Hiên Viên Long đến phòng bếp lục cơm lấp đầy bụng rỗng xong thảnh thơi cắt trái cây ra nhâm nhi tiếp. Đến khi kim đồng hồ chỉ đã đến giờ mới uể oải đi lên đại sảnh.
Cậu ta mặc một bộ quần áo kiểu đơn giản nhưng màu sắc lại nổi bần bật, hai tay cắm trong túi quần, mặc kệ người khác đánh giá thế nào. Bộ dạng này nào có giống một người đàn ông đã kết hôn? Rõ ràng là một thiếu gia vẫn còn đang đi học.
Hiên Viên Long không để ý đến ánh mắt người khác nhìn mình, ánh mắt cậu quét một vòng quanh đại sảnh, chỉ thấy đám em trai của Khiết Vũ nhưng lại không thấy Khiết Vũ đâu. Hiên Viên Long nhíu mày đang định rời đi thì Khiết Hàm bước đến cười nói: "Nhị thiếu gia muốn tìm anh hai phải không?"
Hiên Viên Long gật đầu: "Ừ, anh ta đang ở đâu? Mới lúc nãy còn vội vã muốn đưa quà tặng, bây giờ lại chạy đi đâu không biết."
Khiết Hàm mỉm cười rực rỡ, đưa tay chỉ ra ban công: "Anh hai đang ở bên đó." Cậu ta khẽ ngừng một lúc rồi mỉm cười nói tiếp: "Đang nói chuyện với đại thiếu gia."
Nhìn đến vẻ mặt Hiên Viên Long biến sắc, Khiết Hàm lại cười càng xán lạn hơn.
Hiên Viên Long sải bước về phía ban công, quả nhiên thấy Khiết Vũ và anh hai đang nói chuyện với nhau, cơn thịnh nộ của cậu đang chuẩn bị trào lên thì bất chợt khựng lại, lúc này mới phát hiện bên cạnh Khiết Vũ còn có một người khác, là cậu em trai Khiết Kỳ.
Sắc mặt Hiên Viên Long lúc này mới dịu đi, cậu bước tới ôm lấy vai Khiết Vũ rồi cười nói: "Vợ và anh hai đang nói chuyện gì vậy? Sao không dẫn em trai đi ăn chút gì ngon đi? À, quà sinh nhật chúng ta mua đã đưa cho anh hai chưa?"
Khiết Vũ nhướn mày nói: "Chờ cậu đến thức ăn cũng nguội hết rồi, cậu nói đi ăn cơm vậy mà ăn hết cả tiếng đồng hồ. Quà tôi vẫn giữ, cậu không đến tôi nào dám đưa, hừ."
Hiên Viên Long nhoẻn miệng cười: "Vợ đừng giận, vợ phải thông cảm cho chồng chứ, chồng đói bụng nên biết làm sao được, vợ nói có phải không?"
Hiên Viên Hoàng mỉm cười: "Quà tặng là việc nhỏ, các em không cần phải gấp đâu. Tuy nhiên anh rất tò mò muốn biết hai em tặng anh quà gì đấy."
"Ha ha, dĩ nhiên là thứ tốt rồi. Mà sao em không thấy anh dâu đâu cả?"
"Cậu ấy đang ở trong phòng, để anh gọi cậu ấy đến."
Lúc này, Khiết Kỳ vẫn không nói chuyện bất ngờ lên tiếng: "Để em đi gọi anh ấy cho, các anh cứ nói chuyện đi."
"Vậy phiền em."
Khiết Vũ thấy em trai đã đi xa, nhịn không được mà nói với Hiên Viên Hoàng: "Anh hai, phiền anh giới thiệu cho vài người đáng tin, tốt tính, nhã nhặn một chút là được."
Hiên Viên Hoàng gật đầu: "Tôi hiểu ý cậu rồi, yên tâm đi, việc này tôi có nghĩ đến, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau."
"Hai người đang nói gì vậy?" Hiên Viên Long tò mò hỏi.
Hiên Viên Hoàng cười nói: "Tiểu Vũ đang lo lắng đến hôn sự của mấy đứa em, anh quen biết rộng cho nên muốn anh giới thiệu."
"À..."
Cố Mạt rất nhanh đã tới, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn. Khi Hiên Viên Hoàng nhìn thấy cậu ta thì ánh mắt lập tức sáng lên, cái loại tình cảm nóng bỏng cuồng nhiệt này nhiều năm qua vẫn như lúc ban đầu.
Hiên Viên Hoàng theo thói quen nắm chặt tay Cố Mạt, dịu dàng nói: "Tiểu Long và Tiểu Vũ muốn tặng quà sinh nhật cho chúng ta, tò mò quá, thật không biết trong đó là cái gì."
Khiết Vũ khiêm tốn nói: "Chúng em nghĩ không ra được món quà độc đáo nào, tuy có hơi cũ kỹ nhưng quý ở hàm nghĩa cát tường." Nói xong thì đưa hộp quà ra.
Hiên Viên Hoàng tò mò nhận lấy, lúc này Hiên Viên Long mới cười nói: "Miếng bạch ngọc mua mười triệu này em thấy không tồi, cảm giác rất hợp với anh hai và anh dâu. Vốn là em chỉ định đưa bao đỏ, nhưng vợ em lại bảo thô tục, ha ha, ngọc đúng là khác xa, rất nhã nhặn, vợ xem có đúng không?"
Khiết Vũ mặc kệ cậu ta, chính là có phần cảm thấy có gì đó khi Hiên Viên Hoàng mở hộp ra, lúc thấy là mảnh ngọc Quan Âm, vẻ mặt của Cố Mạt vô cùng khó coi. Hiên Viên Hoàng cười cười: "Cảm ơn, miếng ngọc rất tinh xảo, nước ngọc rất đẹp, có được miếng to như lòng bàn tay thế này quả là rất hiếm."
"Ha ha, dĩ nhiên rồi, nhưng mấy cái đó chỉ là thứ yếu, chủ yếu là ý nghĩa cát tường, chúc anh hai sớm sinh quý tử." Hiên Viên Long hưng trí bừng bừng cười nói.
Cố Mạt đứng một bên cả người cứng ngắc, chẳng ừ chẳng hử gì mà bỏ đi thẳng.
"Tiểu Mạt!" Hiên Viên Hoàng cuống quýt vội vàng đuổi theo.
"... Anh dâu bị sao vậy?" Hiên Viên Long ngạc nhiên nhìn hai người một trước một sau đang chạy đi kia.
Khiết Vũ mệt mỏi thở dài, khó chịu nói: "Vuốt mông ngựa nhưng lại chụp trúng đùi ngựa! Đơn giản thế mà cũng hỏi."
"..."
Hiên Viên Long không còn gì để nói, càng không ngờ tới người anh dâu ngang ngược kia của cậu thật sự đi luôn không chịu về, cứ vậy bỏ luôn buổi tiệc sinh nhật của anh hai, lái xe suốt đêm rời khỏi nhà Hiên Viên. Ngay cả người vô tư như Hiên Viên Long cũng cảm thấy luống cuống.
Hai vị cha trong nhà lập tức gọi Hiên Viên Long và Khiết Vũ vào phòng mắng: "Hai đứa chúng mày đưa cái gì để anh hai và anh dâu tức giận phải bỏ đi hả?"
Hiên Viên Long có phần oan ức nói: "Là ngọc Quan Âm, làm bằng ngọc Dương Chi giá cả mười triệu."
"...Aizzz!" Ba nhỏ thở dài.
Đương gia nhà Hiên Viên khẽ nhíu mày, song nghiêm túc nhắc nhở: "Đồ vật tốt, hàm ý cũng tốt, nhưng phải xem đối tượng. Cố Mạt kết hôn đã ba năm mà không có động tĩnh gì, ưu phiền nhất cũng là chuyện này, áp lực cũng rất lớn. Hai đứa con tặng nó ngọc Quan Âm, làm không tốt còn tưởng rằng châm chọc nó. Thằng bé này vốn nhạy cảm, tính tình thì tốt nhưng không biết cách tiếp xúc với mọi người trong nhà, lại hay suy nghĩ. Vốn là chuyện tốt giờ lại thành ra là chuyện xấu."
Hiên Viên Long lại phân bua: "Làm sao con biết chuyện sẽ như thế. Con cũng không phải bị thần kinh, lại không có thù oán gì với anh dâu, con đi chọc anh ấy làm gì. Tất cả đều là trùng hợp! Con có thiện chí mà!"
"Chúng ta hiểu, các con đừng áy náy nữa, đúng là không phải lỗi tại con và Tiểu Vũ, ba biết hai đứa đều có ý tốt, đều là muốn anh hai được vui vẻ. Nhưng thằng nhỏ Cố Mạt tính nết có phần quái gở, ngay cả ba và nó còn không được tốt nữa là, ai biết cái gì mới khiến nó vui vẻ? Chuyện này căn bản chỉ là chuyện nhỏ nhít, đáng để nó nổi giận đùng đùng bỏ đi như vậy sao, còn khiến cả thằng hai bỏ mặc khách khứa chạy theo. Còn ra cái thể thống gì nữa." Ba nhỏ tuy lo lắng cho con trai lớn nhưng vẫn bất bình vì con trai út và Tiểu Vũ.
"Ừm, đúng là việc nhỏ, nhưng đúng là các con đã kích thích Cố Mạt. Thế này đi, chờ anh hai và anh dâu về thì hai đứa ra giải thích."
Hiên Viên Long rầu rĩ đáp: "Rõ ạ." Trong lòng không khỏi mắng người gì mà hẹp hòi.
Khiết Vũ cũng gật đầu: "Dạ vâng."
"Tốt! Bây giờ bên ngoài vẫn còn rất nhiều khách, hai đứa ra phụ tiếp đãi đi."
Nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay vẫn không hề thấy bóng dáng, Cố Mạt cũng chưa quay về. Nhưng yến tiệc vẫn phải tiếp tục, những người trẻ tuổi âm thần đánh giá nhau, ai cũng ôm một bầu tâm tư.
Con trai nhà họ Khiết rất được nhiều người chú ý, khách đến hôm nay có rất nhiều người thuộc yêu tộc, chính là vì tìm kiếm bạn đời tương lai.
Khiết Vũ dẫn em trai đi chào hỏi mọi người, những người mà anh nhắm đến chính là những đại xà tộc dưới trướng nhà Hiên Viên, đều là những phân nhánh của nhà Hiên Viên, quan hệ thân thiết, tuy không bằng nhà Hiên Viên nhưng cũng không thua là bao, với lại con cháu của mấy gia tộc này lại đông đúc, tha hồ chọn cho mình một người thật tốt.
"Có chọn được ai hay không?" Khiết Vũ lén hỏi Khiết Kỳ, dù sao cũng là em ruột, cho dù có thế nào cũng thiên vị một chút.
Khiết Kỳ ngại ngùng nói: "Không biết nữa. Nhìn ai cũng đẹp trai cả nhưng không biết tính tình thế nào, có hợp hay không, nhất thời không thể quyết định được."
"Cũng đúng, dù sao vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau mà, cứ làm quen với người nào thấy hợp mắt đi đã."
"Ừm."
Cuối cùng Khiết Vũ vẫn là nhịn không được mà nói: "Nếu cậu thích ai thì đừng có dây dưa, cứ việc nói thẳng cho người ta biết, nếu không người ta bị người khác cướp đi mất thì có hối hận cũng không kịp. Hôn nhân là đại sự cả đời, anh hy vọng cậu sẽ tìm được người mình thích."
Khiết Kỳ hoảng hốt nhìn Khiết Vũ, nghiêm túc gật đầu: "Em đã biết."