Hồng Bài Thái Giám

Chương 37



Hai người giằng co trong chốc lát, Lăng Giản rốt cục lựa chọn mở miệng trước, nói:
"Tiểu Lăng Tử tham kiến Đại công chúa."
"..."
Lam Thanh Hàn cắn môi dưới không nói lời nào, chỉ là đứng ở tại chỗ nhìn Lăng Giản, chưa từng bước về phía trước một bước, cũng không hề muốn lui về phía sau nửa bước.

"Công chúa?"
Lăng Giản nhẹ giọng kêu, lại không biết tiếp theo phải nói cái gì.

Ngón tay cái của nàng không ngừng chà xát với ngón trỏ, suy nghĩ trong chốc lát rồi nói thêm:
"Nô tài đã đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cho nô tài ngày mai thăng chức làm Tổng quản thái giám của Khôn Ninh cung."
"Thật không?"
Lam Thanh Hàn chậm rãi đi đến trước người nàng, nhìn hòn giả sơn ở xa xa, nói:
"Hoàng hậu coi trọng ngươi như thế, về sau nhất định phải hảo hảo làm việc, đừng để cô phụ một mảnh ơn trạch của Hoàng hậu."
"Nô tài hiểu rõ, nô tài nhất định sẽ làm tốt công việc này."
Lăng Giản cúi đầu, đầu ngón tay cái có chút nóng.

"Ân."
Lam Thanh Hàn gật gật đầu, mặt không chút thay đổi lướt ngang người Lăng Giản đi qua.

Hương thơm mát lạnh truyền đến, Lăng Giản hơi hơi nâng lên cánh tay, nói:
"Từ từ..."
"Còn có...chuyện gì sao?"
Thân mình Lam Thanh Hàn dừng một chút, lập tức dừng cước bộ.

"Ngươi...Thương thế của ngươi thế nào rồi?" Lăng Giản hỏi, lại như là hạ quyết tâm rất lớn.

"Vết thương...Không đau, đa tạ quan tâm..."
"Không đau sao? Vậy chắc là sắp khỏi hẳn đi..." Lăng Giản nói, ánh mắt dừng ở cánh tay phải của Lam Thanh Hàn.

"Mặc dù là khỏi hẳn, cũng sẽ vẫn...để lại vết sẹo đi..."
Lam Thanh Hàn rũ xuống đôi mắt, dùng thanh âm đủ để Lăng Giản có thể nghe thấy lẩm bẩm nói.

"Để lại...vết sẹo sao?"
Lăng Giản lặp lại hỏi, tuy rằng không rõ vì cái gì Lam Thanh Hàn phải nói như vậy, nhưng vết thương này dù sao cũng là vì nàng mà chịu, nàng nhất định sẽ không để cho làn da của Lam Thanh Hàn có vết sẹo.

"Đại công chúa, Tiểu Lăng Tử hiện tại cáo lui..."
Lăng Giản khẽ liếc nhìn Lam Thanh Hàn một cái, sau đó đi về hướng ngược lại với nàng.


Bên kia, là Thái y viện cách chỗ ở của Lăng Giản rất xa.

"Sở thái y, hắc hắc, ta lại đây mượn ngươi thuốc Đông y..."
Trong Thái y viện, Lăng Giản cười hì hì nói với một vị thái y hạc phát đồng nhan.(*)
[(*): Hạc phát đồng nhan: tóc trắng mặt như con nít.

Chỉ những người tuổi đã cao nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào tươi tắn như trẻ con]
Từ lần trước Uyển Dung dẫn nàng tới nơi này lấy thuốc làm vĩ ca, nàng liền quen biết Sở thái y chuyên phụ trách quản lý dược liệu ở nơi này.

Sở thái y năm nay tuổi đã khoảng thất tuần, ấn tượng của hắn đối với Lăng Giản rất sâu sắc, trừ bỏ bề ngoài tóc nâu, dung nhan tuấn mỹ của con lai không giống con dân Lam Triều, còn vô cùng tò mò đối với việc nàng tuổi còn nhỏ lại hiểu được cặn kẽ dược lý thuốc Đông Y.

Đương nhiên, dưới tình huống dò hỏi không có kết quả, Sở thái y chỉ có thể đem tò mò biến thành khâm phục, bởi vì hiểu biết của Lăng Giản đối với thảo dược trung y đã muốn vượt qua sở thái y rất xa.

"Tiểu Lăng Tử, nói đi, lần này lại là phải nghiên cứu chế tạo thuốc gì?"
Sở thái y một bên nghiền thuốc Đông y, một bên tươi cười cùng Lăng Giản nói chuyện.

"Cái này a, ta chính là nhàn rỗi không có việc gì làm muốn tìm vài thứ phá chơi."
Lăng Giản hướng về phía trước quắt quắt miệng, không đợi Sở thái y lên tiếng đã chạy đến tủ thuốc quen thuộc lấy ra dược liệu mà mình cần.

"Hắc! Tiểu Lăng Tử ngươi thật chẳng biết khách khí! Chủ nhà cũng chưa mở miệng cho ngươi lấy, ngươi đã tự mình động thủ đến lấy!"
Sở thái y nghiêng thân mình nhìn nàng, lời tuy là nói như vậy, nhưng lại không hề có một chút ý tứ ngăn trở.

"Ai nha, khách khí cái gì đây? Nếu ta mà khách khí với ngài, vậy không phải là không nể mặt ngài sao?"
Lăng Giản gói lại dược liệu đã lấy đủ, làm một bộ dáng đứng đắn đi đến trước người Sở thái y, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
"Sở thái y, chờ hôm nào rãnh ta mời ngươi ăn cơm...Ngươi cố lên, tiền đồ thật rộng mở a!"
"Đi nhanh một chút đi, đừng có đứng ở đây phiền ta!"
Sở thái y giống như tiểu hài tử nhếch miệng cười, tiếp tục nghiền thuốc Đông y của hắn.

"Được được được, không quấy rầy ngài nghiền thuốc a, chờ ngày nào đó ta sẽ bưng tới một mâm đồ ăn tự tay ta làm để tạ ơn ngài."
Nói xong, Lăng Giản lập tức nhanh như chớp chạy về chỗ ở của mình, làm cho Sở thái y còn chưa kịp nói thêm lời nào, nhìn theo bóng dáng nàng rời đi lắc lắc đầu, dựa vào khả năng nghiên cứu thuốc Đông Y của đứa nhỏ này, tội gì lại uỷ khuất ở hậu cung làm hoạn quan đây.

Đêm đã rất khuya, ánh trăng lạnh như băng bao phủ cả hoàng cung.

Có tiếng chuông vang lên, những người đang ngủ say cũng không nghe thấy, vẫn như cũ nằm trên giường mình chìm trong giấc mơ ngọt ngào.

Tất cả các cung điện đều đã tắt ngọn nến, chỉ có phòng của Lăng Giản còn có thể thấy được ánh nến mơ hồ.

Dược liệu từ Thái y viện lấy về được phân loại bày biện ở trên bàn, Lăng Giản đánh ngáp cẩn thận đem dược liệu như cành cây khô cắt thành mảnh nhỏ, sau đó dùng công cụ của mình cẩn thận nghiền thành bột phấn, bằng một liều lượng chính xác, trộn bột phấn của các loại dược liệu khác nhau thành một hỗn hợp.

Lại là một đêm không ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Giản vác đôi mắt đen thui như gấu mèo đi tới cửa Thượng Hoa cung.

"Người nào đến đó?"
Một thái giám có chút lớn tuổi đứng trước cửa nhìn Lăng Giản từ trên xuống dưới.

"Là Khôn Ninh cung Tiểu Lăng Tử, tìm Đại công chúa có một số việc."
Lăng Giản che miệng cố gắng không cho mình ngáp, từ trong lòng xuất ra kim bài Hoàng hậu mới vừa đưa cho nàng.

"Thì ra là người của Khôn Ninh cung, mời vào..."
Thái giám nhìn thấy kim bài đầu tiên là sửng sốt, sau đó dùng hai tay đem kim bài trả lại cho Lăng Giản, dẫn nàng đi vào Thượng Hoa cung.

"Đại công chúa, vị này là Khôn Ninh cung Tiểu Lăng Tử, nói là tìm ngài có một số việc..."
Thái giám cung kính hướng Lam Thanh Hàn cúi người một cái, sau đó cầm lấy ấm trà lui khỏi tẩm cung.

"Ngươi...Sao đến đây?" Lam Thanh Hàn hỏi.

"Ngô..."
Lăng Giản che miệng lại cố nhịn ngáp, không muốn lại chảy nước mắt ra.

Nặng nề ngáp một cái, Lăng Giản lau đi nước mắt ứa ra nơi khóe mắt, từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc tối hôm qua tự mình làm ra, nói:
"Đây này, đem cái này rắc lên miệng vết thương của ngươi, sau khi khỏi hẳn sẽ không để lại sẹo..."
"Ngươi là vì chuyện này mà đến?" Lam Thanh Hàn nhìn đôi mắt thâm đen của nàng, không khỏi đau lòng.

"Công chúa, trà..." Thái giám vừa rồi lại đi đến, đồng thời bưng theo một ấm trà.

"Vậy còn có thể vì cái gì? Ta tối hôm qua cũng chưa ngủ, còn không phải là vì điều chế thuốc bột không để sẹo hay sao?"
Lăng Giản đặt lọ thuốc lên bàn, nói:
"Kim sang dược lần trước không cần dùng nữa, trực tiếp dùng cái này là tốt rồi."
"Nô tài lui xuống..."
Lúc Lăng Giản nói xong, thái giám kia cũng cung kính lui ra, trước khi đi còn dùng dư quang liếc mắt nhìn Lăng Giản cùng lọ thuốc trên bàn một cái, rời khỏi Thượng Hoa cung liền trực tiếp đi về hướng Lâm Như cung.

"Lăng Giản..." Sau khi thái giám đi rồi, Lam Thanh Hàn nhẹ giọng gọi tên Lăng Giản, nói:
Ngươi cả đêm không ngủ chế thuốc cho ta, là vì cái gì?"

"Là ngươi từng nói sau khi miệng vết thương khép lại còn có thể để lại sẹo không phải sao? Ta cũng không muốn vết thương của ngươi để sẹo."
Lăng Giản khẽ thở dài, không bằng hôm nay nói cho rõ ràng hết đi.

Dừng một chút, Lăng Giản nói thêm:
"Lần trước bỏ tay ngươi ra như vậy, là ta không đúng, ta xin lỗi ngươi."
"Ngươi có thích ta một chút nào hay không?" Lam Thanh Hàn hỏi.

Thích, hay là không thích, đó là một vấn đề.

Lăng Giản ở trong lòng rối rắm, suy nghĩ cả buổi mới nói:
"Kỳ thật, ta đối với chuyện ngươi nói thích ta cảm giác thực kinh ngạc.

Tuy rằng ta cũng thích nữ nhân, nhưng mà đây dù sao cũng là...Ta và ngươi bất đồng, ngươi là công chúa, mà ta là cái gì đây? Còn nữa...!Trong lòng ta vẫn luôn chứa một người...Bất quá..

" Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, đã bị Lam Thanh Hàn lạnh lùng cắt đứt.

"Nữ nhân đó, gọi là Khương Lạc phải không?"
"Ngươi làm sao mà biết được?"
Lăng Giản trừng lớn hai mắt, nàng chưa từng nói cho Lam Thanh Hàn nghe chuyện của mình trước kia a, tại sao nàng lại biết Khương Lạc?
"Tại sao biết có quan trọng sao? Trong lòng của ngươi vẫn luôn có nàng..."
Đôi mắt Lam Thanh Hàn nhất thời ảm đạm xuống, nàng hiện tại rất ghen tị với nữ nhân tên Khương Lạc kia, lại vừa rất hận.

"Ngươi..."
Lăng Giản bị nàng làm cho nhức đầu, nói:
"Sao ngươi không thể nghe ta nói hết đây?! Đừng giành nói!!"
"Nga..."
Lam Thanh Hàn cúi đầu, bộ dáng hối lỗi kia làm cho Lăng Giản không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng sủng nịch tới gần Lam Thanh Hàn, khều nhẹ gương mặt của nàng một chút, nói:
"Ngươi nha!"
"..."
Hai má Lam Thanh Hàn không chịu thua kém hiện lên một tầng đỏ ửng, im lặng chờ Lăng Giản đem những lời còn lại nói hết.

"Tuy rằng trong lòng ta chứa nàng, nhưng nàng dù sao cũng đã là quá khứ.

Ta nghĩ, ta nên quên nàng đi..."
Khoé miệng Lăng Giản hiện lên một nụ cười buông bỏ, nói:
"Nàng có hạnh phúc của nàng, ta cho nàng không được, vậy cũng không cưỡng cầu.

Ngươi biết không? Thích là bắt đầu của yêu, tình yêu mà ta muốn không cần luôn luôn mãnh liệt, lại càng không muốn giống lúc trước ngắn ngủi như vậy.

Ta chỉ muốn một tình yêu đơn giản mà lâu dài.

Đương nhiên, nó có thể là khắc cốt ghi tâm, có thể là oanh oanh liệt liệt, nhưng cuối cùng đều có thể sẽ giống như nước sôi, sôi đến cực hạn rồi cũng bốc hơi tan biến.

Mà cái ta muốn, đó là mối quan hệ lâu dài và yên ổn.

Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ qua bao nhiêu lâu, tình cảm đối với nhau cũng không bao giờ thay đổi..."
Lăng Giản ánh mắt thâm thúy mà hoài niệm, nàng thẳng thắn nhìn vào đôi mắt Lam Thanh Hàn, ôn nhu hỏi:
"Bây giờ, ngươi hiểu chưa? Cái ta muốn, không phải chỉ là ham muốn mới mẻ..."
"Lăng Giản..."
Lam Thanh Hàn chưa từng nghĩ đến Lăng Giản sẽ nói ra những lời này, tuy rằng đã từng thấy nhiều mặt khác nhau của nàng, nhưng Lăng Giản như vậy là lần đầu tiên Lam Thanh Hàn nhìn thấy.

"Ngươi nói thích ta, ta không cự tuyệt, cũng không nhận."
Lăng Giản nghiêng người đặt hai tay lên hai vai Lam Thanh Hàn, cực kỳ chân thành nói:
"Ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ, ngươi thích ta đến tột cùng là nhất thời mê luyến hay là..."
"Không phải nhất thời mê luyến, ta thích ngươi." Lam Thanh Hàn ngẩng đầu chống lại ánh mắt Lăng Giản, trong đôi mắt trong suốt loé lên sự chấp nhất.

"Ngươi nha..."
Lăng Giản sủng nịch cười, dây cung nơi đáy lòng khẽ giật rồi trở lại thăng bằng.

Nàng đưa lưng về phía Lam Thanh Hàn, nói:
"Ngọc bội kia là ngươi tặng cho ta, về phần hàm nghĩa trong đó ta cũng biết.

Lam Thanh Hàn, cho ta chút thời gian..."
"Được..."
Lam Thanh Hàn gật gật đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn bóng dáng của nàng.

"Như vậy, bây giờ ta đi...Hôm nay là ngày đầu tiên đi Khôn Ninh cung làm Tổng quản thái giám, cũng không thể muộn đây."
Lăng Giản quay đầu lại cho nàng một nụ cười hoàn mỹ, nói:
"Ta đi trước, đừng quên bôi thuốc."
"Ân."
Lam Thanh Hàn gật gật đầu, sau khi Lăng Giản đi rồi, vẫn cầm lấy lọ thuốc nàng đưa cho xuất thần, ánh mắt ôn nhu mà thâm tình.

Lăng Giản cảm thấy ngày hôm nay trôi qua cực kỳ phong phú.


Có lẽ là bởi vì cùng Lam Thanh Hàn nói rõ, Lăng Giản cả ngày đều vui tươi hớn hở.

Ngay cả khi an bài thị tì thái giám quét tước đều thủy chung mỉm cười, cho dù có thái giám làm sai việc, nàng vẫn là vẻ mặt tươi cười chữa lại cho đúng.

Thời gian qua rất nhanh, sau khi Lăng Giản rời khỏi Khôn Ninh cung liền đi thẳng đến Ngọc Sương cung cùng Lam Ngữ Thần trò chuyện, thẳng đến giờ dùng bữa tối nàng mới chào tạm biệt quay về chỗ ở của mình bồi bổ giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Trải qua cả một đêm ngủ vùi, Lăng Giản có chút mệt mỏi, thân thể hoàn toàn khôi phục, tinh lực dư thừa như lúc trước.

Nàng gấp đệm chăn lại chỉnh tề, vừa muốn nghiên cứu tới bệnh của An Phi đã bị tiếng đập cửa đánh mất ý niệm trong đầu.

Mở cửa ra, một tiểu thái giám mặc y phục màu lam đứng ở cửa.

Tiểu thái giám lớn lên nhìn rất đẹp, dùng cách nói của Lăng Giản chính là: một đại diện cho hình tượng tiểu bạch kiểm.

Tiểu thái giám có chút khinh thường đánh giá Lăng Giản từ trên xuống dưới một phen, khẽ hừ một tiếng mở miệng hỏi:
"Ngươi là Tiểu Lăng Tử?"
"Đúng a, xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Lăng Giản lịch sự cười hỏi, tuy rằng nàng không thích thái độ của tiểu thái giám trước mắt này đối với mình, nhưng vẫn là nên có lịch sự một chút không phải sao?
"Theo ta đi đi, thuận tiện mang cái gì có thể đàn điệu hát dân gian của ngươi theo." Tiểu thái giám nói, khẩu khí cường ngạnh không để cho đối phương phản đối.

"Ngươi là nói đàn ghi-ta?"
Lăng Giản chỉ chỉ đàn ghi-ta tự chế đặt ở một góc sáng sủa, hỏi:
"Xin hỏi ta phải theo ngươi đi đâu đây?"
"Ngươi đi sẽ biết, đừng để cho chủ tử chờ sốt ruột!" Tiểu thái giám trừng mắt liếc nàng một cái, nói.

"Được rồi."
Lăng Giản có chút không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn là cầm đàn ghi-ta cùng tiểu thái giám rời khỏi chỗ ở của mình.

Một đường này nàng nhiều lần muốn hỏi thăm tiểu thái giám chủ tử của hắn là ai, khổ nỗi tiểu thái giám này miệng thực kín, hỏi thế nào cũng không nói.

Đây không phải là đường đi hoa đình sao? Lăng Giản đi theo phía sau tiểu thái giám, nhìn những đóa hoa nở rộ chung quanh.

Người quen biết mình cũng không nhiều, chủ tử lại càng ít đi, sẽ là ai chứ?
"Chủ tử, đã đưa Tiểu Lăng Tử đến."
Bên ngoài hoa đình, tiểu thái giám cung kính hướng người đang đứng quay lưng về phía các nàng ở bên trong hoa đình cúi người một cái.

Lăng Giản có chút tò mò, ở phía sau tiểu thái giám quan sát bóng dáng người đứng bên trong đình, một thân váy dài đỏ tươi, dáng người thon dài, ngực mông đẫy đà, thoang thoảng mùi thơm của đêm tối thấm vào ruột gan.

"Đến rồi?"
Người bên trong đình tao nhã xoay người lại nhìn Lăng Giản, dung nhan tuyệt mỹ mang theo vô hạn mị hoặc.

Tô Ðát Kỷ!!!Lăng Giản khóe miệng run rẩy, sự kiện cẩu huyết lần trước nàng còn chưa có tiêu hóa hoàn toàn, lần này lại gọi mình đến nơi này...!Da đầu Lăng Giản một trận run lên, người bên trong đình tựa hồ so với lần trước nhìn thấy lại càng thêm yêu mị, trình độ yêu nghiệt kia...sợ là đã sớm vượt qua Tô Ðát Kỷ đi.

"Tiểu Lăng Tử...tham kiến Nhị công chúa."
Lăng Giản ở bên ngoài đình quỳ xuống, trong lòng lẩm bẩm ngàn vạn lần đừng phát sinh sự việc cẩu huyết như lần trước, ngàn vạn lần đừng, ngàn vạn lần đừng...Như Lai Phật Tổ, chân thần a Allah, mau tới cứu mạng...!
"Đứng lên đi, vào trong đình."
Lam Nhược Y ôn nhu mở miệng, đôi mắt câu hồn nhiếp phách kia như cố ý lại như vô tình phao mị nhãn.

"Tuân lệnh."
Lăng Giản có chút khiếp đảm đứng dậy, nghe lời tiêu sái đi vào trong hoa đình, trong lòng cực độ bất an cúi đầu đứng nghiêm đứng vững.

"Khanh khách, đừng sợ...Lần này bổn cung gọi ngươi lại đây chỉ là muốn nghe một ít ca khúc."
Lam Nhược Y dùng khăn lụa che mặt cười khẽ, nói:
"Ngươi xem hôm nay sắc trời rất tốt, bổn cung đến hoa đình này ngắm hoa lại không có nhạc nghe, tự nhiên là không có lòng dạ nào tiếp tục ngắm phong cảnh...Bây giờ ngươi đã đến rồi, vậy hãy vì bổn cung mà hát mấy khúc đi.

"Tuân lệnh."
Lăng Giản âm thầm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần đừng cởi quần áo ta giống lần trước là tốt rồi.

Chỉ cần vị yêu nghiệt tổ tông trước mắt này không nổi điên, nàng cho dù là hát đến tắc giọng cũng cam tâm tình nguyện..


Bình Luận (0)
Comment