Nữ Oa thành Thánh là đại sự ở Hồng Hoang, cho dù là thuộc chủng tộc nào, tu vi cao bao nhiêu thì trong khoảnh khắc này không hẹn mà cùng kích động như nhau, trong đó, càng kích động phải kể tới Yêu tộc.
Tuy Nữ Oa không xác minh rõ việc gia nhập yêu tộc của Đế Tuấn thành lập, nhưng chuyện Nữ Oa là yêu lại không thể thay đổi, cũng có nghĩa, sức mạnh của yêu tộc được nâng thêm một bậc, quan trọng nhất là, bọn họ có một Thánh nhân!
Còn tâm tình của vu tộc thì kém hơn, cho dù Nữ Oa không gia nhập yêu tộc, nhưng nàng là yêu, hơn nữa còn là đồng môn với Thường Hi, lại thêm phần tình nghĩa nghe giảng ở Tử Tiêu Cung.
Mà Thường Hi giờ phút này đang toàn lực hấp thu linh lực Thái Âm tinh tích góp từng chút từng chút một trong ngàn vạn năm qua.
Tu vi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tăng lên, cơ hồ trong nháy mắt đạt điểm giới hạn, Thường Hi chậm rãi đem linh lực bình phục xuống, chân dẫm trên Thái Âm tinh, cảm giác nắm cả Thái Âm tinh trong tay vô cùng tuyệt vời.
Cho dù trước kia có hơi hơi cảm ứng, nhưng so với việc hoàn toàn nắm giữ trong tay vẫn khác xa.
Thường Hi bình phục tâm tình kích động xuống, Nữ Oa thành Thánh, kế tiếp hẳn là Tam Thanh đi? Tam Thanh thành lập Nhân giáo, Xiển giáo, Tiệt giáo cho nên thành thánh, mà hai Thánh ở phương Tây phát hạ đại hoành nguyện (chí nguyện to lớn) cho nên thành Thánh, vậy con đường của yêu tộc bọn họ đang ở phương nào?
Thường Hi quyết định đi gặp Nữ Oa, thuận tiện thu lại hồ lô đằng.
Còn Đế Tuấn…. Thường Hi cảm nhận hơi thở quen thuộc của Thái Dương tinh có điểm khác trước, Đế Tuấn, hẳn là vẫn đang luyện hóa Thái Dương tinh đi.
Nữ Oa vừa thành Thánh, tất nhiên phải thành lập đạo tràng, Nữ Oa nghĩ nghĩ, đem đạo trường thành lập ở Oa Hoàng Cung ngoài ba mươi ba thiên ngoại, thánh nhân từ xưa đến nay có sức mạnh vô cùng lớn, tuy không bằng Bàn Cổ phụ thần, nhưng mở một tiểu đạo trường vẫn rất dễ.
Sau khi mở đạo tràng Nữ Oa nghênh đón khách nhân đầu tiên chính là – Tam Thanh.
Tam Thanh khi biết Nữ Oa sáng lập nhân tộc cho nên thành Thánh,trong lòng vừa động, bọn họ đều cảm thấy cơ duyên thành Thánh cùng nhân tộc có phần dính dáng, rồi lại không biết là cái gì, nên đều quay trở về ngẩm nghĩ lại.
Khách nhân thứ hai, Oa Hoàng cung nghênh đón là Thường Hi.
“Ngươi tới thu lại hồ lô đằng sao?” Nữ Oa ngồi thẳng trên ngự tòa, gương mặt xưa nay thân thuộc giờ này bao phủ lên cảm giác cao quý thánh khiết khó nói nên lời, lại thêm một ít hiền hòa, hẳn là uy của Thánh nhân đi.
“Phải” Thường Hi nói: “Còn có, ta nghĩ ngươi biết thành Thánh như thế nào đi?”
Nữ Oa đem hồ lô đằng đưa tới trước mặt Thường Hi, trong mắt hiện lên tia đau lòng, hồ lô đằng có thể nói có thể nói là là chứng đạo thánh khí của nàng, chia sẻ công đức của nàng cùng một ít số mệnh, nhưng cố tình thánh khí này lại không thuộc sở hữu của nàng, nàng có tâm muốn tham hồ lô đằng, nhưng nàng có thể thành Thánh, vậy Thường Hi cũng có thể phải không?
Đến lúc đó Thường Hi, Đế Tuấn đều là Thánh nhân, nàng cũng không muốn tạo cường địch cho bản thân, không bằng trước mắt giao hảo.
“Ta sáng lập nhân tộc mà thành Thánh.” Nữ Oa nói xong biến ra một màn ảnh, đúng là nhân tộc: “Đây là chủng tộc ta mới sáng lập.”
Thường Hi nhìn cuộc sống khoái hoạt của nhân tộc trên màn ảnh, lại đột nhiên để ý tới một chú thỏ hoạt bát xuất hiện bên trong, không khỏi ngẩn ra: “Con thỏ kia…”
Nữ Oa mở to mắt chớp chớp, miễn cưỡng bình tĩnh nói: “A, ban đầu dùng Cửu Thiên Tức Nhưỡng không thuần thục, liền nặn thành một con thỏ.”
Thường Hi há miệng thở dốc, nè nè đại tỷ, ngươi nặn bùn không nặn người trước lại nặn thỏ ra làm cái gì hả, nặn thì nặn đi, nhưng ngươi có thể cho ta biết, tại sao con thỏ kia lại y chang ta không hả?
Nữ Oa tiếp tục nói: “Ngươi coi tiểu thỏ thực dễ thương có phải hay không? Còn có điểm giống ngươi, trắng trắng.”
Thường Hi:………..
Hóa ra ngươi còn biết?
Nữ Oa nhìn bộ dáng nghẹn họng trân trối của Thường Hi, trộm cười trong lòng: “Không có biện pháp, ta chỉ thấy qua một con thỏ là ngươi, còn tiểu tiểu thỏ lại quá nhỏ, kiềm lòng không đặng liền nghĩ tới ngươi.”
Thường Hi:….
Sống ở Hồng Hoang lâu như vậy, nói nàng chỉ thấy qua một con thỏ duy nhất là ta, ngươi tin?
Nhưng đối mặt lại là một Thánh nhân… Được rồi, một nữ Thánh nhân, Thường Hi há miệng thở dốc, vẫn ngậm lại, còn có thể làm gì nào?
Nhìn một tên giống hệt mình, nếu giết chết còn để lại bóng ma như vậy thì thật tốt sao?
Thường Hi nhìn thoáng qua màn hình, những hình ảnh xuất hiện bên trong càng khiến cậu nghẹn họng trân trối.
Coi coi trong đây là ai nè, cậu, Đế Tuấn, Trấn Nguyên Tử, Hồng Vân, Tam Thanh, Nữ Oa, Phục Hy……
Nữ Oa, ngươi có phát hiện ngươi có chút nghịch ngợm hay không?
Nữ Oa xấu hổ cười cười, vừa rồi Tam Thanh tới, nàng cố ý tuyển nơi quất roi tạo người, nên Tam Thanh không phát hiện, không nghĩ tới thời gian lần này lại có chút dài, nơi tụ tập của những người này bị Thường Hi nhìn thấy.
“Khụ khụ” Nữ Oa thanh thanh cổ họng, “Cái đó, ban đầu phải có thứ để tham khảo chứ…”
Thường Hi:……….
Vì vậy ngươi mô phỏng chúng ta?
Thường Hi không nhịn được nhu nhu mặt, được rồi… Kỳ thật nhìn mấy tiểu nhân này cũng có chút ý tứ, lại thế nào, chỉ là nhìn kiểu dung mạo cũng sẽ sinh ra vài phần hương khói tình.
Hương khói tình (香火情): Chỉ tình cảm dâng hương thề ước.
Thường Hi chiếm được đáp án, tính trở về coi chừng Đế Tuấn, hai người thương lượng về chuyện thành Thánh, thời điểm muốn đi, Nữ Oa lại chần chừ, gọi Thường Hi.
“Thường Hi, ngươi thành Thánh vì chăm nom yêu tộc sao?”
Thường Hi gật đầu, đây là tự nhiên.
Nữ Oa cười khổ: “Thường Hi, trì hoãn việc thành Thánh một chút đi.”
Thường Hi trừng mắt, không biết Nữ Oa có ý gì: “Tại sao?”
Nữ Oa thở dài một tiếng: “Thánh nhân không dính nhân quả, bất tử bất diệt, cũng có nghĩa, đoạn nhân quả, diệt tục duyên.”
Thấy Thường Hi còn không hiểu, Nữ Oa nói rõ ràng hơn: “Ta thành Thánh vi Nhân tộc, cho nên sau khi thành Thánh còn có một tia luyên lụy cùng nhân tộc, nhưng còn yêu tộc… sợi dây nhân quả đã bị chặt đứt.”
Thường Hi sợ hãi kinh hoảng.
Giờ khắc này, cậu bỗng nhớ tới vận mệnh nguyên bản của Nữ Oa.
Nữ Oa thân là Thánh nhân của yêu tộc, ở vu yêu đại chiến, rồi tới khi nhân yêu đánh nhau, vừa không trợ yêu tộc cũng không giúp nhân tộc, bị hai tộc đồng thời oán hận.
Hóa ra… Đúng là như thế sao?
Tâm tình Thường Hi nặng trĩu, có lẽ, cậu nên hảo hảo suy nghĩ một chút.
Thời điểm quay về Thái Âm tinh, Thường Hi chần chờ chốc lát, vẫn tới Thái Dương tinh, chờ Đế Tuấn xuất quan.
Nếu lần này Đế Tuấn không có được Hồng Mông mây tía ở Thái Dương tinh, như vậy mình liền phân hắn một lũ, tới lúc đó cả hai đều có cơ hội thành Thánh, mà nếu Đế Tuấn chiếm được lại càng tốt.
Ngay tại thời điểm Thường Hi chờ đợi, đột nhiên trong thiên địa vang lên liên tiếp ba đạo thanh âm là Lão Tử, Nguyên Thủy, Thông Thiên phân biệt sáng lập ra Nhân giáo, Xiển giáo và Tiệt giáo mà thành Thánh, giống y như lịch sử.
Nhưng mà bây giờ không có hai Thánh nhân ở phương Tây.
Tại lúc Thường Hi đang an tâm, một đạo thanh âm vang lên khiến Thường Hi không nhịn được giật mình sửng sờ, trợn mắt há mồm.
“Thiên đạo tại thượng, ngô Lục Áp, thiểm (hổ thẹn) vi thiên đạo hộ (bảo hộ) đạo nhân, nay lập Tây phương giáo, nguyện phát đại hoành nguyện (chí nguyện to lớn).
Nguyện đầu tiên, giả sử khi ta thành Phật, nơi ta còn có địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh thì ta chẳng lấy ngôi chánh giác.
Nguyệt thứ hai,…
Nguyện thứ bốn mươi tám, giả sử khi ta thành Phật, chúng Bồ Tát ở quốc độ phương khác nghe danh hiệu ta mà chẳng liền được đệ nhất nhẫn, đệ nhị nhẫn và đệ tam pháp nhẫn, nơi các Phật pháp chẳng liền được bực bất thối chuyển thì tôi chẳng lấy ngôi chánh giác.”
Bốn mươi tám nguyện vừa ra, thiên đạo lập tức đánh xuống cảm ứng, Lục Áp thành Thánh, hiệu vi Đại Nhật Như Lai.