“Ly Nghiêu! Ta… Ta muốn giết ngươi!” Lưu Tích Tứ kêu quỷ khóc sói gào, Ly Nghiêu đầu đầy đổ mồ hôi ấn hắn, không ngừng trấn an, “Tích Tứ, muốn giết muốn róc thịt tùy ngươi, ngươi đừng la như vậy, tiết kiệm khí lực.” Ly Nghiêu hận nằm ở trên giường không phải là mình.
“Ai nói… Ai nói đi nhiều một chút sẽ không đau…” Lưu Tích Tứ hận không thể cầm đao chém Ly Nghiêu, “Đau chết mất! Ta… Ta muốn giết ngươi!” hại hắn không có việc gì đều đi bộ bên ngoài.
“Tứ nhi, con nhịn một chút, đã nhìn thấy đầu đứa nhỏ rồi, dùng sức!” Ngũ Mặc cũng là đầu đầy đổ mồ hôi. Một màn trước mắt làm cho hắn nhớ lại lần đó đỡ đẻ cho Thượng Quan Vân.
“Ly Nghiêu… Ta… A! Ta… nhất định phải giết ngươi! A a!” Lưu Tích Tứ cắn chặt răng sử dụng khí lực toàn thân, lúc sắp xỉu đi, hắn cảm giác được đứa nhỏ đi ra.
“Oa…” Tiếng khóc mạnh mẽ vang lên, mọi người trong phòng ngoài phòng nhẹ nhàng thở ra.
“Thật tốt quá, thật tốt quá.” Ngũ Mặc cao hứng kêu lên, “Là một bé gái! Là một bé gái!” Người ngoài phòng vừa nghe thấy, rốt cuộc nhịn không được toàn bộ chạy vào.
“Thật là một bé gái? Mau cho ta ôm một cái.” Thái thượng hoàng Lưu Tuyên mỗi tay ôm một đứa, tức chính mình không thừa tay ôm chắt gái.
“Hoàng gia gia, đem Thao nhi cùng Dụ Đầu cho ta.” Bạch Hãn Triệt ôm nhi tử cùng đệ đệ tới giao cho Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh. Kết quả Lưu Tuyên vừa muốn đi ôm chắt gái, đã thấy chắt gái đã bị nhi tử ôm đi.
“Hoài Diệp, cho ta ôm!” Lưu Tuyên tức giận đến râu cũng nhếch lên, đi lên giành chắt gái.
“Tang Vận, mau xem. Chúng ta cuối cùng cũng có bé gái. Là cháu gái của chúng ta đấy.” Lưu Hoài Diệp cao hứng cực độ, né trái né phải tay phụ thân vươn tới. Lam Khuyết Dương ôm Bạch Tang Vận nhìn cháu gái của mình, cũng là lệ trong mắt, cuối cùng cũng có một bé gai.
“Các ngươi… Các ngươi…” Thấy không ai để ý chính hắn công thần lớn nhất, Lưu Tích Tứ một hơi suýt nữa thở không nổi.
“Tích Tứ, Tích Tứ… Đừng tức giận,” Ly Nghiêu hôn lên Lưu Tích Tứ, kích động nói, “Cám ơn ngươi… Cám ơn ngươi…” Nắm thật chặt tay Lưu Tích Tứ, nước mắt Ly Nghiêu cũng nhịn không được nữa.
“Ly Nghiêu… Đem nữ nhi của chúng ta… cướp về!” Trước khi té xỉu, Lưu Tích Tứ hạ xuống lời dữ tợn.
Lưu Tích Tứ rất không vui, người minh mẫn đều có thể nhìn ra hắn vô cùng tức giận, nhưng có một người lại hết lần này tới lần khác muốn làm trái lại hắn, nụ cười trên mặt khiến cho Lưu Tích Tứ thấy là càng thêm hỏa đại.
“Ly Nghiêu! Ta muốn đi ra ngoài! Ta hôm nay nói thế nào cũng phải đi ra ngoài!” Lưu Tích Tứ có thể không tức sao. Suốt hai mươi ngày, hắn đều nằm trên giường, hắn cảm thấy mình mà lại nằm xuống, xương cốt cũng cứng đơ.
Ly Nghiêu ôm nữ nhi, vừa nghe, lập tức nói: “Tích Tứ, cha và nhị thúc nói, ít nhất một tháng sau ngươi mới có thể xuất môn, bây giờ ngươi cũng không thể chịu phong. Hơn nữa phải đợi vết mổ lành lại, mới có thể xuống giường. Tích Tứ, ngươi lại nhịn một chút.” Ly Nghiêu bây giờ là có nữ vạn sự đều đủ, nhưng Lưu Tích Tứ ngồi không yên cũng là khiến cho hắn hết sức nhức đầu.
“Ta mặc kệ, ta phải đi ra ngoài. Ta sắp nghẹn chết rồi.” Lưu Tích Tứ bắt đầu đập giường. Hắn thật sự là rất bội phục phụ thân cùng Hãn Triệt, vậy mà có thể chịu được.
“Tích Tứ…” Ly Nghiêu buông nữ nhi, lên giường, ôm Lưu Tích Tứ lên trên người mình, thấp giọng nói, “Tích Tứ… Lại nhịn một chút. Ta biết ngươi nằm không được, cũng biết như vậy ủy khuất ngươi. Nhưng ta sợ… ta sợ ngươi rơi xuống tật bệnh gì, sau này khổ sở. Tích Tứ… Ngươi cùng Ly nhi với ta mà nói, so với mạng ta quan trọng hơn ngàn vạn lần. Tích Tứ, chờ ngươi khỏe lại, ngươi muốn đi chỗ nào, ta đều đi cùng ngươi.”
Ly Nghiêu ôm chặt Lưu Tích Tứ, nói cho hắn biết cảm kích của mình. Chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể có cuộc sống bình thường, là người này cho hắn, cho hắn một mái nhà, còn cho hắn một nữ nhi.
“Hừ!” Lưu Tích Tứ không nói muốn đi ra ngoài nữa, nhưng vẫn là bất mãn, “Ta nghĩ ngươi chỉ cần Ly nhi thôi đấy.” Lưu Tích Tứ ghen tị, ghen với nữ nhi của chính mình. Đây cũng khó trách, Ly Nghiêu mỗi ngày tỉnh lại mở mắt chuyện thứ nhất chính là ôm nữ nhi. Loại cảm giác bị vắng vẻ này, khiến cho Lưu Tích Tứ là càng ngày càng bực.
“Là lỗi của ta, sau này không bao giờ nữa.” Ly Nghiêu ở trong lòng tự tát mình hai cái. Hắn mấy ngày nay quả thật vắng vẻ “mẹ” của con.
“Tích Tứ, ta chỉ là không thể tin được, không thể tin được chính mình thật sự làm cha.” Ly Nghiêu nhìn về phía nữ nhi, trên mặt mang theo vài phần mơ màng, “Tích Tứ… Ôm Ly nhi, ta mới có thể tin tưởng ngươi thật sự sinh con cho ta. Buổi tối nằm mơ, mơ thấy mình tỉnh giấc, cái gì cũng không có. Không có ngươi, không có Ly nhi, chính mình còn ở Ly giáo, vẫn là một huyết dược… Sau đó liền bừng tỉnh.”
Cuộc sống hai mươi mấy năm đã hòa vào trong cốt nhục, cho dù trong lòng biết đây hết thảy đều là thật, nhưng vẫn là cần lần lượt xác định. Đứa bé nho nhỏ kia, thực sự là của mình.
“Ly đại giáo chủ, ngươi đây là không tin chính ngươi a, hay là không tin ta?” Lưu Tích Tứ bất mãn trừng qua, “Đương nhiên là thật? Nếu là giả, vậy ta chịu tội thì tính là cái gì? Nói cho ngươi, bổn vương rất bất mãn với ngươi. Ngươi tính xem ngươi vắng vẻ ta mấy ngày rồi?!” Lưu Tích Tứ luôn không thích Ly Nghiêu suy nghĩ chuyện trước kia, cùng một chỗ với hắn còn nghĩ quá khứ, vậy chứng tỏ Lưu Tích Tứ hắn trong lòng Ly Nghiêu còn chưa đủ sức nặng.
Ly Nghiêu lập tức xin tha, trong lòng biết chọc giận Lưu Tích Tứ mình tuyệt đối không có kết quả tốt. “Tích Tứ, ta sẽ sửa, nhất định sẽ sửa. Chờ Ly nhi qua đầy tháng ta liền giao Ly nhi cho ma ma trông, ta mỗi ngày ôm ngươi đi ra ngoài giải sầu, ngươi muốn đi chỗ nào ta liền ôm ngươi đi chỗ đấy, được không?” Con tuy quan trọng, nhưng “phu nhân” quan trọng hơn.
“Vậy còn không tệ.” Lưu Tích Tứ hài lòng.
“Tích Tứ, mạng của Ly nhi… phụ hoàng đã phái người tìm được rồi. Ta ngày mai tiến cung cho nó bảo mệnh. Sau đó để lại trong cung. Chờ nó trưởng thành, tìm được người có thể giao phó, chúng ta liền giao mạng của con bé cho người nọ bảo quản… Ta tin, Ly nhi sẽ hiểu cho chúng ta.”
Chỗ Ly Nghiêu thẹn với nữ nhi duy nhất chính là mang cho bé tật bệnh như vậy. Sau khi nữ nhi ra đời, hắn cực kỳ sợ hãi, sợ người trông nom bé không cẩn thận làm bé bị thương, làm cho bé chảy máu. Mạng của nữ nhi, hắn không dám tùy tiện thử.
“Ừ, sớm một chút hạ chú cho Ly nhi, Ly nhi sẽ ít nguy hiểm đi ngày đó. Ly nhi là nữ nhi của chúng ta đấy, nhất định là người thông tình đạt lý, sao có thể trách chúng ta? Nghĩ lại, ta thật là có phúc khí, thai đầu tiên là sinh một nữ nhi. Ta muốn dạy nàng thành công chúa tôn quý nhất.” Lưu Tích Tứ bắt đầu tưởng tượng bộ dạng đoan trang cao quý, ôn nhu tao nhã của nữ nhi… Đây mới là công chúa của Huệ Diệu nha.
“Nữ nhi của chúng ta nhất định là tài nữ văn võ song toàn, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ.” Ly Nghiêu cũng bắt đầu tưởng tượng.
“Đấy là xác định.” Lưu Tích Tứ kiêu ngạo nói. Ngửa đầu, cho Ly Nghiêu một cái hôn. “Ly Nghiêu, ngươi là ba rồi.”
Ly Nghiêu hôn trả lại: “Tích Tứ, ngươi là phụ thân rồi.”
Môi… dính liền cùng một chỗ.
Hạnh phúc là cái gì? Từ sau khi sinh, y liền vì huyết dược mà tồn tại. Từng đao quẹt trên người y kia, để lại cho y từng đạo vết thương máu đổ không ngừng. Y học được cười, học được vô luận có bao nhiêu đau, bao nhiêu hận, cũng có thể cười. Cuối cùng có một ngày, đích thân y giết chết thân sinh phụ thân của mình, rời khỏi nơi y vô cùng căm ghét ấy. Nghe lời của ngoại bá công, y quyết định đi tìm người kia, tìm người biết đâu có thể giải nguyền rủa trên người y kia. Thiên hạ to lớn như thế, y lại khi nào mới có thể tìm được? Mà người nọ, lại có thực sự tồn tại hay không?
Tựa vào cửa sổ, y nghĩ, bước kế tiếp nên chạy đi đâu, sau đó, một người cưỡi ngựa từ dưới cửa sổ phi nhanh qua, khi đó, y còn không biết chính mình sẽ dính dáng cả đời với người nọ…
Chưa từng có người dám không để hắn vào mắt. Nhưng người tặng sách kia, trong móng tay mang độc, trên mặt mang theo nụ cười giả dối, khiến cho hắn dậy lên hưng trí. Người nọ muốn chơi sao, hắn nhất định phụng bồi tới cùng, dù sao hắn thích tìm việc vui. Nhưng y dám trêu đùa chính mình, chỉ cho một nửa sách. Tốt lắm, lá gan của người nọ rất lớn. Hắn có mấy trăm loại phương pháp trả thù người nọ, bất quá trước lúc đó, hắn phải biết rõ lai lịch của người nọ.
Lòng hiếu kỳ có thể rất nguy hiểm… Hiếu kỳ của hắn, lại mắc chính mình vào… Một lần mắc này, chính là cả đời.
“Ly đại giáo chủ… Ngươi cả đời này chỉ cho phép yêu một mình ta.”
“Ngươi cũng vậy, ngươi cũng chỉ cho phép yêu ta, tiểu vương gia của ta.”
Một đường gập gập ghềnh ghềnh, hai người có khóc có cười, hạnh phúc mà cười. Giáo chủ cùng vương gia, đến tột cùng người nào lợi hại hơn đây?
~ Toàn văn hoàn ~