Náo động chỉ là nhất thời, sống trên đời gia đình nào mà không có những ngày bình yên.Vương Thủ Trung cùng quận chúa trở về, chỉ có ngày đầu tiên để hậu bối không đi học, trưởng bối cố ý chờ, những lúc khác vẫn vận hành như thường lệ.Vội vàng qua tyến tiệc của Vương Thủ Trung, ngay sau đó chính là ngày bái sư của Vương Sóc.
Vương Sóc là tiểu bối vô danh, Khổng cô cô chính là đại danh cực đỉnh, quận chúa nói muốn đưa cô cô đến Vương gia, lão thái thái còn chưa nói lời nào, lão thái gia đã liên tục gật đầu nói tốt.
Cuối cùng Khổng cô cô vẫn chỉ cần có một tiểu viện để ở, bình thường không ở chỗ này, Khổng cô cô ở phố Đông Thiện tự mình mua một khoảng sân, Khổng gia người ta có tiền có danh, không nửa điểm thua kém.Nói đến Vương Sóc này liền cảm thấy phục, lão thái gia tự mình đáp ứng muốn mời sư phụ, kết quả mời hơn nửa năm không thấy tới, hiện giờ sư phụ được mẹ nàng mời tới, ông làm sao có mặt mũi nói: "Để cho các tỷ muội đi học với nhau, đều là người một nhà.”Vương Sóc này sinh năm Đinh Mão, tính tình như một chú mèo, thiếu chút nữa liền muốn phản bác ngay tại chỗ, vẫn là quận chúa thận trọng, nói: "Phụ thân nói phải, ta vốn nghĩ cũng sẽ làm như vậy, đại tiểu thư xuất giá thì sợ là học đến nơi đến chốn, nhưng có thể ở trước thanh danh của Khổng cô cô, ngày sau ở nhà chồng cũng là một chuyện đáng để nói.”Vương lão thái gia hài lòng gật đầu: "Mặc kệ học bao nhiêu, chỉ cần chịu học là được.”Quận chúa cười nịnh hót Vương lão thái gia từ ái.
Chờ trở về Đông viện, Vương Sóc lại nhịn không được hỏi: "Nương, vì sao phải để cho các tỷ muội đều đến đọc sách a?“Các tỷ muội học cùng thì không tốt sao? Thật cô đơn khi con phải đi học một mình.” Quận chúa cười nói."Trước kia con cũng đi học một mình." Vương Sóc nói chính là đi theo các ca ca cùng nhau học tập."Không phải có mấy huynh đệ của con sao, sao lại chỉ có một mình? Ngũ nhi à, làm người thì phải hào phóng, nương không phải để cho con hà phóng, nhưng các đường tỷ muội đều họ Vương, các nàng là thân nhân của con, ngày thường là bạn tốt của con, ngày sau là người giúp đỡ ngươi, thân cận với các tỷ muội cũng là chuyện nên làm.
Huống chi nương là trưởng tẩu, trưởng tẩu chiếu cố toàn bộ mọi người càng là đương nhiên." Quận chúa chậm rãi phải giảng đạo lý cho Vương Sóc.Ngũ tiểu thư vẻ mặt ngây thơ, không phải chứ? Không phải tôi rơi vào hố đen nữa đâu, phải không? Vì sao quận chúa thoáng cái lại ngu xuẩn như vậy, ta thấy Khổng cô cô còn rất có trí tuệ a, có thể cùng Khổng cô cô kết giao hữu, chỉ số thông minh bản thân sẽ không quá kém chứ? Ở trong giờ học nói phóng khoáng, sẽ bị gi.ết ch.ết chứ?Vương Sóc vẻ mặt lo lắng, quận chúa còn không giải thích được đâu, "Ngũ nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo của con này, con đang nghĩ cái gì đấy?"“Nương, người nói con nên cùng các tỷ muội tốt ở chung sao? Đại tỷ tỷ trước kia còn nói xấu con!" Vương Sóc làm bộ dáng trẻ con."Vậy đại tỷ tỷ xin lỗi con chưa?""Tỷ ấy đã xin lỗi rồi." Đó là bởi vì mẹ nàng trở về nên mới xin lỗi, hai năm trước đại tiểu thư sẽ không làm loại chuyện này."Đúng vậy, biết sai có thể cải thiện, đại tỷ tỷ đã xin lỗi thì con nên tha thứ cho tỷ tỷ đi, nữ nhi phải rộng lượng, biết không?" Quận chúa chỉ bảo."Con biết rồi, nương." Vương Sóc trong lúc nhất thời không thể lý giải, mọi chuyện như thế nào liền thay đổi."Biết là tốt rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai là lễ bái sư của con đó." Quận chúa đuổi Vương Sóc đi.Quận chúa tự mình nhìn sổ sách trên bàn nhíu mày, quản lý một đại gia tộc ăn uống đến những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng không phải chuyện dễ dàng, Lưu ma ma rót trà cho quận chúa, vòng ra phía sau xoa bả vai quận chúa, vừa xoa vừa nói: "Lão nô thấy tiểu thư thất thần cả người đấy.
"“Này, một đứa trẻ như vậy thì biết cái gì, lúc trước ta không ở nhà, để cho Ngũ nhi học không đúng cách, bây giờ vừa lúc chấn chỉnh lại." Quận chúa cười nói."Tiểu thư vốn có tư chất thông minh." Lưu ma ma khen một câu."Chính là thông minh mới không xong.
Thông minh vốn là chuyện tốt, dốc lòng nuôi dưỡng, chờ Ngũ nhi lớn lên, hiểu rõ thế sự nhân tình, thông suốt mọi chuyện, phần thông minh trời sinh này có thể biến thành trí tuệ hoàn thiện.
Nhưng bây giờ Ngũ nhi là ‘tiểu thông minh’, lúc gặp phải vấn đề dựa vào ‘tiểu thông minh’ tránh đi, ngày sau tự nhiên sẽ dựa vào ‘tiểu thông minh’ sống qua ngày.
Dùng nhiều mưu toan như thế, vận mệnh sẽ thu hẹp lại, Khổng cô cô nếu đã nói Ngũ nhi có tâm chí cao, vậy phải dạy Ngũ nhi xứng đáng với đạo đối nhân cử thế tâm chí này." Quận chúa và tâm phúc Lưu ma ma tự nhiên nói rõ ngọn ngành, nếu nàng ta có chỗ nào không trông coi được, còn cần Lưu ma ma nhắc nhở một chút."Quận chúa nghĩ chu đáo, tiểu thư nên tu dưỡng tính tình đường đường chính chính." Lưu ma ma đã hiểu được nhã ý của quận chúa."Ừm, ngày sau đừng để những việc xấu xa quấy rầy đến Ngũ nhi, ở độ tuổi của con bé, học hành là điều nên làm." Quận chúa lại dặn dò một câu."Nếu tiểu thư đã nhận ra mình thông minh thì sao?""Nếu thông minh thì nên hiểu, nước sông lớn cuồn cuộn dâng trào, mới là chính đạo.
Lệ Cừ ngoài thành sâu thẳm diễm lệ như thế nào, cuối cùng cũng là thiên môn." Ánh mắt quận chúa kiên định, trong long người biết rõ..