Trong một cái miếu đổ nát, có một tốp người vận y phục ăn mày quây quần quanh đốm lửa. Từ bên ngoài có một nam nhân chạy vào.
- Thế nào rồi, tình hình của bọn họ thế nào?
-Bẩm minh chủ, thuộc hạ đã đi do thám nhưng chỉ biết các vị vương gia và một vài quan lớn đang bị nhốt trong thiên lao.
- Vậy ngươi có nghe ngóng tin tức của cha mẹ, nhạc phụ, nhạc mẫu của ta không?
Nam nhân kia lắc đầu.
- Giờ trong hoàng cung ngay đến 1 con chuột sợ cũng không thể lọt ra, cũng có thể Tô thừa tướng Tô phu nhân cũng giống như mọi người đều đang bị giam trong thiên lao.
- Được rồi, ngươi cũng vất vả 1 chuyến rồi, lui xuống nghỉ ngơi chút đi đã.
- Vâng.
- Sư đệ đừng quá lo lắng, sư nương dù sao cũng từng lăn lộn giang hồ ít nhiều, có lẽ bây giờ bọn họ chưa chắc đã bị bắt đâu. - Vũ Hoán ngồi bên cạnh an ủi Tô Tử Lăng.
- Phụ thân ta thì ta rất rõ, ông ấy chắc chắn sẽ không vì sợ chết mà bỏ chạy, mẫu thân ta cũng khỏi nói, nếu không thể kéo người đi được thì chi bằng cùng ở lại chịu khổ. -Tô Tử Lăng lắc đầu, khó khăn lắm đám người Tô Tử Lăng mới cải trang thành đám ăn mày lẩn trốn vào kinh thành, nhưng hai ba hôm nay, người của Cố Lạc Thiên thường xuyên đi tuần tra. Đám người Tô Tử Lăng phải chật vật giấu diếm thân phận lại còn phải tìm cách thăm dò tin tức tình hình trong cung, cũng như cách liên lạc với quân đội của Cố Minh Diễn bên ngoài để cùng nhau phối hợp.
- Trước mắt chúng ta nên sớm vạch kế hoạch cứu người và phối hợp cùng quân đội bên ngoài tiến vào cung áp chế ngự lâm quân lẫn Cố Lạc Thiên. Một kẻ thông đồng với giặc ngoài thì lên làm vua liệu có để nhân gian thái bình được không. - Tô Tử Lăng bình tĩnh nói, nàng hy vọng lúc này có sự đoàn kết của mọi người.
- Đúng là vậy, minh chủ nói đúng lắm, chúng ta tuy không thích dính đến chuyện của triều đình nhưng cũng sẽ không trơ mắt nhìn những bình dân bá tánh chịu cảnh lầm than bị một tên bạo quân thống trị. - Đa số những người mà Tô Tử Lăng dẫn theo đều là nhân sĩ trong giang hồ, mà người giang hồ không thích liên quan đến triều đình, nhưng chỉ cần nghe đến việc những bá tánh trong dân gian phải chịu khổ thì bọn hắn liền quyết đồng ý đi theo Tô Tử Lăng tiến vào trong kinh.
- Tô mỗ ở đây đa tạ các vị có thể tương trợ. -Tô Tử Lăng vui mừng, nắm quyền quỳ xuống.
-Ấy minh chủ đừng làm vậy, đây là điều chúng ta nên làm, bây giờ quan trọng chúng ta cần 1 kế hoạch thật tỉ mỉ.
-Được vậy chúng ta hãy làm như vậy...như vậy...
.
.
.