Hồng Thần Huyết Ấn

Chương 4

Hai tháng thắm thoắt đã trôi qua.

Nhạc Xương luyện tập trong hồ cát chảy đã quen dần, không còn cảm thấy đau đớn như trước kia nữa, lúc hắn đói thì Khô Lâu Tẩu sử dụng nội gia chân lực bắt chim dơi cho hắn ăn và uống máu giải khát, hắn sống cuộc sống bán nguyên thủy.

Một hôm...

Khô Lâu Tẩu buông tiếng cười như điên như cuồng.

Trong lòng Nhạc Xương lấy làm kinh ngạc, hắn không nghe thấy tiếng cười như thế gần hai tháng nay rồi.

Dứt tiếng cười, Khô Lâu Tẩu lên tiếng nói :

- Này Xương nhi, con có thể rời khỏi hồ cát chảy được rồi.

Nhạc Xương ngạc nhiên hỏi :

- Tiền bối nói thật đấy chứ?

- Đúng thế!

- Nhưng vãn bối chỉ ở trong hồ cát chảy mới có hai tháng kia mà?

- Phải, chính ta cũng chẳng hiểu tại sao nhưng quả thật con đã luyện nên Thủ Hỏa Ký Tế thần công rồi.

- Thế sao?... Há há há!

Nhạc Xương thoạt ngẩn người trong giây lát, sau đó buông tiếng cười há há như điên như cuồng phi thân nhảy ra khỏi hồ cát chảy, hắn vui mừng đến chảy nước mắt.

- Khà khà khà...

Khô Lâu Tẩu cũng phát ra tràng cười âm u lạnh lùng, sau đó lão cũng phi thân nhảy vọt ra khỏi hỗ cát chảy luôn.

Nhạc Xương trông thấy thế bất giác ngẩn người ra tại chỗ, vì đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Khô Lâu Tẩu đi đứng trong thạch động, hắn vội lên tiếng hỏi :

- Thưa bá bá! Chẳng phải lão nhân người bảo rằng cả đời không rời khỏi hồ cát chảy đó ư?

Khô Lâu Tẩu chẳng thèm đếm xỉa lời nói hắn, bỗng nhiên gầm hét một tiếng :

- Xương nhi hãy chú ý nào!

Dứt lời, lão cúi người xuống diễn ra một thân pháp quỷ quyệt thần kỳ hết sức.

Mỗi một thức khởi thủ chia làm nhiều động tác, hai tay bảo hộ đơn điền, uốn eo, co chân, vận khí, vung chưởng...

Nhạc Xương bất giác y pháp múa luyện theo cũng chỉ trong khoảng thời gian ăn xong buổi cơm, hắn đã mang bộ thân pháp này luyện được một cách đắc thủ như ý.

Khô Lâu Tẩu hấp tấp nói :

- Hãy nhe cho kỹ! Thân pháp ta tên là “Mị Ảnh Si Uyên”, còn chưởng pháp kêu là “Lôi Hỏa bát thức”.

Lão vừa nói vừa múa hai tay, chân đạp tử ngọ tấn, dằn từng tiếng một nói tiếp :

- Vừa vận khởi Đơn điền, khí cương dương phát sanh ngay, sau đó qua Nhâm Đốc nhị mạch đến thẳng Bách huyệt, vì thế có thể tuỳ tiện sử dụng cương dương chi khí này, đây gọi là “Thủy Hỏa Ký Tế”. Sau đó chuyển lực vào hai cánh tay, cùng lúc vận dụng tả hữu long hổ chưởng, nếu muốn tấn công tả chưởng hữu chưởng phải dùng hư chiêu, còn định thi triển hữu chưởng thì dùng tả chưởng tấn công hư chiêu, lao vào hướng địch trong tích tắc và chế địch ngay, há há! Đây là thức thứ nhất của “Lôi Hỏa bát thức” tên là “Đoạn Mạng Truy Hồn”, hãy phóng chưởng nào.

Nhạc Xương lập tức chiếu nguyên thức phóng ra một chưởng, tức thì kình phong xen lẫn tiếng kêu vù vù như sấm nổ đánh vào vách đá kêu đùng một tiếng, bụi đá bay tung tóe và hiện ra một cái hang sâu ba thước rộng năm thước nhanh như cắt.

Tức thì Nhạc Xương trố mắt nhìn tới trước và ngẩn người ra tại chỗ luôn.

Thình lình ngay lúc này...

Hắn sự nghe thấy tiếng rên rỉ âm trầm.

Bất giác giật mình ngoái cổ nhìn ra sau tức thì cả kinh thất sắc, mới hay Khô Lâu Tẩu ngã nằm trên đất thở hổn hển, toàn thân lão run lẫy bẫy, gương mặt chỉ còn da bọc xương trở nên tái mét, không còn chút sắc máu nào hết.

Hắn liền phi thân nhảy vào lòng Khô Lâu Tẩu, khóc lóc nói :

- Bá bá! Lão nhân gia người bị sao thế?

- Xương nhi! Chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại!

Nhạc Xương hớt hải nói :

- Không! Lão nhân gia người không thể chết.

- Đúng ra ta đã chết cách đây mười tám năm về trước.

- Rốt cuộc việc gì đã xảy ra vậy?

- Cách đây mười tám năm võ lâm có một trận đại huyết kiếp, lúc đó bọn nhân vật chánh phái xem bá bá là một tà ma, vì thế chín đại Chưởng môn nhân các phái như Võ Đang, Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Côn Lôn, Nga Mi, Không Động, Điểm Thương đã liên hợp hắc, bạch lưỡng đạo cao thủ cùng bá bá đại chiến cả ba ngày ba đêm trong một núi thẳm hiếm người lui tới...

- Kết quả thế nào?

- Bá bá giết chết hàng trăm cao thủ, cuối cùng độc đấu chẳng lại quần địch, bị chín đại Chưởng môn nhân mạnh ai nấy thi triển tuyệt học điểm vào ba mươi sáu huyệt của bá bá, sau đó lại sợ ta không chết, và mang ta đến đây ném xuống hồ cát chảy.

Nhạc Xương nghiến răng nói :

- Quả thật họ cũng tàn nhẫn cay độc quá thế, nhưng tại sao bá bá lại chẳng chết và sống đến ngày hôm nay?

- Xương nhi! Đây cũng là tạo hóa đùa nghịch con người, ý trời đã xếp đặt như thế, lúc đó ta cho rằng ắt chết không sai, chẳng ngờ sức nóng của cát chảy lại khắc chế được cơn rét của âm hỏa, vì thế ta lại luyện nên “Thủy Hỏa Ký Tế thần công”, do bởi nguyên nhân nóng lòng muốn báo thù gấp và vận công quá vội mặc dù giải được Âm huyệt, song chất độc khí lạnh đã xâm vào trong xương tủy.

- Cho nên bá bá không thể rời khỏi hồ cát chảy chứ gì?

- Chỉ cần rời khỏi hồ cát chảy một tiếng đồng hồ thì khí lạnh sẽ bộc phát, máu đông đặc lại mà chết.

- Bá bá...

- Tiếc rằng ta chưa thể mang toàn bộ “Lôi Hỏa bát thức” truyền lại cho ngươi.

- Bá bá...

Kêu ộc ộc vài cái!

Khô Lâu Tẩu há mỏm phun ra ba cục máu đặc màu tím, thân thể bắt đầu run rẩy, âm thanh nhỏ dần.

Nhạc Xương không chịu được đã buông tiếng khóc òa lên, đồng thời nắm chật hai tay Khô Lâu Tẩu, hai tay lão lạnh như băng tuyết.

Khô Lâu Tẩu thở hổn hển nói tiếp :

- Xương nhi! Thời gian chẳng còn bao nhiêu nữa, bá bá có việc nhờ con.

Nhạc Xương nói giọng uất nghẹn :

- Bá bá chịu đau đớn cả mười tám năm trời, đồng thời đã xã thân truyền võ công cho con, dù Xương nhi có tệ như thế nào đi nữa cũng sẵn sàng bằng lòng vì bá bá vào rừng đao núi kiếm không sai!

- Há há há!

Khô Lâu Tẩu cất tiếng cười như điên như cuồng một hơi dài, bỗng nghiêm sắc mặt lại nói :

- Điều thứ nhất, giết phứt chín đại chương môn nhân.

Nhạc Xương chẳng biết lão đang hồi quan phản chiếu không còn sống được bao lâu nữa, tưởng rằng lão khỏe lại, cả mừng nói :

- Xương nhi bằng lòng! Nhưng bá bá không chết đâu?

Khô Lâu Tẩu lắc đầu, thở dài nói :

- Điều thứ hai, ngươi hãy tìm kiếm một nữ nhân...

- Nữ nhân nào?

- Y có mái tóc sắc đỏ óng ánh, mái tóc thật quyến rũ... y... y tên là Hồng Phát Tiên Cơ Vệ Hằng Nga...

- Tìm đối phương để làm gì?

- Hãy cắt lấy mái tóc xinh đẹp trên đầu y chôn chung với thi hài ta.

Nhạc Xương ấp úng nói :

- Nếu ý... y không bằng lòng thì sao?

- Thế thì mang cả chiếc đầu của y đến đây!

- Thưa bá bá! Hai người ắt phải có mối ân oán khó giải gì đây?

- Há há! Chuyện này kể ra còn dài dòng lắm, bây giờ không đủ thì giờ kể cho ngươi nghe, trong túi áo ta... ngươi hãy mang đi luôn.

Vài tiếng cười thảm thiết đã kết thúc sinh mạng của nhất đại kỳ nhân Khô Lâu Tẩu.

Nhạc Xương và Khô Lâu Tẩu sống chung được hai tháng đã nảy sinh tình cảm thân thiện, mặc dù có lúc Khô Lâu Tẩu tỏ ra hà khắc, nhưng trái tim lão vẫn tốt và từ ái.

(thiếu 1 đoạn, trang 111, 112)

Nhưng khi hắn suy nghĩ kỹ lại, giết người không thể bảo rằng là vô tội.

Nhất là giết chín đại Chưởng môn nhân. Giữa mình và họ chẳng có thù oán gì hết, như vậy chẳng phải miễn cưỡng lắm sao?

Bây giờ hắn có chút hối hận, mình không nên hứa với Khô Lâu Tẩu về điều này.

Thế nhưng chẳng lẽ hắn lại có thể từ chối ân nhân điều này thật sao?

Hồ Lô bảo đã hiện ra trước mắt, hắn tạm thời gạt bỏ mọi tạp niệm, hắn cần tra thám Hồ Lô bảo để giải cứu Tiểu Linh, vì hắn cho rằng Tiểu Linh đã bị họ đưa về đó.

Bấy giờ Nhạc Xương cậy mình có võ công tuyệt đỉnh, cho nên chẳng xem Tiếu Diện Âm Ma và chín đại Chưởng môn nhân vào đâu hết, huống chi đây là một Hồ Lô bảo cỏn con?

Hắn cũng chẳng đợi trời tối, lập tức thi triển “Mị Ảnh Si Uyên” thân pháp lục soát khắp mọi nơi trong Bảo nhanh như một hồn ma bóng quỷ.

Không phát hiện Tiểu Linh!

Cả Bảo chủ Và tiểu tử tên là A Tiêu cũng biến đi đâu mất.

Thế rồi hắn tùy tiện bắt một trang đinh hỏi :

- Bảo chủ các ngươi đâu rồi?

Trang đinh nọ giật mình la hét nói :

- Chao ôi! Có ma...

Nhạc Xương giận đến siết mạnh hai tay một cái, trang đinh nọ kêu ư một tiếng đau đến ngất xỉu ra đất luôn.

Hắn bất kể trang đinh nọ chết sống ra sao hết, lập tức phi thân bắt một đại hán khác.

Đại hán nọ hớt hải nói :

- Ngươi là người hay là ma ư?

Nhạc Xương mới vỡ lẽ mình ngâm trong hồ cát chảy hai tháng trời nên mình mẩy đã trở nên khó xem.

Thế rồi hắn nói giọng ôn tồn :

- Ta hỏi Bảo chủ các ngươi đi đâu rồi?

Đại hán nọ lấy hết can đảm, song giọng nói vẫn run run :

- Bảo chủ đi dự võ lâm đại hội.

- Võ lâm đại hội hợp tại đâu?

- Nghe nói tổ chức tại Trường An do Chưởng môn nhân phái Võ Đang làm chủ trì, mục đích là để đối phó Tiếu Diện Âm Ma!

- Ồ! Tiếu Diện Âm Ma cũng đến Trường An sao?

Đại hán lắc đầu nói :

- Vậy thì chẳng biết rồi.

Nhạc Xương kêu hừ một tiếng hỏi tiếp :

- Thế còn vị Tiểu Linh cô nương đâu?

- Có phải ngươi muốn hỏi cháu gái của lão nhân lưng gù ư?

Nhạc Xương gật đầu nói :

- Đúng thế! Nàng đâu rồi?

- Có một hậu sanh tiểu tử cứu nàng đi khỏi.

- Ngươi nói thật đấy chứ?

- Kẻ nằm không dám nói dối!

Nhạc Xương do dự giây lát, hắn biết rằng hậu sanh tiểu tử mà gã đại hán nói chính là muốn nói mình đây, căn cứ điều này có thể suy đoán rằng Tiểu Linh ắt đã bị quái khách bịt mặt ám hại mình đã bắt cóc đi mất.

Hắn thấy rằng không còn điều gì để hỏi nữa, lập tức buông tay, quay người phi thân rời khỏi Hồ Lô bảo luôn.

Bây giờ không biết tung tích Tiểu Linh ở đâu, đành phải tìm Tiếu Diện Am Ma trả thù trước.

Một hôm, Nhạc Xương đến Trường An.

Mặc dù hắn hành tẩu giang hồ được vài tháng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đặt chân vào chốn náo nhiệt.

Nhạc Xương dạo trong phố vài vòng, thấy sắc trời tối dần, bèn nghĩ bụng :

- Hãy tìm một khách điếm nghỉ ngơi có việc chi ngày mai tiếp tục thám thính cũng chưa muộn.

Thế rối hắn đi liền ba khách điếm nhưng họ đều bảo rằng hết phòng, kế đó lại tìm tới một khách sạn Cao Thăng nhưng cũng không còn chỗ trống.

Hắn ngẩn người trong giây lát, định cất bước đi tiếp, bỗng có một đại hài tử trạc mười bốn mười lăm tuổi đi tới, chỉ tay vào mặt điếm tiểu nhị mắng chửi inh ỏi :

- Đồ chó má! Có mắt không có tròng, ngươi dám khinh thường người ta không có tiền chăng?

Đại hài tử này có đôi lông mày đậm, mắt tròn, mũi lân, miệng to, hai lỗ tai cánh quạt, trên đỉnh đầu có kết ba cái bím con.

Y lay động cây quạt xếp trong tay một cái lại lên tiếng mắng điếm tiểu nhị đang đứng ngẩn người :

- Mở điếm tiếp khách cần lanh lẹ. Hứ! Tiểu tử ngươi dùng cặp mắt chó xem người, tốt hơn hết nên cuốn gói nghỉ việc cho rồi.

Điếm tiểu nhị thoạt trông thấy đại hài tử ăn mặc hoa lệ, tức thì mặt lộ vẻ cười, nói :

- Thiếu gia chớ nóng giặn, có việc chi hãy thong thả thương lượng.

- Thương lượng con khỉ! Hắn cần phòng nghỉ ngơi, ta cũng cần phòng nghỉ.
Bình Luận (0)
Comment