Hồng Phúc Dao

Chương 9

“Cung nghênh vương gia hồi phủ~~~”

Hừ một cái, tâm tình Lưu Tích Tứ vô cùng tốt trở lại phủ vương gia, vừa mới vào cửa, hắn liền hỏi: “Vương Thuận nhi, Ly Nghiêu đâu?

“Bẩm vương gia, Ly Nghiêu kia mỗi ngày đều ở Trúc Hiên đọc sách, ngoại trừ ngủ ra, chưa từng bước ra khỏi Trúc Hiên.” Vương Thuận nhi đối với người vương gia mời về kia là sợ hãi vô cùng, “Vương gia, Ly Nghiêu kia tiểu nhân trông dù sao vẫn cảm thấy có phần sởn tóc gáy, vương gia, ngài xem…”

“Xem cái gì!” Lưu Tích Tứ một chưởng đánh lên đầu Vương Thuận nhi, “Không làm gì trái với lương tâm, nửa đêm cho dù quỷ gọi cửa, ngươi lại không có làm cái gì có lỗi với người ta, sợ cái gì.” Trong mắt Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu kia cho dù làm cái gì, chỉ cần không tìm đến phiền phức cho mình, vậy không liên can tới hắn.

“Ly Nghiêu.” Tới Trúc Hiên, Lưu Tích Tứ lên tiếng gọi, mà Ly Nghiêu sớm biết hắn tới lại ngồi trên ghế mềm vẫn không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt từ sách chuyển qua người Lưu Tích Tứ, bên cạnh hắn vẫn là có mấy người kia đi theo.

“Này, nếm thử, đây là điểm tâm của Thúy Vi lâu, so với ngự trù trong cung làm ăn cũng không tồi đâu.” Tháo cái dây buộc bằng giấy, Lưu Tích Tứ mở điểm tâm ra, cầm một miếng cho Ly Nghiêu, sau đó tự mình cầm lấy một miếng có mùi thơm mà ăn, “Phải tự lấy mà ăn, còn muốn bổn vương đút cho các ngươi sao?” Sau khi thấy Vương Thuận nhi cầm một miếng mấy người khác còn chưa cử động, Lưu Tích Tứ đẩy đẩy gói giấy, không vui nói, rõ là không hiểu quy củ của hắn.

Tùy tùng của Ly Nghiêu nhìn chủ tử của mình một cái, thấy chủ tử không phản ứng, bọn họ lắc lắc đầu, trong đầu đều cảm thấy vài phần ngoài ý muốn đối với Lưu Tích Tứ. Không nghĩ Lưu Tích Tứ sau khi nuốt thứ trong miệng xuống, cả giận nói: “Này, đây là phủ đệ của bổn vương, đã tới nơi này của bổn vương, cho các ngươi ăn thì phải ăn, không ăn thì cút đi.” Đúng là không biết điều.

Một người trong đó lại nhìn mắt Ly Nghiêu, đưa tay hướng về phía điểm tâm, chợt nghe Lưu Tích Tứ nói: “Cái có ba chấm đỏ thì không được lấy, cái đấy là vị đậu đỏ, còn cái khác thì tuỳ ý.”

“Tạ ơn vương gia.” Cầm một khối điểm tâm có bốn chấm đỏ, người này từ từ ăn, Lưu Tích Tứ thực vừa lòng, khi ở trong cung mỗi lần ăn cái gì đều là thật nhiều người cùng nhau ăn, cho nên sau khi dọn ra ngoài cung, khi tâm tình tốt hắn bảo mọi người cùng nhau ăn với mình, như thế hắn mới thấy ngon miệng. Mấy người khác cũng đều tự cầm miếng điểm tâm, sau khi Vương Thuận nhi ăn xong, lại lấy một miếng, Lưu Tích Tứ cũng không tiếc, dù gì cũng vẫn còn hai gói.

“Ly Nghiêu, bổn vương hai ngày nay trở về ở, nghe nói ngươi một mực ở trong phủ, bổn vương hai ngày này mang ngươi đi ra ngoài dạo đi, đừng để đến kinh thành một chuyến, chả xem cái gì.” Ăn điểm tâm vị đậu đỏ, Lưu Tích Tứ liếm nhân đậu đỏ bên trong từng chút một, không thấy được ánh mắt cực kỳ thâm trầm của Ly Nghiêu.

“Được.” Khép sách lại, Ly Nghiêu đã sẵn sàng.

“Chờ bổn vương ăn xong đã.” Trong đầu Lưu Tích Tứ nghĩ nhất định phải mang sư phó của Thúy Vi lâu này vào trong phủ.

Trên đường cái, Lưu Tích Tứ cực kỳ hào hứng mà giới thiệu phong thổ nhân tình của kinh thành cho Ly Nghiêu, hắn lại mời Ly Nghiêu lên trên chiếc thuyền của hắn đang đậu ở hồ Tiêu Tương. Chiếc thuyền này là một trong những nơi Lưu Tích Tứ thích tới nhất, ngoại trừ cha và anh ra, Ly Nghiêu là người ngoài đầu tiên được hắn mời đến.

Trong thuyền lót tấm thảm dày, chất đầy gối mềm, người ngồi dưới đất cũng là ngồi trong thảm, cửa sổ xung quanh che bằng các tấm mành thẫm vừa dày vừa nặng, nếu muốn nhìn cảnh trí bên ngoài, kéo mành ra là được, nếu thấy bên ngoài ầm ĩ, chỉ cần đóng cửa sổ, buông mành, thuyền liền ngăn cách với bên ngoài, biến thành nơi cực kỳ tư mật. Tầng trên của thuyền là nơi Lưu Tích Tứ nghỉ ngơi, không có giường, vẫn là thảm thật dày, phía trên lót đệm chăn, màn mỏng làm nơi Lưu Tích Tứ ngủ tách biệt với xung quanh, thể hiện rõ ràng mặt thích được hưởng thụ của Lưu Tích Tứ. Có điều vậy cũng khó trách, phụ hoàng cùng phụ vương hắn cũng có một con thuyền như vậy, bình thường vẫn thường xuyên mang Bạch Tang Vận lên thuyền ở lại một ngày đêm, Lưu Tích Tứ chỉ biết là con thuyền của phụ hoàng hơn hẳn con thuyền của hắn, chỉ có điều hắn chưa từng thấy qua, đó là cấm địa, phụ hoàng cùng phụ vương cũng không để cho những người khác đi lên, kể cả hắn.

Lưu Tích Tứ dựa vào mười mấy cái gối mềm, lười biếng nằm, trên bàn bên cạnh đặt vài đồ ăn, gió trong hồ thổi nhẹ, Lưu Tích Tứ là cực kỳ thoải mái.

“Ly Nghiêu, thế nào, con thuyền này của bổn vương không tồi chứ.”

“Rất thoải mái.”

Ly Nghiêu cũng nằm bên cạnh trên thảm, hai người đều không đi hài, Lưu Tích Tứ lại cởi bố miệt, vùi chân vào giữa cái chăn nhỏ.

“Lúc nào buồn, bổn vương liền ở trên chiếc thuyền này vài ngày, cá trong hồ này cực kỳ ngon, lát nữa chờ bọn hắn chuẩn bị xong ngươi nếm thử.” Uống rượu hoa quế, Lưu Tích Tứ cảm thán từ đáy lòng, “Ly Nghiêu, lần trước đa tạ ngươi, thuốc của ngươi rất công hiệu, bổn vương hai ngày này bồi, coi như là đáp tạ ngươi thế nào?” Hắn không thích nhất chính là thiếu ân tình của người khác, nghĩ đến chính mình từng trước mặt người này khóc lớn một hồi, Lưu Tích Tứ thấy cực kỳ không có thể diện.

Nhưng Ly Nghiêu lại không vì lời nói của Lưu Tích Tứ mà cao hứng, khóe miệng cười lại như không, mặt cũng lạnh hẳn, làm Lưu Tích Tứ mất hứng. “Này, Ly Nghiêu, thế nào, thấy không được? Bổn vương lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên bồi người khác đấy, bổn vương không thích thiếu ân tình của người ta, nếu ngươi không thích, vậy ngươi nói, để bổn vương đáp tạ ngươi thế nào.” Lưu Tích Tứ thầm nghĩ: Ngươi thực coi tính tình bổn vương tốt lắm đi.

“Ly Nghiêu nghĩ là muốn làm bằng hữu của vương gia.” Ly Nghiêu lạnh lùng phun ra một câu.

“Vậy a.” Lưu Tích Tứ không hiểu, “Không phải bằng hữu, bổn vương lại mang ngươi tới chỗ này sao? Ngoại trừ mấy lão nhân gia, cùng ba vị huynh trưởng, ngươi chính là người đầu tiên đến nơi đây.”

Lời này làm khiến sắc mặt Ly Nghiêu thay đổi, nhưng vẫn là mang theo tức giận. “Đã là bằng hữu, làm sao lại nói đến ân tình? Vẫn là vương gia căn bản không muốn tương giao với Ly Nghiêu? Nếu vương gia khăng khăng muốn hoàn lại cái gì, Ly Nghiêu ngày mai liền rời khỏi kinh thành.”

Lưu Tích Tứ có phần á khẩu không trả lời được, hắn là có ý tốt lại làm cho Ly Nghiêu giận, nghĩ lại, Lưu Tích Tứ nở nụ cười, “Ngươi này, thật là kỳ quái, kinh thành này bao nhiêu người muốn để bổn vương cho bọn họ thể diện, nhưng ngươi, chẳng những không nhận ý tốt của bổn vương còn dám mở miệng uy hiếp bổn vương.”

Ly Nghiêu lại là khóe miệng nhếch lên, trên mặt hiện lên cuồng tứ: “Vương gia cho rằng Ly Nghiêu là những người đó? Vương gia thật đúng là khinh thường Ly Nghiêu.”

“Ha,” Lưu Tích Tứ lấy một quả đào trên bàn hướng về phía Ly Nghiêu, “Này, ngươi đã không nhận tình cảm của bổn vương, bổn vương thưởng ngươi ăn một quả đào.” Đối với Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ là càng ngày càng cảm thấy hứng thú, vì cuồng ngạo ngang ngạnh của hắn, vì cả gan làm loạn của hắn.

Ly Nghiêu đỡ lấy quả đào, để xuống, chỉ chỉ điểm tâm trước mặt Lưu Tích Tứ nói: “Ta đối với điểm tâm đậu đỏ của vương gia khá thấy hứng thú.”

“Ly Nghiêu, ” Lưu Tích Tứ thu hồi nụ cười, khuôn mặt cứng lại nói, “Ngươi có phải thực cho rằng bổn vương không dám phạt ngươi hay không?”

“Nha? Ly Nghiêu thật đúng là cho rằng vương gia sẽ không phạt ta.” Ly Nghiêu cũng cười ra tiếng, nụ cười ở khóe miệng khiến hắn thoạt nhìn càng thêm làm càn.

“Hừ!” Lưu Tích Tứ không có phát cáu, hắn vốn đã không sinh khí, cầm lấy một miếng điểm tâm, Lưu Tích Tứ hướng Ly Nghiêu lộ ra một mạt cười khiêu khích, “Ngươi muốn ăn?” Há mồm cắn một ngụm, “Nhưng bổn vương… không cho.” Có bản lĩnh thì ngươi đoạt. Bên cạnh đột nhiên có người, điểm tâm trong tay đã nằm trong tay người khác, khi Lưu Tích Tứ còn chưa thể tin được hạ mắt, Ly Nghiêu đã đem phân nửa điểm tâm còn lại ăn vào trong miệng mình.

“Ly! Nghiêu!” Lưu Tích Tứ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm miệng Ly Nghiêu đang nhai, một chưởng đánh về phía hắn, mà Ly Nghiêu lại như không biết nhận một chưởng vô cùng mạnh của Lưu Tích Tứ, trong mắt mang theo vẻ không biết sợ.

“Vương gia muốn phạt Ly Nghiêu như thế nào đây?” Ở bên tai Lưu Tích Tứ có phần xấu xa hỏi một câu, Ly Nghiêu quay về vị trí của mình.

Lưu Tích Tứ mở miệng đang muốn gọi người đi vào bắt Ly Nghiêu lại, mới vừa hô tiếng “Đến…” ở miệng, công phu của Ly Nghiêu này hắn tất nhiên là rõ ràng. Không có vẻ giận dữ, Lưu Tích Tứ đứng dậy đi đến bên cạnh Ly Nghiêu ngồi xuống, một tay khoác lên trên vai Ly Nghiêu, cơ thể nghiêng về phía trước, môi hai người tựa như chạm vào nhau. Ly Nghiêu mặt không đổi sắc, Lưu Tích Tứ lại là vừa cười vừa dẫn theo vài tia mị hoặc, “Ly Nghiêu, điểm tâm ăn ngon sao?” hai tròng mắt mang theo dấu hỏi vô tội mà thanh thuần.

“Cũng không tệ lắm.” Luồng khí trong miệng bị ngăn trở, hương đậu đỏ trong miệng Lưu Tích Tứ quanh quẩn ở chóp mũi, nụ cười bên miệng Ly Nghiêu càng sâu thêm. Sau đó, cơ thể Ly Nghiêu thoáng một cái ngửa về phía sau, chính là ngất đi. Nụ cười của Lưu Tích Tứ tức khắc không còn, đứng lên đá hai cước vào cơ thể Ly Nghiêu, “Hừ! Thực coi bổn vương như quả hồng nhũn sao.” Vỗ vỗ tay, Lưu Tích Tứ kêu thị vệ bên ngoài tiến vào, bảo bọn họ ngay trước mặt thủ hạ của Ly Nghiêu mang người ra ngoài.

“Mang tới làm mồi cho cá trong sông.” Đứng ở cạnh thuyền, Lưu Tích Tứ hạ lệnh.

“Dạ!” Thị vệ không nói hai lời ném Ly Nghiêu vào trong nước.

“Ùm ùm!” hai tiếng, sau khi Ly Nghiêu bị ném xuống nước hai người của hắn nhảy vào hồ đi cứu người. Lưu Tích Tứ cũng cũng không thèm nhìn, vào khoang thuyền, “Cho thuyền chạy, bổn vương muốn dạo hồ!”

“Dạ!”

Khi thủ hạ Ly Nghiêu cứu Ly Nghiêu lên, thuyền Lưu Tích Tứ đã đi ra rất xa, mà Ly Nghiêu vốn đang hôn mê lại mở hai tròng mắt, đẩy thủ hạ ra, ánh sáng trong mắt mang theo tia săn đuổi.
Bình Luận (0)
Comment