Sáng sớm, hai con ngựa nhanh chóng chạy đi hướng kinh thành, vừa tới cửa thành liền bị một đại đội nhân mã ngăn lại, đầu lĩnh chính là thái tử Lưu Vận Tranh. Lưu Vận Tranh cũng không hề khách khí nhìn Ly Nghiêu sắc mặt không được tốt, mà Ly Nghiêu tuy có chút khí nhược, lại có vẻ dị thường nôn nóng.
“Mang đi.” Nói hai chữ, Lưu Vận Tranh quay đầu ngựa, Ly Nghiêu ở phía sau nói, “Ly Nghiêu muốn gặp Tích Tứ.”
“Có người muốn gặp ngươi.” Lưu Vận Tranh quay đầu lại bỏ lại câu liền đi, Ly Nghiêu bị vây lại, không thể không đuổi theo.
Ly Nghiêu tưởng là hoàng thượng và Khuyết vương muốn gặp hắn, nhưng sau khi hắn được thái tử mang vào Sùng Dương cung — tẩm cung của hoàng đế, Ly Nghiêu bắt đầu thấy khác thường. Hắn cũng không có lập tức nhìn được người muốn gặp hắn, mà là trước tiên bị người mang vào trong Vĩnh Hoài cung tương liên với Sùng Dương cung rửa mặt chải đầu dùng cơm, sau đó còn có thái y băng bó vết thương một lần nữa cho hắn, đổi thân y phục sạch sẽ mới vào Sùng Dương cung.
Sau khi hắn ở thiên điện nhìn thấy nam tử nửa nằm trên trường kỷ, Ly Nghiêu hai đầu gối quỳ xuống, hành lễ nói: “Ly Nghiêu khấu kiến hộ quốc công.”
“Mau đứng lên, nghe nói trên người ngươi có thương tích, ngồi xuống đi.” Bạch Tang Vận ôn hòa nói, cung nữ hầu lập tức đưa đến ghế mềm, phía sau lưng còn đặt đệm mềm, giống như là cố ý chuẩn bị cho Ly Nghiêu.
Ly Nghiêu đứng lên, đưa mắt nhìn Bạch Tang Vận một cái, ngồi xuống. Hắn nghĩ tới rất nhiều loại chuyện tình mình có thể gặp phải sau khi vào kinh, duy nhất không nghĩ tới chính là người này sẽ gặp hắn.
“Triệt nhi, ngươi đi xuống đi, nếu có việc, phụ thân sẽ gọi người kêu ngươi.” Vỗ vỗ tay dưỡng tử, Bạch Tang Vận bảo hắn đi xuống trước nghỉ ngơi, cũng nói với người đứng ở bình phong bên cạnh, “Vận Tranh, ngươi cũng đừng trông nữa, đều đi xuống đi.”
“Dạ, phụ thân.” Hai người đáp lại, Bạch Hãn Triệt tò mò nhìn Ly Nghiêu mấy cái, mới đi ra ngoài, kết quả mới ra liền bị Lưu Vận Tranh sinh khí lôi trở lại Vĩnh Hoài cung. Bạch Hãn Triệt trước khi bị hôn đến suýt nữa ngạt thở, cũng không biết chính mình lại làm sao nhạ Lưu Vận Tranh sinh khí.
Trong phòng bay dầu thơm nhàn nhạt, bên trong ấm áp, người kia sắc mặt ôn hòa khiến cho Ly Nghiêu buông lỏng xuống. Uống trà nóng, Ly Nghiêu chờ người đối diện mở miệng.
Quan sát Ly Nghiêu một phen, Bạch Tang Vận nói: “Đã sớm nghe nói về ngươi, nhưng ta cả ngày ở trong cung, hơn nữa thân mình bất tiện vì thế vẫn kéo đến bây giờ, lần này nếu không phải Tích Tứ, sợ còn phải kéo thêm một chút mới có thể gặp ngươi.”
Ly Nghiêu không mở miệng, hắn biết cách làm của mình lần này sẽ chọc tức người nọ phá hư, nhưng hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính được hắn và Lưu Tích Tứ lại sẽ đi đến một bước này. Ly Nghiêu kỳ thật cũng không có chủ ý, hắn duy nhất muốn chính là nhìn thấy Lưu Tích Tứ, sau khi nhìn thấy nên làm cái gì, hắn cũng thực mờ mịt.
“Ly Nghiêu, ngươi năm nay bao nhiêu?”
“Hai mươi có bốn…”
“… Vậy so với Tứ nhi lớn hơn chín tuổi nhỉ…”
Nhìn người trước mặt trong thần thái lộ ra mệt mỏi này, Bạch Tang Vận thở dài, một chữ tình, là đả thương tinh thần người ta nhất.
“Ly Nghiêu, chuyện Tứ nhi phá hủy vương phủ của nó, đến thanh lâu tìm hoan, ngươi hẳn là đã biết rồi đi.”
“Phải, ta biết… Lần này, là lỗi của ta…”
Lúc trả lời, cái chén trong tay Ly Nghiêu suýt nữa bị hắn bóp nát.
Bạch Tang Vận lắc đầu: “Chuyện này, các ngươi hai người đều có sai, cũng đều không sai, có một số việc không đơn giản là một câu đúng sai là có thể nói được rõ ràng… Ai… Tích Tứ nó từ nhỏ bị quá sủng, tính tình nuông chiều, muốn làm cái gì ai cũng ngăn không được, nhưng nó chẳng bao giờ làm cho ta làm cha đây phải bận tâm, ngoại trừ lần này… Người khác đều nói nó là một tiểu bá vương, nhưng ở trong mắt ta làm cha này, nó là hài tử rất hiểu chuyện.”
“Hồi còn nhỏ, Vận Tranh cùng Vận Vanh chọc nó, nó nhiều nhất là chạy đến chỗ này của ta khóc lóc kể lể một phen, để ta cho nó hết giận, sau đó sẽ để hoàng gia gia của nó dỗ nó một hồi, qua ngày lại không có chuyện gì, ta chưa từng thấy nó giận dỗi với huynh trưởng vượt quá một ngày. Mặc dù thích quấn lấy phụ vương nó muốn này muốn nọ, nhưng cũng sẽ không làm khó phụ vương nó. Trong cung không có nữ oa, nhưng Tứ nhi thân thiết so với nữ oa không hề kém, nó ưa nháo, nhưng cũng không mất đi đúng mực… Cho nên ta đối với Tứ nhi rất yên tâm, nhưng lần này ta mới phát giác, nó dù hiểu chuyện như thế nào vẫn là một hài tử choai choai chưa lớn, cũng sẽ có lúc không tìm được chính mình…”
“Ly Nghiêu muốn gặp Tích Tứ một lần.” Tim Ly Nghiêu đau đớn, có lẽ là chuyện nghe được mấy ngày nay quá nhiều, có lẽ là lời nói ấm áp của Bạch Tang Vận khiến cho hắn có chút cảm động, hắn phi thường phi thường muốn gặp được người kia.
Nhưng Bạch Tang Vận lại vẫn là lắc đầu, nói: “Ly Nghiêu, Tích Tứ mặc dù đã qua mười lăm, nhưng ở mặt tình cảm nó vẫn còn quá nhỏ… Theo ý của ta, ngươi vẫn là không nên lại gặp nó… Nếu không, sau này ngươi và nó vẫn lại thống khổ. Ta tuy là lần đầu gặp ngươi, nhưng từ chỗ Tích Tứ nghe không ít chuyện của ngươi, hiểu chuyện lần này Tích Tứ làm vô luận ngươi có rộng lượng đến đâu, trong lòng cũng sẽ có vướng mắc, mà bên phía Tích Tứ cũng sợ khó buông, cho dù các ngươi lại yêu nhau, nhưng vướng mắc này cũng sẽ khiến cho tình cảm giữa các ngươi tiêu tan gần như không còn, cho nên… ngươi và Tích Tứ dừng ở đây đi.”
Lời của Bạch Tang Vận khiến cho hai tròng mắt Ly Nghiêu lạnh xuống, hắn hỏi: “Quốc công nếu là không bằng lòng Tích Tứ cùng một chỗ với ta, không cần tìm những cớ này.”
Lời này thực vô lễ, nhưng Bạch Tang Vận lại là cười nhẹ, “Chuyện mấy người bọn nó, chỉ cần không quá sai lầm, ta cũng sẽ không hỏi đến, nhưng tính tình của ngươi với tính tình Tích Tứ cũng không thích hợp cùng một chỗ. Ly Nghiêu, ngươi có thể chịu được Tích Tứ chạm qua nữ nhân khác sao?”
“Không thể,” Ly Nghiêu trả lời thực rõ ràng, nhưng hắn nói tiếp, “Ta biết, nếu trước khi ta đi nói với hắn rõ ràng, Tích Tứ sẽ chờ ta, sẽ không xằng bậy, là ta quá tin tưởng bản thân mình… Lúc ta vừa mới biết được, hận không thể giết nữ nhân kia, nhưng đã là nhân của ta, quả này ta phải tự mình chịu… Ta đem Tích Tứ trở thành nữ nhân của ta, vì thế mới có thể không giải thích chỉ bảo hắn chờ ta… Tích Tứ tức giận nhất có lẽ cũng là vì việc này đi… Tích Tứ hắn không chỉ là nam tử, lại là vương gia… Ta đã tức, đã giận… Nhưng nếu ta là Tích Tứ, có thể chờ đợi được hay không… Có lẽ so với hắn làm càng quá hơn… Quốc công… Trước khi có Tích Tứ ta từng có rất nhiều nữ nhân… Lần này, coi như huề nhau đi, sau này ta sẽ không tái phạm lỗi này.”
Trước khi tiến vào nơi này, Ly Nghiêu còn vì chuyện của Lưu Tích Tứ cùng nữ nhân kia mà đau lòng phẫn nộ, nhưng lúc này, ở một chỗ như vậy, ở trước mặt một người như vậy, Ly Nghiêu lại bình tĩnh hơn nhiều, cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Bạch Tang Vận tán thưởng cười cười, lại như trước lắc đầu nói: “Ly Nghiêu, hai người cùng một chỗ, không phải chỉ yêu nhau là đủ… Người sống cả đời, sẽ gặp phải rất nhiều, có thể nói là đủ loại tư vị… Tứ nhi mặc dù hiểu chuyện, nhưng nó dù sao có chút nuông chiều… Mà tính tình của ngươi có phần tương tự với phụ vương hắn… Lại nói tiếp, kỳ thực tính tình Hãn Triệt dưỡng tử của ta còn thích hợp với ngươi hơn, nếu là Tứ nhi… phỏng chừng muốn tìm một người có thể cùng hắn nháo.”
“Ly Nghiêu không cho là vậy,” Đối mặt nam nhân có quyền thế nhất thiên hạ hiện nay, Ly Nghiêu lại không chút do dự cắt đứt lời của đối phương, “Đúng, chính như quốc công nói vậy, hai người cùng một chỗ, không phải yêu nhau là đơn giản như vậy… Nhưng ta sẽ không buông tay, dù cho tính tình ta cùng với Tích Tứ không hợp, ta cũng sẽ không buông tay… Nước có thể làm mòn đá… Thời gian trôi qua, tính tình hai chúng ta nhất định có thể hòa hợp cùng một chỗ.”
“Vậy phải bao lâu? Một năm? Năm năm hay là mười năm… Trong khoảng thời gian này e rằng còn phát sinh những chuyện như thế, có lẽ so với lần này còn nghiêm trọng hơn, ngươi có thể nhẫn mấy lần? Lại như thế nào cam đoan Tứ nhi sẽ không hối hận?” Trên khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Tang Vận cũng là hoàn toàn cự tuyệt, “Tứ nhi quá nhỏ… Nó căn bản không hiểu nên xử lý loại tình cảm này như thế nào, giống như nó lần này, nó sẽ đem sự tình làm đến tình cảnh không còn cách nào sửa chữa, sau đó không biết nên giải quyết như thế nào, sẽ đem nó, đem ngươi, bức vào đường cùng, một con đường không cách nào quay đầu lại… Ta không muốn thấy các ngươi sau này thống khổ… Đây cũng là vì tốt cho ngươi.”
“Tạ ơn ý tốt của quốc công… Nhưng Ly Nghiêu không thể đáp ứng.” Ly Nghiêu quỳ xuống, tựa như ngày đó hắn quỳ gối trước mặt hai người kia, dập đầu nói, “Ly Nghiêu đã giao tính mạng của mình trên tay Tích Tứ, Ly Nghiêu lại càng không thể buông tay.”
“Ngươi này việc gì mà phải?” Bạch Tang Vận nhíu mày, để cho Ly Nghiêu đứng lên, “Thà sau này thống khổ, cũng không nguyện buông tay?”
Ly Nghiêu tự giễu cười, “Mạng Ly Nghiêu vốn cũng không ở trong tay của mình… Tích Tứ mặc dù tùy hứng nuông chiều, nhưng là người thứ nhất thấy ta giết người cũng không sợ, hắn thậm chí dám đá ta đánh ta. Ở trong mắt hắn ta cùng với người bên cạnh hắn không có gì khác biệt. Quốc công… Có lẽ người không thể hiểu… Nhưng đây cũng là cuộc sống ta trước đây nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua… Cùng một chỗ với hắn, ta thường quên những ngày trước đây, cảm thấy được mình là một người bình thường, hắn mỗi ngày la hét muốn giết ta… Nhưng hắn ngay cả dùng sức cắn ta một miếng cũng không dám… Sợ ta chảy máu… Ở người khác xem ra hắn là tiểu bá vương, trong mắt của ta, hắn so với bất luận kẻ nào đều có tâm hơn… Ta có thể khẳng định trong lòng Tích Tứ có ta, dù cho hắn thực sự cùng với nữ nhân khác làm loại chuyện đó, trong lòng hắn cũng sẽ không dễ chịu hơn ta, Tích Tứ hắn… rất dễ hiểu.”
“Nếu đã hiểu nó, lại vì sao phải gạt nó?” Mi Bạch Tang Vận cau lại, ở Ly Nghiêu xem ra, hắn là sinh khí.
“Lần này… Ly Nghiêu không biết có thể sống trở về hay không…” Tiếng khóc khe khẽ truyền đến, Ly Nghiêu nhìn về phía sau, đã thấy Lưu Tích Tứ đứng ở nơi đó sớm khóc rống lên.
“Tích Tứ…” Ly Nghiêu đứng lên, vì người trước mắt này trên mặt không có một tia huyết sắc mà kinh hãi.
“Ly Nghiêu… Ngươi… Ngươi tên hỗn đản này!” Lưu Tích Tứ tiến lên giơ tay muốn đánh Ly Nghiêu, lại lập tức đổi thành chân đá, “Hỗn đản! Hỗn đản! Ngươi không phải rất lợi hại sao! Sao lại bị thương?! Hỗn đản! Hỗn đản!” Lưu Tích Tứ vừa khóc vừa kéo vạt áo Ly Nghiêu ra kiểm tra thương thế của hắn, vải đã bị thấm đỏ, làm cho Lưu Tích Tứ lại nẩy một hơi lãnh khí.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Máu còn chưa ngừng sao? Người tới! Đi tìm Ngũ đại nhân!” Lưu Tích Tứ vội vàng gọi người, Ly Nghiêu vội vàng trấn an hắn, “Tích Tứ, ta không sao… Ta không chết được, ngươi đừng khóc…”
Hai người đang loạn thành một mớ nghe được một tiếng kêu yếu ớt mang theo thống khổ: “Tứ nhi… Mau… Phụ thân… Phụ thân sợ là sắp sinh…”
“Cha!” Lưu Tích Tứ vừa thấy phụ thân sắc mặt trắng bệch mà ôm bụng, lúc này ngốc ra.
“Tích Tứ, mau đi kêu thái y!” Ly Nghiêu tiến đỡ Bạch Tang Vận dậy, truyền vào chân khí cho Bạch Tang Vận, hô to với Lưu Tích Tứ một tiếng. Lưu Tích Tứ lúc này mới lấy lại tinh thần, lao ra kêu lên, “Người mau tới, quốc công sắp sinh! Phụ hoàng, phụ vương… Oa oa… Phụ thân sắp sinh…” Tiếng khóc sợ hãi của Lưu Tích Tứ càng vượt càng xa.
Bạch Tang Vận ôm bụng, cười khổ một tiếng: “Hài tử này tới… còn thật là… đúng lúc…”