"Khanh khách...Khanh khách..."
Người phía sau không ngừng cười khẽ, hai tay ôm eo Lăng Giản lại không an phận di chuyển về phía trước, thẳng đến lúc sờ soạng lên trước ngực nàng, Lăng Giản mới vô lực nhấc tay gỡ ra hai cánh tay kia, vẻ mặt mỏi mệt nói với người nọ:
"Nô tài tham kiến Nhị công chúa."
Một thân váy dài đỏ rực như lửa làm cho người trước mắt càng thêm xinh đẹp, thân hình thướt tha nóng bỏng lộ rõ phong tư, đôi mắt đầy linh tính trước sau như một câu hồn người, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân cũng là vô hạn quyến rũ, ý cười giống như làm nũng, lại khiến cho nàng càng yêu mị đến tận xương tủy.
Nữ tử giống Tô Đát Kỷ đến bực này, trừ bỏ yêu nghiệt Lam Nhược Y thì còn ai vào đây?!
"Khanh khách...Còn nô tài nữa, nào có nô tài lớn lên mê người như ngươi nha~"
Nói xong, Lam Nhược Y vươn ra ngón tay dài nhỏ, nhẹ nhàng xâm nhập vào vạt áo trung y mỏng manh của Lăng Giản, thuận thế điểm lên một bên mềm mại của nàng.
Sau khi cảm giác được thân mình Lăng Giản thoáng run rẩy một chút, lại không kiêng nể gì giải khai vạt áo, làm cho thân thể tràn đầy vết cắn của Lăng Giản bại lộ trong không khí lạnh lẽo.
Quả nhiên là nữ tử.
Ngón tay Lam Nhược Y dao động sờ soạng khắp người Lăng Giản, thưởng thức làn da trắng nõn mịn màng của Lăng Giản, mà mấy vết rắn cắn chướng mắt kia lại bị nàng cười cười loại bỏ ra khỏi mắt.
"Ngươi đủ rồi!"
Lăng Giản có chút không thể nhịn được nữa, nàng hiện tại thân thể rất suy yếu, chịu không nổi Lam Nhược Y khiêu khích như vậy.
Hiểu rõ tân phận mình là nữ tử đã bị Lam Nhược Y phát hiện, Lăng Giản chỉ là lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào đôi mắt câu hồn kia, không có chút e ngại nói:
"Nếu đã biết ta là nữ tử, xin mời ngươi đừng tiếp tục đối với ta như vậy.
Trong hoàng cung thái giám có cả đống lớn, ngươi nếu thật sự nhàn rỗi không có chuyện gì làm, tìm thái giám khác ngoạn (*) đi, ta mệt chết rồi, muốn nghỉ ngơi."
[(*): Ngoạn là chơi đùa, trêu chọc, v...v Mình thấy một số trường hợp để nguyên Hán Việt thấy có vẻ sát nghĩa hơn, nên mình giữ nguyên cho hay.]
Chưa từng có một nô tài nào dám lớn đảm nói chuyện với nàng như vậy, Lam Nhược Y tuy rằng không được sủng ái bằng Lam Thanh Hàn, nhưng tốt xấu gì nàng cũng là công chúa.
Trong ngày thường, chỉ cần có nô tài hơi chút dùng từ vô ý, nàng sẽ hung hăng giáo huấn hắn một chút.
Thế nhưng, Lăng Giản chung quy không giống với những nô tài khác.
Nghe xong lời của nàng, Lam Nhược Y không giận phản cười, cười đến mị hoặc chúng sinh, trong ánh mắt tràn ngập xuân ý.
"Khanh khách...Có phải hay không ỷ vào có Lam Thanh Hàn cho ngươi chỗ dựa, là ngươi có thể không kiêng nể gì chống đối bổn cung?"
Lam Nhược Y càng thêm gần sát Lăng Giản, bàn tay bao lấy một bên ngực nàng, thuận thế đem nàng áp đảo vào trong góc, ở bên khoé môi Lăng Giản a nhiệt khí nói:
"Bổn cung thật sự không thể tưởng được, Lam Thanh Hàn cư nhiên...Khanh khách...Bất quá nha, nếu bổn cung là nàng, chắc chắn cũng sẽ Kim ốc tàng kiều(*)...Xem ngươi như bảo ngọc mà cẩn thận che chở, rất...hưởng thụ..." Lời nói của Lam Nhược Y cực kỳ khiêu khích, mà hai chữ hưởng thụ cuối cùng, làm cho gương mặt tái nhợt của Lăng Giản cũng không chịu thua kém mà ửng hồng.
[(*) Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng giấu mỹ nhân]
Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt.
Lăng Giản miễn cưỡng dùng cánh tay chống đỡ thân mình, môi cùng môi lúc này cách nhau không được mấy phân.
Thậm chí, chỉ cần nhẹ nhàng hô hấp, Lam Nhược Y cũng có thể ngửi được từ đôi môi Lăng Giản truyền đến hương vị mát lạnh nhàn nhạt, đó là hương thảo mộc xen lẫn một chút hương bạc hà, làm cho người ta đang thanh tỉnh cũng kìm lòng không đậu mà say mê.
"Rắn là ngươi thả..."
Lăng Giản thong thả mở miệng, hơi thở ôn nhuận phả lên môi Lam Nhược Y, ái muội mười phần.
Trên thực tế, Lăng Giản cũng không xác định lũ rắn đó đến tột cùng có phải là nàng thả hay không.
Chính là, nếu như hỏi ở trong hậu cung này còn có ai lại yêu thích màu đỏ như máu, trừ bỏ Lam Nhược Y, nàng thật sự nghĩ không ra người thứ hai.
"Là bổn cung, vậy thì sao nha?"
Không có chút chần chờ, Lam Nhược Y cũng không lo lắng Lăng Giản sẽ vì vậy mà làm gì nàng.
Ngược lại, nàng còn nắm được một điểm yếu lớn của Lăng Giản, chính là:
"Bất quá bổn cung thật sự không nghĩ tới, ngươi cùng Lam Thanh Hàn lại là loại quan hệ...Bổn cung rất hiếu kì, ngươi làm cách nào mà có thể hoà tan được tảng băng kia?"
Lam Nhược Y cùng Lăng Giản vẫn duy trì khoảng cách ái muội vừa rồi, vô số mị nhãn ném về phía Lăng Giản, hai tay cũng không an phận đặt lên xương quai xanh Lăng Giản, không ngừng vuốt ve sờ soạng.
"Chơi vui lắm sao?"
Lăng Giản hô hấp có chút dồn dập, nàng bắt lấy bàn tay Lam Nhược Y đang quấy phá trên người mình, muốn cho nó có thể an phận một chút.
"Như thế nào? Ngươi không muốn?"
Lam Nhược Y a khí như lan, môi mỏng chạm vào đôi môi có chút phát khô của Lăng Giản, nói:
Lam Thanh Hàn sợ là đã ra khỏi cửa cung, nếu nàng không có ở đây, vậy thì để cho bổn cung hầu hạ ngươi đi.
Yên tâm, bổn cung nhất định sẽ làm cho ngươi...thoải mái đến mức tận cùng!"
Đầu lưỡi ướt át miêu tả bờ môi Lăng Giản, bàn tay Lam Nhược Y tuy rằng bị Lăng Giản nắm chặt, miệng lại như cũ không kiêng nể gì chuyển tới xương quai xanh của nàng, nhẹ nhàng liếm mút như trêu chọc, thẳng đến khi Lăng Giản từ trong xoang mũi phát ra một tiếng ân... mất tự nhiên, Lam Nhược Y mới ngẩng đầu dùng tay còn lại khơi lên cằm Lăng Giản, cong lên khóe miệng bày ra một nụ cười mị hoặc, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Làm cho Lăng Giản ngoan ngoãn khuất phục, thuận theo, đây chẳng phải là ý nguyện của nàng hay sao? Phàm là thứ gì của Lam Thanh Hàn, nàng đều muốn chiếm được nó vào tay mình, mà Lăng Giản - người có loại quan hệ này với Lam Thanh Hàn, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Bàn tay mềm mại lại đặt lên ngực Lăng Giản, nhẹ nhàng xoa bóp, hạt đậu hồng bị kẹp giữa hai ngón tay cũng mất khống chế mà cứng lên.
Lam Nhược Y đến đây hưng trí, thường thường dùng đầu ngón tay qua lại khều gảy hạt đậu, một bên không ngừng khiêu khích, một bên quan sát Lăng Giản, nhìn gương mặt của nàng dần dần đỏ ửng, nhìn vào hai tròng mắt gần như mê ly của nàng cũng đang nhìn mình.
"Vì sao...!lại làm như vậy?"
Thân thể Lăng Giản bắt đầu khô nóng, nàng xụi lơ vô lực dựa vào chăn gấm, nhắm mắt lại thở dài nói:
Nàng dù sao cũng là...tỷ tỷ của ngươi, là tỷ tỷ...thương ngươi...yêu ngươi."
Tỷ tỷ?! Tỷ tỷ thương ta yêu ta?!
Lam Nhược Y bỗng chốc buồn cười, buông ra bàn tay đang đặt trên ngực Lăng Giản, từ trong mũi phát ra một tiếng khinh thường: "Bổn cung cho tới bây giờ cũng chưa từng nói nàng là Hoàng tỷ của bổn cung, hết thảy đều là nàng tự mình đa tình mà thôi."
"Ngươi kỳ thật cũng khát vọng được người yêu thương không phải sao? Đúng là một người không được tự nhiên."
Lăng Giản hô hấp dần dần bình ổn, nàng nâng tay xoa lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Nhược Y, trong ánh mắt tràn ngập thương tiếc.
Những lời An Phi nói quanh quẩn bên tai, những chuyện cũ cơ hồ không ai nhắc tới này xuất hiện ở trong đầu Lăng Giản:
"Nhị công chúa, trong Hoàng Cung có rất nhiều người là thật tâm đối xử tốt với ngươi.
Lam Thanh Hàn vẫn đều xem ngươi là thân muội muội của nàng, ngươi cùng Ngữ Thần nha đầu giống nhau, đều là người thân nhất của nàng.
Cho nên, tháo xuống mặt nạ này được không? Nó sẽ chỉ làm cho ngươi trở nên không giống bản thân mình."
Trong giọng nói của Lăng Giản mang theo trìu mến cùng thương yêu, làm cho nụ cười cợt nhả của Lam Nhược Y lập tức suy sụp biến mất.
"Lăng Giản, không cần dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với bổn cung.
Ngươi không được quên, ngươi có nhược điểm ở trong tay bổn cung, nếu như bổn cung đem chuyện của ngươi cùng Lam Thanh Hàn bẩm báo với phụ hoàng...Khanh khách, nữ nhi phụ hoàng thương yêu nhất cư nhiên lại cùng một nữ tử lai lịch không rõ phát sinh quan hệ mập mờ, ngươi nói xem, sau khi hắn biết sẽ xử trí ngươi và Lam Thanh Hàn như thế nào nha?"
"Khụ khụ..."
Lăng Giản một trận ho khan, mặt đỏ lên bắt lấy tay Lam Nhược Y, nói:
"Đừng nói cho Hoàng Thượng, Thanh Hàn rốt cuộc cũng là tỷ tỷ của ngươi, nàng đối với ngươi thật sự tốt, ngay cả ngốc tử cũng có thể nhìn ra được, huống chi là một người thông minh như ngươi.
Nhị công chúa, chỉ cần ngươi không đem chuyện này nói ra, ta...ta...Ta đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của ngươi."
Chỉ cần Lam Thanh Hàn không có việc gì, muốn nàng làm cái gì cũng có thể...Lăng Giản ở trong lòng thở dài một hơi, chuyện này nếu bị Hoàng Thượng biết, chính mình khó giữ được cái mạng nhỏ này không nói, chỉ sợ hết thảy những gì Lam Thanh Hàn đang có cũng sẽ bị hủy diệt.
Nàng không dám phỏng đoán tâm ý Hoàng Thượng, nhưng mà phàm là một phụ thân, chỉ sợ mặc kệ là ai cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận nữ nhi của mình cùng với một nữ tử tư thủ.
"Làm cái gì nha?"
Lam Nhược Y làm một bộ dáng như đang tự hỏi, ngón tay lại một lần nữa mò lên xương quai xanh Lăng Giản dao động qua lại.
Ý đồ đã thực rõ ràng: tiếp tục việc còn dang dở vừa rồi.
"Thanh Hàn nàng thường thường luôn nhắc tới ngươi, cho dù ngươi lặp đi lặp lại nhiều lần chọc giận nàng, nàng vẫn là luôn tha thứ.
Bởi vì ngươi là muội muội của nàng, cho dù cùng cha khác mẹ, nàng cũng xem ngươi là người thân ruột thịt để chiếu cố, để yêu thương."
Thanh âm Lăng Giản lộ ra bất đắc dĩ cùng ôn nhu, nàng không nhìn Lam Nhược Y, ngược lại đem vạt áo của mình khép lại tiếp tục nói:
Có lẽ Hoàng Thượng sủng ái nhất là Thanh Hàn, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không thương ngươi.
Mà ngươi lại luôn đem người khác thật lòng đối xử tốt trở thành bố thí hoặc là giả tạo, khoe khoang...Nhị công chúa, các ngươi chung quy là tỷ muội, nếu như có một ngày cha mẹ đều mất, người thân có thể bồi ở bên cạnh ngươi tiếp tục thương yêu ngươi, cũng chỉ có Lam Thanh Hàn cùng Ngữ Thần nha đầu."
"Hừ! Lăng Giản..."
Lam Nhược Y lập tức đứng dậy, phất tay áo rời khỏi tẩm cung, chỉ để lại một câu quanh quẩn ở trong tẩm cung:
"Đừng tưởng rằng bổn cung không dám đem việc này báo cho phụ hoàng, đừng quên, ngươi nợ bổn cung một yêu cầu! Là bất cứ yêu cầu gì!!!"
Không khí ái muội dần dần tiêu tán, Lăng Giản vô lực nhìn theo bóng dáng Lam Nhược Y rời đi, cười khẽ.
Trên thực tế, nàng cũng chỉ bất quá là đánh bậy đánh bạ nói bừa mà thôi.
Lúc Lam Thanh Hàn ở bên nàng rất ít nhắc tới Lam Nhược Y, chính là, nàng nhớ rõ mỗi lần Hoàng Thượng ban thưởng bảo bối cho Lam Thanh Hàn, nàng đều lệnh cho bọn nô tài chuyển toàn bộ tới chỗ của Lam Nhược Y cùng Lam Ngữ Thần, chỉ chừa lại một phần cực nhỏ cho bản thân mình.
Thật sự là một người cá biệt.
Lăng Giản ở trong lòng nói.
Vừa rồi, nàng rõ ràng cảm giác được khi nghe xong lời mình nói, thân thể Lam Nhược Y cứng đờ mấy giây, nàng biết Lam Nhược Y nhất định sẽ tự hỏi về lời của nàng.
Lam Nhược Y không phải là một nữ nhân ngực to ngốc nghếch, ngược lại, nàng rất thông minh, thông minh giống như một con hồ ly núp trong bóng tối, khiến cho ngươi vĩnh viễn cũng không biết nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
"Ngươi...tốt không?"
Thanh âm quen thuộc truyền đến, làm cho tim Lăng Giản lại mất tự nhiên đập rối loạn tần suất.
Giương mắt nhìn về phía cửa, Hứa Linh Nhược đang đứng ở nơi đó nhìn Lăng Giản, không bước về phía trước, cũng không lui về phía sau một bước.
Trước khi nàng tiến vào, nàng đã nhìn thấy Nhị công chúa mặc hồng y kia.
Tuy rằng nàng là sư phụ của Lam Thanh Hàn, nhưng dù sao cũng là một thường dân, nên quy củ vẫn là phải giữ.
Thế nhưng, khi nàng đứng ở ngoài cửa lơ đãng trông thấy được những gì diễn ra ở bên trong, tất cả bình tĩnh của Hứa Linh Nhược đều nháy mắt sụp đổ.
Nàng đáp ứng Lam Thanh Hàn sẽ chiếu cố, bảo hộ Lăng Giản, vì lý do đó, nàng phải đi vào ngăn cản chuyện sắp xảy ra.
Đương nhiên, nàng không chú ý tới chính là, vừa rồi trong một chớp mắt kia, Hứa Linh Nhược đã gắt gao cắn chặt hàm răng, tim đập cũng theo nhất cử nhất động của đối phương mà trở nên bất ổn..