Hồng Phúc Dao

Chương 27

Từng cây ngân châm đâm vào trên tay Bạch Tang Vận, khiến hắn từ trong đau đớn tỉnh lại, Lam Khuyết Dương cho hắn uống thuốc thúc sinh, Lưu Hoài Diệp từ trên cổ tay Bạch Tang Vận bóp nát một viên hạt châu óng ánh trong suốt cỡ một móng tay để người pha vào nước lại cho Bạch Tang Vận uống xuống, đây là mười đan quả sau khi Bạch Tang Vận mang thai Lưu Hoài Diệp không tiếc số tiền lớn xin tới cho hắn, chính là chờ khi Bạch Tang Vận gặp nguy hiểm cứu hắn một mạng. Đan quả này trăm năm mới có thể sinh ra một viên, nếu như mang ở trên người như vật phẩm trang sức là có thể bảo hộ tim phổi, dưỡng thân, mà khi khẩn cấp làm vỡ pha vào nước uống một viên thì có thể cứu người một mạng. Sau khi Bạch Tang Vận hư thai, Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương liền sai người đi tìm mười viên đan quả mà có lẽ thiên hạ chỉ vẻn vẹn có ngần ấy này.

Trong phòng, Bạch Tang Vận tỉnh táo lại dùng sức muốn sinh hạ đứa nhỏ ra, ngoài phòng, Bạch Hãn Triệt cũng vừa tỉnh lại đối với bộ dáng người chung quanh vừa mừng vừa sợ bị làm cho hồ đồ.

“Phụ thân sinh rồi?” Bạch Hãn Triệt hỏi.

“Hãn Triệt…” Lưu Vận Tranh khó nén kích động hôn lên môi Bạch Hãn Triệt, “Ngươi cũng thật hồ đồ… Ngay cả chính mình có thai cũng không biết? Mệt ngươi còn học y thuật nhiều năm như thế.” Hãn Triệt có thai, mang thai hơn một tháng, tính tính ngày đúng là mấy ngày y cùng Vận Vanh đi xem hắn kia, Lưu Vận Tranh lúc này rốt cuộc có thể nhận thức tâm tình của phụ hoàng và phụ vương trong phòng.

“Hoàng tằng tôn… Ta sắp có hoàng tằng tôn…” Lưu Tuyên là lệ già ngang dọc, không nghĩ tới hắn vào lúc sắp xuống mồ còn có thể ôm tằng tôn. Lưu Tuyên là vừa ngọt vừa vội, đứa trong phòng còn chưa có sinh hạ, đứa này lại mang thai, ngọt ngào của hạnh phúc a.

“Hãn Triệt… Ngươi… Ngươi…” Lưu Tích Tứ mở to mồm, nói không ra lời, hắn cảm thấy trước mắt của mình đang hoảng.

“Hãn Triệt, chờ phụ thân sinh rồi, ngươi phải giải thích rõ ràng cho ta.” Lam Vận Vanh ôm Bạch Hãn Triệt lên đùi, trong mắt là vui mừng khó nén, nhưng trên mặt vẫn là vì phụ thân trong phòng mà lo lắng, loại cảm giác nóng lòng và vui sướng cùng tồn tại này, Lam Vận Vanh không muốn lại trải qua một lần nữa.

“Oa…” Theo một tiếng kêu tựa như dùng hết toàn lực của Bạch Tang Vận trong phòng, tiếng khóc của trẻ con cũng vang lên theo.

“Chúc mừng đại ca, là một nam hài, xem ra sinh tử dược này chỉ có thể sinh tử rồi.” Ngũ Mặc cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

“Sinh rồi…” Lưu Tích Tứ nói một câu, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức, trong Sùng Dương cung lần thứ hai lại rối loạn.

………

“Ly Nghiêu… Ly Nghiêu… Hỗn đản…” Lưu Tích Tứ trong hôn mê vừa gọi vừa khóc, hắn đã sốt hai ngày rồi mà không thấy có chuyển biến tốt. Trong phòng không ngừng có người ra vào, Ly Nghiêu làm như không thấy canh giữ bên cạnh Lưu Tích Tứ. Vừa tức vừa vội vừa mừng vừa sợ, Lưu Tích Tứ tâm tình vô cùng phập phồng rốt cuộc chịu đựng không được.

Ly Nghiêu lau nước mắt chưa dứt ở khóe mắt Lưu Tích Tứ, trong lòng hối hận. Tay bị Lưu Tích Tứ nắm chặt, còn có tiếng kêu to không ngừng của Lưu Tích Tứ cho y biết mình ở trong lòng người này có bao nhiêu quan trọng, có lẽ chính là bởi vì như thế, không từ mà biệt của y mới có thể khiến cho phản ứng của hắn kịch liệt như thế. Cho Lưu Tích Tứ nuốt thuốc chính mình đặc chế, nhưng vẫn không thấy hắn có chiều hướng tốt, hàn ý trên người Ly Nghiêu khiến cho Lưu Tuyên xem hắn không thuận mắt cũng không dám nhìn sắc mặt hắn.

“Ly Nghiêu… Không được chết… Không được…”

“Tích Tứ, ta sẽ không chết…” Ly Nghiêu hôn môi Lưu Tích Tứ vì sốt cao mà khô nứt, mãi sau khi đôi môi kia có chút ẩm ướt Ly Nghiêu mới tách khỏi, “Tích Tứ… Mạng của ta ở ngươi trên tay đấy… Ngươi không đồng ý, ta há có thể chết…”

Hai người bọn họ, luẩn quẩn trong vòng tròn chung quy là không thể rời bỏ lẫn nhau, sớm biết như thế, lúc trước khi đi hắn sẽ không gạt Lưu Tích Tứ. Ly Nghiêu lại tự trách, đều là hắn làm cho sự tình đến tình trạng này ngày hôm nay.

“Ly Nghiêu…” Lưu Tích Tứ mơ mơ màng màng mở mắt, sau khi nhìn thấy người nằm bên cạnh, nước mắt rơi càng dữ dội.

“Tích Tứ… Đừng khóc, ta sẽ không chết…” Nhiệt khí trên người Lưu Tích Tứ truyền đến, khiến cho Ly Nghiêu lại càng đau lòng.

“Ly Nghiêu… Nếu trên người ngươi lại có vết thương… Ta liền hưu ngươi, không bao giờ gặp ngươi nữa…” Lưu Tích Tứ sờ lên chỗ Ly Nghiêu bị thương, khóc nói.

“Ừ, nếu ta lại có vết thương, ngươi liền hưu ta.” Ly Nghiêu nghĩ muốn ôm Lưu Tích Tứ vào trong lòng, Lưu Tích Tứ lại không làm, “Sẽ làm đau ngươi, vạn nhất miệng vết thương lại nứt ra làm sao bây giờ.”

“Sẽ không…” Ly Nghiêu tới gần Lưu Tích Tứ, khiến cho hắn gối lên chỗ bả vai của mình, “Tích Tứ… Ngươi còn sốt, ta ngủ cùng ngươi một lát, đừng nói chuyện.”

Lưu Tích Tứ nhắm mắt lại, tay kéo Ly Nghiêu, ở chỗ không đụng tới vết thương của Ly Nghiêu để chính mình dán chặt vào Ly Nghiêu.

“Xin lỗi…” Ngay khi Ly Nghiêu tưởng rằng Lưu Tích Tứ đã ngủ rồi, Lưu Tích Tứ ghé vào lỗ tai y cúi đầu nói. Ly Nghiêu không nói gì, chỉ là nắm chặt tay Lưu Tích Tứ, đưa tay hắn tới khóe miệng hôn xuống, Lưu Tích Tứ lúc này mới ngủ, sau khi hắn ngủ, Ly Nghiêu nhẹ giọng nói, “Là ta mới đúng.”

………

“Phụ thân, người xem thái tử ca ca, ôm Thiên Tứ cũng không buông tay, người bảo hắn cho ta ôm một cái.” Lưu Tích Tứ nằm trên giường ba ngày sốt vừa mới lui liền vội vã chạy tới Sùng Dương cung. Lần đầu tiên nhìn thấy đệ đệ mới ra đời của mình, Lưu Tích Tứ liền giống như những người khác, không nỡ buông tay.

“Ngươi bệnh vừa khỏi, đừng lây lên Thiên Tứ.” Lưu Vận Tranh cẩn thận từng li từng tí ôm Lưu Thiên Tứ, đứa nhỏ vừa sinh ra toàn thân đều yếu ớt, hắn sợ không cẩn thận một cái làm bị thương tiểu nhục cầu trong lòng này.

“Thái tử ca ca, ngươi tức khắc sẽ làm cha, muốn ôm thì ôm nhi tử của ngươi đi, Thiên Tứ ngươi cho ta ôm một cái.” Lưu Tích Tứ giận giậm chân, tiểu cầu cầu mũm mĩm không thể ôm, khiến cho hắn chán muốn chết.

“Nhi tử muốn ôm, Thiên Tứ cũng muốn ôm.” Lưu Vận Tranh mới mặc kệ Lưu Tích Tứ, ôm không muốn rời tay.

“Được rồi, ai cũng đừng tranh, đưa Thiên Tứ đặt vào bên cạnh phụ thân, các con ôm nó quá như thế không tốt, trưởng thành rồi nó cũng chỉ thích ở trên thân người.” Bạch Tang Vận nằm nghiêng, vỗ vỗ cạnh giường, Lưu Vận Tranh không chút nào cam nguyện đặt đứa nhỏ qua.

“Hãn Triệt, chờ sau khi đứa nhỏ ra đời, con phải coi chừng chút, xem bộ dáng Vận Tranh cùng Vận Vanh, sau này sợ sẽ sủng đứa nhỏ đến vô biên, con phải làm một nghiêm phụ.” Bạch Tang Vận nói với Bạch Hãn Triệt đang chuẩn bị thuốc cho hắn bên giường, hai trưởng tử thích đứa nhỏ như thế thật ra ngoài dự liệu của hắn. Nhưng khiến cho Bạch Tang Vận ngoài ý muốn nhất chính là Bạch Hãn Triệt lại có thai, hơn nữa còn là chính nó tự nguyện, trong lòng Bạch Tang Vận sinh ra rất nhiều thương yêu, đứa nhỏ này, mặc dù không phải chính mình thân sinh, nhưng lại giống hắn nhất.

“Phụ thân, Triệt nhi đã nhớ.” Bạch Hãn Triệt cũng rất muốn ôm Thiên Tứ, không biết làm sao hắn căn bản không có cơ hội.

“Phụ thân, người bảo thái tử ca ca trở về Đông cung của hắn đi, còn nữa, bảo nhị ca quay về phủ đệ của hắn đi, đừng ở trong cung giành Thiên Tứ với con.” Lưu Tích Tứ vuốt tay nhỏ bé của Thiên Tứ, giống như một củ khoai sọ nhỏ, mềm mềm mập mập, thật muốn cắn một miếng.

“Ngươi tại sao không trở về phủ?” Lưu Vận Tranh là nửa bước cũng không cho.

“Phủ đệ của ta đang tu sửa, ít nhất phải một tháng sau mới có thể dọn vào.” Ly Nghiêu đã trở lại, Lưu Tích Tứ cũng không cần phủ mới, chỉ bảo người một lần nữa sửa sang lại gian phòng đã bị đập hư của mình.

“Tiểu Tứ nhi đã tỉnh?” Lưu Hoài Diệp vừa vào phòng liền vội vàng nhìn nhi tử, Lam Khuyết Dương lại tiến lên chuẩn bị ôm lấy nhi tử vừa mới tỉnh.

“Tiểu Tứ nhi… Tiểu Tứ nhi của hoàng gia gia…” Lam Khuyết Dương tay vừa mới thả ra liền dừng lại, sau đó lấy tốc độ cực nhanh muốn ôm lấy nhi tử, kết quả bị một đôi tay gầy khô đoạt trước.

“Chao ôi này… Tiểu Tứ nhi của hoàng gia gia à… cuối cùng cũng tỉnh, có phải đói bụng hay không?” Lưu Tuyên ôm tôn tử ngồi xuống, ngón tay đã rửa sạch cọ cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Tứ, vừa mới đụng tới liền bị ngậm vào, khiến cho hắn là mở cờ trong bụng, “Tiểu Tứ nhi à… Hoàng gia gia hôm nay chính là nhớ con muốn chết… Tiểu Tứ nhi…” Vô số đạo ánh mắt ghen tị nhìn về phía ngón tay được Lưu Thiên Tứ ngậm kia.

“Ưm ưm…” Lưu Thiên Tứ lầm bầm mấy tiếng, hình như là đói bụng, phun đầu ngón tay ra. Lam Khuyết Dương đã sớm chờ cẩn thận ôm đứa nhỏ qua, “Phụ hoàng, tiểu Tứ nhi nên uống sữa rồi.” Lam Khuyết Dương không ôm đứa nhỏ cho nhũ mẫu, mà là dùng một cái thìa trúc nho nhỏ từ trong chén nhỏ đầy ắp sữa múc ra cho bé. Miệng Lưu Thiên Tứ quá nhỏ, không ngậm được đầu v*, vì thế chỉ có thể cho ăn như thế, nhưng đây chính là chuyện mấy người lớn mỗi ngày đều phải tranh nhau làm.

“Phụ thân… Con cũng muốn ôm Thiên Tứ, con còn chưa có ôm nó đâu.” Lưu Tích Tứ nóng nảy, vòng tới vòng lui quanh Lưu Thiên Tứ.

“Ngươi không phải vừa mới bế sao?” Lưu Vận Tranh bất mãn trừng hắn một cái.

“Bế chưa được một nén hương đã bị ngươi đoạt đi rồi, làm sao tính là ôm.” Lưu Tích Tứ cũng bất mãn trừng qua.

“Đều đừng tranh nữa, hôm nay các con ai cũng đừng nghĩ ôm, trẫm còn chưa có ôm đâu.” Một câu của Lưu Hoài Diệp khiến cho những người khác nản lòng, Lưu Tuyên nói tiếp, “Ta đây hoàng gia gia cũng còn chưa có ôm đâu.”

“Đứa nhỏ còn chưa đầy tháng, luôn ôm như thế đối với thân xương nó không tốt, chờ qua đầy tháng khung xương của nó chắc lên rồi, lại ôm đi.” Vì sau này của Thiên Tứ, Ngũ Mặc lên tiếng, Lam Khuyết Dương sau khi cho Thiên Tứ ăn no luyến tiếc đặt bé trên giường nhỏ. Lưu Thiên Tứ nhấp nhấp cái miệng nhỏ nhắn, mắt to hắc bạch phân minh xoay xoay, chu cái miệng nhỏ, đánh cái ngáp, lại nhấp nhấp miệng, lúc này mới ngủ. Không biết, biểu tình liên tiếp này của bé khiến cho mọi người trong phòng tim đều hóa, chỉ có Bạch Tang Vận bất đắc dĩ thở dài, xem ra, sau này lại thêm một tiểu bá vương rồi.

“Ô ô… Phụ thân làm sao có thể sinh ra Thiên Tứ đứa bé đáng yêu như thế… Con muốn ôm về phủ.” Lưu Tích Tứ cũng nhấp nhấp miệng, nghĩ nghĩ mấy củ khoai sọ nhỏ, mềm mềm, mũm mĩm… Ô… Thiên Tứ là con hắn thật tốt.

“Ngươi nếu thích thì tự mình sinh một đứa đi.” Tầm mắt Lam Vận Vanh chặt chẽ khóa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Tứ. Hắn không biết con của người khác vừa sinh ra có phải đáng yêu như vậy hay không, nhưng hoàng đệ này của hắn, lại khiến cho hắn ngay cả ngủ cũng không muốn ngủ.

“Hừ!” Lưu Tích Tứ bĩu môi, nói, “Nhi tử cũng muốn ôm, Thiên Tứ cũng muốn ôm.” Hắn đem lời nói của Lưu Vận Tranh nguyên xi trả về. Lưu Tích Tứ không thấy được chính là, lúc Ly Nghiêu vừa nghe lời của hắn, trong mắt thần sắc phức tạp nan giải.
Bình Luận (0)
Comment