

Nói chung, sau khi được quỷ giáo sư phiên dịch, cậu đã có thể hiểu ra.

Về phần câu hỏi trên lớp học, mỗi một lần Mạc Cổn Cổn đều có thể trả lời vô cùng tiêu chuẩn, nếu như đến cả quỷ cũng không biết, bọn họ sẽ tiếp thu ý kiến quần chúng. Hoặc là do lệ quỷ nào đó chui vào mạng ảo tìm đáp án, sau đó Mạc Cổn Cổn sẽ trả lời tiêu chuẩn không khác gì sách giáo khoa cả.

Mặc kệ Mạc Cổn Cổn có hiểu hay không, nói chung câu trả lời của cậu sẽ không sai.

Giờ trưa, Mạc Cổn Cổn móc ra điểm tâm nhỏ của mình, đang chuẩn bị ăn, Lưu Phẩm Phong liền khẽ hô lên một tiếng.

Suýt nữa Mạc Cổn Cổn đã mắc nghẹn.

Mạc Cổn Cổn nghi hoặc đưa mắt nhìn sang.

Lưu Phẩm Phong cảm nhận được uy áp áp bách kinh khủng, cậu ta lập tức giải thích: “Cậu xem thử cái này, trời đất ơi, thật sự là trời có gió mưa khó đoán á. Lúc trước vẫn là tiền đồ vô lượng nha, hiện tại liền bị phát hiện ở trong biệt thự…”

Mạc Cổn Cổn nghi hoặc: “Cái gì?”

Lưu Phẩm Phong đưa ảnh chụp cho Mạc Cổn Cổn xem, trong ảnh vết máu loang lỗ, một mắt có hai hốc mắt đen xì, giống như là bị người khác móc mắt, chết cực kỳ thảm liệt, hình như là đã trải qua một trận giãy dụa, trên mặt của hắn vẫn còn lưu lại một chút thống khổ.

Mạc Cổn Cổn sững sờ, hình như người này có hơi quen mắt á.

Lưu Phẩm Phong: “Hắn ta chính là Lý Thanh Văn – một ngôi sao đang nổi dạo gần đây, cũng có tham gia chương trình 《 Ngôi sao 》 đó.”

Lưu Phẩm Phong bắt đầu thổn thức: “Thật không ngờ tới, mới có mấy ngày, người đã không còn.”

Mạc Cổn Cổn ngẩn người. Ảnh chụp đã được xử lý, bị bôi mờ, nhưng cũng có thể nhìn ra vết máu loang lỗ dưới đất.

Lưu Phẩm Phong nhìn tin tức: “Không phát hiện bất luận hành hung của nhân vật khả nghi nào? Chuyện này liền kỳ quái.” Bỗng nhiên cậu ta hạ thấp giọng: “Cậu nói xem có khi nào là quỷ làm không hả?” Ở trong mắt của cậu ta, hình như cũng chỉ có cái này có thể làm ra chuyện như vậy.

Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.

Tôn Tiểu Tuyền cười nhạo một tiếng: “Nếu như là quỷ, vậy cũng là ác thú vị, rất hiếm khi quỷ quái chỉ móc mắt, trừ phi hắn ta đã nhìn thấy gì đó không nên nhìn. Cũng không hẳn là quỷ, cho dù có bạo lực, quỷ cũng chỉ sẽ làm cho con người tự móc mắt của mình, cái này rõ ràng chính là bị người khác móc mắt.”

Tiểu Ôn gật đầu tán thành.

Trên diễn đàn, lại có một làn sóng bình luận mới dâng lên.

“Tôi nghĩ là lệ quỷ lấy mạng! Nếu như không phải, tôi liền nuốt máy tính ảo ngay lập tức!”

“Tôi thì thấy là người làm, mặc dù lúc trước hắn ta có nói là bị trùng lịch quay, nhưng ai mà biết có phải vậy không, theo tôi thấy thì nhất định là hắn đã đắc tội với ai, mới có thể bị người diệt khẩu, nói không chừng là bị hắn phát hiện mấy chuyện dơ bẩn trong giới giải trí, nên mới giết người để bảo đảm bí mật đó.”

“Quỷ làm? Không thể nào đâu, nếu là tôi, chắc sẽ không làm kiểu thô sơ đó đâu, đã vậy còn làm cho dính máu khắp nơi. Cho dù có thù, cũng sẽ không làm như thế. Nếu như quỷ làm ra loại chuyện này, sẽ bị chê cười chết mất đó.”

“Cái cổ dài của tôi đã gãy mất rồi!! A a a, rốt cuộc đại thần có đến không vậy, bây giờ cổ của tôi đã trở thành thang trượt, trở thành bánh bột ngô, tui phắc, còn muốn ngủ ở trên cổ của tôi?! Bộ tôi không có sĩ diện à?”

“Lầu trên, hình như anh lạc đề rồi.”

“Xác nhận lạc đề không lầm.”

“Không tính là lạc đề đâu, đây không phải là post xin giúp đỡ hả? Các người đi hỏi thăm quỷ hồn ngôi sao không phải là được rồi sao?”

“Cũng đúng. Tôi đang bay ở ngoài, liền đi xem thử tình huống, mọi người chờ tin tức của tôi nhé.”

“Tôi là cái cổ một mét tám, đại thần cứu mạng với!”

“Đại thần à, tôi muốn cầu duyên, đại thần có thể xem thử giúp tôi ai mới là chân mệnh thiên tử của tôi được không? Hiện tại tôi đang xoắn xuýt muốn chết, một là thanh mai trúc mã của tôi, một là người đàn ông đang theo đuổi tôi mãnh liệt, hiện tại tôi đang do dự, không biết rốt cuộc ai mới thật sự là chồng tương lai của mình.”

Mạc Cổn Cổn trùng hợp đọc được bình luận này.

Lưu Phẩm Phong nhíu mày: “Nhân duyên, chắc là thứ này sẽ không tồn tại đâu hả.”

Lưu Phẩm Phong đang cười, Mạc Cổn Cổn liền để lại bình luận: “Nhận đơn nhân duyên.”

Thoáng cái Lưu Phẩm Phong không cười nổi nữa.

Lưu Phẩm Phong trợn mắt há mồm: “Tui phắc, sẽ không thực sự nhìn ra được nhân duyên và vân vân chứ hả?!”

Mạc Cổn Cổn đảo nhẹ đường nhìn qua cổ tay của cậu ta.

Lúc trước Lưu Phẩm Phong nghe bạn học Mạc từng nói “Trăm năm hảo hợp”, đúng là lúc đó cậu ta không có nghĩ nhiều, sẽ không là thật đi hả, tui phắc!

Bình Luận (0)
Comment