Vương lão thái gia hưởng niềm vui con cháu quây quần, đem Vương Sóc đặt trở lại chỗ ngồi của nàng, người một nhà cùng ăn một bữa cơm gia đình náo nhiệt, ăn xong ai lại về phòng người nấy.
Ngày mai còn phải mở tiệc chiêu đãi khách khứa, thọ yến tổng cộng là ba ngày, vẫn còn bận rộn lắm!Xuân Phân cùng Đại Hàn cẩn thận hầu hạ Vương Sóc trở về phòng, Từ nhũ mẫu đã sớm nghe nói chuyện trong thọ yến, nhưng bà không nói, vẫn như thường ngày hầu hạ Vương Sóc nghỉ ngơi.Chờ thấy Vương Sóc đã ngủ yên, bà mới mang theo đám nha hoàn lui ra ngoài, phân phó cho Tiểu Hàn trực đêm."Nhũ mẫu, đêm nay cứ để ta trực." Đại Hàn tự đề cử, tuy rằng tên của nàng ta và Tiểu Hàn giống nhau, nhưng lai lịch của Tiểu Hàn rất khác, nàng ta là người quận chúa để lại chăm coi con gái mình, còn Tiểu Hàn là nha hoàn nhị đẳng bên cạnh lão thái thái tới đây chịu tội thay nên càng không giống nhau.
Tiểu Hàn xưa nay luôn nghe theo lời lão thái thái, bình thường còn không phân biệt được, nhưng buổi tối trực đêm, Từ nhũ mẫu từ trước đến nay luôn lo lắng khi Tiểu Hàn một mình hầu hạ chủ tử."Không sao, Vương Sóc là con gái của quận chúa nương nương, huyết mạch hoàng thất, người có thể xảy ra chuyện gì được." Chữ "người" này Từ nhũ mẫu không biết là ám chỉ ai."Vẫn là nhũ mẫu nói đúng." Đại Hàn nịnh nọt một câu, rời khỏi theo sau.
Ở hành lang chỉ có mấy người biết nguồn gốc của họ, mới khó hiểu hỏi: "Nhũ mẫu, tiểu thư dâng tặng tấm màn che kia là ai mà bà cũng biết a."“Ban đầu chỉ là suy đoán của ta thôi, sau này từ từ mới chắc chắn." Từ nhũ mẫu nói."Tiểu thư giỏi giang đó chính là..." Xuân Phân tiếp lời, đây là câu cửa miệng của Vương lão thái thái."Đó là lão thái thái." Từ nhũ mẫu ngữ khí cứng ngắc, giây sâu lại thở dài nặng nề, nói: "Quận chúa ở trong khuê phòng chính là tài nữ nổi danh, bởi vậy hiện giờ mới có thể ở biên quan hỗ trợ quân mã kiến công lập nghiệp.”"Lão thái thái kia..." Xuân Phân vẫn lo lắng."Chuyện của Vương gia, là lão thái gia làm chủ." Từ nhũ mẫu đối với chuyện này khẳng định chắc nịch.Đại Hàn nghĩ đến địa vị không giống nhau, lão thái thái chán ghét Vương Sóc không phải ngày một ngày hai, nhưng chán ghét thì cũng có thể làm gì? Vương Sóc có lão thái thái không nên đắc tội, hạ nhân có Từ nhũ mẫu quản lý không dám lơ là, điều cần nhất lúc này là lo cho chính mình thôi.
"Nhũ mẫu, mấy vị tiểu thư kia cũng muốn đi học sao?" Nếu như không phải như vậy, chẳng phải là để tiểu thư nhà mình bị cô lập sao?"Đại tiểu thư trước mắt sắp chuẩn bị gả đi rồi, nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư suốt ngày gây rối không rõ chỗ nào có mong muốn được đi học, những thứ khác thì khỏi nói." Từ nhũ mẫu nói là tất cả mọi người đều gật đầu công nhận."Vị tiểu thư kia..." Xuân Phân cũng ý thức được vấn đề này, cho dù người lớn bị xa lánh cũng sẽ nói "buồn bực không biết chí", huống chi là một tiểu thư mới năm tuổi."Tiểu thư tự có chủ ý của tiểu thư, Xuân Phân, Đại Hàn, hai người các ngươi đừng xem thường tiểu thư." Từ nhũ mẫu đem đèn lồng chiếu sáng giao cho Xuân Phân, nàng ta đã đến trước cửa phòng.Xuân Phân cùng Đại Hàn nhìn bóng lưng Từ nhũ mẫu cùng bóng đêm hòa làm một, liếc nhìn nhau, im lặng không nói gì.Vương Sóc được Từ nhũ mẫu gửi gắm nhiều kỳ vọng lại mất ngủ.
Vương Sóc ngủ không được, nhưng nàng không phải lăn qua lăn lại như đang lăn bánh, nàng chỉ mở mắt ra, ngẩn người nhìn màn giường thêu hoa phức tạp.Rõ ràng là đã thành công, tại sao lại không cảm thấy vui vẻ chứ?Nếu cho rằng thành công thì sẽ hạnh phúc, vậy chắc chắn là người đó chưa có kinh nghiệm thành công thực sự.Vương Sóc tay phải nắm chăn, cuộc sống vốn là của mình, mình có thể tự do song theo cách mình yêu thích, đọc sách cũng là quyền lợi của mình, từ khi nào mà chuyện đương nhiên lại cũng cần phải bày mưu tính kế?Vương Sóc không muốn không đổ lỗi những chuyện này là do thời đại, do lịch sử, nàng chỉ là muốn biên quan phụ mẫu mang tới lễ vật, nếu là nàng ở bên cạnh cha mẹ, so sánh thì không cần phí sức đi?Cuộc sống trôi qua không thoải mái, Vương Sóc lại càng thêm nhung nhớ cha mẹ và ca ca.Nói là đi học, nhưng cũng không thể lập tức thực hiện, thọ yến còn phải bày hai ngày, các vị ca ca đều không đi học, Vương Sóc tự nhiên cũng không cần đi.
Đợi đến khi thọ yến xong, sau khi cả gia đình cảm tạ lễ vật mà bệ hạ đã ban thưởng, lớp học mới khai giảng.Sáng sớm, Vương Sóc thay trang phục sạch sẽ, nhanh nhẹn mang theo một tiểu nha hoàn đi thỉnh an lão thái thái.
Lão thái thái gặp cũng chưa gặp, chỉ nói sắc trời còn sớm, sẽ không làm trễ bài tập của nàng, Vương Sóc cũng không làm bộ, ngày sau chỉ đến ngoài cửa phòng thỉnh an, rồi tự đi học, giống như nam nhi trong nhà.Lão thái thái biết rồi, tức giận mắng thẳng "Bất hiếu, đúng là phí công nuôi dưỡng!", chửi rủa như vậy nhưng cũng chỉ có lão thái thái cùng nhũ mẫu tâm phúc của nàng biết được, ai bảo kẻ phí công nuôi dưỡng này có một người mẹ làm quận chúa đây?Vương Sóc đến học đường, liền bị mọi người vây xem.
Trong học tập nàng tuổi nhỏ nhất, chỉ có nàng là một nữ nhi, đúng là mới lạ, các vị ca ca đều thích nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên, ngay cả người sư phụ dạy dỗ không có việc gì cũng lâu lâu đưa mắt nhìn nàng..