Ngủ một giấc, Lưu Tích Tứ thấy được sức lực toàn thân đều đã trở lại, cơn sốt cũng không biết khi nào hạ, thấy ba người quỳ gối bên giường, Lưu Tích Tứ chộp lấy một chiếc gối ném qua, “Đừng để cho bổn vương ở trên giường liền sinh khí, đứng lên! Bổn vương còn chưa có chết đâu, quỳ cái gì mà quỳ.”
“Vương gia, thuộc hạ đêm qua bảo vệ chủ nhân chưa tận lực!” Ba gã ám vệ dập đầu thỉnh tội.
“Thôi đi thôi đi, cái gì mà bảo vệ chủ nhân chưa tận lực, bổn vương bị thương sao?” Lưu Tích Tứ xuống giường trước tiên là uống một cốc nước lớn, “Công phu Ly Nghiêu kia các ngươi cũng rõ ràng, hắn muốn đến muốn đi, trong cung ngoại trừ phụ hoàng cùng phụ vương ai có thể ngăn được? Bổn vương mới vừa khỏi bệnh, các ngươi liền chọc tức ta. Phái người đem nước nóng cùng đồ ăn sáng lại đây, bổn vương dùng xong bữa muốn tắm rửa một chút, sau đó đi thỉnh an.”
“Dạ, vương gia!”
Lưu Tích Tứ thu thập thỏa đáng trước là đi thỉnh an hoàng gia gia, bồi hoàng gia gia một canh giờ, liền lập tức đi đến tẩm cung của phụ thân.
“Cha…” Vào cửa nhìn thấy Bạch Hãn Triệt đang ôm phụ thân khóc, chân Lưu Tích Tứ mềm xuống, “Cha!”
“Tứ nhi… Sao lại chạy đến đây?” Lưu Hoài Diệp tiến lên sờ sờ trán nhi tử, phát hiện sốt đã lui, sinh khí nói, “Tứ nhi, tỉnh sao không ở trên giường hảo hảo nằm!”
“Phụ hoàng, con khỏe rồi. Còn Hãn Triệt, ngươi khóc cái gì a.” Thấy phụ thân hảo hảo mà đứng ở nơi đó, Lưu Tích Tứ vội vàng hỏi.
“Hãn Triệt hôm nay xuất kinh, luyến tiếc phụ thân.” Lam Khuyết Dương kéo tiểu nhi tử đến một bên để hắn ngồi xuống, bắt mạch cho hắn.
“Xuất kinh?!” Lưu Tích Tứ thế nào cũng không ngờ ngủ một giấc dậy lại nghe được tin này, Lưu Tích Tứ trực giác hỏi, “Thái tử ca ca và nhị ca đồng ý?” Mới vừa nói xong hắn liền phát giác chính mình nói sai, vội vàng dừng miệng.
“Triệt nhi muốn xuất kinh, chỉ cần được phụ thân đồng ý là được, từ khi nào cần được hai người kia đồng ý?” Bạch Tang Vận thản nhiên nói một câu, Lưu Tích Tứ lập tức nghe ra vài phần không bình thường.
“Triệt nhi, sau này một mình ở bên ngoài, phải chăm sóc tốt cho bản thân. Phụ thân giao cho con phong thư viết cho Thượng Quan hoàng thúc, nếu con đi Trạch Yên, liền mang cho hắn. TMặc dù trên đường đi có người bảo vệ con, nhưng mọi việc vẫn phải cẩn thận, nếu không đủ bạc, nhớ đi đến hiệu buôn Vận phường lấy tiền.” Bạch Tang Vận dặn dò từng việc, Bạch Hãn Triệt thì nắm tay phụ thân đáp lại toàn bộ.
“Cha… Người hiện tại thân mình không khoẻ, hài nhi cũng không thể ở bên cạnh phụ thân hầu hạ.” Bạch Hãn Triệt phi thường tự trách mình.
“Phụ thân có hai hoàng bá cùng hoàng thúc của con kia đã chịu không nổi, nếu lại thêm con, phụ thân thật sự không nghĩ đến xuất môn.” Thấy thời giờ không còn sớm, Bạch Tang Vận thúc giục nói, “Triệt nhi, nên đi, nhớ kỹ gửi thư cho phụ thân.”
“Dạ.” Ôm phụ thân một hồi, Bạch Hãn Triệt chuyển hướng sang Lưu Tích Tứ, “Tích Tứ, thay ta chăm sóc tốt phụ thân… Còn cả… Vận Tranh cùng Vận Vanh… thay tanói tiếng ‘Xin lỗi’ với bọn họ.”
“A… Nha…” Lưu Tích Tứ như vẫn còn đang lọt vào trong sương mù gật gật đầu, mặc dù đáp lời, trong tâm trí lại rất lo lắng, Hãn Triệt phải đi, thái tử ca ca thế nào lại không đến?! Lại còn, Hãn Triệt vì sao phải đi?!
“Hoàng bá… Hoàng thúc…” Bạch Hãn Triệt quỳ xuống cấp hai người dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy cầm lấy cái bọc của mình xoay người đi.
“Hãn Triệt… Trước khi cha ngươi sinh, ngươi trở về một chuyến…” Ngay khi Bạch Hãn Triệt đi tới cửa, Lưu Hoài Diệp đột nhiên mở miệng. Bạch Hãn Triệt quay đầu lại nói, “Con nhất định sẽ trở về.” Không quên nhìn phụ thân mấy lần, Bạch Hãn Triệt cuối cùng bước từng bước ra phía ngoài, phía trước là cuộc sống mới của hắn sau này.
“Cha… Đây là có chuyện gì?!” Người vừa đi, Lưu Tích Tứ liền không nhịn được.
“Phụ thân chẳng qua là muốn để Hãn Triệt được sống thư thái chút, cũng cho hai người kia chút giáo huấn.” Lời của Bạch Tang Vận khiến cho Lưu Tích Tứ có chút hồ đồ, hai người kia… sẽ không là thái tử ca ca cùng nhị ca chứ.
Thấy nhi tử không hiểu mà nhìn mình, Bạch Tang Vận hỏi: “Tứ nhi, con thấy Hãn Triệt đã từng được vui vẻ chưa?”
Lưu Tích Tứ nghĩ đi nghĩ lại: “Không vui.” Người nào mỗi ngày bị người khi dễ lại vui vẻ a.
“Phụ thân muốn cho nó vui vẻ, cho nên, phụ thân để nó xuất kinh.” Câu trả lời của nhi tử, khiến Bạch Tang Vận càng cho rằng quyết định của mình là chính xác.
“…” Lưu Tích Tứ có ý xấu cười thầm, “Hài nhi biết rồi.” Hừ! Hắn cũng nói, không được khi dễ Hãn Triệt, coi xem, khỏi cần hắn đứng ra, tự có người ra mặt vì Hãn Triệt.
“Tích Tứ…” Lưu Tích Tứ thấy phụ vương gọi hắn, vội vã cởi hài lên giường, “Phụ vương, con hôm nay ở chỗ phụ thân nằm được không?”
“Đương nhiên được, dưỡng hai ngày nữa, hai ngày này con hảo hảo bồi cha con.” Hành động nhu thuận như vậy của Lưu Tích Tứ khiến cho khuôn mặt trầm xuống của Lam Khuyết Dương khôi phục lại, vẫn là tiểu nhi tử ngoan… Lam Khuyết Dương và Lưu Hoài Diệp đồng thời nghĩ.
“Cha… Hãn Triệt đi rồi, thái tử ca ca có đáp ứng?”
“Không đáp ứng cũng phải đáp ứng.”
Trên giường, hai phụ tử nói chuyện với nhau.
“Ai… Kỳ thật a, con cũng hiểu Hãn Triệt cần phải đi ra ngoài một chút, hắn lại không giống con, cả ngày buồn bực trong kinh không thú vị.” Lưu Tích Tứ có chút thèm muốn, bao giờ hắn mới có thể bước chân vào giang hồ đây.
“Phụ thân vốn định chờ hai năm, ai ngờ hai huynh trưởng kia của con càng ngày càng quá phận, bằng không phụ thân cũng sẽ không để Hãn Triệt đi sớm như vậy.” Nghĩ đến hai nhi tử của mình, Bạch Tang Vận liền cười không nổi.
Lưu Tích Tứ nghe không thực hiểu được tâm tư phụ thân, suy tư một hồi hắn hỏi: “Phụ thân, người không bằng lòng chuyện thái tử ca ca, nhị ca cùng Hãn Triệt sao?” Trong mắt Lưu Tích Tứ, Hãn Triệt tuy rằng thực đáng thương, nhưng hắn lại càng không muốn thấy huynh trưởng của mình thống khổ.
Bạch Tang Vận quay lại: “Hai người kia từ nhỏ liền yêu thích quấn quít lấy Hãn Triệt, phụ thân thế nào lại nhìn không ra, vốn tưởng bọn chúng sẽ xử lý tốt sự tình, ai ngờ phụ thân vẫn là yên tâm quá sớm.”
“Cha, người không ngại thân thế Hãn Triệt sao?” Lưu Tích Tứ vừa nghe rất ngạc nhiên, hắn vốn tưởng rằng phụ thân băn khoăn thân phận của Hãn Triệt.
“Thân thế? Thân thế gì.” Bạch Tang Vận cũng thản nhiên mở miệng, “Hãn Triệt không có thân thế gì, nó là dưỡng tử của phụ thân, đấy là thân thế của nó. Từ sau khi nó theo họ phụ thân, nó cũng chỉ có một thân thế này, phụ thân hy vọng các con đều có thể ghi nhớ.”
“Dạ, con đã biết, phụ thân.” Lưu Tích Tứ lập tức đáp lại, sau đó lè lè lưỡi, “Phụ thân, con sợ nhị ca trở về lại đập tan gian phòng của hắn.” Nhị ca cái loại người thâm tàng bất lộ (1) này, nóng giận lên quả thực rất đáng sợ.
“Đấy là phòng của nó, đập hay không đập, là chuyện của nón.” Bạch Tang Vận dường như thật sự rất bực nhi tử của mình, giọng điệu khi nói hai hài tử kia một điểm cũng không ôn hòa giống như dưỡng tử. Lưu Tích Tứ không dám hỏi lại, sợ thực sự nhạ phụ thân sinh khí.
Quả nhiên như Lưu Tích Tứ đoán, Lam Vận Vanh nhận được tin trở về kinh trước thời hạn, vừa mới tiến cung đã bị phụ vương ngăn cản. Không cách nào gặp mặt cha, thái tử vẫn bị giam giữ, lại không có tin tức của Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh nôn nóng đến độ đập tan tành quý phủ của mình. Lam Khuyết Dương và Lưu Hoài Diệp mặc hắn đập, cũng không cho phép hắn tiến cung làm phiền Bạch Tang Vận, lại phái người trông coi hắn. Lam Vận Vanh thế mới biết thả lỏng của ba vị phụ thân đối với hắn ngày thường, cũng mới biết được so sánh với phụ thân mình, thực lực của hắn cùng thái tử lại là cách xa đến thế.
Bầu không khí trong cung vì sự trở về của Lam Vận Vanh mà càng thêm căng thẳng, Lưu Tích Tứ hiểu rõ chuyện gì xảy ra mấy ngày nay cũng là hết sức nhu thuận, bảo hắn uống cái gì liền uống cái đấy, bảo hắn ở trong phòng hắn liền ở trong phòng.
Bạch Tang Vận cũng là quyết tâm muốn trừng phải hai nhi tử, sai người chuyển lời đến cho hai đứa, bảo bọn chúng hảo hảo xét lại mình, nhưng lại vẫn chưa tính gặp hai đứa. Mỗi ngày không phải ở trong cung tản bộ, cùng tiểu hài tử chơi cờ, xem sách, thì chính là bồi Lưu Tuyên. Chỉ toàn như vậy, không ngờ đã qua năm ngày.
Một ngày, Bạch Tang Vận lại sai người truyền lời, hắn cuối cùng đồng ý gặp trưởng tử cùng thứ tử, vẫn như lần hắn cùng Bạch Hãn Triệt nói chuyện, hắn một mình ở tẩm cung triệu kiến Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh. Nhưng lần nói chuyện này lại cực kỳ không thoải mái, khi người ngoài cửa nghe được tiếng kêu la trong phòng chạy ào vào, chỉ thấy trên vạt áo Bạch Tang Vận toàn bộ đều là máu, hai vị tiểu chủ tử lại sợ tới mức không ngừng gọi người, Bạch Tang Vận hư thai!
Chuyện lần này càng ngày càng ầm ĩ, biết được Bạch Tang Vận bị hai nghịch tử làm phát bực mà có khả năng sẩy thai, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương bắt hai nhi tử quỳ gối ngoài cửa không cho phép bọn họ xuất hiện trước mặt Bạch Tang Vận. Cũng may Ngũ Mặc vì từ sau khi Bạch Tang Vận có thai liền mỗi ngày ở trong cung, hài tử tuy là đã được bảo vệ, nhưng Bạch Tang Vận là bị động thai, bất cứ lúc nào cũng có thể hư thai.
“Hoàng thượng, đại ca lần này chỉ sợ thật sự là bị chọc tức, mấy ngày nay hoàng thượng cùng vương gia tốt nhất nên bồi bồi đại ca, đại ca có chút tâm tư tích tụ, nếu tiếp tục như vậy, hài tử không chỉ không bảo đảm, sợ rằng thân mình đại ca lại tổn thương.” Khẩu khí của Ngũ Mặc càng sinh khí, không nghĩ tới hai hài tử nên hiểu chuyện nhất mà lại làm ra loại sự tình này.
“Khuyết Dương, ngươi ở chỗ này cùng Tang Vận, trẫm đi ra ngoài.” Biểu tình trên mặt Lưu Hoài Diệp không phải phẫn nộ là có thể hình dung được. Hôn lên khóe mắt chứa bóng nước của Bạch Tang Vận, Lưu Hoài Diệp ghé vào bên tai hắn nói, “Tang Vận, đừng tức giận… Ngươi coi như mình không sinh ra hai đứa nghiệt súc kia, Tang Vận… Vì ta cùng Khuyết Dương, không giận được chứ?” Lưu Hoài Diệp không ngừng khẽ hôn mặt Bạch Tang Vận, để cho hắn không khổ sở.
Bạch Tang Vận mở mắt, bi thương trong lòng khiến cho nước mắt hắn không ngừng rơi xuống, hắn không nghĩ mình ở trong lòng mấy hài tử lại kinh khủng như vậy. Lam Khuyết Dương cùng Lưu Hoài Diệp càng không ngừng giúp hắn lau nước mắt, ghé vào bên tai hắn nhỏ nhẹ an ủi. Lưu Tích Tứ đứng một bên che miệng nhỏ giọng khóc, vì chuyện hôm nay, vì phụ thân yếu ớt, vì thâm tình của phụ hoàng cùng phụ vương đối với phụ thân, hắn cuối cùng hiểu phụ thân vì sao muốn đưa Hãn Triệt đi, cuối cùng hiểu Hãn Triệt vì sao không vui.
Cho Bạch Tang Vận uống thuốc, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương chờ đến khi hắn ngủ mới đứng lên. “Tứ nhi, con trông coi phụ thân, phụ vương chốc lát liền quay lại. Ngũ Mặc, mấy ngày này ngươi ở trong cung, ta phái người đi nói cho Hoài Uyên.” Lam Khuyết Dương phân phó một cấu, xoay người ra khỏi nội gian, Lưu Hoài Diệp để đôi tay lạnh ngắt của Bạch Tang Vận vào giữa chăn gấm, sau khi hôn Bạch Tang Vận cũng đi ra ngoài.
Lưu Tích Tứ chưa bao giờ sợ hãi như vậy, hắn không biết phụ hoàng cùng phụ vương sẽ xử trí huynh trưởng như thế nào, hắn muốn đi xin tha thứ thay cho mấy huynh trưởng, lại không dám chống lại mệnh lệnh của phụ hoàng cùng phụ vương, hắn lúc này mới biết được, vị trí của phụ thân ở trong lòng phụ hoàng cùng phụ vương quan trọng biết bao nhiêu, quan trọng đến mức mà một khi bọn hắn thực sự nhạ phụ thân nổi giận, phụ hoàng cùng phụ vương tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho bọn hắn.
Chú thích
(1) thâm tàng bất lộ: sâu sắc khó dò ↑