Thành Chu lùi lại từng bước.
“Mày nhìn thấy được tao sao?” Thành Chu không nghĩ đến giờ phút này mình lại hỏi được một câu ngu ngốc như vậy.
“Khặc khặc khặc…” Gã đàn ông tựa như đang cười.
“Mày cũng đã chết rồi… Những thứ tao lấy từ mày đều bị nó đoạt lại hết. Đưa tao sức mạnh của mày mau…” Gã ngẩng đầu lên, giống như đang hưởng thụ thời khắc đáng nhớ.
“Cái gì mà tao cũng đã chết? Mày… lẽ nào mày…”
“Anh đoán trúng rồi. Gã đã chết từ lâu rồi! Từ sáu năm rưỡi về trước!” Tiếng nhóc nhỏ vang lên giữa phòng ngủ.
“Nhóc nói gì?!” Thành Chu hốt hoảng, quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Nhóc con mới vừa “ở bên trên” lúc này lại ngồi xếp bằng trên giường, bên chân nó là người phụ nữ đang dở sống dở chết chảy máu không ngừng, nhưng nó cứ như không nhìn thấy cô ta, thái độ lão luyện tựa như một cảnh sát đã nhiều lần nhìn qua hiện trường sát nhân hoặc là một sát thủ máu lạnh.
“Chúng ta cứu cô ta đi!” Thành Chu nhảy dựng lên, vội vã định cầm máu cho người phụ nữ.
Nhóc con nhìn cô ta với vẻ mặt thờ ơ mà cất tiếng: “Cứu cô ta cũng vô dụng thôi, cô ta mất máu quá nhiều, hơn nữa đã bị thi quỷ hút hết dương khí, có muốn cứu cũng vô pháp kéo lại mạng nhỏ của cô ta được, trừ phi anh muốn tạo thêm một thi quỷ nữa.”
“Nhóc mày nói gì thế? Cái gì mà thi quỷ?… Sao nhóc biết được những chuyện này?” Thành Chu luống cuống tay chân xé tấm trải giường cầm máu cho cô.
“Cứu… Tôi… Cứu…” Người phụ nữ như nhận ra Thành chu, cố gắng giơ tay kéo áo hắn.
“Phu nhân Gawakyo, chị yên tâm, tôi…”
“Cô ta có thể gặp được anh, chứng tỏ cô ta đã hết đường cứu sống rồi.” Nhóc con nói những lời này bằng tiếng Nhật. Trong lúc nói chuyện, đôi mắt của nó vẫn luôn chú ý tới hành động của thi quỷ.
Là như vậy sao? Thành Chu đoán rằng Shunkyou nhất định nghe được lời nhóc con, bằng không ánh mắt của cô sẽ không toát ra vẻ tuyệt vọng như vậy.
“Anh muốn biết thi quỷ là gì thì hỏi gã đi.”
Gì cơ?! Thành Chu quay người lại liền thấy cái gã “thi quỷ” đang bổ nhào tới mình.
“Gã như vậy làm sao anh mày dám hỏi chứ!” Thành Chu rống to hơn, xoay người bỏ chạy.
Không! Thi quỷ không đánh về phía hắn, mà là đánh về phía nhóc con đang ngồi trên giường sau lưng hắn.
“Ê! Mày làm gì con tao đó?!” Thành Chu dừng bước xoay lại, cũng không biết lấy lá gan ở đâu ra mà chen ngay vào giữa tên thi quỷ đang đánh tới và nhóc con, đá gã một cước.
Thi quỷ bị đá lảo đảo vài bước lùi về sau.
Không đợi thi quỷ đứng vững lại, Thành Chu vội vã ôm lấy nhóc con chạy tới cửa phòng.
“Khặc khặc… Tên đần, lần này tao cho mày hồn bay phách tán luôn!” Thi quỷ cười, bám sát phía sau.
Khi tay Thành Chu còn chưa đặt lên cửa thì đầu bả vai bỗng bị kéo căng, rồi cả người đều bị bay lên không trung.
Sao gã có thể bắt được mình?! Cho tới lúc té cái bịch lên mặt đất, Thành Chu vẫn không thể hiểu nổi.
“Giống nam châm thôi, bởi vì tất cả đều là ma quỷ, nó không cần nắm thực thể của anh cũng có thể dùng sức mạnh của chính nó để đá bay anh, hoặc tiêu huỷ toàn bộ từ trường của anh. Từ trường này tương đương với linh hồn của anh, một khi từ trường của anh bị phá đi, sinh mệnh của anh cũng chấm dứt luôn.”
Nhóc con như biết được suy nghĩ của Thành Chu, già dặn ngồi trong lòng hắn mà giải thích.
“Sao mà nhóc mày rành dữ vậy? Thôi quên đi! Khi quay về anh sẽ hỏi nhóc mày sau!” Thành Chu vốn định hỏi cho rõ ràng thì nhìn thấy thi quỷ đang bổ nhào tới bọn hắn lần nữa, liền vội vã đổi giọng ôm nhóc nhỏ đứng lên bỏ chạy.
“Dừng lại! Dừng lại! Chúng ta thương lượng một chút đi! Á á á!”
Thi quỷ giống như trả thù Thành Chu lúc nãy, hung hăn đá hắn một cái từ phía sau.
Choang! Chiếc gương trên tường vỡ toang, Thành Chu ôm nhóc con rớt từ trên vách tường xuống đất. May mắn là bây giờ hắn không có thực thể nên không có cảm giác đau đớn. Từ trên nền đất, hắn lập tức đứng lên bỏ chạy tiếp.
Thi quỷ gần đó âm hiểm cười xông tới.Gã chơi đùa đủ rồi, hiện tại gã chỉ muốn làm cho tên người Trung Quốc kì lạ này biến mất mãi mãi, và cả thằng nhóc trong lòng hắn không biết vì sao lại khiến gã sợ hãi nữa chứ!
Hai tay thi quỷ trong chớp mắt chực với đến cổ Thành Chu.
Nhóc con mỉm cười, nó đang chờ đợi.
Ầm! Cửa phòng ngủ bỗng bị tung mạnh.
“Wasai! Dừng tay!” Một tiếng kêu to vang lên giữa phòng ngủ.
Thi quỷ bỗng thu hai tay lại.
“Shumei ! Cậu đến đây làm gì?” Thành Chu vội vã hô lên.
Shumei hốt hoảng ngẩng đầu, “Thành Chu?”
Vì sao cậu có thể nghe nhưng không thể nhìn thấy Thành Chu?
“Sao cậu ấy có thể nghe được giọng anh vậy?” Thành Chu thấp giọng hỏi nhóc con trong lòng.
Bởi vì có quỷ muốn hắn nghe được.
“Sao tôi biết được, có lẽ do tai anh ấy tốt quá chăng?… Nè, tôi đói bụng.” Nhóc con bất mãn mân mê cái miệng nhỏ nhắn, sờ sờ cái bụng cũng nhỏ nhắn nốt, liếc tên thi quỷ Gawakyo Wasai.
Nhóc con nói nó đói, đó cũng thường là cách nó biểu thị sức mạnh của mình… Nhìn những mảnh gương vỡ trên mảnh đất, nhóc con nhe cặp nanh nhỏ ra uy hiếp.
Nghe đây! Ta mặc kệ mi là ai, cũng không quan tâm vì sao mi lưu lại trên đời này, nếu như mi dám khiến bữa ăn tối nay của ta chạy mất thì ta sẽ lấy mi làm món tráng miệng thay đấy!
“… Anh nghĩ cái con quỷ kia hình như cũng rất đói bụng đấy…” Thành Chu thấy ánh mắt thi quỷ vừa dừng tay đã chuyển lên người bọn họ lần nữa.
“Thành Chu ! Anh đang ở đây phải không? Tôi hay nghe được tin của anh thì chạy đến đây ngay, tôi lo rằng Gawakyo Shunkyou cũng…” Shumei nhìn gương mặt Wasai mà thở dài đau khổ.
“Wasai, vì sao anh lại biến thành như vậy?….
Thành Chu, xin lỗi anh nhiều lắm!”
Shumei bỗng cúi người, quỳ rạp xuống đất.
“Này! Shumei ! Cậu mau đứng lên đi! Cậu đang là làm gì vậy?” Thành Chu không hiểu được hàm ý của Shumei, cuống quít muốn chạy tới nâng cậu dậy.
Đáng tiếc là giữa bọn họ còn có một thi quỷ ngăn cản.
“Là tôi không tốt! Là tôi làm liên luỵ đến anh! Nếu không vì tôi thì anh đã không bỏ mạng, tất cả đều là lỗi của tôi!” Shumei không nhìn thấy Thành Chu, chỉ có thể hướng về phía phát ra giọng nói của hắn mà liên tục xin lỗi.
“Cậu đang nói gì vậy? Cậu làm gì mà liên luỵ đến tôi?” Thành Chu gãi đầu khó hiểu.
Nhóc con bỗng ngẩng đầu lên hất hất chiếc mũi nhỏ, gương mặt con con nhăn lại như cái bánh bao.
“Ngày đó lúc rời khỏi bệnh viện, tôi không nên nói cho Wasai về câu hỏi cuối cùng mà anh hỏi tôi….Tôi không biết anh ấy là hung thủ nên đã nói với anh ấy rằng buổi tối hôm đó ngoại trừ tôi và người thám tử đã chết, anh còn thấy anh ấy rời khỏi biệt thự.
Và tối đó cũng chính là tối mà mẹ của anh ấy tự sát.
Tôi… thật sự không ngờ là anh ấy lại giết mẹ mình, thế nên khi cảnh sát hỏi về hành tung của Wasai thì tôi đã nói dối rằng tối hôm đó tôi và anh ấy đều nghỉ trong biệt thự. Xin lỗi! Thành Chu! Là tôi hại chết anh rồi! Xin lỗi!”
Thì ra là thế.
“Thôi bỏ đi, Shumei. Đừng để ý nữa. Đừng nói là cậu, ngay cả tôi cũng chẳng nhìn ra gã là hung thủ nữa…” Thành Chu khoát tay. Bảo sao hắn cứ thấy tên Wasai kia cứ đáng ghét thế nào, thì ra gã đã sớm không còn là người.
“Nếu anh có thể nhìn ra ai là hung thủ thì thế giới này đã không cần cảnh sát rồi.” Nhóc con nhìn những mảnh gương trên mặt đất, nói thầm.
Thành Chu cốc nhẹ lên gáy nhóc con, ra vẻ cảnh cáo.
Mùi dầu thắp trong phòng càng ngày càng nặng.
Shumei ngửi thấy, ngẩng đầu kỳ quái nhìn xung quanh.
“Nè, anh xem bây giờ chúng ta giải quyết tên kia như thế nào đây?” Nhóc con dời ánh mắt khỏi tấm gương, chọt chọt ngực của Thành Chu.
“Giải quyết? Chỉ với hai người chúng ta sao? Bằng cách nào?” Thành Chu nheo mắt, hắn nghĩ nhóc quỷ trong lòng này càng ngày càng thần bí khó lường, nó không những có thể chạy đến hoàng tuyền tìm hắn mà còn biết thi quỷ là gì, đã thế còn nói có thể giải quyết thi quỷ kia.Thằng nhóc quỷ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
“Thành Chu, còn ai khác đang ở cùng với anh đó? Mấy người định giải quyết ai? Wasai sao? Đừng! Xin đừng làm như vậy mà. Wasai anh ấy… anh ấy…” Shumei có vẻ không nghe được giọng nhóc con.
“Thành Chu, tôi…tôi mong anh hãy… tha thứ cho Wasai, tôi biết anh ấy đã gây ra nhiều chuyện nông nổi, tôi biết sự thỉnh cầu này thật ngớ ngẩn, nhưng hãy tin tôi, Wasai làm thế này là vì…”
Shumei lặng yên, không biết nói tiếp như thế nào.Thành Chu không hiểu vì sao cậu không vội cứu Gawakyo Shunkyou, cho dù cô ta đã hết cứu được, nhưng với một người có tính tình như Shumei thì có thể nào thấy chết mà không cứu chứ?
“Thực sự có cách mà, nhưng phải liều mới được. Cái này ấy à…? Ba ba anh đây chỉ cần dụ dỗ con quỷ kia một xíu, để nó bắt được anh, rồi trong lúc nó sắp ăn anh thì tôi sẽ chặt đầu nó nhân lúc nó vô ý.Tin tôi đi, tôi chắc chắn sẽ chặt đầu nó với chỉ một đao thôi. Trước khi nó nuốt mất linh hồn của anh!” Nhóc nhỏ ngẩng nhìn Thành Chu, cười như một chú cáo nhỏ.
“Shumei, cậu nói đi, nói với tôi gã đáng tha thứ chỗ nào đi. Tôi tuy không tin gã, nhưng tôi tin cậu.Nếu như lý do cậu nói là chính đáng thì việc gã trở thành hung thủ sẽ được chấp nhận.
Nhưng đầu tiên, tôi mong cậu có thể khiến gã tỉnh táo lại, tôi không hy vọng trong lúc nghe cậu nói chuyện lại bị gã nuốt mất đâu.” Thành Chu dùng bàn tay to che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc quỷ, kiên quyết không để mình bị cục nhỏ dụ dỗ.
Bắt anh mày đi làm mồi dụ à? Không có cửa đâu cưng!
Bên phía Shumei truyền đến một câu: “Cảm ơn.” Sau đó cậu chuyển đường nhìn về hướng thi quỷ đang tiến dần về chiếc giường rồi đứng lên, đi tới cạnh Wasai, lớn mật cản đường gã mà khẩn cầu: “Wasai… xin đừng hại người nữa…
Anh xem mình đã biến thành gì rồi kìa! Anh như vậy… hãy nghĩ lại xem người đau lòng nhất sẽ là ai?
Sachiko cũng không muốn phải thấy anh như vậy… hãy tin em… cô ấy vẫn đợi anh…Anh đã trả thù… tất cả đều đã kết thúc rồi… hãy tự thú đi…
Em tin rằng Sachiko đang chờ anh ở thế giới bên kia… chờ anh mãi mãi… đến lúc đó, không ai có thể ngăn cản hai người nữa, không ai có thể phá rối hai người nữa, cũng không ai có thể làm tổn thương cả hai nữa.
Wasai… xin anh… đừng sát sinh nữa… xin anh! Hãy thu tay lại đi!”
“Chờ một chút, Shumei, cậu biết Wasai đã chết từ sáu năm rưỡi trước kia rồi sao?”
“Anh nói gì? ! Không… Sao có thể…?” Shumei không dám tin vào gương mặt và cả thân thể đang từ từ biến dạng trước mặt mình.
“Vô dụng!” Thằng nhóc làu bàu, đẩy bàn tay của Thành Chu ra.
“Sao nhóc mày biết vô dụng, anh thấy con quỷ kia đã bình tĩnh hơn một chút rồi ấy chứ.”
“Wasai… Aaa ──!” Thân thể Shumei bỗng bay lên.
Ầm! Shumei ngã từ cửa xuống đất.
“Uầy, lần này chắc là rất đau đây!” Nhóc con mỉm cười lắc đầu thở dài, vẻ mặt có vẻ hả hê.
Thi quỷ tiếp tục tới gần bọn họ.
Lui mãi lui mãi, bọn họ đã không còn đường lui.
“Vì sao chúng ta không thể xuyên tường được nhỉ?” Thành Chu tức tối, bất lực đấm vào tường.
“Bởi vì anh biến thành ma chưa lâu, đạo hạnh còn chưa đủ. Hơn nữa thi quỷ đã mạnh lên nhiều.
Nếu nó còn giữ được tính người thì cùng lắm cũng chỉ hại người mà thôi, nhưng nó đã bắt đầu biến hình, mất hết nhân tính, bây giờ nó đã có thể nuốt một số linh hồn khác để tăng thêm sức mạnh, cũng có thể làm hại tên ngốc nào đó vừa trở thành ma nữa…”
Giận! Giận càng thêm giận!
“Nói! Chúng ta còn biện pháp nào để diệt nó không?! Ngoài cái phương pháp mà anh mày phải đi làm mồi cho quỷ ra ấy?!”
“Vậy chỉ còn nước siêu độ nó thôi, cơ mà cái này phiền toái nhất, hơn nữa…”
Cái chữ ‘hơn nữa’ này hàm ý tôi sẽ đánh mất bữa ăn này rồi! Tôi không muốn đâu!
“Nói chung là anh đi dụ dỗ nó xíu đi! Có chết chóc gì đâu! Mà dù gì thì anh cũng đã chết mất rồi còn gì ?!”
“Ê! Thằng nhóc chết tiệt kia! Có thấy ai kêu cha mình đi làm mồi cho quỷ không?! Nhóc mày có biết viết hai chữ ‘hiếu thảo’ không hả?!”
“Không biết!” Nhóc con trả lời vô cùng thẳng thắn.
Tức sặc phổi!
“Tóm lại là muốn anh mày đi chết chứ gì ── không bao giờ! Đi! Đi nghĩ biện pháp siêu độ nó đi!” Thành Chu trừng nhóc nhỏ, làm ra tác phong của một người cha nghiêm khắc.
“Không!”
“Thành Chu… anh nói anh sẽ siêu độ Wasai sao? ! Đừng! Thành Chu… xin anh đường tổn thương anh ấy! Có cách nào khiến anh ấy dừng lại không? Có cách nào cho anh ấy cơ hội để tỉnh lại… ” Shumei vừa tỉnh lại sau cú ngã, nghe loáng thoáng được mấy từ của Thành Chu, nghĩ rắng hắn muốn trả thù bèn vội vã cầu xin.
“Tên kia là ngu thật hay ngu giả vậy? Đến bây giờ còn không chịu tin rằng thứ kia đã không còn là người nữa sao?! Ê! Thành Chu! Nhanh lên một chút coi! Nếu anh không chịu dụ nó rút lui, tôi thật sự sẽ không xử nó nổi đâu đấy!”
Thân thể thi quỷ từ từ bành trướng, bộ trang phục phương Tây trên người gã phát ra tiếng rách chói tai, da thịt hư thối dần lộ ra giữa những vết rách.
Éc!
“Thi quỷ nào cũng thấy ghê như thế sao?”
“Cũng cỡ đấy đấy, anh nghĩ xem có tên nào biến thành quỷ, đã vậy còn ăn thịt người để sống thì làm sao mà xinh đẹp được? Này! Anh còn không mau lên! Anh chỉ cần đi tới để nó bắt anh thôi. Chỉ cần nó chú ý tới anh, ngửi được mùi của anh là tôi có thể chém nó từ đằng sau mà không bị phát hiện rồi!”
“Không đi! Nói như nào thì anh mày cũng sẽ không đi! Tại sao lại rắc rối đến vậy cơ chứ?! Trời ơi, ai tới cứu tôi với!” Thành Chu ném hết tất cả các đồ vật trong tầm với vào thi quỷ, hi vọng có thể cản bước tiến của gã.
Cái này sao… dĩ nhiên là do… Nhóc con đã hút hết phần tinh khí của Thành Chu từ thi quỷ, chỉ nhiêu đó thôi đã khiến nó cảm thấy thật đủ đầy. Mùi vị thật ngon, rất ngon, khiến nó muốn thêm nữa.Không cần nhiều, chỉ cần một chút là có thể thỏa mãn ham muốn lúc này của nó rồi.
Đương nhiên, không phải nó không thể hấp thụ được Thành Chu, nó chỉ sợ mình sẽ bị hương bị tuyệt vời ấy cám dỗ mà quên hết tất cả, để rồi ăn sạch con người trước mặt này.
Lâu lắm rồi nó chưa ăn được gì, ít ra là đối với món hảo hạng kia. Nó sợ rằng mình sẽ không khống chế được. Mà nó lại không hy vọng tình huống như vậy xuất hiện, huống chi, món ngon này của nó còn kéo theo nhiều lợi ích khác nữa. (ý nhóc con là anh Thành luôn là cục nam châm hút ma quỷ để nó ăn đó)
Trước khi nó có thể dẹp được thứ gì đó đang ngăn cản việc hồi phục sức mạnh vốn có của nó, nhớ lại được thân phận của mình trước kia, nó sẽ không bao giờ để Thành Chu biết được ý đồ của mình đâu, dù chỉ là một chút.
Cho nên, Thành Chu à, anh tạm thời làm gia vị cho tôi, khiến những món ăn của tôi càng ngon hơn nữa nhé.
“Anh mày quyết định rồi! … Chúng ta chạy thôi! Nhóc có thể đưa anh đến đây thì cũng có thể mang anh đi đúng không? Á á ──!”
Không cần Thành Chu tự dâng mình tới miệng, thi quỷ đã mất hết kiên nhẫn, nhào tới bắt lấy hắn.
Trong nháy mắt, thân mình nhóc con chuyển động, thoát khỏi vòng tay Thành Chu.
Đứng trên mặt gương, nhóc con mỉm cười nhìn thi quỷ đang giữ chặt linh hồn của Thành Chu.Giống như nó đã tính toán, không có bất cứ con quỷ nào có thể cưỡng lại mỹ vị như vậy, rất nhanh, thi quỷ đã bị anh nhà quyến rũ.
Gã bây giờ chỉ có thể nhìn hắn, chỉ có thể ngửi thấy được mùi vị của hắn…
“Wasai…” Shumei mở to hai mắt.
Cậu thấy hai tay Wasai như bắt được cái gì đó trong không khí, sau đó thân thể xấu xí căng phồng của gã co rút lại như quả bóng xì hơi, da thịt đỏ hồng thối rữa bỗng trở nên trắng trẻo hồng hào hơn một chút, thật giống như gã vừa được tiếp thêm sinh khí.