Hồng Lệ Bất Tương Tư

Chương 3

Phần 3: Chương 6+7

_______

6.

Sinh thần của Quý Phi nương nương là ngày 1 tháng 6, hoàng thượng hạ lệnh truyền ta và Lý Mạo cùng tiến cùng chúc mừng.

Lý Mạo bẩm rằng ta lại mang thai, để ta ở lại Huệ lăng đợi chàng, nhưng lần này Hoàng thượng hạ quyết tâm yêu cầu ta và Lý Mạo cùng tiến cung. Hoàng thượng chưa nhìn qua dung mạo của ta, nhưng ta cứ cảm thấy mơ hồ, ngài khăng khăng muốn ta vào kinh, hẳn là có liên quan đến chuyện tướng mạo của ta và Trinh Thuận Hoàng hậu.

Trong đầu ta đều là Quý Phi nương nương bắt ép vào cung, trong lòng ta là một đống hỗn độn, không biết trong kinh thành đợi ta rốt cuộc là chúc mừng hay là tái giá.

Lý Mạo trực tiếp thay ta đưa ra một quyết định to gan.

“Song Song ta sẽ không để ngài ấy gặp nàng. Song Song nếu như bị tiến cung, ta sẽ không thể sống được.”

Chàng ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ta: “Nàng là Song Song của một mình ta.”

Ta lạnh nhạt tránh né tay của chàng: “Chàng không xứng, Lý Mạo.”

Chàng giống như không nghe thấy, cưỡng ép ta trong vòng tay chàng, khẽ nói: “Xung quanh Ninh Vương phủ này đều là binh lính của An Lộc Sơn, Song Song, bên ngoài nguy hiểm, đừng nghĩ đến việc chạy thoát.”

Ta lặng lẽ nắm chặt tay trong vòng tay của chàng…

Ngày mà Lý Mạo lên đường tiến vào kinh thành, màn sương dày đặc, chàng đã cấm túc ta, đem theo một nô tì của ta, giả mạo thành ta lên xe ngựa tiến vào kinh thành. Sương khói mờ ảo, nam nhân khiến ta ám ảnh bằng những cơn ác mộng nhìn ta và mỉm cười: “Đợi ta trở về.”

Ta nóng lòng đợi Lý Mạo rời đi, nhanh chóng hy vọng hoàng thượng sẽ tìm lý do để xử lý chàng.

Nhưng đáng tiếc suy nghĩ này vừa lóe lên, lại bị ta dập tắt. Cha của ta chỉ là một Hữu Lang Tướng quân bình thường, trong những cuộc tranh chấp quyền lực, ta chẳng qua chỉ là một chiếc bình dễ vỡ.

Ta muốn bình an vô sự sống tiếp thì cần phải tìm một chỗ dựa đáng tin hơn Lý Mạo.

Lý Mạo dường như bị dính lời nguyền rủa của ta, chàng xuất phát vào ngày 21 tháng 5 đến nay 16 tháng 6 vẫn chưa thấy quay trở lại.

Ta cùng ba đứa con trong Ninh vương phủ ung dung tự tại mà sống, nếu không phải An Lộc Sơn đưa cho ta tính vật của Lý Mạo, ta sợ sẽ thực sự cho rằng Lý Mạo đã bị phụ hoàng chàng xử đẹp.

“Ngự sử đại nhân tại sao không mang theo những đứa con?”

An Lộc Sơn thật thà cười: “Nương nương chỉ là diện kiến thánh thượng, đến lúc phải quay trở về Huệ lăng, hà tất gì phải đem theo các tiểu công tử lặn lội đường xá xa xôi chứ.”

Bình Nhi đúng là sẽ quấy khóc khi đi ra ngoài, ta chỉ đành đem ba đứa con ẵm qua nhà mẹ đẻ để bà chăm sóc, lên đường hết 6 ngày lại đến Ngọc Thanh Quan.

Ta nhìn thấy người mà ta thật sự đã mời đến - Quý Phi nương nương.

Ba năm không gặp, bà ấy ngày càng xinh đẹp, năm đó lần đầu nhìn thấy cung điện Hoa Thanh, sớm đã bị bao phủ với hàng ngàn hàng vạn toan tính trong thâm cung.

Bà ấy một đời được sủng hạnh, đem theo cả nhà được phong hầu phong tước, không giống như ta một chiếc bình không nơi nương tựa,

An Lộc Sơn với chiếc môi dày cười toe toét gọi bà ấy một tiếng phụ mẫu. Cái đầu mập mạp và nụ cười rộng vành tai ấy khiến ta nhận ra mối quan hệ giữa hai người.

Lần đầu tiên ta nghĩ rằng Lý Mạo thật mù quáng và ngu xuẩn.

An Lộc Sơn đem theo người rời khỏi thiền phòng, chỉ để lại mình ta và nương nương.

“Quý Phi nương nương dày công suy nghĩ mời ta đến đây là vì lý do gì?”

Bà ấy cười rồi nhìn ta, trong lời nói đầy sự chế nhạo: “Bổn cung vốn cho rằng Lý Mạo không dẫn ngươi hồi cung, là thực sự để ngươi ở trong lòng, sợ người sẽ dẫn đạp lên vết xe đổ của ta. Bây giờ xem ra hai chúng ta đều là bị bỏ rơi rồi.”

Ta nhíu mày hồi đáp: “Lời của quý phi nương nương, thần thiếp nghe không hiểu.”

Quý phi nương nương cười nhếch mép đi đến trước mặt ta, lướt qua mặt của ta, trong ánh mắt vừa là sự thương hại vừa là chế nhạo.

“Lý Mạo đem theo người giả mạo diện kiến hoàng thượng, danh chính ngôn thuận trở thành Thọ Vương phi. Vi Song Song phụ thân ngươi đã chuyển đến Hà Nam từ lâu, ở kinh thành này còn có ai có thể giúp ngươi khôi phục lại thân phận chứ? Ngươi bây giờ chẳng là cái gì cả.”

Ta ước gì có thể rời khỏi tên ác quỷ Lý Mạo đó sớm hơn, căn bản không để ý đến lời của nương nương.

“Có người nguyện ý thay ta đi vào vũng bùn này, ta vui còn không hết.”

Vi Song Song, người còn có con cái ở Huệ lăng, nghĩ kỹ rồi nói chuyện với bổn cung.”

Bà ấy cười một cách kiêu ngạo thậm chí có chút bệnh hoạn, ta nhìn thấy dung mạo nghiêng nước nghiêng thành ấy, trong lòng bất giác sinh ra một sự thương tiếc.

Đằng sau thân phận ba năm được sủng ái chẳng qua là một đám sâu hút máu của Dương gia và nơi gửi gắm tình cảm của Hoàng thượng đối với Trinh Thuận Hoàng Hậu.

Bà tiếp tục nói: “Ngươi phải nghĩ kỹ, Vi Song Song, nếu không phải bổn cung kịp thời sai An Lộc Sơn đem ngươi đi, ngươi sớm đã bị Lý Mạo xử lý rồi. Ngươi nợ bổn cung, không thể không trả.”

Lời nương nương nói quả thật là việc mà Lý Mạo có thể làm ra. Mặc dù dựa vào Quý Phi nương nương chưa chắc ta có thể bình an vô sự sống tiếp, nhưng quyền lực của nương nương lại lớn hơn Lý Mạo. Huống hồ mà nói, ta của bây giờ chỉ là một thường dân, còn có thêm ba đứa con.”

Ta không có nhiều lựa chọn.

Thà lột da hổ còn hơn bị hổ vồ.

Suy cho cùng thành Trường An trước sau rồi sẽ ăn thịt người mà thôi.

Ta nhớ đến lời của phụ thân, con người chỉ cần tiếp tục sống thì sẽ có hi vọng…

Ta chậm rãi hành lễ với Quý Phi nương nương: “Thần thiếp chỉ là một thường dân, chỉ có thể thấp cổ bé họng, vẫn mong Quý Phi nương nương bảo vệ ta và con của ta bình an.”

“Quả nhiên là ngươi thông minh.”

Bà ấy mỉm cười, dìu lấy ta, trong sự bệnh hoạn có mang theo sự hài lòng.

Qua đêm nay trên đời này sẽ không có Vi Song Song nữa.

7.

Bởi vì tướng mạo của ta và Trinh Thuận Hoàng hậu khá là giống nhau, Quý Phi nương nương không đem ta vào trong cung. Chỉ là để ta làm một người rảnh rỗi ở trong phủ của An Lộc Sơn.

An Lộc Sơn đã bí mật truyền tin tức về cái chết của ta cho Lý Mạo, không bao lâu ba đứa con của ta đều bị đưa tới Trường An.

Các con bình an về đến Trường An, trái tim ta như treo ngược cành cây mới có thể an tâm trở lại.

Với những gì ta biết về Lý Mạo, chàng cầm thú cỡ nào cũng sẽ không đem những đứa con đang chập chững bước đi ra làm trò đùa.

Chàng coi thường tất cả ngoại trừ tình thân.

Đương nhiên tình thân này không bao gồm Phụ hoàng của chàng và những huynh đệ trong Hoàng tộc.

Điều mà ta khá là quan tâm đó là Quý Phi nương nương rốt cuộc là đang muốn làm gì.

Vào một ngày, An Lộc Sơn đột nhiên hỏi ta: “Ngươi có thật sự hiểu Lý Mạo không?” Ta đang thêu bức tranh quả lệ chi trên tay, thản nhiên cười: “Dù là hiểu hay không hiểu, ta đều sẽ không tin chàng nữa.”

“Cây lệ chi ở Thọ Vương phủ đã không được nuôi dưỡng cẩn thận nữa, nhưng mà kẻ giả mạo Thọ Vương phi lại thực sự có thai rồi.”

Ta đâm vào ngón tay, những giọt máu to bằng hạt đậu đỏ ngay lập tức làm nhòe bức họa quả lệ chi chín hồng.

Sự giả mạo của Lý Mạo thực sự đã làm đến quá bất chợt rồi, mặc dù ta sớm đã biết hắn ta giả tình giả nghĩa, nhưng chân tướng lộ rõ rành rành trước mặt, ta lại không nguyện ý tiếp nhận, không nguyện đối diện.

Con người đều thờ ơ, hoàng tộc các triều đại đều vô tình, ta lại chỉ thốt lên một câu.

Nhưng khi nó thực sự đã rơi trúng người ta, ta mới vô cùng căm hận, dòng máu giả tạo mà họ di truyền trong xương máu của nhà họ Lý, hận giang sơn của họ đã thấm đẫm nước mắt của nữ nhân.

Ta dường như đã hiểu được nỗi uất hận của Quý Phi nương nương đối với Lý Mạo, nhưng cũng có thể không hiểu được.

An Lộc Sơn nhìn thấy ta đâm vào ngón tay, chỉ cười chế nhạo một tiếng: “Ngươi xem ngươi vẫn là quá mềm lòng rồi, Vi Song Song ngươi đối xử tốt hay thù hận với Lý Mạo đều không nên có, đối mặt với kẻ thù, không có tình cảm mới có thể dễ dàng giành được thắng lợi.”

“Ngươi với phụ thân ngươi thật sự giống nhau, quá không quả quyết. Ta hôm nay đến để nói với ngươi, chỉ để khiến lòng ngươi kiên định hơn.”

“Bây giờ việc lớn chưa thành, ngươi vẫn không thể thua được.”

Ta đã hỏi những sự nghi hoặc của ta từ lâu: “Ngươi và Quý Phi nương nương thật sự là đang muốn mưu phản sao?”

Hắn lộ ra vẻ thật thà: “Có những việc có sự rủi ro cao để một con rối làm thì càng có giá trị.”

Cái được gọi là sự xấu xa của tên Lý Mạo đã bao trùm lên cuộc sống của ta và Quý Phi nương nương ngày càng chặt hơn. Ngày tháng trôi qua từ hạ sang đông, ta dần dần quen với cuộc sống làm thường dân, cũng dần dần nhận được sự tín nhiệm của Quý Phi nương nương và An Lộc Sơn.

Cuối cùng cũng đến lúc ta xuất trận.

Ta hiểu rõ Lý Mạo, dễ khống chế, bọn họ liền thay đổi thân phận cho ta trở về bên cạnh Lý Mạo, cố gắng hết sức để tạo ra sự bất hòa giữa hắn và Hoàng thượng.

Trong lòng ta cuối cùng cũng hiểu được một phần, ít nhất từ khi ta bắt đầu nhìn thấy xấp thư trên bàn của phụ thân ta, bọn họ đã có mưu đồ tạo phản Lý Mạo rồi.

Khi một cặp song sinh của Lý Mạo ra đời, ta tuân theo chỉ thị của Quý Phi nương nương thay đổi tướng mạo, trang điểm thành cung nữ đi theo nương nương và Hoàng thượng đến Thọ Vương phủ.

Hắn ta sinh liên tục bốn đứa con trai, sau đó có được một cô con gái, kẻ máu lạnh vô tình, khắc huynh khắc đệ này, lại thật sự là nhiều phúc nhiều con.

Hắn đứng ở phòng khách, ta nhìn thấy vẻ mặt ấm áp tình thâm quen thuộc đấy.

Ta kiềm chế lại sự chán ghét trong lòng, trang nghiêm đem lễ vật dâng lên.

Lý Mạo nhìn thấy ta, dễ nhận thấy khóe miệng hắn bất động. Nhưng mà rất nhanh hắn lấy lại tinh thần đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào ta: “Vị cô nương này ở bên cạnh Quý Phi nương nương, sao ta lại chưa từng gặp qua?”

Hoàng thượng nhìn ta, khuôn mặt cũng có chút hoài nghi: “Bên cạnh ái phi từ lúc nào có thêm người mới vậy?”

Quý phi nương nương cười híp mắt, miệng yêu kiều mỉm cười: “Đây là thần chọn thiếp cho Lý Mạo.”

Hoàng thượng có chút do dự: “Tấm lòng ái phi thật là tốt, chỉ là Thọ Vương phi vừa sinh con, lúc này nạp thêm phi ít nhiều cũng có chút không phù hợp.”

Huống hồ đây chỉ là một cung nữ nho nhỏ, thân phận cũng không được xứng tầm.

Lý Mạo tràn đầy hứng thú, nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm, có lúc ta nghi ngờ hắn liệu có nhận ra ta.

Hắn ta cười đùa một tiếng nói: “Hoàng thượng, vương phi nhân hậu, ngày thường cũng không ít vì những chuyện này mà lo lắng, Quý Phi nương nương hôm nay đến để giải quyết sự lo âu của Vương phi.”

Hoàng thượng mở tròn đôi mắt nói: “Làm càn.”

Haha, Hoàng thượng biết được đứa con này của mình không cần thể diện nữa.

Quý Phi nương nương vỗ vai Hoàng thượng, xoa dịu: “Bệ hạ, hà tất gì phải quan tâm việc nạp thêm phi, căn bản chỉ là Thọ Vương phi và thần thiếp nói ra, đến nay các thế lực đại thần trong triều mâu thuẫn không ngừng, chọn một cung nữ có gia đình trong sạch thì sẽ không phải lo lắng nhiều nữa.”

“Huống hồ gì họ Vương điện hạ và cung nữ này vừa mới gặp như đã thân quen, lựa chọn làm phi, Thọ Vương điện hạ cũng sẽ thích.”

Mỹ nữ cạnh bên, khinh ngôn nhuyễn ngữ, cuối cùng cũng khiến cho khai nguyên Minh Hoàng nhẹ nhõm một hơi.

“Vậy thì theo ý của ái phi đi, chọn một ngày lành tháng tốt đến để vào Thọ Vương phủ.”

Cứ như vậy ta từng bước theo kế hoạch, lại lần nữa trở thành thiếp của Lý Mạo, trở thành một thảm họa mà hắn không thể vượt qua.

- Còn nữa -
Bình Luận (0)
Comment