Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 131

Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt

C 131: Bón phân cho "cây liễu"

Những sự tuyên truyền khiến người lao động trên Thành An Định rất quý người làng Hồng Bàng và cũng tỏ ra căm ghét Bang Bất Lương. Sự căm ghét đó, Thái Chí Phú thu được hết trong mắt, và lão biết rằng nếu như có ngày Hoàng Anh Kiệt định mở một cái chợ lao động, bọn chúng sẽ bỏ lão mà sang kia hết. Nếu như ngày trước, lão có vô số cách để làm bọn chúng biết rằng làm thế là dại, như ngày lão còn trẻ, khi một kẻ khác định bắt chước, Thái Chí Phú đã chém tên đó thành thịt bằm, còn mới đây thì thằng con cả lão cùng tay chân cũng giết người thị uy. Nhưng Thái Văn Phương đã chết cùng những tên thuộc hạ, còn lão đã già hơn xưa rất nhiều, muốn cầm dao chém người là không thể nữa.

- Hay là tạm thời hòa hoãn!- Trường Hàng với vai trò là quân sư liền hiến kế

- Thù giết con này có thể nhịn sao?

- Ngài còn hai người con nữa, để chúng chết nốt ư?

- Mi nghĩ rằng ta vô dụng thế sao? Hoàng Anh Kiệt thắng bởi hắn đánh bất ngờ, bây giờ ta và hắn đều biết mặt nhau rồi, còn sợ gì nữa?

- Không phải tôi tự hạ thấp mình mà nâng cao kẻ địch, nhưng bấy lâu nay chúng ta làm việc

- Mi nghĩ ông ta sẽ nghĩ gì nếu ta bị một thằng nhãi đánh tới mức phải cầu cứu hả? Lão sẽ coi ta là kẻ vô dụng. Người Việt ta bình thường bị người Hoa coi thường, kể cả ngày trước lão gia có tài hơn nữa thì cũng phải gập người mà nói chuyện, giờ gập lại cũng có lỗ hơn gì chứ?

- Nếu có thể vì con báo thù, quỳ xuống có gì mà sợ chứ!- Đột nhiên một giọng phụ nữ vang lên. Đó là vợ của Thái Chí Phú, tên Võ Thị Tư. Bà ta là người vợ duy nhất của Thái Chí Phú, sinh cho ông 3 đứa con trai, địa vị cực cao. Tuy nhiên, phụ nữ vẫn là phụ nữ, 3 đứa con của ông sở dĩ đều hơi kém phần nào cũng vì vợ ông ta chiều hư. Đứa con cả thì quá dung túng nên suốt ngày đánh nhau, sau chỉ là tay đấm, đứa thứ hai bị rèn quá, tính tình thành hướng nội, chỉ làm quản sổ sách, thằng thứ ba lại quá âm trầm, tuy có tiểu trí, lại không có lực mà làm, đã vậy lại còn luôn muốn giành quyền về mình, gây lục đục trong nhà.

- Bà là phụ nữ, biết gì mà nói.

- Nếu ông là đàn ông, vậy trả thù cho thằng con mình đi chứ. Nếu ông không trả thù được cho con, đừng có mà lớn giọng với tôi. Con tôi mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, giờ nó chết, ông lại không có sức báo thù, vậy bỏ mặt mũi nhờ người ta có gì là không được. Đã không có bản lĩnh đánh người, lại còn muốn giữ cái mặt mũi ư?

- Đồ đàn bà khốn kiếp, im ngay!- Thái Chí Phú dù gì cũng là đàn ông, vị vợ chửi thế sao nhịn được, nổi đóa lên.

Bà Thái thấy chồng giận cũng tức lên, không nói không rằng phủi áo vào nhà. Thái Chí Phú mặc kệ bà ta, đi ra một cái bàn, rót rượu tu ừng ực. Trường Hàng đứng bên kiên nhẫn chờ, một lát sau, Thái Chí Phú mới ngước lên, giọng lộ rõ vẻ cam chịu.

- Liên lạc đi!

......................................

Trong khi Thái Chí Phú buộc lòng phải tìm sự trợ giúp, làng Hồng Bàng đang tiến hành một kế hoạch lớn nhằm vào đối phương, đó là khiến Bang Bất Lương buộc phải hợp tác với họ. Vâng, là hợp tác, không phải chịu thua. Nói gì thì nói, Bang Bất Lương cũng tập hợp toàn những kẻ đầu đường xó chợ, đánh đấm quen tay là một phần, mà lại dễ thu mua, tìm là có liền, ngược lại làng Hồng Bàng tuy có những người lính được rèn luyện cẩn thận, cực kỳ tốn kém, nếu đấu cứng mãi thì làng Hồng Bàng thắng thì thắng, song giá bỏ ra là quá cao rồi.

Ngược lại, nếu như làng Hồng Bàng dùng biện pháp mềm mỏng, thu được một phần quyền lực ở chợ nhân công, đây lại là một bước tiến cực lớn. Thái Chí Phú dựa vào chợ nhân công mà hoành hành ở trên thành An Định bấy lâu, nếu làng Hồng Bàng có chợ nhân công, e rằng với tài trí của Kiệt, những gì có thể có được hơn thế không chỉ trăm lần.

Điều mà ai cũng nhận ra, làng Hồng Bàng cũng biết, đặc biệt là Hoàng Anh Kiệt cũng biết rõ. Song với kiến thức Kiệt có được, cậu biết nếu không chuẩn bị tốt mà cứ thế tiếp nhận nguồn lực này, nhất định sẽ có chuyện. Đơn cử việc rằng làm thế nào để mang lại được lợi ích cho người lao động: không đòi thì người lao động cảm thấy mình bị lừa, nhất định sẽ có tiêu cực- làng Hồng Bàng và Kiệt hiện nhờ áp lực của dân lao động mà có quyền lực, mất đi họ thì quyền tự quyết đi tong; đòi hỏi thì phải lấy ở đâu, lấy ở chỗ mình thì không ổn rồi- làm mà lỗ quá người Hồng Bàng không theo nổi nữa, Kiệt có 3 đầu 6 tay đâu mà làm mọi thứ một mình; đòi từ đám Bang Bất Lương thì chiến tranh luôn; đòi từ những người thuê mướn thì lý do phải chính đáng- rằng tiền thuê tăng lên là vì người lao động mang tới phải cao hơn khi cũ.

May mà Kiệt có một thứ vũ khí bí mật là khoa học kỹ thuật và kiến thức truyền thừa tổng hợp học được ở kiếp trước, không nhiều nhưng đủ vượt qua hoàn cảnh này. Với một phát minh gì đó khả thi một chút, khiến một ngành nghề có sự phát triển vượt trội là đảm bảo sẽ có một sự phát triển lớn mà thôi. Mà ở thời đại này, miếng ăn là quan trọng nhất, kế đó phải kể tới thời tiết nóng bức khiến cho mọi thứ đều dễ bị hỏng, từ rau cỏ tới thịt cá. Và giữ được những thứ đó tươi ngon, hiển nhiên là thứ ai cũng mong muốn. Lần trước, Kiệt làm ra cái bình giữ rau tươi lâu hơn, khiến tiệm ăn Hồng Bàng có thể mua được nhiều rau- hạ giá thành, không chỉ vậy còn kích thích nghề làm gốm trên Châu Nam Bình- và nếu đây là thời kỳ công nghệ thông tin liên lạc phát triển thì còn đi xa hơn thế cơ. Cơ chế giữ rau khỏi hỏng của Kiệt thì đơn giản: hai bình to nhỏ lồng vào nhau, đổ cát vào giữa, đổ nước rồi để ngoài trời, nước bị bốc hơi đồng thời hạ nhiệt bình trong đựng rau, và người ngoài chú tâm chỉ cần quan sát sơ là hiểu quy trình làm việc của phát minh kia, nên họ bỏ tiền mua mấy cái bình to và nhỏ, đào ít cát và đổ nước là có thể khiến rau khó bị hư thối hơn. Với lợi ích của việc giữ rau khó hỏng hơn, tất cả đồ xô vào chế thứ này để dùng, đồng thời mua một đống lớn bình to nhỏ, làm cho nghề làm gốm được mùa, đồng thời số người được thuê về làm gốm tăng vọt. Với tiền lệ này, nếu Kiệt tiếp tục làm ra một phát minh gì đó về bảo quản thực phẩm, có lẽ cũng có thể tạo được thành công lớn nữa.

Kiệt vốn có hai lựa chọn: đồ hộp hoặc đồ đông lạnh. Nếu đi theo con đường đồ hộp sẽ tạo đà phát triển đồng thời hai ngành- thủy tinh và kim khí để làm các hộp đựng thức ăn, chế biến cũng đơn giản là cho đồ vào hộp đựng rồi đun chín. Tuy nhiên, đồ hộp thời này có một nhược điểm, thức ăn khó giữ mùi vị ngon, chế biến chỉ có một vị duy nhất, khiến cho người có tiền khó bỏ tiền túi ra, mà các loại thịt cá nói chung là đắt, nên là một sự đánh cược không hề nhẹ. Trái lại, làm đồ đông lạnh, công nghệ tuy có phần khó hơn, thậm chí quy hoạch các ngành nghề ăn theo cũng mất khá nhiều sức, khi mà không thể chỉ ra một ngành liên quan trực tiếp ngay, song thị trường và lợi nhuận sẽ rất đảm bảo do thịt cá đông lạnh khi rã đông dễ chế biến như thịt cá thường hơn.

Vốn là người tính xa, thấy rằng sự phát triển của ngành thủy tinh và kim khí hẳn sẽ khiến cả giới chủ lẫn người làm thuê, thậm chí cả quan lại Thành An Định có thể đạt được nhiều lợi ích, Kiệt có chút thiên lệch phương án này, đầu tiên là chuẩn bị công tác đào tạo người đi làm những việc liên quan, tiếp đó là cho người đi tìm gặp những thương nhân có thể hỗ trợ: những người có thể mua quặng cát thủy tinh, quặng kim loại, than, vận tải... và mời Thành chủ Lương Vũ Phong tới thương lượng vấn đề làm đồ hộp này. Song, quá trình thương lượng còn chưa có đi tới thống nhất, thì Tâm đã mang tới cho Kiệt một vài tin xấu. Đó là hiện đang có kẻ tung tin rằng làng Hồng Bàng và Bang Bất Lương muốn choảng nhau cật lực, hiện tại nếu người lao động đi theo làng Hồng Bàng, thì sẽ có nguy cơ gặp nạn lớn. Nguyễn Lực là cái gương cho họ thấy. Đúng là Nguyễn Lực chết đi, người nhà được chăm sóc tốt, nhưng nếu không chết thì vẫn tốt hơn. Thế là những người đang định đi ứng tuyển công việc và đi khóa huấn luyện liền tạm dừng lại, các thương nhân thì cũng lạnh nhạt hơn.

- Có tra được ra kẻ rải tin đồn!

- Là Lương Vũ Phong.-

- Lương Vũ Phong, tại sao có thể chứ? Tâm à, ăn bậy còn nôn ra được, nói bậy không nuốt lời được đâu, không phải chú mày tìm kiếm nhầm người chứ!- Nghe thấy tên kẻ làm ra chuyện này, hầu hết tất cả những thành viên chủ chốt của làng Hồng Bàng đều tỏ ra bất ngờ

- Tại sao Lương Vũ Phong lại không thể làm thế?- Thấy tất cả đều bị bất ngờ, Kiệt hỏi lý do họ cho rằng Lương Vũ Phong không thể hại bọn họ

- Chẳng phải ta và Lương Vũ Phong cùng có sự thù ghét với Bang Bất Lương sao?

- Tại sao Lương Vũ Phong lại ghét Bang Bất Lương vậy?

- Bởi vì chúng là lũ du thủ du thực, gây chuyện,....

- Thế làm sao mà Lương Vũ Phong tay có quân đội lại không thể bắt bọn nó tống tù như bao tên du thủ du thực khác?

- Vì bọn nó thế mạnh người đông.

- Có đông mấy cũng không bằng quân đội, có mạnh mấy cũng không có cung đao.

- Là vì....

- Là vì bọn chúng kiểm soát nguồn việc làm, khiến cho người dân nghèo có việc để kiếm gạo bỏ mồm, nên họ không phải bần cùng sinh đạo tặc, làm trộm làm cướp, Lương Vũ Phong không muốn Thành An Định có loạn thì phải nể trọng bọn hắn. Bang Bất Lương biết điều này, tính giặc càng được thể ngông cuồng, được nước lấn tới khá nhiều, làm một thành chủ kiêm tri châu gặp vô vàn sự khó chịu. Đó là bài học mà ông ta không muốn phải lập lại.

- Ý cậu là Lương Vũ Phong sợ chúng ta sẽ thành những kẻ như thế?

- Một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng.

- E rằng không chỉ có thế đâu. Đừng quên rằng chúng ta đã ra tay giết hơn chục người Bang Bất Lương, trong đó có cả Thái Văn Phương, ra tay độc ác thủ đoạn tàn bạo, ai tin rằng chúng ta sẽ không thành Bang Bất Lương thứ hai chứ.- Bá Hộ Đào, nhìn thẳn, là một người phụ trách công tác nông nghiệp dưới quê- không chỉ trồng trọt mà cả chăn nuôi, nên ông ta lên đây để cùng bàn bạc. Quả thực ông ta cũng không ngờ được làng Hồng Bàng có một lực lượng sẵn sàng giết chóc theo lệnh tên nhóc Kiệt này.

- Thật là...! Kiệt à, đáng lẽ con không nên giết tên đó chứ?- Hoàng Văn Định rên rỉ

- Vậy chứ để nó đè lên đầu mình hay cúp đuôi chạy về làng Hồng Bàng giờ hả anh trai!- Hoàng Văn Đình gàn anh trai

- Giờ thì cãi nhau không giải quyết được vấn đề gì đâu, tập trung đối phó Lương Vũ Phong đã.- Đỗ Bá Xuyên can hai anh em họ Hoàng lại.

- Lương Vũ Phong sẽ không để ta mạnh lên như Bang Bất Lương, nhưng cũng sẽ không muốn ta gặp đại bại để Bang Bất Lương lật người. Nếu ta có thể nhẫn nhịn một chút, làm giống như vụ đồn điền, để quan lại kiểm soát được mọi chuyện, chắc mọi thứ sẽ tạm ổn.- Hoàng Văn Định vẫn có thói quen nhẫn nhịn, lùi một bước trời cao biển rộng

- Điều này thật không sai! Có điều, như vậy là tốt nhất với Lương Vũ Phong, chứ còn chúng ta, tính ra bao công sức bây lâu, như vậy quá bất công... – Mấy đứa nhóc thì lại không đồng tình lắm, bọn nó là đội hình chính đập nhau với đám Bang Bất Lương nên biết rất rõ trận đó tiêu hao nhiều thế nào.

- Dân không đấu lại với quan được đâu!- Hoàng Văn Định tiếp tục chủ trương hòa hoãn,

- Vậy Bang Bất Lương thì sao? So với chúng, ta có vô số lợi thế, nhất là Hoàng Anh Kiệt mà. Nếu còn không làm nổi những gì chúng làm, thì ta mới thật là ngu xuẩn.- Lần này thì đám trẻ nói toạc móng heo ra, thậm chí có phần hơi hỗn.

- Đủ!- Kiệt lên tiếng nhắc nhở- Thắng không kiêu, bại không nản. Lời của bố anh tuy nghe thì rất mềm yếu, nhưng cũng nói rõ vấn đề là ta phải chú ý thân phận. Sĩ, nông, công, thương, ta dù làm gì cũng đều ở thế bị đè hết, đừng nghĩ mình có thể đánh sòng phẳng. Tiếp đó, mỗi thời mỗi khác, ngày xưa Lương Vũ Phong còn nhỏ yếu, phải chịu thua là một lẽ, giờ hắn đã có thế lực, lại có thời cơ này, hắn sẽ chịu bỏ tay ra đâu. Vì thế, nếu nóng máu đấu tới cùng, ta thiệt là cái chắc. Đặc biệt, Bang Bất Lương và ta có thù sâu, không thể dồn toàn lực mà đấu với tên thành chủ tri châu kia.

- Dạ!

- Vậy chúng ta nên làm gì đây? Hòa hay là chiến.

- Đừng hỏi tôi, cái này mọi người phải tiếp tục thảo luận chứ. Đã qua cái thời cầm tay chỉ việc rồi, mọi người cố lên nhé.

Hoàng Anh Kiệt động viên mọi người, rồi tiếp tục cuộc thảo luận. Cậu không muốn dùng ý kiến bản thân nữa, dù thấy bản thân có ý kiến trội hơn hẳn, vì nếu cứ làm thế mãi, mọi người sẽ phụ thuộc vào cậu, và sau này họ sẽ không tài nào làm việc độc lập được. Công việc ngày một nhiều, Kiệt đâu thể làm hết được, cho nên, chẳng thà chịu nghe những ý kiến ngu xuẩn nhất lúc này, từ từ uốn nắn, để rồi họ có thể làm việc độc lập, còn hơn sau này mệt chết vì phải lo hết mọi sự.

Do Kiệt đã nói một phần ý tưởng cơ bản: không thể toàn diện gây chiến, nhưng cũng nên giữ vững lợi ích cho làng Hồng Bàng, mọi người liền đề xuất ý kiến chuyển đổi công nghệ đóng hộp thành công nghệ đông lạnh thực phẩm. Không như công nghệ đóng hộp cần sự phối hợp các bên để có thể có một dây chuyền đủ tốt: làm hộp đựng, xưởng nấu đồ ăn, kho bãi đúng, tuyến vận chuyển, đào tạo người làm,... từ đó ép buộc phải có sự phối hợp từ người lao động, các thương nhân, quan lại, thậm chí cả Bang Bất Lương cùng phối hợp thì càng tốt; đông lạnh thực phẩm chỉ khó khi làm máy làm lạnh, còn sau đó sẽ chỉ cần sơ chế thực phẩm cho sạch, tống thực phẩm vào để làm lạnh, sau đó khi bỏ ra vận chuyển sang nơi khác thì có đá lạnh phủ lên, di chuyển cực dễ, người làm việc cùng không cần đào tạo quá nhiều.

Sự đơn giản hóa này làm làng Hồng Bàng ngay lập tức loại bỏ được sự phụ thuộc của mình vào các phe còn lại, và do thực phẩm đông lạnh có thị trường tiêu thụ càng lớn, tức là lợi ích có được rất nhiều, không sớm thì muộn những kẻ kia cũng phải gạt hết mọi thứ để hợp tác với họ.

- Nhưng đầu tiên, ta cần một cái máy làm lạnh siêu to khổng lồ cái đã!- Kiệt nói vậy, và tất cả những nhân viên kỹ thuật làng Hồng Bàng được gọi lên đây để bắt tay xây dựng một cái máy như thế, với những công nghệ phù hợp.

Thời này, không thể kiếm ra dung dịch làm lạnh hay khí gas làm lạnh- Kiệt không chuyên về mảng điện lạnh, mà có chuyên thì với kỹ thuật thời này cũng chả làm nổi, cậu chọn một giải pháp mà vô tình biết được khi đọc truyện tranh- động cơ Stirling.

Dù có các thiết kế khác nhau, động cơ Stirling thường có một khối khí bao bọc trong buồng kín, trong đó chất khí có thể là không khí, hydro hay heli. Buồng chứa chất khí có hai phần, một phần tiếp xúc với nguồn nhiệt có nhiệt độ cao, phần kia tiếp xúc với nơi có nhiệt độ thấp.

Trong quá trình hoạt động, khối khí trong buồng sẽ được đẩy qua đẩy lại từ phần nóng sang phần lạnh hoặc ngược lại, nhờ vào sự di chuyển của các piston hoặc các con chạy có chức năng hoán đổi thể tích chứa khí giữa hai phần. Khối khí khi dao động qua lại giữa phần nóng và phần lạnh sẽ thực hiện công lên một piston chịu lực. Piston chịu lực sẽ vận hành bánh đà và máy móc bên ngoài, đồng thời có thể điều khiển sự di chuyển của các piston hoặc con chạy để di chuyển khối khí qua lại giữa hai phần nóng và lạnh.

Trong hầu hết các thiết kế, không cần thiết có van để đóng mở dòng lưu thông của khí, do đó hệ thống cơ học khá đơn giản và có độ tin cậy cao. Một bộ phận quan trọng trong động cơ Stirling là phần giữ nhiệt, nằm trên đường di chuyển của khối khí từ phần nóng sang phần lạnh, thường làm bằng khối dây kim loại. Nó có tác dụng hấp thụ nhiệt của khối khí từ phần nóng đi qua, lưu giữ nhiệt năng này, và hâm nóng khối khí đi từ phần lạnh tới. Phần này có tác dụng làm tăng đáng kể hiệu suất của động cơ, và là một chi tiết quan trọng trong sáng chế của Robert Stirling năm 1816. Trong một số thiết kế, con chạy vừa đóng vai trò đẩy khí qua lại giữa phần nóng và phần lạnh, vừa có vai trò giữ nhiệt.

Khi thực hiện công vào piston chịu lực, chênh lệch nhiệt độ sẽ xuất hiện tại đầu nóng và đầu lạnh của động cơ Stirling. Cơ chế này có thể được ứng dụng để tạo ra nhiệt độ thấp tại đầu lạnh, là ngăn lạnh của tủ lạnh hay buồng lạnh của điều hòa nhiệt độ. Đầu nóng sẽ được tản nhiệt vào môi trường. Để piston quay được đều và liên tục, nó sẽ có trục gắn vào động cơ sức nước- thứ mà Kiệt đã làm chủ được.

Để tiết kiệm, Kiệt chưng dụng một phần nhà xưởng dệt làm nơi thử nghiệm, kết quả đạt được cũng khá tích cực, tất nhiên điều này cũng khiến thông tin không được bảo quản kỹ- để dùng một động cơ cho cái máy lạnh, cậu phải dừng một động cơ sản xuất, năng suất giảm, Kiệt phải báo cho các cổ đông. Thành ra điều Kiệt định làm được các bên liên quan nắm được. Và hiển nhiên, họ đều nhanh chóng phản ứng lại: các thương nhân phụ trách tìm kiếm tiêu thụ quặng kim khí, than, thủy tinh,... đều méo mặt vì mất mối hàng lớn do lòng tham, nên cố gắng mời chào làng Hồng Bàng quay lại con đường cũ, các nhân công thì chưa hiểu điều mình đánh mất cơ hội được đào tạo tốt, mà từ giờ chỉ có thể làm việc tay chân nên chưa để ý lắm. Ngược lại, có những kẻ ra tay có phần quyết liệt, như Bang Bất Lương và Lương Vũ Phong. Lương Vũ Phong sợ hãi rằng làng Hồng Bàng quật khởi sẽ chèn ép ông ta, nên bắt đầu nghiên cứu cách để kiểm soát ngành thực phẩm đông lạnh, trong khi Bang Bất Lương thì dựa vào ngoại viện, chuẩn bị đánh đổ làng Hồng Bàng để trả thù, đồng thời dành luôn ngành nghề kia về tay mình.
Bình Luận (0)
Comment