Trong Nghênh Hoan lâu ca múa mừng cảnh thái bình, mà trong sương phòng của Xuân Lôi lại là lạnh như hầm ngầm. Xuân Lôi đứng ngồi không yên nhìn nam tử đang điểm thẻ bài của nàng. Theo lý, nàng đã được Hiển thân vương bao một tháng, vốn không cần tiếp khách, nhưng nam tử này lại cầm lệnh bài của vương gia, làm cho nàng không tiếp cũng không được.
Ly Nghiêu quan sát Xuân Lôi mặt mộc, khuôn mặt không bôi son phấn cũng là cực kỳ xinh đẹp, khó trách lại trở thành đầu bài, bất quá Ly Nghiêu nhưng không có vẻ mặt kinh diễm gì, ánh mắt hắn tựa như con rắn xẹt qua người Xuân Lôi, làm cho Xuân Lôi một thân nổi da gà.
Xem đủ, Ly Nghiêu từ trên người lấy ra một tờ giấy bày ra trước mặt Xuân Lôi. Xuân Lôi vừa thấy, trên mặt vừa mừng vừa sợ, đúng là khế bán thân của nàng. Vừa mới đưa tay qua, liền bị Ly Nghiêu cầm về. Xuân Lôi lo sợ bất an nhìn Ly Nghiêu, trong lòng một chút ngọn nguồn cũng không có. Nàng biết nam nhân này, trong kinh thành đi theo Hiển thân vương ra vào Nghênh Hoan lâu, có người nói là tiểu gia của Hiển thân vương, nàng đoán không ra Ly Nghiêu rốt cuộc muốn làm cái gì với mình.
“Tích Tứ muốn ngươi mấy đêm?” Ly Nghiêu mở miệng.
Xuân Lôi giật mình mới kịp phản ứng, Tích Tứ mà Ly Nghiêu nói là ai. Xuân Lôi có chút sợ hãi nhìn Ly Nghiêu nói: “Chỉ có một đêm…”
“Xử nữ?” Câu hỏi của Ly Nghiêu khiến cho Xuân Lôi cho dù là đầu bài của kỹ viện, cũng không khỏi phi thường thẹn thùng. Nhẹ nhàng gật đầu một cái, xem như trả lời.
Giương giương khế bán thân trong tay, Ly Nghiêu nói: “Khế bán thân của ngươi ta lấy từ chỗ Vanh thân vương tới, ta sẽ cho ngươi chút bạc, ngày mai ngươi phải rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không được trở về, nếu có thể làm được ta sẽ trả lại khế bán thân của ngươi cho ngươi, nếu ngươi làm không được… từ nay về sau ngươi là người của ta, ta bảo ngươi làm cái gì… ngươi phải làm cái đó… Nếu ngươi nuốt lời, ta sẽ cho ngươi biết như thế nào là muốn chết cũng không được.”
Lời nói của Ly Nghiêu khiến cho Xuân Lôi đầu tiên là cực kỳ vui sướng, mà câu nói kế tiếp của hắn lại làm cho Xuân Lôi sợ đến phát run, trực giác nói cho nàng nguyên nhân thực sự người này làm như vậy là một đêm nàng cùng Lưu Tích Tứ kia.
“Đây là… ý của vương gia sao?” Cắn môi, Xuân Lôi cúi đầu hỏi, trong lòng có chút chua chát.
“Là ý của ta.” Ly Nghiêu có chút chán ghét nhìn nước mắt ướt át trong mắt Xuân Lôi, “Vương gia sau này sẽ không đến lâu nữa, ngươi cũng chặt đứt ý niệm sau này sẽ tiến vào vương phủ đi.”
Xuân Lôi ngẩng đầu, có chút tức giận nói: “Xuân Lôi không dám có ý niệm vào vương phủ, chỉ là… Xuân Lôi có nên đi hay không, cũng nên từ vương gia nói. Dù cho ngươi là tiểu gia của vương gia, ngươi cũng không thể xử sự thay vương gia.”
Mắt Ly Nghiêu càng lạnh hơn, Xuân Lôi lấy hết dũng khí nhìn hắn, nàng không muốn không hiểu cái gì mà bị đuổi khỏi kinh thành như thế. Tuy rằng khôi phục thân tự do vẫn là nguyện vọng của nàng, nhưng… nàng một nữ tử yếu đuối, rời khỏi kinh thành rồi có thể đi nơi nào.
“Nếu không phải Tích Tứ ngăn cản, ta càng vui vẻ đưa ngươi vào quân kỹ doanh.”
Những lời này, làm cho Xuân Lôi hoa dung thất sắc (1).
“Ngươi rốt cuộc là người nào của vương gia…” Người này một miệng tục danh của vương gia, Xuân Lôi nhịn không được hỏi, tiểu gia bình thường làm sao có thể kiêu ngạo như vậy.
“Ngươi thông minh như thế, sao đoán không được?” Ly Nghiêu bỏ mấy tấm ngân phiếu lên trên bàn, nói, “Nếu không phải lúc trước ta và Tích Tứ có hiểu lầm, ngươi cho là, hắn sẽ đụng vào ngươi sao?”
Xuân Lôi kinh ngạc nhìn Ly Nghiêu, nghe ra ý tứ trong lời nói của Ly Nghiêu.
“Ngươi… có phải gọi là Ly Nghiêu?” Xuân Lôi đánh bạo hỏi. Khóe miệng Ly Nghiêu nhếch lên nụ cười, nụ cười kia nhìn Xuân Lôi suýt chút nữa kêu lên.
“Vương gia… Vương gia trong mộng từng gọi tên ngươi…” Rất sợ mình bị Ly Nghiêu giết, Xuân Lôi vội vàng nói, “Ngày hôm sau… có người tới chỗ ta tìm vương gia, nói về ngươi. Cho nên… nô gia lớn mật đoán, vương gia cái gì cũng chưa từng nói với nô gia.”
Lời nói của Xuân Lôi khiến nụ cười khóe miệng Ly Nghiêu thu vào, đặt khế bán thân của Xuân Lôi lên trên bàn. “Hại hắn sinh khí, là lỗi của ta, vì thế, ta không thể giết ngươi. Nhưng ngươi ở kinh thành ngày nào, ta sẽ có một ngày nhịn không được giết người đã từng chạm vào hắn. Ngươi nếu không muốn chết, cầm khế bán thân và bạc của ngươi đi đi.”
Lần này, Xuân Lôi thu bạc cùng khế bán thân. Ly Nghiêu thấy nàng nhận, đứng dậy bước đi, khi hắn đi qua Xuân Lôi, nghe được một câu của Xuân Lôi. Ly Nghiêu cúi đầu, thần sắc khó lường nhìn Xuân Lôi trong chốc lát, mới mở cửa đi ra ngoài. Hắn vừa đi, Xuân Lôi hai chân như nhũn ra ngồi dưới đất, nàng biết, mình nói ra sự kiện kia, sau này cho dù hồi kinh, cũng sẽ không bị Ly Nghiêu giết.
………
Trở về vương phủ, Ly Nghiêu không thấy Lưu Tích Tứ trên giường. Ra khỏi phòng, Ly Nghiêu hỏi thủ hạ của mình, “Vương gia đâu?”
“Chủ tử, vương gia phái người đón Hạnh Nhi và thiếu gia về, đang bố trí phòng cho bọn họ.”
Trong mắt Ly Nghiêu thoáng qua khó hiểu, sau khi hỏi ở đâu, hắn đi tới. Vừa vào viện, liền nghe thấy thanh âm của Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu vào phòng, ôm người đang xoa thắt lưng.
“Thức dậy làm gì?” Tình trạng hôm nay khiến cho Lưu Tích Tứ bị nhức đầu, Ly Nghiêu ôm lấy hắn, nhìn giường vừa mới xếp xong trong phòng, cũng không quản hai mắt trợn to của Hạnh Nhi và Ly Thương, đi ra ngoài.
“Sao lại đón bọn họ vào phủ?” Ly Nghiêu phi thường khó hiểu, y tưởng rằng Lưu Tích Tứ không muốn nhìn thấy Hạnh Nhi, dù sao hắn rất để ý, y cũng đã tìm một chỗ cho Hạnh Nhi bọn họ.
“Người nhà của ngươi đương nhiên cũng chính là người nhà của ta. An trí bọn họ ở bên ngoài, ngươi thường thường đi xem, ta lại càng không yên tâm, còn không bằng đặt ở dưới mí mắt, ngươi muốn làm gì ta cũng có thể biết.”
Ly Nghiêu vừa nghe, quả nhiên Lưu Tích Tứ vẫn là để ý. Bất quá câu nói đầu tiên của Lưu Tích Tứ khiến cho hắn cực kỳ thoải mái.
“Ta có thể làm chuyện gì? Ứng phó một mình ngươi ta cũng đối phó chưa đủ, sao còn có tâm tư làm cái khác? Hạnh Nhi bất quá là muội muội, ta nhìn nàng lớn lên, nếu thật có cái gì cũng sẽ không chờ tới bây giờ.”
Lưu Tích Tứ liếc mắt một cái, “Còn nói sao, vừa rồi tỉnh lại người ngươi lại đi đâu vậy? Ta hận nhất lúc tỉnh lại trên giường chỉ có một mình ta, có chuyện gì không thể chờ ta tỉnh hẵng đi làm?”
Ly Nghiêu trầm mặc một hồi, nói: “Ta đi Nghênh Hoan lâu, cho nữ nhân kia khế bán thân cùng bạc, bảo nàng rời khỏi kinh thành.”
“Lòng dạ của ngươi so với đầu kim còn nhỏ hơn.” Lưu Tích Tứ tuy là oán giận, nhưng cũng không có trách cứ gì, “Ta mặc dù không có tình ý gì với nàng, bất quá để nàng rời khỏi kinh thành cũng tốt, tránh cho ngươi ngày nào đó nhìn nàng không vừa mắt, giết nàng.”
“Ngươi thực lo lắng cho nàng?” Ly Nghiêu lại ghen tị.
“Ta là lo lắng cho ngươi, đến lúc đó bị thái tử ca ca bắt vào đại lao, ta cũng mặc kệ.” Tức giận đá Ly Nghiêu một cước, Lưu Tích Tứ xuống đất, nói với người ở dưới, “Xuân Lôi kia nói như thế nào cũng là một người đáng thương, nếu không phải là ta, nàng cũng không cần rời kinh. Ngươi tìm người an trí an trí cho nàng, nếu để cho cha ta biết, ta còn có cái để nói.”
“Nghe lời ngươi là được.” Thấy Lưu Tích Tứ không có sinh khí, Ly Nghiêu cuối cùng mới không để ý sự kiện kia nữa.
“Ly đại ca…” Hạnh Nhi kéo Ly Thương, nét mặt khó xử đi tới, “Nếu không, ta vẫn là đi ra ngoài ở đi.” Đối với Lưu Tích Tứ, Hạnh Nhi vẫn là nghĩ lại còn rùng mình.
“Thế nào, nơi này của bổn vương người không ở được?” Thấy Lưu Tích Tứ sinh khí, Hạnh Nhi vội vàng lắc đầu nói, “Không phải… Mấy ngày nữa ông của ta sẽ tới… Ở bên ngoài, Hạnh Nhi cũng dễ chăm sóc ông ấy.” Hạnh Nhi không biết Ly Nghiêu ở chỗ này là cái gì, bộ dáng Ly Nghiêu ở trước mặt Lưu Tích Tứ nàng chưa từng thấy qua, nàng cho là Ly Nghiêu vì bọn họ mới cam nguyện chịu ủy khuất.
“Hạnh Nhi, an tâm ở đi. Tích Tứ tính tình mặc dù không tốt, nhưng các ngươi đã người nhà của ta, cũng là người nhà của hắn. Ông tới, để ông ở nơi này là được, Tích Tứ sẽ không để ý.” Ôm Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu không chỉ là vì trấn an Hạnh Nhi, càng vì trấn an bá vương trong lòng này.
Hạnh Nhi nhìn nhìn hai người, trong mắt là sáng tỏ, sau đó nàng lại có chút lo lắng nhìn về phía Ly Nghiêu, Ly Nghiêu lộ ra một ánh mắt yên tâm với nàng, Hạnh Nhi không nói gì nữa, chỉ kéo chặt Ly Thương.
“Đừng ở trước mặt ta liếc mắt đưa tình, có cái gì nói thẳng.” Lưu Tích Tứ mất hứng, Hạnh Nhi vừa thấy lại vội vàng lắc đầu nói, “Vương gia ngài đừng hiểu lầm… Ta và Ly đại ca chỉ là huynh muội.” Sau đó lại kéo Ly Thương tiến lên phía trước nói, “Thương nhi chỉ là nghĩa tử của Ly đại ca.”
Rõ ràng cảm nhận được ghen tị trên người Lưu Tích Tứ, lo lắng của Hạnh Nhi lúc trước mới thoáng giảm đi một chút, dù sao Ly đại ca không thể so với người thường.
“Nó gọi ngươi là gì?” Lưu Tích Tứ kéo kéo Ly Nghiêu.
“Ba… Bất quá Thương nhi không thể nói chuyện…” Ly Nghiêu không rõ nhìn Lưu Tích Tứ.
Lưu Tích Tứ vỗ vỗ Ly Nghiêu, bảo ngồi xuống, sau đó ngồi trên đùi Ly Nghiêu ngoắc ngoắc tay với Ly Thương. Ly Thương nhìn Ly Nghiêu, lại nhìn nhìn Hạnh Nhi, mới lấy hết dũng khí đi tới.
“Ngươi gọi hắn là ba?”
Thấy Ly Thương gật đầu, Lưu Tích Tứ hỏi: “Ngươi gọi như thế nào?” Ly Thương lập tức làm một cái động tác tay.
“Vậy ngươi phải gọi ta là cha, nhớ chưa?” Lưu Tích Tứ vừa mới dứt lời, tất cả mọi người bao gồm Ly Nghiêu mở to hai mắt nhìn, còn có tiếng ho khan.
Mặc kệ sự kinh ngạc của những người khác ra sao, Lưu Tích Tứ sờ sờ đầu Ly Thương nói: “Nhớ kỹ, sau này gọi ta là cha, bằng không ta liền khi dễ ba của ngươi.”
Đắc ý cười cười, Lưu Tích Tứ vỗ vỗ Ly Nghiêu, “Ôm ta về đi, ta đi không được.”
Ly Nghiêu sờ sờ đầu Ly Thương, bảo bé nghe lời của Lưu Tích Tứ, trên mặt mang theo nụ cười ôm Lưu Tích Tứ đi, lưu lại một người vẫn chưa hoàn được hồn.
“Sao không nói ta là tiểu gia của ngươi?” Trên đường, Ly Nghiêu hỏi.
“Vậy bổn vương có cần đại kiệu tám người khiêng đưa ngươi vào phủ không, cho ngươi một thân phận?” Lưu Tích Tứ mắt nhếch lên, hỏi.
“Vậy cũng không cần.” Ly Nghiêu rốt cuộc cẩn thận ôm Lưu Tích Tứ vào phòng, đổi hài cho hắn, lại hầu hạ hắn rửa mặt trên giường.
“Ly Nghiêu, ngươi cũng không đường lui. Sau này a, ngươi sinh là người của Lưu Tích Tứ ta, chết là quỷ của Lưu Tích Tứ ta.” Lưu Tích Tứ dùng ngón chân cọ cọ cổ Ly Nghiêu, hạ lệnh.
“Lời này là ta muốn nói với ngươi, lại bị ngươi đoạt trước.”
Ánh nến vừa tắt, Lưu Tích Tứ chui vào trong lòng Ly Nghiêu, cẩn thận không đụng tới vết thương của hắn.
“Hai ta ai cũng không ly khai ai… Sau này tất có chuyện ngươi gạt ta, ta cũng gạt ngươi. Nhưng vô luận là chuyện gì, đừng người không nói tiếng nào đã không thấy tăm hơi. Hiểu lầm có thể nói rõ, nhưng người không có, đi nói chỗ nào?”
“Ta nhất định nghe lời ngươi.”
Đúng vậy, nếu thêm một câu, có lẽ bọn họ cũng sẽ không luẩn quẩn trong cái vòng tròn lớn như vậy, cũng sẽ không khiến cho hai người chật vật như thế, còn suýt nữa khiến cho không thể xoay chuyển. Ngã một lần khôn hơn một chút, sau này, bọn họ đều phải cẩn thận bảo vệ tình cảm lúc trước của bọn họ, sau khi tất cả mọi chuyện đều đã chấm dứt.
Chú thích
(1) hoa dung thất sắc: chỉ khuôn mặt người phụ nữ tái nhợt vì sợ hãi ↑