Trong từ đường—
-Khụ! Dạo này quận chúa thế nào? –Cả hai sau khi nhận phạt liền chạy đến từ đường quỳ cũng được khoảng thời gian nhưng không có một ai chịu mở lời. Tô Tử Lăng thấy không khí càng lúc càng gượng gạo nên chủ động mở lời.
Cố Như Nguyệt cũng không biết nên nói sao đây nữa, những ngày qua đối với nàng mà nói chính là cảm thấy rất không có tinh thần không có giống như lúc này, cảm giác khác hẳn. Tuy vậy vẫn đối Tô Tử Lăng nói lời trái lòng.
-Cũng tốt! Không có ngươi ta vẫn rất vui!
-À, vậy thì tốt... –Tô Tử Lăng có chút hụt hẫng, nàng là đang mong một câu trả lời khác sao.
-Còn ngươi! Mấy ngày qua chắc bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không ít chứ!? –Cố Như Nguyệt thuận miệng hỏi luôn.
-A...khụ..ta không có! Ta chỉ đi làm việc cho sư phụ ta. –Không biết lão hổ này đi guốc trong bụng nàng hay sao mà đoán đúng vậy, tất nhiên không phải nàng chủ động đi trêu hoa này nọ, chỉ có thể trách mị lực của nàng quá lớn thôi. Nhưng cũng không khỏi có chút lạnh sau lưng.
-Thế sư phụ ngươi bảo ngươi làm gì?
-Đi cướp Thiên sơn tuyết liên. –Tô Tử Lăng nửa đùa nửa thật.
Cố Như Nguyệt khẽ nhíu mày.
-Nếu sư phụ ngươi muốn Thiên sơn tuyết liên thì sao không nói với ta, trong hoàng cung cũng có.
-Là Thiên sơn tuyết liên ngàn năm mới có một bông như vậy, so những Thiên sơn 5 năm mới nở thì có gì đặc biệt để đi cướp đây. –Tô Tử Lăng cười cười "Bao lâu không cùng nàng ta nói chuyện nhỉ?"
-À ra là vậy... –Cố Như Nguyệt gật gù rồi im lặng.
-Thế quận chúa không muốn hỏi ta gì nữa sao? –Tô Tử Lăng làm sao muốn buông tha.
-Ừm...vậy ta hỏi, vì sao hồi nãy ngươi lại cố chấp muốn bị phạt? –Suy nghĩ một hồi nàng mới nhớ ra chuyện trong sảnh.
-Thế quận chúa ngươi nghĩ vì cái gì đây? –Tô Tử Lăng lúc đó đơn giản chỉ chấp nhận hình phạt, còn bây giờ thì..
-Ngươi lại hỏi ta! Ta nếu biết cũng đâu hỏi ngươi! –Nàng đang nghĩ có phải kẻ kia thích đùa giỡn nàng mới vui không.
-Hắc! Chỉ sợ quận chúa không tin thôi! –Tô Tử Lăng cười mị hướng đối phương.
-Thế...thế ngươi thử nói xem. –Cố Như Nguyệt có điểm lỡ nhịp, rõ ràng là nam tử nhưng sao cứ giống hồng nhan họa thủy hồ ly chuyển thế vậy.
Cố Như Nguyệt trên mặt dần phiến hồng, Tô Tử Lăng thừa cơ nàng ta đang mất tập trung liền xích gần tới tai nàng nhỏ giọng.
-Ta là muốn quận chúa thấy.
-Ngươi! Cái đăng đồ tử! Ngươi lại trêu ta! –Cố Như Nguyệt mặt lẫn tai đều bốc hỏa, người này quả nhiên "Họa thủy"
-Hắc hắc...quận chúa thấy ta nói sai! –Nàng luôn phải công nhận lão hổ mặt rất mỏng hắc hắc..thật khả ái nha..
-T..Thế ngươi sao..lại muốn ta thấy chứ! "Bình tĩnh! Phải bình tĩnh!" –Cố Như Nguyệt vừa nói vừa trấn an lại tinh thần.
-Tướng công hướng nương tử xin lỗi như thế không có chân thành sao hắc hắc..
-Hừ đáng lý không nên vì ngươi mà cầu tình mới đúng! -Nhìn vẻ mặt đắc ý của Tô Tử Lăng mà Cố Như Nguyệt vừa bất lực lại tức giận nhưng kì lạ lại không chán ghét kể cả những cử chỉ vô lễ đó cũng chẳng khiến nàng khó chịu.
-Ha ha ha vốn dĩ ta không cần ai phải cầu tình, 40 trượng côn kia cũng chẳng làm ta hề hấn gì đâu, trong người ta có nội lực thủ hộ rồi. –Tô Tử Lăng vểnh mặt đầy kiêu ngạo.
-Hừ! –Cố Như Nguyệt trông vẻ mặt đó là biết bản thân nàng làm dư thừa rồi, nàng quay sang hướng khác tỏ giận dỗi.
Trông thấy Cố Như Nguyệt không thèm để ý nàng nữa, từ trong ống tay Tô Tử Lăng rút ra một cây trâm hồ điệp lưu tô được tinh chế rất tỉ mỉ hướng Cố Như Nguyệt.
-Khụ! Hai ngày nữa là sinh thần của quận chúa, cái này tuy không đáng là bao nhưng cũng là cái đẹp nhất mà ta lựa chọn.
Cố Như Nguyệt trong thấy trâm bạc hai mắt trở nên kinh ngạc, không phải bởi trâm đẹp mà bởi người đã tặng nàng, lại trông thấy người nọ đưa trâm lại chỉ biết quay sang hướng khác, tai có chút phiến hồng, Cố Như Nguyệt nhận trâm lòng cũng đầy vị ngọt.
-Ngươi tặng cho ta?
-Khụ, không tặng cho ngươi thì còn cho ai, thế nào có đẹp không? –khi Cố Như Nguyệt nhận trâm, Tô Tử Lăng mới dám quay đầu lại nhìn, trông cái mặt đang đỏ của lão hổ mà khiến nàng ngẩn ngơ.
-Ừm cũng thường thôi, không bằng mấy cái của ta. –Miệng nàng sao dám nói đẹp chứ, mà dù không đẹp thì với nàng cũng vẫn là tuyệt tác.
"Không đẹp mà cái vẻ mặt hớn hở thích thú thế là gì?" Tô Tử Lăng nghe Cố Như Nguyệt chê bai lại không vui, trâm này nàng cũng vất vả lắm mới lựa ra được, nàng xòe bàn tay hướng lại Cố Như Nguyệt nói.
-Ngươi đã chê đồ ta tặng thì trả lại đây!
-Hứ! đã đưa rồi ngươi dám đòi lại! Ngươi muốn đưa cho ai nữa! –Cố Như Nguyệt nghe bị đòi liền phồng má trợn mắt nhìn Tô Tử Lăng, tay nắm chặt cây trâm giấu sau lưng.
-Phốc~ khụ khụ, ta thì có ai để đưa ngoài ngươi chứ! Ngươi đưa trâm đây ta cài giúp ngươi! –Tô Tử Lăng suýt nữa đã bật cười rồi, quả nhiên lão hổ rất khả ái chưa kể càng ngày càng có nhiều vẻ mặt hơn, nàng rất thích.
Cố Như Nguyệt không nói gì, vâng lời, đưa trâm cho Tô Tử Lăng cài giúp nàng, mà Tô Tử Lăng nhận trâm, rút trâm cũ đang trên tóc Cố Như Nguyệt thế vào trâm của nàng.
"Thật kinh diễm tuyệt tục!" đó là suy nghĩ đầu tiên mà Tô Tử Lăng có thể nghĩ đến lúc này, vẻ mặt đã như thiên tiên hạ phàm dù có cài lên thứ gì cũng chỉ khiến người con gái đó kinh diễm hơn thôi, trái tim Tô Tử Lăng như có một đoàn ngựa phi.
-Ta có đẹp không? Cố Như Nguyệt ngây ngô hỏi, nàng chính là chỉ tò mò món quà mới được tặng.
-Khụ! À..ừ..thì... –Tô Tử Lăng làm bộ xoa cằm đăm chiêu.
-Hử! Là sao? Ý ngươi bảo không đẹp?
-Ha! Là ngươi tự nói không phải...A..á...á...đau đau...
Tô Tử Lăng lại trêu gẹo Cố Như Nguyệt, mà Cố Như Nguyệt cũng không vừa sẵn tay nhằm thẳng hông của người kia mà xoay 2, 3 vòng.
-Ngươi dám chê ta xấu nè!
-Hức ta..ta không..có...quận..chúa.. đẹp..đẹp lắm! Tha...tha cho ta đi hức hức! –Tô Tử Lăng đau muốn tuôn nước mắt.
-Hừ bổn quận chúa tạm tha cho ngươi đó! –Cố Như Nguyệt vênh mặt cười trên chiến tích.
1
-Ha ha ha! Tuổi trẻ thật tốt!
-A! S..sư phụ, đại sư huynh, tam sư huynh! Hu hu hu các n..người tới cứu ta? –Tô Tử Lăng tay ôm hông mặt mếu máo nhìn Lâm Viễn Trình cùng Vân Phi, Vũ Hoán cầu cứu.
-Ha ha ha đệ tử nha, chuyện phu thê các ngươi ta không quản nổi nha! Ta chỉ tới xem cảnh vui thôi ha ha ha ha. –Lâm Viễn Trình nhìn bộ mặt chật vật đi cầu cứu của đệ tử hắn có chút vui thú.
-Ha ha ha ngũ sư đệ, ngươi tự làm tự chịu chúng ta không quản nổi. –Vũ Hoán cũng ngó lơ sư đệ của hắn.
-Các ngươi tàn nhẫn! Đại sư huynh! –Tô Tử Lăng nổi tính tiểu hài tử, quay qua Vân Phi làm nũng
-Ngoan, ngươi sai trước thì không thể trách được ai rồi. –Vân Phi nhẹ nhàng xoa đầu Tô Tử Lăng phán.
Tô Tử Lăng im thin thít, nàng chính là không ngờ lại bị ba cái con người kia phũ phàng đến thế.
Quả nhiên sau cơn mưa trời lại nắng, cuộc sống của Tô Tử Lăng và Cố Như Nguyệt lại náo nhiệt trở lại...
....Có lẽ nếu cứ như vậy thì tốt biết bao...
.
.
.
U��u9