Ngồi được một lúc lâu, Lãng Điểu phát dác được điều bất thường " nha đầu, làm gì ngươi ngồi sát hắn như vậy, còn nhớ ai là đại ca ruột của ngươi không?"
Lãng Ngưu bên đây vẫn chưa chịu buông tay Trường Tương Tư ra, nãy giờ hai người đều làm bằng một tay, thật ra Trường Tương Thủ đã phát hiện từ lâu, nhưng hắn nguyện giả mù, chỉ có tên thanh tâm quả dục kia bây giờ mới chú ý tới. Mà khi nghe hắn nói, Lãng Ngưu bên đây lại siết chặt ngón tay, Trường Tương Tư thở dài, chỉ biết tìm lí do lấp liếm" đại ca biết làm lồng đèn"
Lãng Điểu chau mài " ta không biết sao?"
Trường Tương Tư cắn môi, nghĩ ngợi " chỗ đại ca ấm"
Lãng Điểu càng khó hiểu " ta không tu Hỏa Linh sao?"
Trường Tương Tư khó chịu nhìn qua cái tên đang tâm nhàn khí định kia. Lãng Ngưu biết y quẩn bách, khi này mới lên tiếng, hướng Lãng Điểu hỏi " ngươi không nóng sao?"
" không" Lãng Điêu thành thật đáp " có đem tỏa hàn khí mà"
" vậy ta giữ tiểu muội muội bên đây đúng rồi" Lãng Ngưu cười " ta không đem tỏa hàn khí"
Trường Tương Tư tìm cách hủy đi màn đấu khẩu này, y hỏi bừa đánh lạc hướng chú ý " Có nhiều nhất, vậy cũng có ít nhất, vậy điện ít đệ tử nhất là ai"
" Thái y điện và" Lãng Ngưu đưa mắt liếc nhìn về phía Lãng Điểu
Lãng Điểu vừa dán keo vừa nói sang " đại ca nói đúng, huynh ấy không ở đây, vì vậy có chuyện gì tứ muội cứ hỏi Nhị ca là được, điện ít đệ tử nhất, thái y điện xếp nhì, Ngoại điện linh y của ta xếp nhất, vì vậy Tứ thúc mới nghĩ ta nhàn rỗi mà kéo ta đến đây "
Trường Tương Thủ làm xong cái lồng đèn, nhìn nó một chút không biết phát hiện ra bất thường gì mà ho nhẹ "ngươi nói như tứ thúc ép buộc ngươi không bằng, ngươi đó, tính toán như mẹ ngươi vậy"
Lãng Điểu chau mài " mẹ ta làm sao, mẹ ta không tốt?"
Trường Tương Thủ cười " tốt, tẩu tẩu tất nhiên tốt, bớt quản ngươi nghiêm thì còn tốt nữa"
Vấn đề này Lãng Điểu đồng tình nên không nói nữa, lại lia mắt sang Trường Tương Tư, thấy y cũng làm xong một cái " ngươi làm được mà, vậy mà nói không biết làm, đúng là tìm lí do ngụy biện"
Trường Tương Thủ nhóm tới cầm lấy đèn lồng của y lên ngắm nghía" lão tứ làm cũng khá nha, không ngờ con cũng biết làm lồng đèn, còn làm đẹp thế này"
Vừa mới khen xong, xoay xoay qua lại lại thấy cái lỗ hổng góc đèn do dán thiếu giấy
Trường Tương Tư gảy mũi mấy cái " cho nó cái mũi để thở ấy mà"
Lãng Tiêu"..."
Lãng Ngưu bật cười, vớ tay cầm lại chiếc đèn " biết làm nhưng chưa hiểu qui tắc, để ta dạy lại tiểu muội muội"
Trường Tương Tư chà chà cái tay dính đầy keo, nhìn qua hắn.
Thế là Lãng Ngưu vừa làm vừa chỉ y tường tận từ cách cắt giấy đo giấy sao cho không thừa không thiếu, đến khi bắt khung đèn sao cho không méo, đến viết câu chúc lên đèn , vẽ hình ảnh, cuối cùng là dán lên.
Trường Tương Tư thực hành lại tất cả những gì hắn dạy, đến khi dán lên, chỉ còn góc cuối của mặt cúi cùng, khi này ngón tay do bôi keo bị dính chặt vào góc giấy, y thô bạo mà kéo toạc một cái. Y nhìn cái góc bị lủng một lỗ kia, lại nhìn sang Lãng ngưu, rồi lại quay lại chán nãn mà quăng cái đèn đi " tốt nhất ta nên đi viết chữ vẽ tranh"
Lãng ngưu nhìn theo dáng Y rời chỗ, cảm thấy dáng vẻ hậu đậu vừa buồn cười vừa đáng yêu, lại nhặt lại mấy cái đèn lồng y làm hỏng kia, tỉ mỉ sửa lại
Tập trung làm đến ngày thứ ba thì được số đèn kha khá, hôm nay Lãng Ngưu , Lãng Điểu bận công việc nên không đến
Vì không có người khác nên Trường Tương Tư muốn hỏi đại ca mình một số chuyện
" Năm đó khi còn là Hưng vương, Lãng Nguyệt Thiền cưới về phủ ba người , một vợ hai thiếp. Trong đó có một người không rỏ thân phận, là mẹ của Lãng Ngưu, gọi là Vũ Hồi Huyên, người này là chính thất. Một người là nha hoàn của mẹ chúng ta, là Mộc miên, Mộc Miên sau được Mễ Gia nhận làm em nuôi, gọi là Mễ Mộc miên, là mẹ của Lãng Điểu. Một người xuất thân thanh lâu, là tú nương bật nhất của Ngưng Bích Lâu khi đó, người này họ Chu, gọi là Chu Thủy Vu, là mẹ của Lãng Kinh Lạc. Chỉ là sau khi người này chết Lãng Kinh Lạc còn nhỏ, vì vậy được giao cho Mễ Mộc Miên nuôi dạy, trên danh nghĩa được xem là con gái ruột của Mễ Mộc Miên."
" Vì danh tiếng hai vị thiếp không nhỏ, sau đó thì sinh lòng bất mãn với vị trí chính thê kia, luôn tìm mọi cách được ngồi lên, nói chính thê không xứng ngồi trên đó. Tam thê tứ thiếp mà, khó tránh nhất chính là tranh giành. Trường Tương Thủ nói " khi đó ta vừa hồi sinh trong thân xác này, đúng vào một năm sau khi Lãng Nguyệt Thiền lên ngôi.
Ta chính là người từ đầu đến cuối chứng kiện sự tranh giành khóc liệt đó. "
Tam nương tuy là tú nương danh tiếng nhưng khi vào phủ lại không đc cưới hỏi đàng hoàng, người này lòng dạ hẹm hồi, lại thâm hiểm tính toán, luôn tìm cách gây hấn giữa Nhị nương và Đại nương.
Mà khi đó Nhị nương- Mễ Mộc Miên vốn là người đi theo hầu Quốc hậu, là người sống trong nhung lụa nên không đề phòng những trò vặt vãnh gian hồ của vị tam nương kia. Vì vậy hết năm lần bảy lượt trở thành con cờ để tam nương lợi dụng hoàn thành mục đích ngư ong đắc lợi cho cô ta.
Khi đó Trường Tương Tư có qua lại với Lãng Ngưu vì vậy phần nào hiểu được rối ren trong nội gia của hắn. Cũng là một phần lí do này nên Mẫu hậu khôn muốn y tiếp xúc nhiều với Lãng Ngưu.
Trường Tương Thủ nhắm tách trà mới tiếp tục là, lại nói" Mà đỉnh điểm nhất chính là sao khi Hưng vương lên làm quốc chủ, thứ họ tranh giành không còn là vị trí chính thê nữa, mà là Quốc hậu một nước"
Đại nương hiện tại đã trở thành hoàng quí phi, là người chuẩn bị ngồi lên vị trí quốc hậu. Nhị nương đã là quí phi. tâm nương giữ chức tần vị. Vì Lãng Nguyệt Thiền khi đó không chịu lập hậu, càng làm cho sự tranh giành này thêm khóc liệt.
Nha hoàn đi theo hầu Nhị nương, lại là người mà Tam nương mua chuộc. Sau đó nha hoàn này đã bài một mưu kế cho mễ hoàng quí phi : gửi thư hẹn hai người là hoàng quí phi và Chu tần ra ao sen sau Ngự hoa viên gặp mặt, nói chuyện. Tất nhiên thư gửi đều lấy tên của hai người gửi cho nhau, chữ viết cũng bắt chước y như vậy. Sau đó chờ hoàng quí phi đến thì bí mật xô người xuống nước, khi Chu tần đến thì giá họa cho cô ta giết quốc hậu. Một mũi tên trúng hai đích, là một kế hoạch hoàn hảo.
Chỉ tội cho Mễ Mộc Miên lòng dạ không sâu, không phát hiện điểm bất thường, sau đó thì rơi vào bẫy, biến thành con cờ của người khác. Mà người này lại mang tật kiêu ngạo khó trị, muốn giết ai cũng phải để kẻ đó biết là ta giết. VÌ vậy đã tự ra tay xô Vụ Hồi Huyên ngã xuống hồ sen.
Đúng lúc đó, Chu tần xuất hiện.
Biến khách thành chủ, trực tiếp thấu tóm, đem chuyện này trở thành sợi dây thừng siết chặt cổ Mễ Mộc Miên.
" Sau khi được vớt lên Vụ Hồi Huyên chỉ còn hơi tàn, Mà Lữ Tần thăm khám nói người không qua khỏi. Sau khi người mất, lúc đầu Quốc chủ hạ lệnh sẽ không phong hậu, nhưng thời gian sau không rỏ chuyện gì lại phong Mễ Mộc Miên lên, Chu tần cũng trở thành chu hoàng quí phi. Không lâu sau đó, Chu Thủy Vu chết, bị người chặn xe kiệu quăng chất nổ vào người, nổ tan xác"
Trường Tương Tư rũ mi, y biết bọn họ tranh quyền, nhưng không ngờ lại đấu đến ta chết, ngươi chết.
Lại nghĩ sang người kia, thì ra bao năm nay đệ ấy sống khó khăn như vậy. Lựa chọn rời đi, chính là không muốn nhìn thấy cảnh người thân tương tàn này sao. Vì vậy hôm trước y hỏi Lãng Ngưu tại sao không ở lại Thần Phù, khi đó hắn không trả lời y.
Một câu hỏi vô tình của Trường Tương Tư, lại khoáy vào vết thương hắn rồi
Càng nghĩ lòng càng khó chịu, lòng càng khó chịu thì đầu choáng váng. Trường Tương Tư ẩn nhẫn xoa thái dương, ngẫm lại chắc bản thân dạo này thức khuya nhiều quá rồi.
Trường Tương Thủ thấy y mệt mỏi nên bảo người về đi, số còn lại để mai làm vẫn kịp, dù gì đến tối buổi lễ mới bắt đầu.
Trường Tương Tư rời khỏi thư đường chỉ thấy đầu mỗi lúc mỗi choáng. Đi khỏi thư đường phải đi qua Hồ chứa băng mới ra cổng Linh y điện. Chỉ còn một ngày là tới buổi lễ nên đèn hai bên đường đã được treo lên, thắp sáng rực cả con đường. Tuy nhiên Trường Tương Tư khi này đầu choáng tai ù, dù đường sáng cỡ nào phía trước cứ chập chờn làm y không thể tiếp tục bước tiếp. Y chật vật vớ tay vịn được một thân cây, y vớ tay qua thắt lưng muốn cầm chuông đồng lên, nhưng cầm lên lại hạ xuống, chỉ là đột nhiên không muốn Lãng Ngưu thấy bộ dạng chật vật này của mình. Người dạo này bận chuyện phá án, đã đủ phiền rồi.
Trường Tương Tư cố mở mắt nhìn về phía trước, hình ảnh chập chờn xuất hiện, không rỏ ràng liền mạch. Y ôm đầu, hình như y vừa mới thấy có dáng người, là hai bóng trắng đan xen.
Trường Tương Tư ôm đầu, lắc mấy cái để thanh tỉnh. Cũng may cơn đau đến nhanh đi cũng nhanh, chờ chừng năm khắc thì khôi phục lại ánh sáng, y vịn cái cây, chống người khom dậy, khi này đưa mắt nhìn về phía trước
Mà khi nhìn thấy hình ảnh phía trước, Trường Tương Tư ước gì lúc nãy bản thân cứ như lúc nãy mà bị mù luôn cho rồi. Trước mặt y, Trầm Dã cùng Lạc Yến Phân đang quấn quít mặn nồng.
Nói chính xác hơn là Lạc Yến Phân đang cưỡng hôn Trầm Dã, ép người lên thân cây, hành động có chút...cường bạo, như muốn ăn tươi nuốt sống người nam nhân kia vậy.
Bắt gặp phu thê người ta thân thiết có bị móc mắt không?Trường Tương Tư bị hình ảnh dọa cho thành cái cây đứng trời trồng
Trong lúc người bị dọa chưa trấn định lại tinh thần, ánh mắt Trầm Dã đã rơi về phía này. Khi đó cũng không biết tại sao, bản thân bỗng dưng muốn chạy, vì vậy Trường Tương Tư xoay người bỏ đi.
Từ đi nhanh thành chạy, chạy một chút thì cánh tay bị một lực kéo lại
" không phải như điện hạ nghĩ" Trầm Dã vừa thở dốc, giọng có chút trầm đục, hắn phát hiện mình mạo phạm vì vậy buông vội tay Trường Tương Tư ra" điện hạ người bình tĩnh nghe ta giải thích, không phải như người nghĩ"
Trường Tương Tư nhìn hắn , thật muốn gào lên chuyện bình thường của phu thê mà, Trầm viện chủ không cần hoảng loạn chạy theo giải thích, chỉ là các ngươi lần sau có thể kính đáo một chút được không, ta bị dọa thật đấy, nhưng lời ra khỏi miệng chẳng nói được gì, cứ nhìn hắn như vậy.
Thấy sắc mặt bất an của Trường Tương Tư, nhưng người không có dấu hiệu rời đi, Trầm Dã dịu giọng lại, từ từ nói " Yến phân bị hàn khí nhập thể, nếu ta không giúp nàng hút ra, lượng hàn khí quá lớn sẽ nguy hiểm tính mạng, đh người biết Hỏa Linh không thể dung nạp hàn khí quá nhiều mà"
Trường Tương Tư nửa tin nửa không " tại sao đang yên đang lành lại bị hàn khí nhập thể"
" Ta cũng không rõ, khi ta đến đây kiểm tra băng trong hồ đã thấy người nửa nóng nửa lạnh ngã ra đây, ta cứ tưởng nàng ấy đang ở thư đường cùng mọi người, cũng may ta đến kịp nếu khoogn thì ..." Trầm Dã gãi đầu thở dài " Chắc là nàng ấy lo lắng nên ra đây kiểm tra, không may lúc linh lực yếu nên mới bị hàn khí trong hồ băng này xâm nhập"
Trường Tương Tư chau mài" vậy thế nào rồi, để ta đi kiểm tra thử"
" ta đã đánh ngất, dùng cơ thể hàn linh hút số hàn khí đó ra là ổn rồi, điện hạ an tâm" Trầm Dã kéo người lại " có phải dọa điện hạ sợ rồi không?"
Trường Tương Tư bình đạm trở lại " không có gì, mấy hôm trước ta thấy sắc mặt tỷ ấy không tốt rồi, chỉ là không ngờ lại nặng như vậy, ta thấy Lạc viện trưởng hình như rất sợ nóng thì phải?"
" người hỏa khí hình như ai cũng sợ nóng như vậy" Trầm Dã nói " vì vậy mới cần có người hàn Khí bên cạnh điều tiết lại, nếu Đại mộc ta có nhiều người tu hàn khí thì trận hạn hán này dễ giải quyết rồi"
Trường Tương Tư bất tri bất giác nghĩ, có phải vì lí do này nên tên tiểu tử Lãng Ngưu mới bám theo y không rời nửa bước như vậy, y nói " họ chê hàn linh linh lưc yếu kém, bây giờ thì cần không có, ngươi đi xem Lạc viện trưởng, chuyện tối nay tỷ ấy bị bệnh ta sẽ không nói ra đâu, viện trưởng huynh yên tâm"
Trường Tương Tư đã nói vậy, Trầm Dã cũng không nói gì thêm
Sau đó Trường Tương Tư trở về Thiên hà điện đánh một giấc ngon lành, chỉ là nửa đêm y cảm thấy khí nóng đang cuồng cuộn chảy trong cơ thể mình, cả miệng và mũi đều ngột ngạt đến không thở nổi, y sinh sợ hãi mà mở vội mắt.
Trường Tương Tư bắt gặp đôi mắt đen như hồ mực đang gần mình trong gang tắc. Đôi mắt đó khi này nhuộm một chút cuồng si, mơ màng hé mở nhìn chằm chằm vào người y. Mộc tương tư cảm thấy khí nóng đang cuồn cuộn được truyền vào cơ thể mình, miệng đã bị lấp kín.
Hành động của hắn vừa nhanh vừa cuồng nhiệt, đầu lưỡi khoáy động trong khoan miệng. Trường Tương Tư sinh yếu thế, sinh quẩn bách, khí nóng làm y muốn nổ tung. Y sinh sợ hãi mà muốn chạy trốn, y đánh hắn, y đẩy hắn, nhưng sức lực nam nhân bình thường nay lại như con mèo đang cào vuốt, chỉ làm hành động hắn thêm mạnh bạo, không có dấu hiệu dừng lại. Đôi tay đẩy ra của Trường Tương Tư bị Lãng Ngưu tóm được, hắn dùng một tay áp lên đỉnh đầu, tay còn lại hắn nâng càm Trường Tương Tư lên, ngấu nghiến trong khoang miệng, hút trọn không chừa chút sinh khí nào
Đến khi phát hiện người Trường Tương Tư đang run rẩy, người mới chịu buông tha.
Trường Tương Tư thở gấp. Khí nóng cuồn cuộn trong người làm y vô cùng khó chịu, y nâng ánh mắt vì chút nãy bị chèn ép quá độ mà xém khóc, hiện giờ đang long lanh ánh nước, miệng cử động lại sinh chút tê dại " đệ làm gì?"
Lãng Ngưu nhìn dáng vẻ Trường Tương Tư như say trong biển tình như vậy, hắn không dặn lòng nổi, cuối người tiếp tục hôn xuống, Trường Tương Tư muốn né thì bị hắn kéo mặt lại, thành công áp môi mình kín kẽ vào môi y. Chỉ là lần này như chuồng chuồng đáp nước, hắn khom người lên, vuốt ve đôi môi óng nước" tất nhiên là giúp huynh hút hỏa khí"
Trường Tương Tư bị luồn hỏa khí chạy loạn, y khó chịu chau mài " chưa hết, còn rất nóng"
Lãng Ngưu cười ngâm, hắn nâng càm, làm Trường Tương Tư phải nhìn vào hắn, hắn dùng ngón cái miết lên đôi môi nhạt đã chuyển màu đỏ " Trường ca huynh khó chịu trong người sao, khó chịu chỗ nào, người nói ta biết đi, nói ra ta mới có cách giúp huynh"
Trường Tương Tư quẩn bách " đệ truyền khí, không phải giúp ta hút khí"
" Trường ca" Lãng Ngưu áp trán hắn vào trán y, cọ cọ cho làn tóc tách ra, da thịt cận kề, hắn nói " ta đang giúp người mà, người còn khó chịu là vì hỏa khí hút chưa sạch, phải hút sạch sẽ mới được, Trường ca chúng ta tiếp tục đi"
Trường Tương Tư bị hắn áp ngã ra phía sau, lưng chạm vào gương, khi này y mới phát hiện mình đang ngồi trên bàn chảy tóc, đồ trên bàn đã bị hai người làm rơi đầy sàn. Trường Tương Tư không hiểu nổi bản thân đang mơ cái quái gì, chỉ là cảm thấy dòng khí nóng trong cơ thể đang cuộn trào, như thiêu đốt nội tạng, Trường Tương Tư nhìn Lãng Ngưu, hỏi " tiếp tục bao lâu?"
" huynh muốn bao lâu, ta chiều nhuynh" Thấy lời mình nói có chút lộ liễu, Lãng Ngưu vội sửa lời, hắn hôn lên tâm trán, cười ngọt " đến khi nào không còn hỏa khí nữa, đến khi nào Trường ca dễ chịu một chút"
Trường Tương Tư còn chống tay lên ngực trên ngực hắn, cảm thấy Lãng Ngưu tiến tới mỗi khắc là sức nóng lại ép người " chờ một chút..."
Câu chữ đã bị Lãng Ngưu nuốt trọn, hắn hôn kín kẽ, hắn hôn cường bạo, như cái cách Lạc Yến Phân đối với Trầm Dã...
Như cái cách Lạc Yến Phân đối với Trầm Dã?
Trường Tương Tư nhanh chóng thoát khỏi mộng, y cảm thấy bản thân đúng là điên rồi, nhìn thấy một cảnh xuân tình thôi đã mơ thành cái dạng như vậy, còn mơ với Lãng Ngưu....
" Trường Tương Tư, ngươi cầm thú sao?"
" Ai cầm thú?"
Trường Tương Tư bị âm thanh dọa đến hoàng hồn, y đưa mắt nhìn sang, nhưng chỉ thấy một màn tối đen như mực, nhưng y biết người cất tiếng là Lãng Ngưu. Y nhanh chóng lấy lại vẻ bình đạm, khom ngồi dậy hỏi " tại sao không đốt đèn, lại để phòng tối như vậy?"
"Trường ca?" Lãng Ngưu bỗng kinh ngạc
Cảm giác của giấc mơ còn chưa tan, Trường Tương Tư hỏi " tối như vậy sao còn ở đây, lại ngồi trước giường thế này, gặp người ta sẽ bị dọa cho đó"
Đối phương yên lặng một lúc lâu, lâu đến mức Trường Tương Tư phát hiện ra bất thường " sao vậy?"
" Không có gì" Lãng Ngưu nắm tay dìu y dậy" Lúc sớm người mắng ai cầm thú vậy, nằm mơ cũng mắng người được sao?"
Khi hắn nắm tay dìu Trường Tương Tư xuống giường, khi