Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite

Chương 72

Quyển I: Nó là Hoàng Anh Kiệt

Chương 72: Quyết chiến trong đêm

Từ xưa đến nay, đánh đêm không bao giờ là dễ, dù là với bên phòng ngự hay bên tấn công. Thậm chí, sự khó khăn mà bên tấn công phải chịu lắm khi còn lớn hơn bên phòng ngự, bởi nơi họ tiến vào là địa phương đối phương thủ sẵn, địa lợi hoàn toàn ở chỗ địch, từ đó mỗi bước chân họ đi là tiến thêm một bước vào chỗ nguy. Hai là đánh đêm, nếu không cẩn thận sẽ khó phân biệt địch ta, tạo nên thương vong không đáng có. Vì thế, nếu không ở hoàn cảnh đặc biệt, quân đội không tinh nhuệ, kẻ địch không bị sự bất ngờ làm tan vỡ, thì đánh đêm là một thử thách cực kỳ lớn, mà lắm khi sẽ dẫn tới sự thất bại thảm hại của phe tấn công.

Và tất cả những điều đó, đã bị Hoàng Anh Kiệt loại trừ hết. Địa lợi mà quân địch có là con số không, do nơi mà Kiệt dùng để dụ địch tương đối bằng phẳng, hai bên coi như là đánh ở bình địa. Để tránh bị nhầm lẫn, quân Hồng Bàng tụ lại thành các trung đội 30 người, mỗi nhóm đều do các tiểu đội chính quy đã từng giao chiến với lũ cướp biển đứng trước, 20 người còn lại là lực lượng dự bị động viên. Do tổng số quân còn chiến đấu được còn 60 người, ngoài hai tiểu đội 20 người phụ trách bắn nỏ ra thì có 4 tiểu đội còn dùng được nên chỉ có 4 trung đội hợp thành, số người từ dự bị động viên huy động thêm là 80 người. 4 cánh quân từ các hướng tiến vào, đánh trực diện với cướp biển.

Bọn cướp biển vội đứng dậy, toan nạp đạn với cung tên để bắn trả thì quân Hồng Bàng đã đến gần, sự no nê và cơn mệt mỏi làm chúng chậm chạp đi quá nhiều. Cuộc chiến trong đêm nổ ra thực sự khốc liệt: 120 lính Hồng Bàng khỏe mạnh, ăn no từ chiều đánh với 200 tên cướp đang ở trạng thái không quá tốt, nhưng bọn cướp vẫn thiện chiến hơn hẳn, quân số cũng áp đảo.

Quân Hồng Bàng áp sát bọn cướp biển, liền dựng khiên lên. Những chiếc khiên làm bằng gỗ, phủ rơm bện dấp nước, chém vào giúp chặn bớt một ít sát thương từ đạn, đồng thời đỡ thêm ít lâu trước những nhát chém. Cầm khiên đi trước chính là đội quân chính thức, những thanh niên trai tráng mà tờ mờ sáng hôm qua mới trải trận đánh đầu tiên, được biết mùi máu tươi, nay phải lãnh trách nhiệm nặng nề này. Những người thanh niên một tay cầm khiên, một tay cầm dao quắm tiến sát chỗ lũ kẻ cướp, chặn hết những cú đâm cú chém của chúng, đôi khi nếu thấy thời cơ thuận lời thì chém lại, không thì dùng thuẫn hẩy vũ khí đối phương ra.

Hai bên cứ xô đẩy một lát, đột nhiên mấy tay thuẫn binh kia cúi nhanh xuống, và từ phía sau họ, những mũi thương đột ngột phóng ra, cắm thẳng vào mặt những tên cướp đang hồ hởi xông trận. Mấy mũi thương vừa rút về, thì hàng thuẫn lại được dựng lên, hai bên tiếp tục cuộc xô đẩy. Lần này, bên quân Hồng Bàng đột nhiên dựng khiên lên cao. Từ dưới chân lính Hồng Bàng, những mũi lao phóng tới, đâm xuyên thủng chân những tên cướp. Khi những tên này ngã xuống, hàng khiên hơi tách ra, những cây câu liêm phóng ra, lôi bọn cướp bị đâm thương lại, ở phía sau liền xử bọn nó. Hai đòn liên tiếp bất ngờ, lũ cướp biển cũng quá mức bị động, nơi nào chúng muốn đánh lên cũng bị như vậy, nên thành ra hơi rén chút.

- Xông lên cho tao!- Kogoro thấy quân mình bị bức lui thì điên tiết hò hét, thậm chí rút gươm xông tới chém vài người, rồi đi đánh giáp lá cà với quân Hồng Bàng.

Có Kogoro đích thân đốc chiến, lũ cướp biển không dám lùi bước, chúng hung hăng tấn công, dùng ưu thế số đông đánh bao vây quân Hồng Bàng. Cuộc chiến biến thành một trận hỗn chiến thực sự. Quân Hồng Bàng vốn đã không quen chiến đấu, hơn 2/3 tổng số quân là tân bình hoàn toàn, số còn lại cũng chỉ mới trải qua một trận duy nhất, cơ hồ không giữ nổi, để có thể giữ được đội hình, các thanh niên cầm thuẫn phải liên tục lùi bước, tránh để đối phương phá được ngang, chia tách trung đội mình ra.

Cũng may, nhờ biết ứng biến, không cậy mạnh tiến tới nữa, nên đội hình quân Hồng Bàng có bị ép lui, cũng chưa bị vỡ. Trải qua giai đoạn đầu hơi hoảng, giờ thì biết là bọn cướp đang liều, không giữ được thì tất phải chết, tất cả đều cố sức mà đánh.

- Ù ù ù ù ù!- Lần nữa, tiếng tù và lại vang lên, một cánh quân nữa nhập cuộc!

- Muốn tăng viện hả, đánh chúng!

- Rõ!

Lúc này, đám cướp biển đã hoạt động quen, lại thấy được đám lính Hồng Bàng chỉ là lũ gà mờ, trừ mấy thằng cầm thuẫn còn hơi được, số còn lại chả ra sao, nên mấy thằng nhao nhao ra cản. Hai bên vừa gặp nhau, đám cướp liên tản ra bao vậy cánh này lại, định dùng cái thế bao vây như với đám lính Hồng Bàng khác. Chẳng ngờ việc bao vây tuy có thể giúp chúng tấn công từ nhiều hướng, song cũng đã khiến chúng tự bào mỏng mình. Đám lính này không phải dân Hồng Bàng, mà chính là quân của Lý Tuấn. Họ chính là đòn sát thủ trong kế hoạch này.

Từ nãy tới giờ, quân Hồng Bàng liên tục lui lại, ở chừng mực nào đó, cũng đã kéo dãn đội hình lũ cướp ra bốn hướng, nay lại đến cánh của Lý Tuấn, chúng lại kéo ra cánh thứ năm, càng kéo đội hình ra thì lực lượng càng mỏng, và lực lượng mỏng thế thì làm sao có thể ngăn được bước tiến của đám lính trẻ vốn quen mùi đánh trận được. Kogoro, giống như những tên trùm cướp biển khác, đều ăn mặc sặc sỡ, cốt để chứng tỏ thân phận, để đám lính dưới biết mà nghe theo, nhưng nay những thứ sặc sỡ hắn mang trên người là thứ chỉ điểm thân phận của hắn, khiến đám Lý Tuấn cứ nhằm thẳng hắn mà đánh tới.

Cánh quân đột kích không thèm mang khiên nữa, họ vứt cái khiên đi, chỉ mang những cây đao không, họ không thèm phòng thủ, tấn công chính là cách phòng thủ của họ. Cứ tên cướp biển nào dám tới gần, là bị đám lính chém ngay tức thì. Khi đám lính này tiến được gần chỗ Kogoro, tên trùm cướp biển không dám khinh địch, hắn hô hào quân của mính quay lại bảo vệ, đồng thời cũng quay lại chỉ huy thân vệ đánh giáp lá cà với đám Lý Tuấn.

Lý Tuấn ở giữa đội lính giữ sức từ đấu, thấy được con mồi xứng tầm mới lao lên. Giữ sức đã lâu, Lý Tuấn vung gươm rất có lực, chém chết mấy tên lính cản đường để tới chiến với Kogoro. Kogoro vốn cũng đánh trận đã lâu, nào có sợ sệt, vung gươm chém lại. Hai bên binh sĩ thấy vậy vội vàng giữ mình không loạn động, chăm chăm nhìn vào lực lượng đối thủ, không cho chúng cơ hội loạn đao chém chỉ huy mình, đồng thời cũng tìm cơ hội đánh chết chỉ huy đối phương nếu có thể. Hai chỉ huy cũng biết tình huống, nên chỉ di chuyển qua lại ở chỗ có lính mình bọc phía sau, hoặc qua trái, hoặc qua phải, chứ tuyệt không dám lượn xa, với cả do hai bên không ai có khiên, nên không dám đánh trước, phòng đánh lỡ đà bị đối thủ chém ngược thì nguy.

- Haaaaaaaaaayyyyyyy!- Đột nhiên, Kogoro hét lên một tiếng, tiếng hét của làm Lý Tuấn giật mình, liền tấn công trước. Như đã chờ sẵn, Kogoro dùng một thế thủ đỡ đường đao của đối thủ, rồi lật tay toan giật bây lưỡi gươm nhưng không được. Hóa ra, Lý Tuấn đã dùng một sợi vải buộc chặt cán đao vào tay, đây là một kỹ thuật chiến đấu mà cậu ta được dạy từ khi cầm đao. Cách này giúp giữ đao chắc, không sợ vì trơn tay do mồ hôi mà rơi đao khi chiến đấu. Thấy đối phương muốn giật đao không thành, Lý Tuấn xoay ngược cổ tay, lượn lưỡi đao đâm ngược lại, bược Kogoro phải thả tay Lý Tuấn, tránh một nhát đâm vào mặt.

Vừa được thả tay ra, Lý Tuấn đánh ngay, nhân lúc Kogoro còn đang phải xoay người. Nhưng kiếm thuật thực chiến của Kogoro không yếu, hắn vung gươm một vòng lớn, khiến Lý Tuấn phải giật lùi ngay. Hai bên lại phải gườm ghè lẫn nhau.

Cuộc chiến tưởng như phải kéo dài thêm ít lâu nữa, khi mà hai bên quả là kỳ phùng địch thủ, thì tình thế chiến trường đang có biến đổi. Do Kogoro ra hiệu quay về bảo vệ, thế công của đám cướp biển bị chững lại, nhiều nơi lộ sơ hở, quân Hồng Bàng thúc mạnh vào phá được, liền xông lên đánh rát. Bọn cướp biển thì dù cơ thể đã được làm nóng lại, nhưng sự mệt mỏi và việc no say lúc trước trận đánh quả thực ảnh hưởng quá lớn lên thể lực, nên cũng không giữ được sức đánh thường ngày, buộc phải thua khi mà quân Hồng Bàng có thế cân. Quân Hồng Bàng chỉ lặp lại vài chiêu đâm trên đâm dưới là đám cướp chịu thiệt, nên chúng càng đánh càng rén.

Thấy tình thế có lợi cho bên mình, Lý Tuấn không muốn đánh liều chém tướng địch lập công, mà lùi lại với các binh sĩ bên mình để cùng lên đánh như trước. Kogoro thấy vậy, cũng cho quân mình tiến lên hỗn chiến. Hai bên quay vào thế giằng co được một lúc, quân Hồng Bàng từng bước tiến lại với nhau, hội quân với Lý Tuấn, cánh quân cầm khiên lên trước, quân Lý Tuấn ở cánh, sẵn sàng tỏa ra đánh nếu địch muốn đánh tạt sườn, trong khi đội quân dự bị hùng hậu vẫn sẵn sàng chiến đấu như cũ. Tình thế buộc Kogoro lệnh cho quân mình mang súng hỏa mai với cung tên ra chuẩn bị giết địch. Trong lúc bình thường, giờ này thì bọn cướp biển phía sau liền giương cung, nạp đạn, trong khi sẽ có vài tên dùng những đoạn sào dài, giao dài để ngăn quân địch áp sát quân mình nữa, tạo khoảng trống tránh bắn nhầm. Đừng tưởng bọn cướp biển sợ tên cầm đầu như quân đội, trong quân đội có thể làm trò không để ý quân chặn hậu để bắn cung, bắn súng diệt địch, chứ cướp biển thì không thể như vậy. Tất cả bọn nó làm tay sai cho anh là để được ăn cướp tốt hơn, hưởng thụ, đúng là khi chém giết bị thương khó tránh khỏi, nhưng nếu anh không màng tính mạng bọn nó thử xem, bọn nó chém anh ngay.

Do đang ở thế truy đuổi trong rừng, bọn cướp không mang sẵn sào dài, giáo dài để ngăn thế tiến của đối thủ, đám cầm súng hỏa mai phải liều lĩnh xông lên, giương súng nhắm bắn thật nhanh vào đội hình địch rồi lùi về, tránh không cho địch bắt được. Theo bọn chúng tính, sau khi hỏa mai bắn xong, đám quân Hồng Bàng sẽ bị thương nặng mấy tên cầm khiên, đám đằng sau nhất định phải hoảng hốt, khoảng cách sẽ được tạo ra, giúp cung tên chúng thoải mái bắn hơn.

- Hỏa mai địch!- Một vài tiếng hô trong hàng ngũ quân Hồng Bàng khi thoáng thấy đội súng hỏa mai của lũ cướp giương lên, thế là đội cầm khiên nâng khiên lên, đồng thời tất cả mọi người cố thu mình lại.

- Đoàng!

- Đoàng!

- Đoàng!

Hàng loạt tiếng súng hỏa mai to lớn vang lên, nhưng không có bao nhiêu người lính bên quân Hồng Bàng ngã cả, những chiếc khiên có rơm bện tẩm nước đã chặn hết được đạn hỏa mai. Do đạn hỏa mai là viên đạn tròn, lực xuyên phá rất thấp, nên gặp rơm bện dấp nước là bị chặn do lực phân tán hết ra. Lúc này, bọn cướp đã lùi ra sau được một đoạn, cung thủ của chúng cũng bắt đầu thả tay khỏi dây cung, những mũi tên bắn lên trời theo hình vòng cung, chuẩn bị giáng xuống đầu đối thủ.

- Ném giáo!- Một tiểu đội trưởng hét to, các cây khiên được vứt hết xuống, đội cầm khiên cúi người ngay, còn những người cầm giáo lập tức lấy đà, ném mạnh những cây giáo đang cầm vào người bọn cướp đang lùi lại. Những mũi giáo có lực xuyên phá cực mạnh, được ném trực diện, mà lũ cướp biển thì đông, không cần nhắm cũng trúng, sát thương lên bọn cướp khỏi phải bàn, hàng loạt tên cướp bị ném trúng nằm la liệt trên mặt đất. Vừa ném giáo xong, tất cả ồ lên, cố gắng xông tới chỗ quân địch mà đánh giáp lá cà.

Lúc này, những mũi tên mà bọn cướp bắn rơi xuống, ngay sau lưng những người lính Hồng Bàng. Không có điểm cao để bắn, nên bọn cướp phải bắn tên cầu vồng, những mũi tên bay theo hình parabol, bay lên, vòng xuống, quãng đường xa gấp đôi bình thường là ít, thời gian để kẻ địch phản ứng là đủ. Đáng lẽ theo tính toán của lũ cướp, quân Hồng Bàng sau khi bị hỏa mai bắn xong sẽ bị thương nặng nề, số sống cũng phải bị khựng lại ít lâu, nên tên rơi tới là vừa, ai dè quân Hồng Bàng phản kích áp sát, tên bắn không rơi xuống kịp.

- Vút!

- Vút!

- Vút!

Tên của lũ cướp không sát thương được lính Hồng Bàng, nhưng tên của lính Hồng Bàng bắn ra thì lại sát thương cực lớn. Từ lúc nào không hay, đội xạ thủ với những chiếc nỏ có tầm bắn xa tới 90 m của quân Hồng Bàng đã di chuyển tới chiến trường. Thấy bọn cung thủ của lũ cướp biển lùi ra sau để bắn tên, họ lập tức di chuyển thật nhanh và kín đáo tới vị trí thuận lợi để giết chúng không cho chúng cơ hội bắn tên lần thứ hai. Do tầm bắn xa, lực bắn mạnh, khi những mũi tên bay tới, họ chưa bị phát hiện, đủ sức bắn thêm vài loạt nữa, giết được khá nhiều tên cướp nữa.

Tới lúc này, thì bọn cướp biển không còn chịu được nữa, chúng vội vàng tháo chạy, mặc kệ tên Kogoro có gào thét thế nào. Cuối cùng, thấy bên mình không thể giữ được đội hình nữa, cố thêm chỉ có chết, Kogoro cũng phải cúp đuôi mà chạy.
Bình Luận (0)
Comment