Hồng Diệp Vũ Thu Sơn

Chương 14

Biên tập: Mặc Nhiên

Beta: Vy Vy

——————————————

“……Nếu mẫu hậu đồng ý, chúng ta một nhà ba người liền cùng nhau đi Lâm An. Ở Tây Hồ tìm một chỗ cảnh sắc đẹp nhất, kiến lập một sơn trang. Mùa hè đến có thể cùng nhau ngắm hoa sen, ăn hạt sen……”

“Tranh ca, chúng ta thật sự có thể cùng đi Lâm An sao?”

“…………Một ngày nào đó.”

Lời thề ngọt ngào còn văng vẳng bên tai, khát khao đẹp đẽ sao địch nổi loạn thế phân tranh? Thiên ý trêu ngươi!

Năm năm trước, trong bí đạo dưới lòng đất, Liên Tranh liều mạng mở ngọc môn xông ra ngoài.

……Hắn đã quyết tâm phải giết sư phụ mình!

Ngoài thạch thất, Diệu Âm Đế Cơ đứng giữa xà trận cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng vẫn cười duyên nói. “Ngươi định phạm thượng giết sư phụ mình sao?”

Liên Tranh vọt tới trước mặt nàng, tay đưa ra định động thủ, nghe vậy quả nhiên do dự. Nhưng cũng chính giây phút chần chờ đó, Diệu Âm Đế Cơ đã chỉ huy đàn rắn tấn công, đem hắn vây trong xà trận, không thể nhúc nhích.

Nàng cười dài nhìn hắc y thanh niên bị đàn xà vây đến thống khổ, khuôn mặt tuyệt mỹ  đỏ lên vì hưng phấn.

“Hì hì, Tranh nhi, nói về nhẫn tâm thì ngươi còn kém quá……”

Ngữ thanh đột nhiên ngưng bặt. Nàng cúi đầu, giật mình nhìn  kim địch xuyên ngực lộ ra, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo, không thể tin nổi sự thật trước mắt.

“Mẫu hậu!” Giọng nói trầm thấp mà đau đến xé lòng. Diệu Âm Đế Cơ cố gắng quay đầu lại, nhìn người đã cho nàng một kích chí mạng từ phía sau——

Con trai độc nhất của nàng, Gia Luật Phong!

“Mẫu hậu, đừng trách con, xin người đừng trách con! Con căn bản không muốn tổn thương người, càng không muốn giết người!” Thiếu niên lệ rơi đầy mặt, kim địch cầm trong tay lại chặt chẽ, không chút dao động.

A, cây sáo kia là một trong những nghi vật trong “tống táng chi cụ” của Hạo Thiên. Màu vàng xinh đẹp huy hoàng như thế, nàng nhìn thấy liền rất thích, nhưng Hạo Thiên nói đó là vật chôn theo linh cữu, không may mắn, nên không cho nàng lấy………

Trong cơn đau nhức nhối, nàng mơ hồ nhớ lại.

“Nhưng mẫu hậu điên rồi! Để người thống khổ như vậy, để Tranh ca phải động thủ, chi bằng…” Trong giọng nói đầy đau đớn, thiếu niên dùng sức rút kim địch, huyết tuyền thê lương tự sau lưng nàng cuồng phun. Cánh cửa bằng ngọc thạch trắng noãn dính đầy vết máu đỏ tươi.

“Ta thà rằng chính tay giết người…” Lệ không ngừng tuôn rơi, nhưng ngữ điệu lại bình tĩnh, lạnh lừng đến lạ.

Rên lên một tiếng, Diệu Âm Đế Cơ trượt dài theo ngọc môn ngã xuống. Kim xà quấn ở cánh tay nàng ngẩng đầu phun tín, hồng quang trong mắt tăng vọt, chậm rãi trườn đi.

Gia Luật Phong vẫn khoanh tay mà đứng, nắm chặt kim địch. Máu tươi trên thân sáo sáng vàng tí tách nhỏ xuống, tụ thành một vũng nhỏ trên mặt đất. Kim xà trườn xuống đất, dọc theo huyết tuyến bò về hướng thiếu niên.

Xung quanh, ngàn vạn đầu xà ngọ nguậy di động.

Cách đó không xa, Liên Tranh trợn tròn hai mắt, thần tình vừa kinh hãi lại vừa đau đớn.

“Mẫu hậu… người hảo hảo mà đi!” Ngữ thanh của thiếu niên vô cùng nhu hòa.

Dựa vào ngọc môn, Diệu Âm Đế Cơ vẫn chưa tắt thở. Nàng cố sức ngẩng đầu nhìn thiếu niên, tựa như lần đầu tiên thấy rõ đứa con của chính mình.

“…Con, Phong nhi… Hì hì, nguyên lai, con so với ta kiên cường hơn nhiều lắm…” Nàng mấp máy môi, thì thào nói nhỏ.

Một khắc trước khi lâm chung, trên gương mặt của người mẹ bị chính con trai mình giết chết không phải là đau thương, khiếp sợ, cũng không phải phẫn nộ hay thống khổ, mà là——

Ý cười gần như thanh thản……

Trên đời này luôn luôn có một loại gánh nặng, đó là bản thân muốn một mình gánh lấy tất cả.

Trên đời này luôn luôn có một loại đau khổ, đó là tự bản thân mình gây nên.

Nếu con nàng hiểu được đạo lý này, sau khi nàng vĩnh viễn ly khai nó, nó có thể sống tốt hơn chăng?

Mong là nó sẽ không phạm vào sai lầm của nàng, nếm qua nỗi đau của nàng……

Chết đi tan thành hư vô có lẽ cũng là một loại thoải mái. Bởi vì tất cả gánh nặng của nàng đã lưu lại cho những người còn sống. Trượng phu của nàng Gia Luật Hạo Thiên, con trai độc nhất Gia Luật Phong, còn có đệ tử Liên Tranh………

Một thảm kịch nhân gian khiến người thấy không đành lòng đã kết thúc như vậy đấy, chỉ là những chuyện sau đó vẫn còn chưa chấm dứt.

Sau khi Diệu Âm Đế Cơ qua đời, kim xà vương nhận thức Gia Luật Phong là chủ nhân, đàn xà mặc cho thiếu niên sử dụng. Hai người cũng vì thế có thể thoát khỏi xà trận, đi ra bí đạo. Liên Tranh lớn gọi người đến giúp. Lúc này Gia Luật Phong đã gần như suy sụp.

Liên Tranh hướng Gia Luật Hạo Thiên kể lại mọi chuyện. Đại Liêu hoàng đế hối hận không thôi, khóc đến thất thanh, thậm chí còn———

Nổi giận đùng đùng, muốn giết Gia Luật Phong thay thê tử báo thù……

Tự trách cùng đau lòng, thiếu niên rốt cuộc chịu không nổi gánh nặng tinh thần, tâm trí điên loạn. Đám người Liên Tranh đau khổ cầu xin, rốt cục khuyên được Gia Luật Hạo Thiên ngừng tay. Sư đồ hai người cũng đạt chung nhận thức—–

Dù trả bất cứ giá nào cũng phải giết tiền thế tử Hoàn Nhan Địch Cổ Nãi bồi táng, thay Diệu Âm Đế Cơ báo thù.

Mà người này, hiện tại chính là Đại Kim hoàng đế Hoàn Nhan Lượng.

Vì báo thù, vì thực hiện ước định cùng Gia Luật Hạo Thiên, nhưng Gia Luật Phong đang điên loạn, không còn cách nào khác, Liên Tranh lấy quyển bí kíp kia, bắt đầu tu tập Thái Ất chân khí cùng Nhiếp hồn ma âm…….

Cuối cùng, hắn phong ấn trí nhớ của Gia Luật Phong.

Bất luận đó là đoạn ký ức thảm thống bi ai, hay ngọt ngào ấm áp………

Nước mắt khiến tầm nhìn mơ hồ, Liên Tranh trở mắt nhìn Gia Luật Phong cả người đẫm máu phát ra một chưởng.

Pháp vương cũng bị tư thái quyết tuyệt của thanh niên làm cho kinh sợ, hai tay run nhẹ. Thấy hắn ra một chiêu, Pháp vương cũng không dám thẳng thắng đối kình, liền dùng kim cương quyết chống đỡ phòng thủ.

Phanh!

Kình khí cuồng mãnh, chấn rung cả một vùng trời, cát đá bay mờ mịt.

Giữa trời đầy bụi mù, Liên Tranh mơ hồ thấy hai người giao chiến đều bị văng ra thật mạnh, rơi xuống tít đằng xa. Kình khí tầng tầng khuếch tán, càn quét khắp nơi. Vô số cây rừng ngã xuống, bụi đá văng tứ tán, che khuất tầm nhìn.

Mọi người đang vây xem cuộc chiến đều vừa che miệng ho vừa lui về sau. Qua trận chiến này, bọn họ không khỏi nhìn Gia Luật Phong với cặp mắt khác xưa, trong đó có không ít lời tán tụng. Lúc này, chợt có một người la lên. “Nguy rồi! Sơn trang cháy!”

Mọi người kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung dâng lên một cột khói. Ánh lửa giữa núi rừng trùng điệp ánh lên, đại hỏa hừng hực, rất nhanh lan rộng ra xung quanh. Dưới chân núi truyền đến tiếng hò hét kinh thiên động địa, chiêng trống rền vang.

Gia Luật Mạn Lâm dậm chân tức tối, cả kinh nói.

“Nguy rồi! Trong sơn trang có nội gián phóng hỏa, cùng bọn Nữ Chân nội ứng ngoại hợp!” Hiển nhiên, Pháp vương cùng đám đệ tử kia chỉ là gương đông kích tây, nội gián phóng hỏa đốt núi xong, theo sau sẽ là đại đội quân Kim, quyết phải một lưới tóm gọn, diệt sạch Hồng Diệp sơn trang.

Lúc đó cuối thu tiết trời hanh khô, cả núi rừng nhất thời bị đốt thành một biển lửa. Khói đặc cuồn cuồn, nhiệt khí hừng hực phả vào mặt. Gia Luật Mạn Lâm biết thực lực quân địch rất mạnh, vô lực đối kháng, liền truyền lệnh mọi người nhanh chóng phân tán xuống núi, tránh bị đại quân bao vây thanh trừng. Trước đây khi nàng cùng Liên Tranh tranh chấp, đôi bên cũng đã thương nghị qua nếu gặp tình thế nguy cấp sẽ tạm thời rút lui. Bởi vậy mọi người có thể thoát khỏi thương vong, chỉ là phần lớn sơn trang sẽ bị tổn thất.

Địa thế Hắc Sơn kéo dài mấy trăm dặm, núi non trùng điệp, u cốc rừng rầm nhiều không kể xiết. Hông Diệp son trang vững vàng ẩn mình nơi này cũng đã hơn mười năm, dĩ nhiên biết nhiều chỗ ẩn thân bí mật. Tiếng la ó giết chóc dưới chân núi ngay càng vang to, mọi người trong trang dưới sự điều khiển của Gia Luật Tát Bát cùng Di Lạt Oa Oát chia làm hai đội đông, tây lập tức tản ra.

Lúc này, Gia Luật Mạn Lâm thấy Trần lão đại cùng nhóm người Hán vẫn đứng tại chỗ, cả giận nói. “Các ngươi còn không đi?”

Đám người Trần lão đại cũng không để ý nàng, châu đầu ghé tai một hôi, đột nhiên chia ra từng nhóm hướng đến chỗ lửa cháy cực lớn mà chạy đến.

“Bọn họ điên rồi hay sao?” Gia Luật Mạn Lâm càng giận dữ.

“…Sư phụ, vừa rồi trang chủ cùng Tiểu Thu hình như cũng chạy vào chỗ cháy đó.” Tiêu Yến trầm giọng nói.

Gia Luật Mạn Lâm sững người một lúc lâu, thùy hạ mi mắt.

Đúng rồi, nơi đó chính là chỗ Gia Luật Phong rơi xuống khi bị đánh văng ra.

………Nàng nên biết sớm, cái gã hắc y nam nhân cố chấp quái gở kia, vĩnh viễn sẽ không bỏ lại Tiểu Phong của lòng hắn.

Cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, Gia Luật Mạn Lâm vung tay ra hiệu, dẫn Tiêu Yến cùng đám người xuống núi, tự tìm sơn động mà trốn.

Đại hỏa ngút trời, rừng cây khắp nơi cùng cháy bùng lên, bốn phương tám hướng nhiệt khí cuồn cuộn.

Liên Tranh dùng thân thể bị trọng thương của mình, tay trái cầm trường đao xông lên phía trước mở đường. Tiểu Thu đi theo sau hắn, không ngừng nói lảm nhảm.

“Sư tôn, người thật sự không sao chứ? Người chắc chứ? Đúng rồi, người thấy không khỏe nhất định phải nói ngay nha! Ấy, sư tôn, trên trán người mồ hôi nhễ nhại rồi kìa. Không bằng tìm một chỗ nghỉ ngơi chút rồi tính tiếp?”

Liên Tranh trên trán quải hạ vô số hắc tuyến. “Câm miệng!”

“Ách, sư tôn, ta là quan tâm người mà! Người xem thương thế của người nặng như vậy, làm gì phải cố chấp thế? Tìm vương tử đương nhiên rất trong yếu, nhưng người cứ như vậy cũng không phải cách tốt! Người muốn tự tìm cái chết sao? Oa, không phải đâu? Người thật sự muốn chết? Có lầm không? Người không phải muốn chết thật chứ?”

Liên Tranh không thể nhịn được nữa, quát. “Nếu không câm miệng thì người muốn chết chính là ngươi!”

“Sư tôn, người hung dữ với ta!” Tiểu Thu ủy khuất, mặt như sắp khóc.

“…….” Không hung dữ, để ngươi nói tiếp, thao thao bất tuyệt láo nháo một hồi, ta không phải chết vì bị thương mà là bị ngươi phiền đến chết!

Bỗng nhiên phía trước “rắc” một tiếng, hai gốc đại thụ ngã xuống, một một mảnh lửa lớn thiêu rụi. Tiểu Thu hoảng hồn, đành phải tạm thời câm miệng, Liên Tranh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này trên núi thế hỏa cực đại, chung quanh dầy đặc khói lửa, đại thụ bị cháy ngã xuống không ngừng, muốn tìm người là cực kỳ gian nan. Bỗng nhiên, Tiểu Thu reo lên.

“Sư tôn, hình như có ai đó ở kia!”

Liên Tranh mừng rỡ, hai người kích động chạy lại, quả thật nhìn thấy bóng người phía trước chật vật tránh lửa. Ánh lửa sáng rực, nhìn vào không rõ là ai, hai người họ chạy tới gần mới phát hiện dáng người không đúng.

Người nọ một thân áo cà sa đỏ rực, xốc xốc xếch xếch, chẳng phải là Mật Tôn giáo tổ Cát Ô Pháp vương sao?”

Tiểu Thu đổ mồ hôi lạnh, từng bước từng bước lui về sau, lẩm bẩm nói.

“Không thể nào? Ta từ trước đến nay đều có phúc tinh chiếu mệnh, mạng rất lớn mà.”

Liên Tranh cắn chặt răng, tay trái còn sót lại nắm chặt trường đao.

Đang lúc này, Pháp vương đột nhiên biến sắc, ánh mắt sắc bén phóng lại, cực kỳ căng thẳng.

“@#$%@#$%@#$?” Pháp vương há mồm, Liên Tranh thiếu đều cười ngất.

Tiểu Thu lại hai mắt sáng rục. “Bá lạp bá lạp bá lạp?” (kiểu như bla bla bla ấy mà)

Pháp vương mờ mịt. “%@#$%@#$%?”

“Bá lạp bá lạp bá lạp!”

“Các ngươi đang làm gì? Tiểu Thu, ngươi bá lạp bá lạp cái quái gì! Nói thứ nào người bình thường nghe hiểu đi!” khóe miệng Liên Tranh run rẩy không thôi.

Tiểu Thu vội vàng bịt miệng hắn.

“Sư tôn người xem, Pháp vương này không thèm nói tiếng Hán, chắc chắn là bị vương tử đánh bị điên rồi. Người ngàn vạn lần đừng kích động hắn!”

Nói gà nói vịt một hồi, Pháp vương trợn tròn mắt, mờ mịt nhìn xung quanh, trông có vẻ thập phần vô tội. Liên Tranh cẩn thận nhìn lại, phát hiện hắn cùng Pháp vương lúc nãy vẻ mặt bất đồng, khí thế cũng khác hẳn. Vậy Pháp vương ban đầu… quả thật là bị sinh hồn của Mật Tông trong truyền thuyết chiếm cứ sao?

Như vậy, có thể bằng thực lực bản thân đem Pháp vương đánh về nguyên dạng, Gia Luật Phong phải có công lực như thế nào?

—–Mà công lực đó…… rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”

Tiểu Thu cứ bá lạp bá lạp chọc gã kia một hồi thấy chán, kéo kéo áo Liên Tranh, nhỏ giọng. “Chúng ta đi thôi?”

Liên Tranh thấy cũng không còn cách nào khác, da mặt giật giật, huy trường đao một đường, cát đá bay loạn xạ. Pháp vương bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, dụi mắt khụ một trận kịch liệt. Tiểu Thu lén đến phía sau gã, nhặt một nhánh cây bị đốt trụi đập một cái, Pháp vương ngã xuống cái rầm.

Liên Tranh nhìn thấy khúc cây thô to cỡ cánh tay người, sau đầu nhỏ xuống một giọt mồ hôi lớn. Đồ tiểu lưu manh!

Tiểu Thu cười nói.

“Yên tâm. Ta dùng khí lực không đủ đánh chết người đâu.”

Hai người nhân cơ hội một đường chạy như điên, chưa được bao lâu, phía sau truyền đến tiếng quát phẫn nộ của Pháp vương. “Ta giết các ngươi!”

Oa, sinh hồn lão quỷ đã trở lại!

Liên Tranh cùng Tiểu Thu liếc nhau, đều cảm thấy không ổn. Tình hình này, chạy trước tính sau! Trường đao huy xuống, những đại thụ, bụi cỏ, chướng ngại vật cản đường đều bị chém ngã, hai người bước đi như bay. Tiềm năng của con người quả là vô hạn a!

“……Sư tôn!” Khó khăn thoát khỏi hiểm cảnh, mới thanh tĩnh được một hồi, Tiểu Thu lại bắt đầu ồn ào.

Liên Tranh cả giận, nói. “Ngươi lại muốn gì nữa?”

“Ách, quên đi, ta đây không nói.”

Hai người cấp tốc nhảy qua một gốc đại thụ bị ngã, Liên Tranh chợt thấy không đúng.

“Ngươi vừa rồi rốt cuộc muốn nói gì?”

Tiểu Thu chớp chớp mắt. “Vừa rồi ta nhìn thấy dưới gốc đại thụ có người bị đè, y phục đều bị máu nhuộm đỏ, có điểm giống vương tử a!”

“………” Liên Tranh trên trán nổi đầy gân xanh, không nói một lời vội đi vòng trở lại.

Tiểu Thu đi theo phía sau, ủy khuất lẩm bẩm. “Là người bảo ta đừng nói mà!”

Đại hỏa ngút trời, nhiệt khí nóng rực phả đầy mặt. Liên Tranh tay trái cầm đao, thúc giục nội lực, một cỗ kình phong hướng đám cháy mà đến, bức khai đại hỏa.

Trong nháy mắt, gió thổi ào một trận, hơn mười gốc cây ngã xuống chặn đường bị thổi bay. Hắn giật minh, thấy giữa đám cháy hừng hực có một thân ảnh cả người đều là màu đỏ chậm rãi đứng lên. Chưởng phong lướt qua, ngọn lửa tách làm hai, lâm thụ đều bị dạt ra, người nọ dễ dàng bước qua đầy trời hồng quan, đến trước mặt hắn.

“………Tranh ca.” Thanh niên nhìn hắn, nhẹ giọng gọi.

Bốn mắt giao nhau, đôi mắt đỏ của Gia Luật Phong ngưng chú nhìn hắn, cứ như thể chưa từng được yên lặng nhìn hắn như bây giờ. Liên Tranh cảm thấy tim đau nhói, muốn rơi lệ nhưng lại phát hiện nước mắt đã cạn khô.

Bên tai truyền đến tiếng cây cỏ bị thiêu đốt, chuyện quá khẩn cấp không tiện nhiều lời, hắn vội nói. “Chúng ta đi thôi!”

“…Ha ha, đi đâu bây giờ? Chúng ta còn có thể đi đâu đây?” Phảng phất như đã tỉnh, nhưng lại cũng như không. Gia Luật Phong gương mắt nhìn thẳng hắn, đôi đồng tử đỏ đậm như máu, cảm giác bài sơn hải đảo phá không mà đến. Xiêm y xộc xệch, dòng chất lỏng đỏ tươi tí tách rơi xuống, là máu tươi! Xung quanh, lửa cháy ngập trời.

Tiểu Thu lặng lẽ nói. “Sư tôn, ta xem vương tử có gì đó là lạ.”

“…” Liên Tranh im lặng.

Một cỗ khói đặc bay tới, Tiểu Thu ho khan một trận, lập tức bất chấp tất cả, can đảm bước lên nắm tay Gia Luật Phong. “Vương tử, mặt kệ như thế nào cứ đi trước đã. Nếu không chúng ta chết cháy hết!”

“Cút ngay!” Thanh niên mang đôi mắt đầy huyết sắc giơ tay xô ngã y, ngữ khí lạnh lùng.

Liên Tranh cả kinh nói. “Tiểu Phong, chúng ta……….”

“Hahaha…… Tiểu Phong, xưng hô thật là thân thiết a!” Thanh niên tiến lên một bước, sờ mặt hắn, “Còn có…. Gương mặt ác quỷ không biểu tình này của Tranh ca ngươi ta cũng nhớ lắm…” Đầu ngón tay tiêm dài vẽ dọc theo kình ấn trên mặt hắn, lưu lại vết máu ẩm ướt tanh nồng. Máu tươi dính trên tay thanh niên lúc trước vẫn chưa khô.

Liên Tranh chăm chú nhìn vào mắt thanh niên, tựa như muốn tìm vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng người nọ, ngực đau không chịu nổi.

Đôi đồng tử huyết sắc kia vẫn hờ hững lãnh liệt như vậy. Nguyên lai, gút mắc ám trầm thảm thống của năm năm trước dù có bị yên lặng chôn vùi trong tận cùng ký ức, cho tới bây gờ vẫn không thể xóa bỏ. Nhiếp hồn ma âm có thể phong ấn trí nhớ, nhưng lại làm gút mắc này âm ỉ nơi đáy lòng, trằn trọc triền miên, đến khi bùng nổ lại càng thêm đau khổ vô vàn…

“…Tiểu Phong.” Liên Tranh nhẹ giọng gọi hắn. Cách gọi này đã năm năm không có cơ hội dùng đến, nước mắt rốt cuộc không kìm nổi mà yên lặng chảy dài.

Là hắn sai rồi đúng không? Hắn nghĩ phong ấn trí nhớ của Tiểu Phong có thể bảo hộ được thanh niên, vì sao đến bây giờ hắn lại trở thành người tổn thương thanh niên sâu sắc nhất?

Hắn lẽ ra không nên là người tổn thương Tiểu Phong. Hắn muốn là người yêu thương người đó a!

Gặp Liên Tranh lệ rơi đầy mặt, Gia Luật Phong lại nở nụ cười. Cúi đầu, thanh niên hung hăng nhai nghiến đôi môi không tí huyết sắc của nam nhân, đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng, điên cuồng sục sạo.

Đó là một cái hôn cuồng nhiệt mà chua xót.

Cuồng nhiệt chính là môi lưỡi của thanh niên, nhiệt tình như thể mang theo lửa nóng thiêu rụi tất cả. Mà môi lưỡi trong lúc đó lại dính dấp nước mắt cùng máu tươi, hỗn tạp tạo thanh chua xót không thể nói hết……

Hai mắt đẫm lệ mơ hồ, Liên Tranh không thể phản kháng, chỉ biết si ngốc nhìn chăm chú vào đôi đồng tử gần trong gang tấc.

—-Lông mi tiêm tú thùy hạ, đôi đồng tử huyết sắc đẹp đẽ.

Phanh!

Ngay sau đó, thanh niên hung hăng nhắm ngực nam nhân mà huy một chưởng, chân khí hùng hồn dội mạnh vào cơ thể. Liên Tranh kêu lên một tiếng đau đớn, cả người bị đánh văng ra, máu tươi trong miệng cuồng phun.

Cách đó không xa, Tiểu Thu ngã ngồi trên mặt đất, tròn mắt ngây người.

“Vương tử, người điên rồi!”

Gia Luật Phong liếc mắt nhìn y, khóe miệng gợi lên dáng cười âm lãnh, chậm rãi bước đến gần, nâng cước đá y một cái. Tiểu Thu căn bản không thể nào phản kháng, bị đá văng đi, đau đến nỗi sao rơi đầy mắt.

Liên Tranh nỗ lực dùng đao trụ đứng lên, giọng khàn khàn.

“Tiểu Phong! Bất luận ngươi có bao nhiêu khổ sở, chúng ta rời đi trước rồi hãy nói được không? Lửa lớn quá, ngươi……”

Gia Luật Phong nhìn hắn, bỗng dưng lạnh lùng cười.

“Sống chết của ta liên qua gì đến ngươi?” Thanh niên chậm rãi đến gần, túm lấy cổ áo Liên Tranh, ánh mắt lãnh liệt đảo qua mặt hắn, đồng tử huyết sắc rực rỡ, tựa như yêu ma.

“Ngươi———-” Tự đáy lòng Liên Tranh bỗng nổi lên một trận run rẩy. Loại ánh mắt này………

“Cốp” một tiếng, thanh niên té ngay đơ trên mặt đất. Phía sau hắn, Tiểu Thu cầm cây mộc côn thô to kia, thở hổn hển.

“Sư tôn, người nói gì với hắn cũng vô ích. Vương tử điên rồi, đánh xỉu rồi lôi đi thôi!”

Liên Tranh ngây người, sau lưng chảy xuống tầng tầng mồ hôi lạnh. Cái trò lấy gậy đập người này rốt cuộc là ai dạy nó thế… đánh thật thuần thục!

Tiểu Thu chớp chớp mắt.

“Yên tâm, ta dùng khí lực vừa phải, đánh không chết người đâu.”

Vì thế hai thầy trò phân công hành sự. Quái lực của Tiểu Thu cuối cùng cũng phát huy tác dụng, y cõng Gia Luật Phong đang hô mê, Liên Tranh đi trước dùng đao mở đường. Bụi đất mờ mịt, khói lửa dày đặc, hai người vội vàng chạy khỏi đám cháy.

“Sư tôn, chúng ta cố gắng chạy thôi!” Đương nhiên, giữa lúc đó cũng không thể thiếu mấy tiếng lảm nhảm của Tiểu Thu.

“Oa sư tôn, người chảy máu kìa! Sư tôn, người bị thương đến thế mà còn mạnh vậy, ta thật sự bội phục a!”

“…So ra còn kém ngươi.” Lưng vác theo một người mà còn sức léo nhéo này nọ, thật không phục không được mà!

“……Đúng rồi, sư tôn, hiện tại có một vấn đề thực đứng đắn thực nghiêm trọng, ta hy vọng người có thể nghiêm túc trả lời ta.”

“Ách?” Ngươi cũng có thể có vấn đề gì đứng đắn?

“Chuyện là vầy, một người bị độc xà cắn vào tay không thuốc nào chữa được, nếu không chém đứt tay, độc tố rất nhanh sẽ lan ra toàn thân, dẫn đến cái chết. Người nói hắn phải làm sao đây?”

“Vậy chỉ có thể chém tay……. Từ từ, ngươi bị kim xà của Tiểu Phong cắn rồi?”

“Sá, không có… Vậy sư tôn, người cũng đồng ý chọn chém tay để giữ mạng phải không?”

“Kia cũng là bất đắc dĩ. Ách, từ từ… Ngươi không phải là đang so sánh gì đó chứ?”

Tiểu Thu nhu thuận gật đầu. “Sư tôn, người biết thế là được rồi!”

Lúc này, Liên Tranh rốt cuộc nghe được động tĩnh rất nhỏ, quay đầu lại thấy Gia Luật Phong trên lưng Tiểu Thu vừa động, mơ mơ màng màng gọi. “Tranh ca……..”

“Ách, Tiểu Phong hình như sắp tỉnh? Sao giờ…” Liên Tranh cả kinh, bỗng nhiên hiểu được ý tứ ẩn dụ của Tiểu Thu, thần tình hắc tuyến, vội nói. “Từ từ, ngươi không được làm xằng làm bậy!”

Lời còn chưa dứt, “bốp” một tiếng, Tiểu Thu thật nhanh quyết định, chưởng một chưởng đem thanh niên đánh bất tỉnh.

“Sá, đây là vì an toàn của hai thầy trò chúng ta! Sư tôn người cũng phải thông cảm nha?”

Trên trán Liên Tranh rơi đầy hắc tuyến. “Ngươi……”

“Yên tâm, sức ta dùng không đủ đánh chết người đâu.”

“……” Những lời này hình như ngươi đã lặp lại rất nhiều lần………

“Đúng rồi sư tôn, chúng ta có địa điểm cụ thể nào không? Người xem lửa lớn thế này, tốt nhất tìm sơn động nào đó gần sông. Sá, nói đến đây ta lại đói, hôm nay cơm chiều còn chưa có ăn, thực thảm a!”

“………” Liên Tranh yên lặng quay mặt đi chỗ khác, run rẩy không thôi.

Lửa cháy ngập trời, trong không trung truyền đến tiếng đại thụ cháy nổ liên tục, cả một khoảng đỏ bừng rực rỡ. Hai thầy trò chạy như điên, khắp mặt, đầu, cổ đều bám đầy bụi than, xốc xốc xếch xếch. Trong gió ngẫu nhiên thổi qua những tiếng nói vụn vặt, hỗn loạn đứt quãng trong ngọn lửa bạo liệt.

“Tranh ca…….”

“Oa! Lại tỉnh!”

“Từ từ, ngươi……”

Bốp!

“Yên tâm, sức ta dùng không đủ chết người đâu.”

“………”

Mọi thứ cứ như thế lặp đi lặp lại.

“Tranh…….”

Trong sơn động yên tĩnh, thanh niên hôn mê không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ mỏng manh, lông mi run lên nhè nhẹ, tựa như sắp tỉnh.

“Á, vương tử sắp tỉnh nữa rồi!” Tiểu Thu hoắc mắt đứng lên, vớ lấy mộc côn.

Liên Tranh nổi gân xanh đầy trán, hét. “Đủ rồi!”

“……Tranh sư huynh.” Thanh niên lẩm bẩm.

“……” Liên Tranh cùng Tiểu Thu mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.

Ngây ra một lát, Tiểu Thu ngồi phịch xuống, buông mộc côn, bĩu môi.

“Hẳn là khôi bục lại bình thường rồi.” Hắn cầm củ khoai lang vừa nướng xong gặm a gặm.

Gia Luật Phong chậm rãi mở mắt, tựa hồ còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, ánh mắt lạc tiêu cự mờ mịt băn khoăn nhìn bốn phía.

Đây là một sơn động nhỏ nằm sâu trong Hắc Sơn. Vì để tránh đám cháy cùng quan binh, Liên Tranh và Tiểu Thu ly khai đường lớn, đi dọc theo những lối hoang vắng không người. Đi được vài dặm rốt cuộc cũng tìm ra một sơn động khả dĩ có thể trú thân.

Trong sơn động khá rộng rãi, Liên Tranh tìm củi khô nhóm một đống lửa, lấy cây xiên vài con chim trĩ, khoai lang này nọ nướng lên. Mỡ tí tách rơi xuống, phát ra tiếng xèo xèo nho nhỏ, khói nhẹ lượn lờ.

Bên trong động có một thủy đàm[1], truyền đến tiếng nước tí tách, chắc là có thạch nhũ trên đỉnh.

Gia Luật Phong nghe tiếng nước, theo bản năng liếm liếm môi, lại phát hiện trên đôi môi khô khốc có một tầng nước lành lạnh, làm dịu đi rất nhiều. Trên mặt cũng có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, vết máu đều được lau đi. Hắn gương mắt nhìn lên, đống lửa trong động cháy mạnh, vang lên tiếng củi nổ lách tách. Ánh lửa đỏ tươi ánh lên gương mặt tái nhợt của Liên Tranh khiến hai gò má như có thêm chút huyết sắc.

“Tranh sư huynh………” Hắn mở miệng, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Liên Tranh “a” lên một tiếng, vội vàng đi tới, hỏi hắn.

“Có phải đói bụng không? Muốn ăn chút gì không?”

Gia Luật Phong kinh ngạc nhìn hắn, cũng không nói gì.

Hai người tầm mắt giằng co, chìm vào im lặng. Trong sơn động chỉ có tiếng củi lửa kêu lách tách, ngẫu nhiên một giọt nước men theo thạch nhũ trên đỉnh động rơi xuống thủy đàm, một tiếng tách vang lên, rồi lại yên tĩnh an tường đến lạ.

Gia Luật Phong vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đoạn tay áo trống rỗng của hắn, hỏi.

“Có đau hay không?”

Liên Tranh lắc đầu nói. “Không sao đâu.”

Gia Luật Phong vẫn nắm chặt tay áo hắn, nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt thâm thúy.

Hai người chăm chú nhìn nhau, gần trong gang tấc, cảm nhận hơi thở của nhau, cơ hồ còn nghe rõ cả tiếng tim đập. Hô hấp của đối phương phả nhẹ lên má, Liên Tranh chợt thấy tim đập nhanh hơn, toàn thân cũng nóng lên, ngay cả chóp mũi cũng ướt mồ hôi.

“Aaaa, không chịu nổi không chịu nổi!”

Đột nhiên Tiểu Thu quát to một tiếng, nhảy dựng lên, sải bước ra ngoài động.

Liên Tranh mặt nóng cả lên, cố lấy lại bình tĩnh hỏi. “Ngươi đi đâu?”

Tiểu Thu vô tình, đáp. “Người cùng vương tử đều vứt bỏ ta, ta muốn đi tự sát.”

“Ai, Tiểu Thu…”

“Đừng cản ta! Cái gì cũng đừng nói! Trời đố kỵ người tài, mỹ thiếu niên hoạt bát đáng yêu người gặp người thích hoa gặp hoa nở như ta, tuyệt đối không thể bị thất tình đả kích! Mắt không thấy tâm không phiền, ta đi tìm sơn động khác ngủ đây.”

“………” Khóe miệng Liên Tranh run rẩy không thôi.

“……Còn có…” Tiểu Thu đi đến cửa động bỗng nhiên bước nhanh trở về, đem cây mộc côn kia nhét vào tay Liên Tranh, “Nhớ rõ chuyện tráng sĩ chặt cổ tay ta kể lúc nãy, nếu vương tử còn nổi điên, sư tôn người biết phải làm gì mà ha?”

Dặn dò xong, Tiểu Thu huýt sáo tung tăng rời đi.

Liên Tranh cúi đầu nhìn cây mộc côn, trên lưng chảy xuống tầng tầng mồ hôi lạnh.

“……Tranh sư huynh?”

Thật lâu sau, Gia Luật Phong thử mở miệng thăm dò, ánh mắt hoang mang nhìn cây mộc côn kia, “Đó là cái gì?”

“…….” Mồ hôi lạnh chảy không ngừng.

“Quên đi, ta không hỏi nữa. Ngươi lau mồ hôi đi.” Thanh niên thở dài.

Hai người đều mới bị trọng thương, chịu không được vất vả. Đêm cũng đã khuya, tùy tiện tìm một chút rơm rạ chia đôi, cả hai ngả đầu liền ngủ. Trong sơn động ánh lửa lập lòe, nước rơi tí tách, tiếng hít thở đều đặn thanh thản, khiến người ta bất chợt có chút cảm giác ấm áp ngọt ngào.

Liên Tranh lúc sáng khổ chiến bị cụt tay, mất máu quá nhiều, sau đó lại phải bôn ba trong biển lửa tìm kiếm Gia Luật Phong, thực sự đã quá mệt. Người vừa nằm xuống, tứ chi mệt mỏi rã rời, dù miệng vết thương đau nhức nhưng cũng rất nhanh liền ngủ say. Hắn ngủ tới nửa đêm, mông mông lung lung nghe được chút động tĩnh. Hắn cả kinh, mở trừng mắt, liền nhìn thấy gương mặt Gia Luật Phong ở ngay trước mặt mình.

Đống lửa trong động sắp tàn, ngọn lửa leo lắt, gương mặt thanh thanh tú dật của thanh niên ẩn hiện trong bóng tối, hai mắt nhiệt tình, hồng quang mơ hồ nhảy múa trong đồng tử.

“…Ngươi!” Liên Tranh cả kinh, cẩn thận nhìn kỹ lại, phát hiện cặp mắt kia không có sát khí, hồng quang mơ hồ kia hình như là do ánh lửa chiếu rọi.

Gia Luật Phong ngưng chú nhìn hắn, thản nhiên mỉm cười, bỗng dưng trong mắt ứa ra một giọt lệ, rơi trên mặt hắn, tạo thành một đóa bọt nước lạnh lẽo.

Đau đến không thể tả bằng lời.

Liên Tranh bỏ mặc tất cả, đưa tay chạm vào gương mặt tuấn tú kia, lau đi tích lệ còn sót lại nơi khóe mắt. Tầm mắt lặng lẽ giao triền, Liên Tranh nhìn hắn, nghe được thanh âm khối băng trong đáy lòng mình vỡ vụn.

Trước khi kịp khôi phục tinh thần, hắn đã vén lại những sợi tóc rơi xõa của thanh niên, ấn lên đó đôi môi mỏng lạnh băng.

Không mang theo ý tứ *** loạn, khẽ khàng tựa mưa phùn, một lần lại một lần nhẹ hôn.

Hắn nhìn thấy bóng dáng xa lạ của chính mình in ngược trong đôi mắt trong suốt của thanh niên.

———————————————

[1] Thủy đàm: ao nước nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment