Hồng Lâu Phương Thức “Hiền Hậu” Thượng Vị

Chương 121


Dưới Tam Mộc*, thứ hai nào có xương cứng, nô tỳ Sở gia đưa vào cung vẫn một lòng trung thành, đáng tiếc Sở Tài nhân từ nhỏ đã được nuông chiều, ngay cả vết xước nhỏ cũng phải mời thái y, thế nên vừa nghe nói bệ hạ ban chết liền hoảng hốt, chờ Vương Sóc phái người hỏi, không đánh mà khai, nói ra hết sự tình.*Tử vi cung sốĐồ Cảnh đang ở Phúc Hi điện dưỡng bệnh, vừa trải qua chuyện tiểu thiếp muốn mưu hại tính mạng hắn, bất chấp chút nghi kỵ lúc trước, hắn vẫn để Cho Vương Sóc quản lý triều chính.Vương Sóc vừa tiếp nhận triều chính, vừa chăm sóc Đồ Cảnh, dùng mắt thường cũng có thể thấy được hắn tiều tụy rất nhiều, hết lần này tới lần khác Đồ Cảnh xấu hổ vì hắn biết nguyên do bệnh tật của hắn là gì, nên cũng ngượng ngùng gặp Đồ Húc.

Không muốn để Đồ Húc đến chăm bệnh, cũng không có cách nào giúp Vương Sóc giảm bớt gánh nặng."Nàng nghỉ ngơi đi, nhìn nàng kìa, cả hai mắt đều thâm đen hết rồi." Đồ Cảnh bây giờ đang nằm trên giường tĩnh dưỡng, nhàm chán lật sách, Vương Sóc tiến vào, thấy nàng bận rộn như vậy, hắn cũng rất đau lòng."Vẫn nhìn rõ vậy sao, sớm nay ta đã phủ phấn mấy lần rồi." Vương Sóc trở tay sờ sờ mặt mình."Các triều thần ở xa, nên nhìn không ra đâu." Vừa nghĩ đến thê tử mệt mỏi vạn phần để chu toàn với các triều thần, Đồ Cảnh liền đau lòng, kéo tay Vương Sóc nói: "Vất vả cho nàng rồi.”“Phu thê chúng ta như một, theo danh nghĩa của Vương gia, sau khi chết hai chúng ta cùng quan tài cùng huyệt mà chôn, chuyện của ngài chính là chuyện của ta, không cần khách khí." Vương Sóc cười nói."Đúng vậy." Đồ Cảnh gật đầu, trước kia nghe lời này còn có chút không lọt vào tai, cảm thấy Vương Sóc nghĩ xa rồi, hiện giờ hắn nghe được ngược lại càng cảm thấy ấm lòng, thầm nghĩ so với những người nịnh nọt hắn, soi xét hắn đúng là tốt hơn nhiều."Nàng vất vả như vậy, ta lại không giúp được gì, vất vả cho nàng quá." Đồ Cảnh lần thứ hai cảm thán, hận không thể nói hơn một trăm lần hai từ vất vả, biểu đạt hắn vừa hối hận, lại vừa vui mừng, cảm giác như có lại được thứ gì đó đã mất."Vậy thì ngài tìm người giúp ta đi." Vương Sóc cười nói."Nàng muốn ai?" Đồ Cảnh hỏi, hắn chỉ là tùy ý cảm thán một câu, không ngờ Vương Sóc lại nói vậy, không lẽ nàng muốn đề bạt ai, không phải là huynh trưởng nhà mẹ đẻ nàng chứ?"Là Húc Nhi.""Húc nhi?" Đồ Cảnh nghi hoặc nói: "Nàng nói là Húc Nhi sao? Sao có thể được chứ!” Đồ Cảnh cười ha ha, cho rằng Vương Sóc thật kỳ quái."Sao lại không thể? Hiện giờ triều chính bận rộn, ngài lại đang hao tổn phân nửa tinh lực của ta, Húc Nhi thì không tiện ở trước giường ngài chăm bệnh, ngài cũng thấy ta bận rộn đen mày đen mặt, ta thật sự rất nhiều việc.

Nếu nói đến tín nhiệm, ngoại trừ Húc Nhi của chúng ta, ngài có thể tìm ra người nào khác sao? Hơn nữa xét về năng lực, Húc Nhi cũng là tiểu danh sĩ từ Đại Nho giáo mà ra, không hề thua kém người khác.

Chỉ là Húc nhi còn nhỏ, còn vài điều chưa hiểu, chẳng lẽ không thể từ từ học hỏi trau dồi sao?” Vương Sóc hùng hồn nói."Nhưng Húc Nhi là công chúa mà." Đồ Cảnh cười khổ nói: "Làm sao công chúa lại tham chính được, hơn nữa nàng ta còn nhỏ như vậy.


Ta biết nàng mong muốn nhi tử thành rồng, nữ tử thành phượng, nhưng Húc nhi chúng ta từ nhỏ được yêu chiều mà lớn lên, nàng ta biết gì về quốc gia đại sự chú"“Làm gì có ai sinh ra đã biết tất cả, cứ từ từ học là được." Vương Sóc thở dài một tiếng, khẽ nói: "Ta còn có suy nghĩ khác, chỉ là có chút kiêng kị." Vương Sóc bất an nhìn Đồ Cảnh một cái, tỏ vẻ lời này khó nói."Như nàng đã nói, vợ chồng là một thể, có chuyện gì cứ nói thẳng là được." Đồ Cảnh nói."Lần này ngài bị bệnh, không chỉ làm ta sợ hãi, các triều thần cũng hỗn loạn, chúng ta ba đời đế vương, ngoại trừ tiên đế, tất cả đều qua đời từ khi còn trẻ, trong tông thất sống thọ cũng chỉ có lão Dũng Vương gia, thân thể ngài không khỏe mạnh cỡ nào, ta không cần nói, chắc ngài cũng rõ, ta lúc còn thiếu niên đã ở trong quân đội, khó tránh khỏi bị thương.""Sao lại nói ra lời không may này.

Có ai trên triều đã nói gì không phải với nàng sao?” Đồ Cảnh ngắt lời."Không có, chỉ là ta đột nhiên có cảm thấy như vậy, không liên quan đến người khác.

Ngài đừng ngắt lời ta a, nghe ta nói — chúng ta chưa có nhi tử, cho dù sau này nhi tử sinh ra, tuổi cũng còn nhỏ, chắc chắn không thể lên triều quản lý, chi bằng để cho tỷ tỷ tạm thời đảm đương trước mọi việc, đến lúc đó cũng có thể bảo vệ tốt cho nhi tử.

Ngài nói xem, xét về huyết mạch thân cận, xét về tư cách, so với Húc Nhi còn ai thích hợp hơn sao?” Vương Sóc hỏi, ngộ nhỡ nàng xảy ra chuyện gì, ít nhất còn có một công chúa hiểu chuyện cáng đáng mọi chuyện, nếu không, đó sẽ là thời cơ cho những kẻ có dã tâm."Nhưng...!Nhưng, Húc Nhi là công chúa a!” Lý do Đồ Cảnh trăn trở cũng chỉ có điều này."Công chúa thì có làm sao, thời xưa cũng từng có Hoàng hậu quản lý triều chính, ngay từ đầu ta cũng vậy mà không phải sao?" Vương Sóc có chút không vui."Này, này, không phải chúng ta đang bàn bạc sao, nàng đừng mất hứng.


Chuyện này quan trọng, nàng cũng phải để cho ta thời gian để suy nghĩ chứ.” Đồ Cảnh luôn cảm thấy là triều thần đã làm gì đó mới khiến Vương Sóc phản ứng như thế, lại sợ Vương Sóc đang tranh đoạt quyền lợi cho nàng, ám chỉ hắn nên hạ sinh trưởng tử, thế nên mới đề bạt Đồ Húc, hỏi Vương Sóc, nàng lại không nói, Đồ Cảnh muốn điều tra rõ ràng rồi mới quyết định."Chuyện tiện nhân Sở thị kia điều tra thế nào rồi?" Đồ Cảnh chuyển đề tài nói."Vẫn chưa tra ra." Vương Sóc dừng một chút, ngón tay không tự nhiên vuốt khuy áo, nói: "Ngự y căn dặn, mấy ngày nay ngài nên bớt suy nghĩ, an tâm tĩnh dưỡng, không thể tức giận, chỉ là một Sở thị nho nhỏ, chẳng lẽ ngài còn không tin tưởng ta sao?”Quen Vương Sóc đã lâu, Đồ Cảnh tất nhiên biết Vương Sóc không nói thật, nhưng Đồ Cảnh bây giờ hoàn toàn có thể đồng cảm với nàng, chỉ cảm thấy Vương Sóc có lòng tuân theo ý chỉ của ngự y, không muốn để hắn lo lắng.

Đồ Cảnh không hỏi nữa, Vương Sóc cũng vui vẻ, đem mấy chuyện trọng yếu trên triều đình nói cho hắn, cũng hỏi hắn quyết định như thế nào.Đợi dùng xong bữa trưa, Vương Sóc đến đại chính điện xử lý chính vụ, Đồ Cảnh vội vàng gọi Triệu Hỉ vào, phân phó hắn ta đi điều tra động tĩnh trên triều đình và chuyện Sở thị.

Triệu Hỉ từ nhỏ đi theo Đồ Cảnh lớn lên trở thành tâm phúc, lại có nội giám thuận tiện, ám vệ vẫn luôn nằm trong tay Triệu Hỉ.Vương Sóc không có ý muốn giấu giếm ai, mà chuyện này cũng không giấu được, Triệu Hỉ rất nhanh liền trở lại, bẩm báo: "Chử quốc công dâng thư, nói bệ hạ không có người thừa kế, hiện giờ lại bệnh nặng trên giường, lịch mấy đồ thị nam đinh, người trường thọ thiếu, bởi vậy...!vì vậy,...!Thỉnh bệ hạ sớm lập thái tử.


Còn nói nếu không có con nối dõi, có thể đề bạt con thừa tự, con cháu trong tông thất.”Con thừa tự, đây chẳng phải là nói Đồ Cảnh hắn bất tài, không thể sinh con sao! Nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ cho việc như vậy, Đồ Cảnh giận dữ nói: "Chử quốc công! Ai vậy?” Đồ Cảnh nghi hoặc, người dám dâng tấu kinh thiên động địa như thế, Đồ Cảnh không rõ là ai, nhưng người đó lại không có tiếng tăm gì, công tước cũng chỉ có mấy người dám nói như vậy."Là con trai tiên Thành vương, ấu đệ Thanh Hà quận chúa, được tiên để phong là Chử quốc công." Triệu Hỉ nhắc nhở."Thì ra là hắn! Hành vi của tiểu nhân! Đúng là tiểu nhân!” Đồ Cảnh tức giận đập liên tục vào thành giường, ho khan không ngừng."Trẫm đang trong tuổi tráng niên, sao có thể thiếu con nối dõi! Khụ khụ...!Tiểu nhân! Tiểu nhân gian xảo!”Đồ Cảnh tức giận không chịu nổi, nhưng lại không làm gì được, nghẹn đến mặt đỏ bừng, đầu cũng đau như kim châm.

Đồ Cảnh ôm đầu âm thầm hối hận, vậy mà hắn còn tưởng rằng Vương Sóc muốn nhân cơ hội tranh sủng, muốn để Đồ Húc thượng triều, không nghĩ tới Vương Sóc cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu không để Đồ Húc ra mặt, hắn sẽ phải chọn một người từ tông thất."Trẫm muốn mạng tiện nhân này! Triệu Hỉ, ngươi đi truyền chỉ, Chử quốc công vu cáo để tôn, yêu ngôn hoặc chúng, nhiễu loạn triều cương...""Bệ hạ!" Ý chỉ của Đồ Cảnh còn chưa nói hết, Vương Sóc liền mang theo người tiến vào: "Ngươi không sao chứ." Vương Sóc chạy đến bên giường, vội vàng cho ngự y bắt mạch, ngự y bắt mạch, nghiêm túc nói: "Bệ hạ tức giận, dẫn đến phát bệnh, buổi tối chỉ sợ còn có thể đau đầu, lão thần cũng chỉ có thể giúp người giảm bớt, hiện giờ chỉ có thể uống một thang dược trước, buổi tối lại châm cứu.

Bệ hạ cần tĩnh dưỡng, không thể tức giận.

Lời này lão thần đã nhiều lần dặn dò, bệnh tình của bệ hạ thật sự là không thể suy nghĩ nhiều a, sợ là lại phát bệnh đau đầu.

Từ xưa bệnh từ trên đầu là khó chữa nhất, bệ hạ~” Ngự y cũng sốt ruột, cũng nói qua tám trăm lần không nên suy nghĩ nhiều, không nên tức giận, nhưng bệnh nhân địa vị quá lớn, hoàn toàn không nghe, ngự y còn có thể làm sao được.Vương Sóc đỡ Đồ Cảnh dựa vào đệm đầu giường, xua tay bảo ngự y và cung nhân lui xuống, chậm rãi đứng lên, một đạp thẳng vào bụng Triệu Hi khiến hắn ta bay sang một bên."Nàng..." Đồ Cảnh cũng hoảng sợ, vừa nói chuyện, Vương Sóc liền giống như súng máy quát: "Triệu Hỉ! Ngươi thật sự là tâm phúc hầu hạ lớn lên từ nhỏ sao? Bổn cung thấy có phải ngươi bị người ta mua chuộc đúng không? Bao nhiêu lần rồi, tuân theo lời dặn dò của ngự y, tuân theo lời dặn dò của ngự y, chỉ ngự y mới hiểu rõ thân thể bệ hạ, hay là Triệu Hỉ ngươi có bản lĩnh nhất.


Bổn cung hạ lệnh cấm, không được nhắc tới việc này với bệ hạ, ngươi dám không nghe ý chỉ của bổn cung!”Sau khi bị đá, Triệu Hỉ vội vàng xoay người quỳ xuống, liên tục dập đầu nói: "Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội." Dựa theo quy định nói, bình thường Hoàng hậu sẽ không động tâm phúc nô tài bên cạnh Hoàng đế, huống chi Triệu Hỉ chỉ là nghe theo mệnh lệnh của Đồ Cảnh làm việc, Triệu Hỉ cảm thấy mình bị đá thật oan uổng, nhưng hắn ta cũng không dám cãi lại, chỉ có thể liên tục dập đầu."Bệ hạ, đây không phải là lần đầu tiên Triệu Hỉ phạm sai.

Lần trước Sở tài nhân tự ý sử dụng thuốc trợ hứng, tổn thương long thể, Triệu Hỉ thân là đại tổng quản, kiến thức rộng rãi, sao có thể không biết, hắn ta cứ như vậy mà nhìn? Ta vốn định giữ lại thể diện cho hắn ta, hầu hạ ngài xảy ra sơ suất lớn như vậy, ta cũng không đổi người, nào biết hắn ta lại càng ngày càng nghiêm trọng! Không biết khuyên can chủ thượng, chỉ biết một mực nịnh nọt, đại tổng quản như vậy ngài bảo ta phải dùng làm sao!" Vương Sóc tức giận đến không chịu nổi."Là ta bảo Triệu Hỉ đi điều tra." Đồ Cảnh dở khóc dở cười, nghe Vương Sóc vừa nói, cũng tức giận Triệu Hỉ không tận trung, trong lòng vui buồn lẫn lộn, vui mừng vì Vương Sóc coi trọng sức khỏe của hắn như thế, lại có chút trách Vương Sóc không nể mặt hắn.Vương Sóc không để ý tới Đồ Cảnh, hỏi ngược lại Triệu Hỉ nói: "Ý chỉ của bệ hạ cùng mệnh lệnh của ta mâu thuẫn, vì sao ngươi không tới hỏi ta? Chẳng lẽ ngươi ghi hận lúc trước ở trong Sở Tài cung, bổn cung đập một cái chén trà với ngươi, mới cố ý giấu diếm không báo sao?”“Nô tài không dám, nô tài không dám!” Triệu Hỉ càng lớn tiếng dập đầu, cho hắn ta mượn ba lá gan, hắn ta cũng không dám đối đầu với Vương Sóc, hắn ta thật sự chỉ là theo bản năng trung thành với Đồ Cảnh."Bỏ qua đi, Triệu Hỉ cũng là nghe lệnh làm việc, là ta nhịn không được cho hắn ta điều tra, hắn ta nể mặt ta, tha cho hắn một lần không được sao?" Đồ Cảnh hiện tại đang muốn lạt mềm buộc chặt, trước khi sinh bệnh đều xưng là trẫm, bây giờ nằm bệnh ở trên giường ngược lại một câu hai câu đều nhỏ nhẹ, ngữ khí cũng mềm mỏng rối tinh rối mù.“Một nô tài không nghĩ đến thân thể chủ tử, bệ hạ có thể dùng được, nhưng bổn cung không dùng nổi!” Vương Sóc nhổ nước bọt, nói: "Cái gì cần nói ta cũng nói rồi, quá tam ba bận, Triệu Hỉ đã hai lần không đặt thân thể của ngài lên hàng đầu, ta nhịn không được đâu, nếu có tái phạm lần thứ ba, trực tiếp kéo ra đánh chết."“Tốt, tốt, tốt, đều nghe lời nàng." Đồ Cảnh tâm trạng tốt đáp."Nhưng lần này cũng không thể không phạt, giáng xuống phó tổng quản, chức vụ của ngươi tạm thời để Diệp Bản Lễ đảm đương, Diệp Bản Lễ phục dịch qua ba triều đại, bản lĩnh có, năng lực không thiếu, ứng phó công việc hàng ngày không thành vấn đề." Vương Sóc vẫn kiên trì muốn trừng phạt Triệu Hỉ."Được, nghe lời nàng." Đồ Cảnh không có ý kiến gì nữa, phất tay bảo Triệu Hỉ đi xuống sửa sang lại.Đợi Triệu Hỉ rời khỏi, Vương Sóc mới buông lỏng thắt lưng cứng đờ, thở dài hỏi: "Ngài không trách ta đang làm quá sao?"“Ta biết nàng là vì muốn tốt cho ta." Đồ Cảnh cười nói."Ngài hiểu là tốt rồi.

Diệp Bản Lễ tới đây cũng chính là tạo cho Triệu Hỉ một áp lực, bằng không hắn ta cứ ỷ vào tình cảm hầu hạ từ nhỏ, chỉ biết làm ngài mềm lòng, không coi trọng thân thể ngài.

Chờ hắn ta tạ lỗi xong, ngài hãy cho Diệp Bản Lễ trở về Phúc Hi cung của ta, cung ta cũng không thể thiếu hắn ta.” Vương Sóc giải thích, nàng tuyệt đối không có ý để Diệp Bản Lễ giám sát Đồ Cảnh."Được, nghe lời nàng." Đồ Cảnh nở nụ cười, chỉ vào đầu mình nói: "Đau đầu~""Ngài lớn như vậy còn học Húc Nhi làm nũng, ngài mau nằm xuống đi~" Vương Sóc thuần thục ngồi trên giường, để Đồ Cảnh gối lên đùi nàng, tháo nhẫn, bao tay, vòng tay, chậm rãi xoa bóp thư giãn cho Đồ Cảnh..

Bình Luận (0)
Comment