Hồng Hoang Thiên Đế

Chương 17


Lăng Mộng Nhi gõ cửa, lớn tiếng gọi.
- Vũ Phàm ngươi có ở đó không?
Nàng đã gọi đôi ba lần nhưng không thấy hắn đáp lời, liền xoay người rời đi.

Nàng chạy nhanh về phía thác nước, nơi hắn vẫn thường luyện tập, đúng như nàng dự đoán, Vũ Phàm đang ở đây.
Nàng nhặt cái áo hắn vất vội trên tảng đá lên, cẩn thận xếp gọn lại để ngay ngắn rồi ngồi một bên đợi Vũ Phàm.
Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày đó, Vũ Phàm ít nói hẳn ra chỉ đắm mình trong tu luyện, đến cả nhận nhiệm vụ hắn cũng chẳng màng tới.

Ở dưới độ sâu 8 m, áp lực nước mạnh mẽ liên tục đè nén thân thể của Vũ Phàm, hắn nặng nề đánh từng quyền về phía trước, không phải do quyền hắn nặng, mà là do tâm hắn nặng.
Ùng! Ùng! …
Khoảng 30 phút sau, Vũ Phàm mới trồi lên mặt nước để hít thở.

Mộng Nhi ghé mặt sát mặt nước, làm hắn giật nảy mình, nói lớn.
- Sư tỷ, đừng dọa ta a!
- Xú tiểu tử, làm như ta xấu lắm không bằng!
Vũ Phàm gãi gãi đầu, hắn nhảy phóc lên trên bờ, rũ mình cho vơi nước đang bám trên thân thể, thuận miệng hỏi.
- Sư tỷ tìm đệ là có chuyện gì?
Lăng Mộng Nhi chu mỏ nói:
- Thế không có việc gì thì không được tìm đệ hả?

Vũ Phàm sững người, hắn cười cười nói:
- A! Đệ không có ý đó.
Nói rồi hắn bắt đầu nhóm lửa hong khô người, Thiết Bố Sam đã luyện đến tầng 2 tiểu thành, theo đà này, qua sáu tháng nữa hắn có thể đạt đến tầng 3 của công pháp.

Vũ Phàm cúi người nhìn thân thể của hắn một lượt, tu luyện Thiết Bố Sam công pháp, lại có hiệu quả siết cơ, làm cho cơ bắp hắn trông gọn lại nhưng khí lực lại vô cùng lớn.

Cũng may là hợp ý hắn, hắn không muốn nhìn mình như con trâu đực dị hợm, đi qua đi lại trước mặt người khác.
- Ta muốn mời đệ cùng ta ra ngoài lịch luyện một chuyến.
- Mục tiêu của tỷ trong chuyến này là gì?
Vũ Phàm khẽ nhíu mày hỏi lại, Lăng Mộng Nhi cũng thành thật nói cho hắn biết chi tiết bên trong, chẳng là nàng nhận nhiệm vụ thu thập da, móng tay và mật của Man Lực Hùng, sẵn tiện đi thu thập linh thảo nhờ trưởng lão trong tông luyện đan giúp nàng.
- Tính ra có sư phụ thật tốt! Có thể thông qua mối quan hệ của sư phụ đạt được nhiều lợi ích không nhỏ a!
Vũ Phàm cảm thán một câu, Lăng Mộng Nhi cũng gật đầu đồng tình, chuyện luyện đan cũng chính là do sư phụ nàng đứng ra mở lời nhờ vả, chứ thân phận đệ tử tinh anh ngoại môn như nàng, trừ phi nàng là đệ tử tinh anh của nội môn ra nhờ vả một vị Luyện Đan Sư là chuyện không thể nào.
Lăng Mộng Nhi nhỏ giọng nói: — QUẢNG CÁO —
- Ta tin tưởng năm sau chắc chắn đệ sẽ vào được top 10 nhân bảng!
Vũ Phàm khẽ gật đầu, hắn có chút buồn, dẫu sao hắn cũng chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, nên cũng cần chút thời gian để nguôi ngoai.
- Đệ thật là, nếu là ta, ta đã tống khứ tên họ Trịnh đó ra ngoài tông môn!
Vũ Phàm cười buồn bã, hắn nói:
- Cũng coi như là ân tình cuối cùng đệ dành cho hắn vậy!
Lăng Mộng Nhi thở dài, nàng sinh ra trong thế gia sớm quen với chuyện đấu đá, nên khác hắn nhiều, hắn tâm tư đơn thuần, dễ bị người lợi dụng.
- Tỷ yên tâm, đây là lần đầu cũng như là lần cuối xảy ra những chuyện như thế này!
Vũ Phàm cứng rắn nói, trong lời nói có chút bi thương.

Hai ngày sau, Vũ Phàm và Lăng Mộng Nhi đang ở trong khu rừng nằm giữa Tây An thành và Thanh Sơn thành, đây là khu vực mà Man Lực Hùng thường xuyên lui tới.
Hứa Chu Tử ục ịch vác theo mớ đồ lỉnh kỉnh nói:
- Lăng sư tỷ, Vũ sư huynh chúng ta có thể nghỉ một chút được không?
Vũ Phàm thật muốn đá cho hắn một cái, cái tên mập mạp này, cứ đi được một chút là đòi nghỉ, thật sai lầm khi mang hắn theo mà, nhưng Vũ Phàm cũng muốn đích thân mình chỉ bảo cho hắn, nên không còn cách nào khác, mượn lần này dẫn hắn theo ra ngoài lịch luyện.
- Đi tiếp một đoạn ngắn nữa, là chúng ta đã đến nơi rồi, đệ chịu khó một tý!
Hứa Chu Tử lè lưỡi, chống tay lên đầu gối nói:
- Được được, chúng ta mau xuất phát thôi!
Phù, phù!
Vũ Phàm nhìn hắn thở hồng hộc mà lắc đầu, ấy vậy mà không biết làm sao hắn lại có thể tấn thăng đệ tử ngoại môn, đúng là thánh nhân đãi kẻ khù khờ.
Vân Triệt vui vẻ nói:
- Ài, ta đến bây giờ cũng không hiểu sao ngươi có thể thông quan a!
— QUẢNG CÁO —

Hứa Chu Tử đắc ý cười hắc hắc, vỗ ngực bành bành, nói.
- Đệ cũng có bản lĩnh riêng chứ bộ!
Cả đám bọn họ phá lên cười, cái tên này thật đúng là hết nói nổi.

Vũ Phàm cẩn trọng lần theo dấu vết của một con Man Lực Hùng, dựa vào độ rộng và nông sâu của dấu chân, Vũ Phàm đoán con cự hùng này tu vĩ chắc chỉ cỡ Luyện Khí kỳ ngũ trọng thiên, không quá nguy hiểm để săn giết.
Vũ Phàm ra hiệu cho Lăng Mộng Nhi và Vân Triệt theo sát mình, hắn vạch bụi cây trước mặt, nhìn thấy một con cự hùng to hơn hai mét đang nằm chễm chệ ở phía trước.
Vũ Phàm lấy ra một bình ngọc, bên trong chứa chất dịch nhầy màu sữa, hắn lấy chủy thủ nạo ra một mảng lớn, bôi lên trọng kiếm, đây là độc tê liệt, có tác dụng làm tê liệt đối phương, rất có lợi trong chiến đấu.
Vân Triệt nói khẽ.

– Cho ta một miếng!
Vũ Phàm bĩu môi nói: - 10 lượng bạc! Nhớ thanh toán cho ta!
- Ài, cái tên này thật là!
Lăng Mộng Nhi cười khúc khích, cái tên Vũ Phàm này ngoài tu luyện điên cuồng ra, thì cũng là một tên hám tài đến điên a! Cũng không thể trách hắn, tu vi càng lên cao, tài nguyên tu luyện đòi hỏi càng lúc càng nhiều Vũ Phàm ngoài điên cuồng kiếm tiền ra cũng không còn cách nào khác.
Vân Triệt trêu Vũ Phàm.
- Này, đám chính đạo tu sĩ ghét nhất tu sĩ dùng độc, ngươi không sợ người khác dị nghị sao?
Vũ Phàm cười cười nói.
- Vậy thì ngươi bảo họ đơn đả độc đấu với con Man Lực Hùng đi a!
Vân Triệt cười cười, hắn hiểu ý tứ của Vũ Phàm.
- Ta xông ra trước, đệ ở sau yểm trợ!
Dứt lời, Vân Triệt tự tin cầm thanh kiếm tẩm độc nhảy xổ về phía con Man Lực Hùng.
- Aaaa … !
Bành!
“Tên ngốc!” Vũ Phàm mắng trong lòng, ai đời tập kích lại hét toáng lên như vậy chứ, Lăng Mộng Nhi cũng bất lực với tên Vân Triệt này.


— QUẢNG CÁO —
Con cự hùng thấy động vội bật dậy, gầm lên một tiếng uy dũng, lấy móng vuốt sắc nhọn cào về phía Vân Triệt.
Vũ Phàm lao từ trong bụi cây lao ra, nhắm thẳng một bên chân của con Man Lực Hùng chém tới.
“Quang Lưu Trảm”
Bành!
Con gấu trúng đòn, đau đớn gầm lên dữ tợn, cái miệng nó há to như chậu máu, cào loạn trong không trung, làm Vân Triệt và Vũ Phàm phải lùi lại một mảng lớn, tránh bị ngộ thương.
- Cứng thật!
Vân Triệt cảm thán một câu, da của con cự hùng này, phải nói là cứng ngang thiết bản, hắn đã dùng toàn lực mà chỉ lưu lại vết ngấn mà thôi.
- Cẩn thận!
Vũ Phàm hét lên cảnh tỉnh Vân Triệt, đồng thời nhảy bổ tới, từ trên cao chém xuống một chiêu, Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - nhị trọng thiên.
Man Lực Hùng đang nhảy xổ tới Vân Triệt, cảm nhận được nguy hiểm, nó nhảy lùi lại né tránh, Vũ Phàm chém mạnh xuống mặt đất làm đất đá bay tứ tung.
Ầm, ầm!
Xiu!
Bành! Bành!
Lăng Mộng Nhi ở phía sau, giương cung bắn yểm trợ Vũ Phàm, để hắn có khoảng trống rút lui, con cự hùng trúng tiễn đau, nó lắc lắc cái đầu, nhìn về phía Mộng Nhi, rồi đột ngột lao tới chỗ của nàng.
“Chết tiệt!”
Vũ Phàm vội vã lao về phía nàng.
- Sư tỷ, mau lùi lại!.

Bình Luận (0)
Comment