Hồng Phúc Dao

Chương 3

Buông sách, Lưu Tích Tứ có chút mất hứng, cho đến nay còn chưa có người dám đùa bỡn hắn như vậy, sách này coi được thì đúng là coi được, bằng không hắn cũng sẽ không liền ba ngày không ra khỏi cửa vẫn nán lại trong phòng, nhưng người kia cũng không có cho hắn tất cả sách, làm cho hắn xem mỗi một nửa, tựa như ăn cơm khi mới vừa thèm ăn đã ăn xong rồi.

“Ly Nghiêu… Hừ!” Lưu Tích Tứ vỗ tay, trong phòng chợt xuất hiện một người tiến vào, quỳ gối bên cạnh hắn.

“Tối nay bổn vương muốn đi ‘Hồng Phúc khách điếm’.”

“Dạ.”

Người tới đáp một tiếng đã không thấy tăm hơi, Lưu Tích Tứ lúc này tâm tình mới tốt hơn một chút, định bụng đi xem phụ thân. Bên người hắn ngoại trừ thị vệ ngày thường đi theo hắn ra, còn có một số ám vệ, chỉ là có rất ít người biết, là phụ hoàng cùng phụ vương tự mình chọn cho hắn, mỗi lần hắn buổi tối muốn đi làm cái gì, sẽ chỉ mang theo ám vệ ra ngoài, tối nay, hắn muốn đi xem xem Ly Nghiêu kia rốt cuộc có chủ ý gì.

Tới ngự hoa viên, Lưu Tích Tứ cười tủm tỉm chạy tới, “Hoàng gia gia, phụ thân, phụ hoàng, phụ vương, nhị thúc.” Gọi từng người xong, Lưu Tích Tứ liền tựa vào bên cạnh một vị lão nhân nói, “Hoàng gia gia, người hôm nay cũng đừng lại bắt con uống bổ thang, bằng không Tứ nhi sau này cũng không dám hồi cung.”

“Được được, hôm nay không uống.” Lưu Tuyên tinh thần đã không còn được như trước vỗ tay cháu yêu nói, đứa tôn tử này tri kỷ nhất.

“Tứ nhi, sách xem xong rồi?” Lưu Hoài Diệp hỏi.

“Ừm, xem xong rồi, vốn nghĩ muốn đưa cho phụ thân xem, đáng tiếc sách kia người ta không đưa cho con đầy đủ, hiện tại buộc con ăn uống thật khó chịu.” Lưu Tích Tứ vừa nghĩ liền sinh khí.

“Người cho con sách là ai?” Lam Khuyết Dương tựa như tùy ý hỏi, trong lòng lại có ý niệm khác.

“Phụ vương, con ngày mai tìm người đến hỏi hỏi hắn, có lẽ hắn cũng chỉ có mấy cuốn này.” Lưu Tích Tứ cũng không định để cho phụ vương nhúng tay vào.

“Tích Tứ, sách là của người ta, cho hay không đều là chuyện của chính người ấy, con nếu muốn xem thêm sẽ lấy lễ mà cư xử với người ta, đừng có đem thân phận vương gia đi áp người ấy.” Bạch Tang Vận thực vừa lòng với cách làm của nhi tử, không cho phụ vương hắn ra mặt.

“Cha, con biết.” Lưu Tích Tứ hiểu mà đáp lại. Bạch Tang Vận nắm tay Lam Khuyết Dương, ý bảo hắn không cần lo cho chuyện này.

Lưu Tích Tứ nhìn xung quanh tò mò hỏi: “Nhị thúc, hoàng thúc cùng Mặc Huyền đâu? Không cùng tiến cung với người sao?”

“Hoàng thúc con sẽ đến đây chậm một chút, Mặc Huyền bồi Vận Vanh đi Giang Bắc.” Ngũ Mặc trả lời, mười mấy năm đã qua, hắn sớm đã rõ ràng tâm Lưu Hoài Uyên đối với mình, nghĩ đến lúc trước người nọ vì xóa bỏ ý niệm sinh con trong đầu hắn, mang Mặc Huyền về, Ngũ Mặc càng hiểu được địa vị của mình trong lòng người kia. Vì thế hắn không giận Hoài Uyên năm đó làm như vậy, Mặc Huyền chính là thân cốt nhục của hắn.

“A? Nhị ca đi Giang Bắc? Con sao lại không biết?” Lưu Tích Tứ ngạc nhiên hỏi.

“Ngươi thì biết cái gì? Trừ chó trong quý phủ ngươi ra, còn có sách của ngươi.” Thái tử Lưu Vận Tranh không biết khi nào tới thản nhiên châm chọc nói, trên tay lại cầm điểm tâm cho Lưu Tích Tứ, “Vừa rồi xuất cung, vừa lúc nhìn thấy có bán, liền cho người mang theo về, đừng ăn nhiều quá.” Lưu Tích Tứ phi thường thích điểm tâm của “Thúy Vi lâu”, cho nên bọn họ bất kể ai thấy đều sẽ mua về cho hắn.

“Cám ơn thái tử ca ca.” Lưu Tích Tứ cầm lại trước phân cho mấy đại nhân, sau đó vui vẻ ăn, hắn chính là không thể bỏ qua đối với điểm tâm nhà này. Thấy phụ thân ăn một miếng liền cho phụ hoàng, Lưu Tích Tứ nói: “Cha, có phải không hợp khẩu vị hay không?” Cha mặc dù không thích ăn đồ ngọt, nhưng điểm tâm “Thúy Vi lâu” này cũng có thể ăn mấy miếng, Lưu Tích Tứ định bụng thay đổi khẩu vị cho phụ thân.

“Gần đây cứ ăn ngọt liền buồn nôn.” Bạch Tang Vận uống chút trà làm nhạt đi vị trong miệng, nhìn về phía trưởng tử, “Hãn Triệt mấy ngày nay là ở chỗ con sao.”

“Vâng.” Lưu Vận Tranh không biết cha vì sao đột nhiên hỏi cái này, ánh mắt trở nên sâu sắc. Bạch Tang Vận lại không hỏi lại, mà là chuyển hướng Ngũ Mặc, “Mặc Mặc, ta gửi phong thư cho Vệ Mạnh Hâm, bảo hắn để ý, ta sợ Thượng Quan cũng giống ta. Chuyện đã cách nhiều năm đột nhiên lại có hài tử, Mặc Mặc, có phải thuốc kia có vấn đề gì hay không?” Tuy nói có hài tử là chuyện tốt, nhưng nếu nói như vậy, hắn cùng hai người kia hoan ái sẽ phải cực kỳ cẩn thận rồi.

“Thuốc này là phương bắc truyền tới, ta định trước từ chỗ đó bắt đầu tra, xem người ta có phải còn uống thêm cùng thuốc khác hay không.” Ngũ Mặc cũng là trăm mối ngờ không giải được, phương bắc đối với Huệ Diệu thập phần xa xôi, hơn nữa địa phương kia núi non trùng điệp, dân cư rất thưa thớt, khí độc bốn phía, rất ít có người qua nơi đó, Ngũ Mặc cũng vô cùng lo lắng đại ca sau này có thể lại mang thai hay không.

Lưu Tích Tứ im lặng ăn, cũng không nói chen vào, lại nghĩ, phương bắc… Không biết vì sao Lưu Tích Tứ nghĩ tới nam nhân kia, khẩu âm chưa từng nghe qua… có quan hệ với phương bắc sao? Nghĩ đến chuyện đêm nay, Lưu Tích Tứ quyết định tra tra ngọn ngành nam nhân kia, hắn không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra trong người nam nhân kia có chỗ không bình thường. Dù sao chính mình cũng không biết làm chuyện gì, không bằng tìm chút sự tình để làm.

Dùng xong bữa tối, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương bồi Bạch Tang Vận tản bộ, Lưu Vận Tranh phải về Đông cung, Lưu Tích Tứ lôi kéo đại ca nói chuyện. “Thái tử ca ca, ta muốn đi thăm Hãn Triệt.” Lưu Tích Tứ không rõ, vì sao mỗi tháng cứ vài ngày hai vị huynh trưởng lại giấu Hãn Triệt đi.

“Qua vài ngày Hãn Triệt sẽ trở về.” Lưu Vận Tranh khéo léo cự tuyệt.

“Thái tử ca ca, ngươi nói xem, ngươi có phải lại khi dễ Hãn Triệt hay không!” Lưu Tích Tứ lạnh mặt xuống, “Lần trước ta phát hiện trên cổ tay hắn có vết bầm tím, thái tử ca ca, ngươi cùng nhị ca không phải thích Hãn Triệt sao? Vì cớ gì cứ khi dễ hắn?” Lời nói của Lưu Tích Tứ làm cho mặt Lưu Vận Tranh có phần siết lại, khẩu khí hắn cứng rắn mà nói, “Không biết thì đừng nói bừa, chuyện chúng ta cùng Hãn Triệt ngươi đừng quản.”

“Thái tử ca ca!” Lưu Tích Tứ cũng phát cáu lên, “Hãn Triệt tuy không phải thân huynh trưởng của ta, nhưng ta từ nhỏ lớn lên cùng hắn, hắn lại là dưỡng tử của phụ thân, nói thế nào cũng coi như nửa ca của ta, ta không cho các ngươi đánh hắn! Ngươi cùng nhị ca nếu lại làm cho Hãn Triệt mang thương trên người, ta liền nói cho phụ thân!” Hãn Triệt yếu như vậy, hắn sẽ không tha chuyện Hãn Triệt bị khi dễ đâu.

“Đánh hắn?!” Lưu Vận Tranh bị Lưu Tích Tứ chọc tức muốn bóp chết thân đệ của mình, “Ngươi cho là chúng ta lại đánh hắn?!” Ngữ khí lạnh lùng tựa như nếu Lưu Tích Tứ còn nói nữa, y sẽ lập tức bóp cổ Tích Tứ.

“Không đánh hắn, trên cổ tay Hãn Triệt như thế nào lại bị bầm tím!” Nhìn vẻ mặt thái tử ca ca, Lưu Tích Tứ sinh ra vài phần ý niệm chẳng lẽ là hắn đoán sai.

“Hừ!” Lưu Vận Tranh cũng không muốn giải thích, mà là cốc mấy cái vào đầu đệ đệ, “Chờ ngươi trưởng thành sẽ biết.” Không thèm để ý tiểu đệ còn “trẻ người non dạ”, Lưu Vận Tranh rất nhanh đi hướng Đông cung.

Xoa đỉnh đầu vừa bị cốc, Lưu Tích Tứ bĩu môi: “Chờ ta trưởng thành… Các ngươi cho rằng các ngươi lớn hơn ta bao nhiêu hả.” Buông tay, Lưu Tích Tứ cười lạnh một tiếng, “Các ngươi không cho ta thăm Hãn Triệt, ta càng muốn trái lời mà đi!”

“Tang Vận, chuyện ba hài tử kia ngươi tính làm như thế nào?” Vuốt bụng Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp trầm thấp hỏi. Lam Khuyết Dương liền nói: “Vận Tranh cùng Vận Vanh có thể làm cho chúng ta làm thế nào sao?” Nhi tử của mình hắn rõ ràng hơn ai khác.

“Vận Tranh cùng Vận Vanh…” Trên mặt Bạch Tang Vận hiện lên tức giận, “Xem ra ta là yên lòng quá sớm.”

“Tang Vận, ngươi bây giờ cũng không thể nổi nóng.” Lam Khuyết Dương vội vã trấn an, sợ hài tử trong bụng Bạch Tang Vận chịu ảnh hưởng.

Bạch Tang Vận thở sâu, để chính mình bình tĩnh trở lại: “Ngày mai phái người đến Đông cung đón Hãn Triệt vào đây.”

“Được, ta đích thân đi.” Lưu Hoài Diệp nói.

“Thái tử hồi cung…”

“Nô tài cung nghênh thái tử…”

Nghe được thanh âm bên ngoài, Bạch Hãn Triệt từ trên giường ngồi dậy, trên khuôn mặt tái nhợt mang theo vài phần mệt mỏi. Chỉ chốc lát sau, liền thấy Lưu Vận Tranh trầm mặt đi đến.

“Vận Tranh?” Bạch Hãn Triệt vừa thấy có chút hoảng hốt, “Trong cung xảy ra chuyện sao?”

“Không phải.” Lưu Vận Tranh sai người theo vào giúp hắn thay y phục, Bạch Hãn Triệt lại vờ kéo cao chăn không nhìn hai người tôi tớ đi theo. Nhận ra Bạch Hãn Triệt xấu hổ, Lưu Vận Tranh bảo người lui ra ngoài, ngồi xuống giường.

Nâng mặt Bạch Hãn Triệt lên, Lưu Vận Tranh càng thêm mất hứng, “Ngươi đã ăn cơm chưa? Mặt sao lại trắng thành như thế?” Bọn họ vẫn muốn để người này buông ra một chút, lại luôn không biết nên làm thế nào để hắn hiểu được hết thảy đều có bọn họ, Lưu Vận Tranh càng nghĩ càng giận trực tiếp đặt Bạch Hãn Triệt trên giường, “Hãn Triệt, ngươi có phải cảm thấy chúng ta khi dễ ngươi?”

Bạch Hãn Triệt đè tay Lưu Vận Tranh đang cởi y phục hắn lại, lắc đầu nói: “Không có.”

“Hãn Triệt… Ta không hối hận dùng biện pháp đó để có được ngươi, nếu chờ ngươi mở miệng, ta phỏng chừng đã vào trong quan tài.” Phủ lên thân mình trần trụi của Bạch Hãn Triệt, trên tay Lưu Vận Tranh cực kỳ dùng sức, “Tích Tứ nói ta cùng Vận Vanh khi dễ ngươi, làm trên người ngươi mang thương.” Lưu Vận Tranh cắn lên cổ Bạch Hãn Triệt.

“Vận Tranh, đừng… đừng ở trong này…” Bạch Hãn Triệt khẩn cầu, không thể, không thể để phụ thân chứng kiến.

“Ngươi cho là người khác không biết sao? Hãn Triệt, đừng lừa mình dối người, ta chính là muốn để cho người khác biết.” Lưu Vận Tranh cũng mặc kệ, vừa châm lửa trên người Bạch Hãn Triệt, vừa lưu lại dấu vết của chính mình.

“Vận Tranh… Ta xin ngươi… Đừng…” Bạch Hãn Triệt gấp đến độ đẩy Lưu Vận Tranh, lại bị Lưu Vận Tranh chế trụ.

“A!” Thân mình đột nhiên bị tiến vào nảy ra kháng cự, Bạch Hãn Triệt đau đớn tuôn lệ.

“Hãn Triệt, ngươi đừng nghĩ muốn chạy trốn, cả đời này ngươi cũng trốn không thoát.” Làm như thật sự muốn ăn Bạch Hãn Triệt vào bụng, Lưu Vận Tranh không đợi Bạch Hãn Triệt thích ứng liền động lên, “Hãn Triệt, cho dù là phụ thân ngăn cản, ta cũng sẽ không buông ngươi ra, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị điều này.” Ngừng lại, Lưu Vận Tranh lắng lại một chút, hắn cũng không phải thật sự muốn làm Bạch Hãn Triệt bị thương.

“…” Bạch Hãn Triệt chờ sau khi đau đớn qua đi, nâng tay ôm lấy Lưu Vận Tranh, “Vận Tranh… Có thể nhẹ nhàng chút không… Ta đau…” Bọn họ chưa bao giờ làm cho hắn đau đến như vậy.

“Hãn Triệt… Vô luận là chuyện gì đều có ta cùng Vận Vanh… Hãn Triệt… Ta muốn ngươi…” Chậm lại động tác, Lưu Vận Tranh khiến Bạch Hãn Triệt rơi vào trong sự điên cuồng của chính mình.

“Vận Tranh… Vận Tranh…” Nước mắt Bạch Hãn Triệt rơi càng ngày càng nhiều, hắn biết chính mình như vậy không thể sớm xuất hiện trước mặt phụ thân.
Bình Luận (0)
Comment