-Ngươi đang nghĩ gì vậy? –Cố Như Nguyệt uống xong bát thuốc không lâu nhưng vẫn luôn thấy Tô Tử Lăng 1 bộ dáng như tượng nhìn nàng, Cố Như Nguyệt cảm thấy khó chịu khi đối phương dùng ánh mắt thân mật nhìn mình như vậy.
-A...khô..không có gì, ta chỉ có vài vấn đề nên nghĩ hơi lâu.
-Ừm, ta uống thuốc xong rồi, ngươi có thể đi được rồi. -Cố Như Nguyệt làm bộ chẳng thèm quan tâm, nàng đưa bát thuốc rỗng cho Tô Tử Lăng tiện trục xuất người nọ ra khỏi phòng.
-À, ta có nấu chút cháo cùng vài món ăn nhẹ, nàng mới tỉnh dậy chắc chắn sẽ đói bụng phải không, nàng đợi 1 lát ta mang lên cho nàng. –Tô Tử Lăng ngược lại mặt dày bám víu, nàng cố ý làm lơ lời của Cố Như Nguyệt, nàng cầm bát thuốc đi ra khỏi phòng nhưng cũng nhanh chóng trở lại phòng cùng những đ ĩa thức ăn thơm nức mũi.
Cố Như Nguyệt ngồi trong phòng không bao lâu thì phòng của nàng đã ngập tràn mùi đồ ăn thơm phưng phức. Toàn những món thanh đạm mà Tô Tử Lăng đặc biệt chuẩn bị, nàng còn chú ý phối các món ăn thêm nhiều dưỡng chất bồi bổ cho cơ thể Cố Như Nguyệt. Tô Tử Lăng ân cần múc 1 bát cháo thịt còn nóng hổi, nàng lấy muỗng vừa thổi vừa đảo đều bát cháo giúp bát cháo có thể bớt nóng hơn, sau cùng nàng nâng muỗng cháo tới trước mặt Cố Như Nguyệt ý muốn đút giúp đối phương.
-Tự ta có thể cầm ăn! –Cố Như Nguyệt lạnh lùng từ chối, quả thực bụng của nàng đang kêu gào vì đói, nhưng nàng không muốn cùng Tô Tử Lăng có thêm tiếp xúc thân mật nào nữa.
-Ta..ta xin lỗi, vậy nàng ăn bát cháo này trước đi, sau đó hãy ăn kèm mấy món kia, đừng ăn nhiều quá nếu không bụng nàng sẽ bị khó chịu. –Tô Tử Lăng tự cảm thấy xấu hổ khi bị phũ phàng nhưng nàng cũng không để tâm nhiều, chỉ cần Cố Như Nguyệt có thể ăn thì cũng đủ khiến nàng vui vẻ lên rồi.
Tô Tử Lăng cứ chăm chăm nhìn khiến Cố Như Nguyệt ngại ngùng, hơn nữa không biết có phải bởi đối phương ánh mắt quá hấp dẫn hay không mà trái tim của Cố Như Nguyệt lại liên tục đập thình thình thình thình. Nàng muốn nhanh chóng quên cảm xúc đó đi nhanh chóng, nàng đành tìm chuyện để nói.
-Ban nãy bà chủ quán nói ngươi đưa ta đến đây.
-Ân, đúng vậy. -Tô Tử Lăng ngoan ngoãn như cún con gật đầu.
-Vậy đại biểu ca và mọi người đâu rồi.
-Họ đã đi trước rồi, vì lần này ám sát bất thành chỉ sợ người tác đa có thêm hành động khác nên ta đề xuất tách ra.
-Vậy bọn họ thế nào rồi?
-Bọn họ đều ổn, không hề bị thương.
-Ừm.
Bầu không khí lại trở về yên tĩnh, Cố Như Nguyệt cũng không biết nên nói gì tiếp với Tô Tử Lăng, nàng chưa biết nên đối mặt chuyện này như thế nào. Cố Như Nguyệt không biết có phải do bản thân không thể chấp nhận chuyện đối phương là nữ nhân hay bởi không chấp nhận chuyện bản thân bị lừa dối suốt thời gian qua.
-Như Nguyệt...có phải nàng vẫn còn giận ta phải không?
Cố Như Nguyệt ngạc nhiên khi bỗng nhiên Tô Tử Lăng nhắc đến, nàng giận Tô Tử Lăng sao? Nếu là trước kia có lẽ là không, Cố Như Nguyệt vẫn nhớ trước đây mỗi khi bị Tô Tử Lăng chọc giận đến tím mặt chỉ cần là đối phương chủ động làm hòa thì dù cơn giận có lớn đến mức nào thì cũng liền biến mất. Nhưng bây giờ, không phải chỉ là giận mà còn là tổn thương, Cố Như Nguyệt sợ rằng đã bị Tô Tử Lăng làm cho tổn thương đến hết lần này tới lần khác.
-Xin lỗi! Ta biết ta hết lần này đến lần khác đều làm nàng tổn thương, ta biết bây giờ có nói cũng không khiến nàng nguôi ngoai. Nhưng ta thật sự không cố ý làm nàng tổn thương. Có lẽ bây giờ điều ta nói lúc này đã là quá muộn nhưng ta vẫn sẽ nói. Như Nguyệt! Ta cũng yêu nàng! Không phải bởi vì ta đóng giả Tô Mặc Sinh để nói mà ta dùng chính thân phận là Tô Tử Lăng nói với nàng, cũng không phải bởi vì lấy thân phận của 1 nam nhân nói mà là thân phận của 1 nữ nhân tỏ tình với nữ nhân mà ta yêu nhất. Có thể nàng không biết nhưng từ lâu ta đã yêu nàng, nhưng ta biết chúng ta là không thể, nhưng bây giờ không nói ra ta sợ tương lai sẽ hối hận.
-Được rồi! Ta cần đi nghỉ ngơi! Ngươi ra ngoài đi! -Cố Như Nguyệt bật dậy, nàng đi thẳng đến bên giường, nằm xuống và quay lưng về Tô Tử Lăng.
Tô Tử Lăng cũng rất bất ngờ, tuy cũng đoán đối phương sẽ không vui nhưng nhìn Cố Như Nguyệt im lặng không mắng không chửi chỉ có im lặng lại càng khiến Tô Tử Lăng thấy khó chịu hơn. Nàng đành ngậm ngùi dọn dẹp đống thức ăn thừa trên bàn rồi im lặng ra khỏi phòng.
Tô Tử Lăng đi ra khỏi phòng thì Cố Như Nguyệt cuối cùng cũng thở phào. Sự thật khi nghe những lời đối phương đã nói, Cố Như Nguyệt không biết nên phản ứng thế nào nữa, lý trí thì nói không được chấp nhận nhưng trái tim của nàng lại không ngừng loạn nhịp, vừa bối rối, lo lắng lại vừa có tia vui vẻ.
-Aizzz! Cố Như Nguyệt! Ngươi đúng là bị đánh cho ngốc rồi!