Nếu trên thế giới còn có một loại bi kịch gọi là "lửa cháy đổ thêm dầu", như vậy Hứa Linh Nhược chính là nữ vai chính trong tràng bi kịch này.
Hố rất sâu, bởi vì bùn đất khá mềm xốm nên Hứa Linh Nhược cũng không có té bị thương.
Chính là...Đang lúc nàng muốn đứng lên, một cái "vật thể" toàn thân màu tím lấy tốc độ "Hỏa tinh đụng Địa cầu" từ trên trời giáng xuống.
"A!"
Lại là một tiếng thét chói tai, Hứa Linh Nhược bị Lăng Giản đột nhiên nhảy xuống vừa vặn đè bẹp.
"Ngô...Mềm quá a~"
Lăng Giản như con bạch tuộc bám trên người Hứa Linh Nhược, đầu không ngừng cọ cọ vào bộ ngực mềm mại của đối phương.
Đang lúc nàng tận tình hưởng thụ lớp "bùn đất" mềm mại như nệm Tịch Mộng Tư kia (*), người bị nàng đặt ở dưới thân rốt cục nhịn không được thấp giọng quát:
"Ngươi còn không mau đứng lên!"
[(*): Nệm Tịch Mộng Tư là một nhãn hiệu giường nệm mắc tiền nổi tiếng của Trung Quốc a]
"Éc? Éc!!"
Lăng Giản ngẩng đầu dụi dụi hai mắt, xác định được gương mặt phóng đại trước mắt chính là của Hứa Linh Nhược, lập tức cười toe toét:
"Hắc hắc, ngươi không sao chứ, ngươi không có việc gì là tốt rồi."
"..."
Ai nói không có việc gì?! Hứa Linh Nhược thưởng nàng một cái xem thường, chỉ mỗi phi tiêu tẩm độc thôi cũng đã đủ cho nàng không xong, không nghĩ tới còn có thể vô cớ bị đẩy xuống hố.
Càng đáng giận chính là, cái tên đầu sỏ gây nên giờ phút này lại đang nằm ở trên người mình!
"Uy, tại sao ngươi không nói lời nào a?"
Lăng Giản nghiêng đầu hỏi, khuôn mặt tuấn mỹ xáp lại gần hơn.
Hơi thở ôn nhuận phả vào mặt Hứa Linh Nhược, làm cho nàng không được tự nhiên xoay mặt đi, nói:
"Ngươi...ngươi mau đứng lên, đừng dựa vào ta gần như vậy."
Ý thức được mình thật sự có chút quá thân cận, Lăng Giản ho khan một tiếng, từ trên người Hứa Linh Nhược đứng dậy, hai tay chống thắt lưng đứng ở đáy động ngửa đầu nhìn lên.
Cao thiệt a...Lăng Giản thở dài, động này cũng quá sâu đi?! Trước không nói thành tích nhảy cao trong sổ điểm của mình là không tới một thước, chỉ cần nhìn cái vách động bóng loáng thế kia, căn bản là cũng không thể bám vách tường mà leo lên đi.
Nhưng mà, nếu như biết khinh công, tình huống sẽ khác biệt rất lớn nha.
Nghĩ đến khinh công, Lăng Giản tự giác đem ánh mắt hướng về phía Hứa Linh Nhược đang ngồi khoanh chân dưới đất.
"Uy, ngươi không phải là biết khinh công sao? Có thể hay không bay lên đi a?!" Lăng Giản hỏi.
Vừa mới điểm trụ huyệt đạo của mình để ngăn cản chất độc trên phi tiêu tiếp tục lan tràn, Hứa Linh Nhược thiếu chút lại bị những lời này của nàng làm cho hôn mê, đầu óc người này làm sao mà phát triển vậy?! Biết khinh công là có thể bay lên?! Hứa Linh Nhược hít sâu một hơi, tận lực bảo trì ngữ khí bình tĩnh nói:.
Truyện Nữ Phụ
Ta có thương thế trong người, không thể động chân khí.
Huống hồ động này thực sự quá sâu, cho dù biết khinh công cũng vô pháp nhảy ra khỏi động."
"Vậy theo như ngươi nói, chúng ta không lẽ là phải ở trong này nhìn trời chờ chết?!"
Lăng Giản giống như quả bóng xì hơi đặt mông ngồi xuống đất, ngửa đầu nói với Hứa Linh Nhược:
"Cũng không tệ, tốt xấu gì cũng có người cùng chờ chết.
Đây coi như là tự tử đi."
Tự tử?! Ai tự tử với ngươi!!
Hứa Linh Nhược tiếp tục hít sâu mấy hơi, cố gắng khắc chế xúc động muốn đánh nàng một trận, nhắm mắt lại muốn dùng nội lực bức độc ra khỏi cơ thể.
"Ngươi thành thật ngồi ở đó đi, ta phải vận công bức độc ra bên ngoài cơ thể, Thanh Hàn cùng Nguyễn Hân sẽ tới cứu chúng ta."
Câu cuối cùng Hứa Linh Nhược nói thật sự có chút lo lắng, thứ nhất là vì võ công của bọn hắc y nhân thật sự không thể khinh thường, nàng không dám cam đoan Lam Thanh Hàn cùng Tô Nguyễn Hân có thể thành công tiêu diệt bọn họ hay không.
Thứ hai là trên Linh đảo những hố bẫy như thế này thật sự rất nhiều, cho dù có tìm thấy cũng phải non nửa ngày, chưa hết, Linh đảo mỗi khi màn đêm buông xuống sẽ tràn ra một loại độc khí, độc khí này cũng sẽ không làm người ta chết ngay, lại sẽ làm cho cơ thể cực độ mất nước, dần dần sẽ biến thành xác khô chết ở trong động.
"Được rồi."
Lăng Giản thở ra một hơi, chỉ mong Thanh Hàn cùng Nguyễn Hân có thể sớm một chút tìm được hố sâu mà hai nàng bị nhốt.
Không thú vị nhìn chằm chằm Hứa Linh Nhược đang im lặng "nhắm mắt ngồi thiền", Lăng Giản thật sự không có biện pháp tưởng tượng cái gọi là nội lực này chạy tán loạn trong cơ thể Hứa Linh Nhược như thế nào, mà nàng lại làm cách nào có thể điều khiển chân khí trong cơ thể mình? Tuy rằng trước kia ở trong TV từng xem qua cả n lần, nhưng nàng vẫn không rõ cái "nguyên lý vận hành" của trò này a.
"Phốc ~"
Hứa Linh Nhược cau mày phun ra một ngụm máu đỏ sẫm.
Độc đã bị đẩy ra, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng vẫn không thể vận dụng chân khí.
"Ngươi không sao chứ?!"
Lăng Giản nhìn vũng máu trên mặt đất ngây người ba giây.
Trong lòng bỗng nhiên êm ẩm không giải thích được, nàng nhíu mày, nâng tay che lại ngực mình, tựa hồ chỉ có như vậy mới ức chế được đau đớn trong lòng.
Lăng Giản a Lăng Giản, ngươi đã có Thanh Hàn, lại còn mập mờ không rõ với Nguyễn Hân, chẳng lẽ còn không đủ sao? Nàng không phải Khương Lạc, nàng là Hứa Linh Nhược a! Ở trong lòng không ngừng nói với chính mình, Lăng Giản lắc đầu, nắm chặt nắm tay thụi vào ngực mình vài cái, làm cho cảm giác không nên có này toàn bộ tản đi.
"Ta không sao, ngươi làm gì vậy?" Hứa Linh Nhược khó hiểu hỏi.
"Ha ha, không có việc gì, chỉ là ngực có chút ngứa, cho nên đấm đấm đấm sẽ không ngứa ha hả, ha hả."
"..."
Ngực ngứa sao? Bị ngứa không phải gãi gãi là tốt rồi sao? Sao lại phải dùng nắm tay đấm?! Hứa Linh Nhược lắc lắc đầu, mình hình như cũng quá hiếu kì đi, nàng như thế nào có quan hệ gì với ta sao?!
Tựa hồ không tìm được đề tài thích hợp để nói, Lăng Giản cùng Hứa Linh Nhược hai người đều là trầm mặc khoanh chân ngồi tại chỗ.
Các nàng ngồi cách nhau rất xa, ánh mắt Lăng Giản khẽ bay qua Hứa Linh Nhược vẫn đang ngửa đầu nhìn trời.
Ngón tay xoắn xoắn qua lại, Lăng Giản thường thường dùng khoé mắt chú ý Hứa Linh Nhược, lại thủy chung không chịu mở miệng nói chuyện, chỉ ngồi ngốc lăng ở chỗ đó, trong lòng đủ loại tư vị.
Màn đêm rốt cuộc cũng buông xuống.
Lăng Giản bởi vì thời gian dài bảo trì động tác nhìn trời mà cần cổ cảm thấy đau nhức, những ngôi sao trên trời loé ra ánh sáng mông lung khắc vào tròng mắt Lăng Giản, ngôi sao đẹp như vậy nhưng lại nhìn không rõ.
Lăng Giản vươn tay xoa bóp cái ót, có chút lạnh.
Theo bản năng rụt lui cổ, Lăng Giản nhích mông qua hướng Hứa Linh Nhược một chút.
Hai người tựa vào nhau sẽ không cảm thấy lạnh đi? Lăng Giản ở trong lòng tự tìm cái lý do cho hành động của mình.
"Ngươi muốn làm gì?!"
Thanh âm lạnh như băng truyền đến, làm cho Lăng Giản vốn đang lạnh lại rùng mình một cái.
"Cái kia...Ta có chút lạnh, chúng ta tựa vào với nhau sẽ đỡ hơn."
Lăng Giản thật cẩn thận nói, thấy Hứa Linh Nhược cũng không có ý tứ phản đối, liền vội vàng áp vào người nàng, dùng cánh tay cọ cọ cánh tay Hứa Linh Nhược, nói:
"Ngươi xem, như vậy sẽ ấm áp hơn nga."
"..."
Hứa Linh Nhược không nói gì, lại bởi vì hành động của Lăng Giản mà thoáng đỏ mặt.
"Kia...Thứ mà hắc y nhân muốn ngươi giao ra là cái gì?"
Lăng Giản tự nhiên khoác chặt cánh tay Hứa Linh Nhược, nàng còn nhớ rõ câu hỏi của tên nam nhân nhỏ con kia, nhiều người như vậy lại cố tình chỉ hướng Hứa Linh Nhược đòi cái vật gì đó, thực rõ ràng chính là vì kiếm nàng mà tới.
"Là một quyển sách, sách cổ, Thiên Sách Quyết."
Hứa Linh Nhược khẽ thở dài, nàng biết Lăng Giản kế tiếp sẽ hỏi cái gì, đơn giản, đều nói với nàng hết đi.
Hứa Linh Nhược quay đầu, nhìn thẳng vào hai tròng mắt màu nâu của Lăng Giản, giống như một cỗ lốc xoáy thật lớn, cuốn nàng vào một thế giới xa lạ.
Nàng không phải là người thích để lộ bí mật, những thứ có quan hệ với Động Đình các từ trước đến nay nàng không bao giờ cùng người khác đàm luận, nhưng mà lần này tựa hồ có chút bất đồng.
"Ngươi có biết vì sao Động Đình các chỉ nhận đệ tử hoàng tộc thôi không?"
Hứa Linh Nhược tự mình gom gọn tóc dài bên thái dương, nói:
"Chỉ vì trong Động Đình các có cất giấu một quyển Thiên Sách Quyết đủ để thay đổi vận mệnh triều đại của Lam Triều.
Quyển sách này là do chưởng môn các đời tiếp quản bảo tồn, nói cách khác, chỉ cần trở thành chưởng môn của Động Đình các, là có thể sở hữu Thiên Sách Quyết."
"Thiên Sách Quyết, rốt cuộc là loại sách gì?!"
"Là một quyển binh thư, nghe nói Hoàng Đế đời thứ nhất của Lam Triều chính là dựa vào Thiên Sách Quyết mà đi lên ngôi vị Hoàng Đế, thành lập Lam Triều.
Có được Thiên Sách Quyết là có được thiên hạ, đây là một câu nói đã lưu truyền từ rất lâu.
Thiên Sách Quyết ghi lại tất cả binh pháp cùng thượng tầng võ công tâm pháp.
Phàm là người có được nó, tức là được chiến thần phù hộ, đừng nói là tất chiến tất thắng, cho dù là một người một ngựa đánh thẳng kinh sư cũng là dễ như trở bàn tay."
Hứa Linh Nhược nhìn Lăng Giản đang giống gặp quỷ, cười khẽ một tiếng, nói:
"Tin hay không tùy ngươi, quyển sách đó cũng không có ở trên người ta.
Bởi vì sợ nó xuất hiện sẽ làm cho thiên hạ đại loạn, tiền nhiệm chưởng môn quá cố sớm đã mang theo nó vào quan tài, dùng máu của chính mình đem nó nhuộm huỷ hoàn toàn."
"Vậy..."
Lăng Giản đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nàng còn nhớ rõ Hoàng Thượng từng lệnh cho Lam Thanh Hàn cần phải làm được tân nhiệm chưởng môn của Động Đình các, nghĩ đến, hẳn cũng vì để có được Thiên Sách Quyết kia đi.
"Cái gì?"
Thấy nàng một bộ muốn nói lại thôi, Hứa Linh Nhược hỏi.
"Không có gì, chỉ là nghĩ đến một chuyện, ta..."
Chữ "ta" còn chưa có hoàn toàn thốt ra, Hứa Linh Nhược đã lập tức vươn tay bưng kín miệng mũi Lăng Giản, tay kia thì tự che lại miệng mũi của mình.
"Ngô...Sao lại thế này?!"
"Có khí độc, tận lực đừng hít sâu, một lát nữa sẽ hết." Hứa Linh Nhược nói, bàn tay đang che trên miệng mũi Lăng Giản dùng sức khép kín năm ngón.
"Hứa Linh Nhược."
Ánh mắt Lăng Giản hết sức nhu hòa.
Không biết vì sao, nàng chỉ cảm thấy Hứa Linh Nhược giờ phút này xinh đẹp hơn bất cứ thời điểm nào khác, giống như Lạc Thần rơi xuống thế gian.
Vài tia sáng của ánh trăng chiếu rọi vào trong động, chiếu lên gương mặt Hứa Linh Nhược, khiến dung nhan nàng trở nên phá lệ tinh xảo.
Lông mi đen dài giống như cánh thiên sứ nhẹ nhàng run rẩy, trong đôi mắt linh động hỗn loạn rất nhiều tình ý giống như đã từng quen thuộc.
Không hiểu, ngay cả Lăng Giản cũng không không hiểu là vì cái gì.
Nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay Hứa Linh Nhược đang che trên miệng mũi mình, không đợi cho nàng kịp phản ứng, dùng một tay ôm lấy nàng vào lòng.
Rất muốn cứ như vậy ôm ngươi, cho ngươi tất cả ấm áp của ta.
Trong ánh mắt Lăng Giản lộ ra vô tận ôn nhu, nàng gỡ ra tay còn lại của Hứa Linh Nhược, nắm chặt cả hai tay nàng, chăm chú nhìn thật sâu vào mắt đối phương.
Rất lâu sau đó, thẳng đến khi hai đôi môi chạm vào nhau, thẳng đến khi Hứa Linh Nhược phóng túng nhắm lại hai tròng mắt, Lăng Giản thủy chung cũng chưa hiểu được vì cái gì đột nhiên lại như vậy, tựa như lúc trước đối với Tô Nguyễn Hân vậy, lúc này đây Lăng Giản cũng chưa cho chính mình cơ hội tự hỏi, vươn đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào trong miệng đối phương.
Chỉ lúc này thôi...Để cho nàng phóng túng một lần đi.
Hứa Linh Nhược ở trong lòng cười khổ, nhắm mắt lại hưởng thụ yên ổn mà Lăng Giản mang đến.
Đầu lưỡi ở trong miệng đối phương tận tình càn rỡ, được đến đáp ứng của đối phương, gợi lên đầu lưỡi cùng nhau triền miên.
Cảm giác làm cho người ta tim đập gia tốc như vậy là Hứa Linh Nhược chưa bao giờ có.
Hương vị thảo mộc đặc biệt trên người Lăng Giản làm cho nàng hoảng thần, không còn chỉ biết bị động nhận lấy, Hứa Linh Nhược dần dần thích nghi với loại cảm giác này, trong cực độ phóng túng nhận lấy mời gọi của đối phương, cùng nhau say mê, cùng nhau sa đọa.
Chỉ là phóng túng mà thôi, chỉ là phóng túng một lần mà thôi...Hứa Linh Nhược ở trong lòng nói với chính mình.
Nhưng mà vì sao phóng túng này lại thực tình thực cảm như thế? Là do người phóng túng quá mức thâm tình, hay là người bị phóng túng quá mức chuyên chú đây?!.