Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 371


Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 50: Đại chiến Chiêm- Giao: Bùng nổ(5)
Đánh tan đạo quân tiên phong của quân Pơtao Anui, nhưng Đinh Võ không truy kích.

Ở xa xa, tượng binh địch đã tiến lên để tiếp ứng, đe dọa sẽ can thiệp, chưa kể số quan này cũng chỉ là quân tiên phong, chỉ tầm 500 tên, địch có khoảng 3000 tên cơ, chúng mà ùa lên, khéo đang thắng lại hóa thành bại.

Đinh Võ lùi vào sau công sự, quân Pơtao Anui hốt hoảng tháo chạy trở về.

Viên tướng đốc chiến vừa quay về, liền chủ động tới nhận lỗi với chủ tướng.
- Kẻ địch có chuẩn bị, quân Pơtao cũng quá yếu, việc này không thể trách tội mi!- Silamanta an ủi viên tỳ tướng, rồi hỏi y nên làm sao.

- Thưa tướng quân, phải thưởng phạt phân minh, chặt đầu những kẻ bỏ chạy trước tiên!
- Cho mi ra tay!
Mệnh lệnh được thi hành, những kẻ bỏ chạy trước tiên bị bắt lại, chém đầu thị chúng.

Nhìn cảnh này, dân Pơtao Anui khiếp vía, đều thề sống thề chết rằng sẽ nỗ lực chiến đấu.

Dù thế, nhiều tù trưởng người Pơtao Anui tỏ thái độ bất mãn không vui, quân Chiêm đẩy họ đánh trước, giờ lại chém đầu người dân của họ, thế là thế nào chứ.

Có điều quân Chiêm thế lớn, cũng không ai tiện nói gì.
Buổi tối, quân Chiêm cho canh phòng cẩn mật, phòng quân Hồng Bàng đánh lén.

Bị quân Hồng Bàng đánh lén phá kho lương là thành nỗi ám ảnh của quân Chiêm rồi.

Quân Hồng Bàng cũng có vài hành động thăm dò, song thấy đối phương cảnh giác cũng không tấn công.

Họ chờ đợi thêm.
Sáng hôm sau, quân Pơtao Anui quay lại cuộc chiến.

Chúng huy động 1000 quân, chia làm 2 quân tiền- hậu.

Có tấm gương việc bỏ trốn hôm qua, cũng thấy qua vài thủ đoạn của quân Hồng Bàng, lần này quân Pơtao Anui tiến lên nhanh gọn hơn.


Chẳng mấy chốc, chúng đã tới lớp phòng thủ thứ nhất, nơi hôm qua quân Hồng Bàng đã đánh lui chúng.

Lần này, cửa không mở.

Địch đông gấp đôi hôm qua, bài tẩy hôm qua đã lộ, giờ mở cửa là mời địch đánh vào.

Quân Hồng Bàng không mở cửa, quân Pơtao Anui tiến hành phá cửa.

Thân gỗ lớn được đẩy lên, lao vào cánh cửa.

Những cú va chạm ầm ầm làm cánh cửa dần bị hỏng, chuẩn bị gãy đổ.

Trên các chòi canh, phía sau bức tường, cung nỏ và lao ném ra hết cốc suất, nhưng không gây hiệu quả lớn, Cung, nỏ bên Pơtao Anui hôm nay đông gấp đôi, ép cho cung thủ Hồng Bàng không thể tác xạ hiệu quả, còn phần lao cầu vồng ném ra, đội khiên cố gắng.

Sau vài chục cú đâm bằng thân gỗ lớn, cánh cứa đã bị hỏng và đội quân Pơtao Anui tràn vào.
Ở bên trong, đội quân Hồng Bàng do Đinh Võ chỉ huy đứng sẵn tại đó, bày trận đón địch.

Nhưng Đinh Võ không chặn chết ở cửa, mà đợi đối phương tiến vào một đoạn mới lao lên.

Quân Hồng Bàng lao tới, giơ cao khiên, húc mạnh vào người kẻ địch.

Cú lao toàn lực hất ngã những tên hàng đầu, quân Hồng Bàng cũng khựng lại một tí, rồi lại tiến lên, đạp lên người những kẻ ngã xuống, để mặc chúng cho đồng đội đi sau chém giết.

Quân Hồng Bàng tiến lên, đẩy quân Pơtao Anui lùi lại.

Tướng Chiêm chi huy liền ra lệnh quân Pơtao Anui không được lùi bước.

Biết rằng nếu bất tuân lệnh, sẽ bị xử rất nặng tay, đám lính Pơtao Anui chỉ biết cắn răng mà chống trả.

Hai bên giằng co ở cánh công khá lâu.

Cung thủ Hồng Bàng nhân lúc này bắn tên liên tục xuống đội quân Pơtao Anui hiện đang bị kẹt cứng lại.


Quân Pơtao Anui chỉ có thể đứng đó chịu trận, bởi Đinh Võ và các binh sĩ đánh rất hăng, tiến lên là không thể, còn như lùi lại, chỉ e tạo nên hiệu ứng hoảng loạn, cả bọn kéo nhau chạy sạch, tới khi về là sẽ bị phán tội chết.

Cứ đứng mãi ở đó chịu đựng, dần dần quân Pơtao Anui bắt đầu có thiệt hại lớn.

Các tù trưởng Pơtao Anui ở phía sau thấy cảnh đó, liền vội hỏi Silamanta sao không điều thêm quân lên, chiếm lấy hàng rào kia.
- Các ông chỉ biết một không biết hai, quân địch quỷ kế đa đoan, nếu ta vội vàng tung quân lên thì có thể có việc không hay.

Giữ đội quân ta ở đây, địch cũng không dám toàn lực mà chiến.

Ta dùng quân số đông đảo mài dần quân của chúng, như vậy mới là tốt nhất.
Silamanta nói xong, các tù trưởng đều biến sắc.

Đánh trận kiểu này, thương vong quân Pơtao Anui sẽ tăng lên từng ngày.

Quân Hồng Bàng mệt rồi, quân Chiêm sẽ hốt gọn chúng, chứ không tới lượt bọn họ.
- Tướng quân Silamanta, bọn tôi chỉ hi vọng nhanh chóng thắng lợi.

Ngài cũng biết đó, sắp tới lúc giáp hạt, nếu cứ đánh dền dứ thế này, lỡ mất vụ mùa, dân tôi sẽ đói mất.
- Đúng vậy!
- Các vị nghĩ xem, đánh thắng được quân địch, lúa gạo của bọn chúng, chính là của các vị, cần gì phải lo.- Silamanta động viên, rồi nhẹ nhàng bồi thêm một câu:- Còn như bây giờ mà hấp tấp hành động, thua trận, thì có người có đất cũng thành của người khác, đói no của dân chúng, chẳng tới lượt các vị phải lo.
Cuộc chiến ở thế giằng co, quân Hồng Bàng tận dụng lợi thế rằng cửa vào khá hẹp, địch tiếng có 1000 quân, nhưng chỉ tràn vào chưa tới 300 quân, bên họ có tới 500 quân, gần như gấp đôi, có thể luân phiên chiến đấu.

Qua 2 giờ chiến đấu, tuy còn quân dự bị sung sức, sĩ khí quân Pơtao Anui giảm, khiến tướng Chiêm chỉ huy có thúc giục tiến lên cũng không tạo được lợi thế.
Tuy vậy, quân Hồng Bàng cũng thấm mệt, nhờ sĩ khí tăng cao mà họ mới có thể trụ lại được, nên khi quân Chiêm có hiệu lệnh rút quân, quân Hồng Bàng không truy kích gì nữa, mà giữ vững thế trận, rồi lập tức cho người tái lập hệ thống phòng thủ, dựng lại cổng, làm thêm chướng ngại vật để lần chiến đấu tiếp theo còn kéo dài hơn chút thời gian trong cuộc tấn công tiếp nữa của quân địch.

Những tưởng có thể nghỉ ngơi một chút, chợt tiếng tù và báo động vang lên.
- Chuyện gì thế?
- Quân địch tấn công, chuẩn bị chiến đấu!
- Bọn chúng quay lại sao?
- Không, là một toán khác lên thay.
Quân Pơtao Anui lui về chỉnh đốn, nhưng không xông lên.


Nhiệm vụ tấn công được giao cho một viên tướng khác, một đạo quân khác.

Quân Chiêm đây là muốn dùng quân số đông đảo, luân phiên tấn công hòng ép quân Hồng Bàng mệt chết.

Quân số đông thực tế là một lợi thế không nhỏ cho các đạo quân.

Đội quân thay thế tiến lên, sĩ khí rất cao, nhắm chuẩn lúc quân Hồng Bàng còn đang mệt mỏi, khiến Đinh Võ chỉ biết chửi ầm lên.

Một mặt hắn cho người báo hiệu xin tiếp viện, mặt khác tổ chức phòng thủ bằng những gì đang có.
Các tay cung thủ vội bắn tên, bất chấp tay đang mỏi nhừ.

Tuy vậy, còn mối nguy lớn hơn việc các cung thủ, nỏ thủ mỏi tay và không thể bắn cung.

Đó là thiếu tên.

Như trong một trận chiến bình thường, hai bên tạm lui, thì họ sẽ bổ sung tên bằng cách thu nhất lại những mũi tên đã bắn ra, sửa chữa lại một chút ( các mũi tên bắn ra có thể bị hỏng, cần sửa lại mới dùng được).

Thường thì bên phòng thủ thì làm việc này dễ hơn khi mà họ vừa có thể nhặt tên địch bắn tới, vừa nhặt các mũi tên mình bắn ra do chỉ phải bắn tên ở gần chỗ mình.

Nhưng quân Pơtao Anui lại đánh lên ngay, không cho họ thời gian chuẩn bị lại mà tiến quân lên, lượng tên hao hụt không thể kịp bổ sung như hôm qua, rất nhanh đã bắt đầu bị thiếu hụt.

Các cung thủ lập tức quyết đoán tạm ngưng bắn tên.

Những trận tên trút xuống đầu biến mất, áp lực gây quân Pơtao Anui phải chịu mất đi, chúng liên tiếp đẩy mạnh, hòng phá vỡ phòng tuyền quân Hồng Bàng.

Viên tướng chỉ huy trận công thành trong lòng có chút hưng phấn, bản thân y vậy là sắp phá được lớp phòng tuyến thứ nhất của quân Hồng Bàng.

Dù đúng là phải nhờ tướng Silamanta mưu tính chu toàn, trước là dùng viên tướng hôm qua bại trận để đánh trận đầu vì người này nhất định sẽ lấy trận thua hôm qua làm sỉ nhục, dốc hết tâm trí mà phục thù, lại còn công khai nhắc nhở hình phạt chặt đầu kẻ bỏ chạy diễn ra hôm qua khiến quân Pơtao Anui phải sợ quân mình hơn quân địch.

Có vậy, quân Hồng Bàng mới tốn công tốn sức tới vậy.
Đang mơ về một chiến thắng, đột nhiên có tiếng rít vang trên đầu.

Một viên đá lao vào trung tâm đội quân Pơtao Anui nọ, rồi một viên khác.

Đòn tấn công bất ngờ khiến quân Pơtao Anui và cả kẻ chỉ huy tấn công cũng phải giật mình.

Những cỗ máy bắn đá bắt đầu được huy động, và tuy nó bắn rất chậm, thì uy hiếp vẫn quá lớn.

Một viên đá nặng 20- 30 kg bay tới, đập ai người đó chết, máu bắn tùm lum lên người người khác, thì ai chẳng sợ.


Thế công đã chậm lại, và viện quân của quân Hồng Bàng cũng tiến xuống hỗ trợ.
Khi quân Pơtao Anui đưa đội quân thứ hai lên hòng xa luân chiến, quân Hồng Bàng từ các hàng phòng ngự sau cũng vận động tới hỗ trợ ngay.

Đây là cứ điểm phòng thủ nhiều lớp, chứ không phải các điểm phòng ngự riêng lẻ.

Quân Hồng Bàng tới chi viện có nhiều cung thủ, nỏ thủ, tới thay các cung, nỏ thủ đang mệt mỏi giã mưa tên vào đầu những tên lính địch.

Kết hợp với máy bắn đá, thế cục lập tức đảo chiều.

Nhận thấy không thể trong một trận này mà đánh tan được cứ điểm phòng thủ nọ, tướng Chiêm chỉ huy trận tiền liền phất cờ tỏ ý xin tạm lui, và Silamanta chấp nhận.

Hôm nay vẫn là thử thách một phen, cũng rèn binh rèn tướng.

Viên tướng nhận nhiệm vụ dẫn quân quá lạc quan, cho rằng kịp thời phá được quân Hồng Bàng tước khi chi viện của chúng kịp tới, nhưng bản thân tay chỉ huy trận tiền không dám đốc quân tiến nhanh hơn, mạo hiểm xung phong tuyến đầu, quân Pơtao Anui vì thế vẫn bị ngăn chặn một phen.
Vì trận chiến này tuy không dành lấy thắng lợi, song cũng không phải thất bại hay hoảng loạn bỏ chạy, Silamanta không ra lệnh trừng phạt, trái lại còn thưởng tướng sĩ một phen ăn uống đủ đầy hơn, hứa hẹn phá được lớp phòng tuyến kia, ai anh dũng nhất sẽ được thưởng to hơn.

Binh sĩ tham chiến nhất thời sục sôi.

Trời bắt đầu về chiều, quân địch lần nữa công kích.

lần này, chúng luân phiên 3 tổ, mỗi tổ 1000 quân, đánh suốt cả chiều, một mặt phá bớt các chướng ngại, một mặt tiêu hao tên, lao và sức người của quân Hồng Bàng.

- Có cần đánh đêm, kéo dài thời gian không?- Xủ Lu hỏi Ngụy Quốc Công.

Cứ điểm trung tâm hiện tại là do Ngụy Quốc Công phụ trách, có Xủ Lu, Đinh Võ hỗ trợ.

Xủ Lu và quân Đá Vách có tài luồn rừng đánh đêm, một phần do bản năng, phần là được huấn luyện bởi Kiệt.

Có điều, họ chưa có dịp trổ ra hết trong các chiến dịch gần đây.
- Chưa vội.

Đinh Võ có thể đánh với địch thêm một ngày nữa, chỉ cần chi viện hợp lý.

Quân địch muốn làm quân ta mỏi mệt,ta cũng phải làm vậy với chúng.

An tâm, sẽ không thiếu phần việc cho chú mày đâu..

Bình Luận (0)
Comment