Mấy ngày sau--
-Tr... Triệu...Nhất...Xuyên! Ngươi Dám!... -Cố Lạc Thiên cơ thể nhanh chóng biến thành cái xác khô héo đến không còn sức sống, cuối cùng nằm trên mặt đất lạnh cóng, mắt cũng không nhắm lại mà vẫn cứ nhìn lên long ỷ.
Nửa canh giờ truớc--
Vì để tránh đêm dài lắm mộng, theo sự chỉ dẫn từ Quốc sư tác đa, Cố Lạc Thiên không chỉ khiến cho quân đội tác đa ở biên quan tấn công, mà còn tung tin sẽ cho Cố Hiền cùng đám người vương thân, quan thần trong triều chống lại Cố Lạc Thiên ba ngày tới lôi ra chém đầu nếu quân đội của Cố Minh Diễn không chịu đầu hàng. Có thể nói mọi thứ bây giờ đều đang diễn ra theo kế hoạch của Cố Lạc Thiên.
-Quốc sư! Mời ngài 1 ly! -Cố Lạc Thiên ngồi trong điện rồng nguy nga tráng lệ bên cạnh còn được vô số lính canh bảo vệ, dưới điện lại có một tốp quan văn võ cùng một số vương thân quỳ phía dưới, chưa kể còn có Cố Hiền cũng đang nằm ở đó. Từ khi bị ngất đến giờ, Cố Hiền hơi thở đều rất yếu ớt, vẫn luôn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
-Hahaha Tam hoàng tử, ta cũng kính người 1 ly, chúc người đã trở thành tân đế của đại Thịnh. Hy vọng ngươi sẽ giữ đúng lời hứa đã nói. -Khắc Nhĩ Đa cầm ly rượu sảng khoái uống, miệng cũng không ngừng ngầm nhắc nhở Cố Lạc Thiên được như bây giờ đều phải nhờ người tác đa.
-Quốc sư cứ yên tâm đợi khi đám người Cố Minh Diễn đều bị diệt sạch ta sẽ cắt 10 thành phía bắc cho người tác đa. -Cố Lạc Thiên cũng không hề tiếc nuối mấy cái thành trì kia, hắn chỉ cần vị trí hoàng đế dù có phải hy sinh nhiều người hơn nữa cũng không là gì.
-À đúng rồi, quân chủ của chúng ta rất thích các mỹ nữ của đại Thịnh. Tam hoàng tử, ngài thấy sao? -Khắc Nhĩ Đa bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện liền muốn Cố Lạc Thiên hỗ trợ.
-Hahaha ta tưởng là chuyện gì, quốc sư cứ yên tâm, ta đã cho người tìm những mỹ nhân đẹp nhất của đại thịnh để dâng lên cho quốc chủ của quốc sư.
-Vậy đa tạ tam hoàng tử rồi, đặc biệt xin tam hoàng tử hãy nhớ lưu ý đến vị thất công chúa tên Cố Hân Tuyền và vị quận chúa Cố Như Nguyệt, ta nghe đồn bọn họ là hai đại mỹ nhân xinh đẹp nhất, nếu quân chủ của bọn ta có thể sủng ái hai đại mỹ nhân đó chắc chắn sau này hai nước chúng ta chắc chắn thân càng thêm thân hơn. -Khắc Nhĩ Đa mặt gian xảo nói.
-Khốn Nạn! Tên tác đa kia ngươi dám có ý đồ xấu với nữ nhi của ta thì cho dù ta có chết cũng không tha cho các ngươi! -Cố Kì Minh vừa nghe Khắc Nhĩ Đa có chủ ý lên người Cố Như Nguyệt, hắn không kiềm chế được, mặc cho tay bị trói sau lưng, mặc cho bị đám thị vệ chặn trước mặt, hắn vẫn lao lên ý muốn gi3t chết hai kẻ phía trên điện.
-Hừ bá vương thúc, biểu muội được quân chủ để ý chính là vinh hạnh của nàng ta, ngươi cũng sắp chết rồi nên biết phải giúp biểu muội có đường tiến lên chứ.
-Ta phi! Cố Lạc Thiên! Ngươi đúng là thứ súc sinh! Các ngươi nếu muốn động đến Như Nguyệt thì phải bước qua xác ta!
-Hừ sắp chết còn nhiều lời, người đâu lôi bọn chúng đến đứng trên tường thành chém đầu thị chúng cho ta! -Cố Lạc Thiên không để vào mắt, hắn cho người đưa Cố Hiền, Cố Kì Minh và Tô Hoàn lên trước cửa thành, mục đích chủ yếu chính là dụ đám người Cố Minh Diễn và uy hiếp bọn họ buộc đầu hàng.
-Tuân lệnh!
-Haha đã làm mất hứng của quốc sư rồi, nào nào ta kính quốc sư một ly. -Cố Lạc Thiên lại quay qua tên quốc sư tác đa nịnh nọt.
-Báo! Cấp báo! Có chuyện không hay rồi!
Chưa kịp uống ly rượu trên tay, một tên thị vệ la hét tiến vào điện, trên nét mặt đầy sợ hãi cùng vội vã. Cố Lạc Thiên lúc này có chút tức giận hướng tên thị vệ kia quát.
-Hỗn xược! Ngươi muốn chết hay sao mà dám phá đám nhã hứng của trẫm với quốc sư.
-Bệ hạ tha...tội...là...có...chuyện gấp. -Tên thị vệ run lẩy bẩy nói.
-Chuyện gì nói mau! -Cố Lạc Thiên không có chút kiên nhẫn mà nói.
-Là...là...Đại hoàng tử dẫn binh đánh đến kinh thành rồi...hơn...hơn...nữa còn sắp tiến đến hoàng cung.
-Cái Gì! Ta nuôi các ngươi làm cái gì tại sao lại để bọn họ xông vào tận đây hả! Hơn nữa còn có quân đội của tác đa tại sao còn để quân của Cố Minh Diễn xông vào hả? -Cố Lạc Thiên đứng bật dậy, nét mặt ngạc nhiên lại hoảng hốt.
-Là...là...Đại hoàng tử đã bắt được quốc chủ của tác đa, rồi giả dạng thành quân đội tác đa tiến vào kinh thành.
-Cái Gì? Các ngươi vừa nói cái gì! Quân chủ của bọn ta tại sao lại bị bọn chúng bắt được? -Lần này lại đến phiên Khắc Nhĩ Đa bật dậy, hắn thật sự không tin vào tai mình.
-Cái...cái...này... -Tên thị vệ không biết nên phải giải thích thế nào, chính hắn còn không rõ nữa là.
-Tam hoàng tử, mau cho người đưa đám người Cố Hiền quay lại, chúng ta cần lão hoàng đế đó để trao đổi với quân chủ của chúng ta. -Khắc Nhĩ Đa không muốn chất vấn nữa, lúc này hắn cần phải làm chính là dùng con tin để làm trao đổi.
-Đúng...đúng...quốc sư nói phải...người đâu...
-Có thích khách!
Cố Lạc Thiên còn chưa tiêu hoa tin tức ban nãy thì bên ngoài lại có thêm một âm thanh khác vang lên. Một tên thị vệ khác trên người đầy thương tích cùng máu chạy vào.
-Hoàn...hoàng...thượng...mau chạy...có thích khách đang tiến vào đến điện rồi... -Tên thị vệ vừa nói xong liền ngã nhào xuống đất bất tỉnh.
Cố Lạc Thiên lần này đã không còn vẻ kiêu ngạo nữa, cả thân thể hắn như mềm nhũn mà ngã ngửa trên long ỷ, cơ thể không tự chủ mà run lên. Chẳng lẽ ông trời thật sự không muốn cho hắn làm vua sao?
-Mau bảo vệ hoàng thượng! -Triệu Nhất Xuyên trông thấy một đám người đang xông vào điện, mà quân lính của hắn từng người đều bị đối phương tiêu diệt đành phải cho đám lính của hắn dùng xác làm khiên chắn trước mặt Cố Lạc Thiên với hắn. Nhưng đám quân lính của Triệu Nhất Xuyên bị đám thích khách giết không thể chống đỡ trong lòng liền một trận hỗn loạn, dù đang tụ lại nhưng có cảm giác như đàn vịt bị dồn vào góc tường chờ bị thịt.
-Đưa mấy vị lão thần an toàn rời khỏi điện đi! -Một người hắc y bịt mặt ra lệnh cho hai người đứng bên cạnh làm việc.
Thật may bọn quân lính chỉ mải đứng che chắn cho Cố Lạc Thiên mà bỏ qua đám đại thần đang còn quỳ dưới điện. Nên rất nhanh chóng, trong điện rồng nguy nga tráng lệ này chỉ còn lại hai thế lực một là đội thích khách mặc hắc y và đối diện là đám lính run lẩy bẩy cùng Cố Lạc Thiên đang sợ hãi trên long ỷ và Khắc Nhĩ Đa đang chết trân.
-Ngươi là ai? Tại sao dám xâm phạm vào hoàng cung? -Một lúc sau khi bình tĩnh lại nhìn thấy tên Cố Lạc Thiên vẫn đang còn run rẩy miệng còn lẩm bẩm cái gì đó, Khắc Nhĩ Đa khó chịu lên tiếng trước.
-Quốc sư tác đa, đã lâu không gặp, món nợ lần trước ta còn chưa kịp trả, hôm nay chúng ta nên tính một thể nhỉ! -Hắc y nhân đứng đầu đi lên trước, cởi bỏ mặt nạ ra. Lộ ra dung nhan động lòng người.
-Ngươi! Tô Lâm!! Ngươi sao có thể vào được đây! -Dù hoá thành tro Khắc Nhĩ Đa cũng nhận ra người trước mặt không ai khác chính là kẻ thù mà hắn không đội trời chung.
-Tô Mặc Sinh sao có thể chứ? Rõ ràng hoàng cung đã canh giữ nghiêm ngặt sao hắn có thể xông vào đây được. -Cố Lạc Thiên như hét lên. Hoàng cung dù sao cũng là nơi tập chung nhiều quân lính của hắn trông chừng nhất vậy mà chỉ có mười mấy tên giang hồ trước mặt lại có thể dễ dàng đi vào rồi đột kích. Đây là điều không thể!
-Cố Lạc Thiên ngày tàn của ngươi đến rồi, bây giờ binh lính của đại hoàng tử đã tiến đến hoàng cung, đám quân lính kia của ngươi giờ đang phải chật vật lắm rồi. Nếu lúc này ngươi đầu hàng thì tất cả người ở đây may ra mới có cơ hội để sống.
Những lời của Tô Tử Lăng nói ra khiến đám lính đang che chắn trước mặt Cố Lạc Thiên liền dao động, người này người kia đều nhìn lấy nhau như muốn có ý buông đao. Cố Lạc Thiên nhìn đám lính đang bị dao động kia, như đã bị mất lý trí, hắn giật lấy thanh kiếm từ tay của Triệu Nhất Xuyên chém một nhát sau lưng một tên lính gần hắn nhất. Nhìn tên lính kêu thất thanh một tiếng rồi ngã trên vũng máu của bản thân, đám lính còn lại cảm giác bản thân đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Mà lúc này Cố Lạc Thiên phát điên rồi, hắn chém xong tên lính kia liền làm rơi thanh kiếm rồi ôm đầu nói loạn.
-Không thể nào! Không thể nào! Trẫm mới là hoàng đế của đại Thịnh! Không ai xứng đáng ngoài trẫm! Kẻ nào đầu hàng ta liền tru di cửu tộc tên đó.
Tô Tử Lăng nhìn một màn này chỉ biết lắc đầu, vốn dĩ nàng chỉ mong đối phương có thể chủ động đầu hàng như vậy thì cũng sẽ không có ai phải chết nữa, nhưng sợ là điều này khó có thể thành sự thật, xem ra hôm nay buộc phải có người đổ máu. Đúng lúc này Khắc Nhĩ Đa từ trên điện nhảy xuống đứng trước mặt mấy tên thị vệ hướng Tô Tử Lăng nói.
-Tô minh chủ xem ra hôm nay chúng ta phải một lần nữa so tài cao thấp rồi. Lần này ta sẽ khiến ngươi phải quỳ lạy trước mặt bổn quốc sư.
-Ai quỳ còn chưa chắc. -Tô Tử Lăng ra hiệu cho đám người đằng sau lui lại, bản thân nàng lần này rất nghiêm túc, nàng cầm trường kiếm trên tay thủ thế.
Khắc Nhĩ Đa cũng nghiêm túc chiến đấu, hắn cũng lôi ra thanh trảm mã đao ra. Không khí lúc này dần im lặng đến đáng sợ, không ai dám thở mạnh, chỉ nhìn hai người kia đang bất động nhìn nhau.
*Choang* tiếng chén rượu bị rơi xuống đất vỡ toang như một tín hiệu. Hai con người kia không hẹn nhau liền dùng tốc độ nhanh nhất lao vào.
*Keng...keng...keng* Âm thanh kiếm va vào nhau đến chói tai, hai thanh kiếm đao còn tạo ra những tia lửa vô cùng tuyệt đẹp.
-A....a... -Tô Tử Lăng nhảy lên trời lộn một vòng rồi chém một đường dọc trước mặt Khắc Nhĩ Đa, mà đối phương cũng không kém cạnh, Khắc Nhĩ Đa dùng đao của hắn chặn trên đầu. Thế nhưng Tô Tử Lăng còn phóng xuất nội lực, một nhát chém này của nàng dường như nặng tựa ngàn cân, Khắc Nhĩ Đa dưới sức ép liền phải quỳ xuống, hai chân hắn đập mạnh xuống nền gạch, cả nền gạch quanh đó như có sức mạnh vô hình đều bị lún xuống vỡ nát. Khắc Nhĩ Đa kêu một tiếng, hai đầu gối của Khắc Nhĩ Đa đang rỉ máu ra, hắn rõ ràng xương đầu gối của hắn đã bị vỡ vụn, mà sức lực của hắn giờ đã không còn đủ để chống đỡ. Rất nhanh thanh đao đang chắn ngang đó liền bị cắt làm đôi, mà thanh kiếm của Tô Tử Lăng theo đà tạo một đường kéo thẳng xuống trước mặt Khắc Nhĩ Đa, đối phương ngã sấp xuống dưới chân của Tô Tử Lăng.
-Tô minh chủ! Tô minh chủ! -Trong điện bây giờ chỉ còn âm thanh hò reo của đám hắc y bên cạnh Tô Tử Lăng mừng rỡ trận thắng lợi này của Tô Tử Lăng.
-Quốc sư tác đa đã chết! Nếu các ngươi chịu buông vũ khí chúng ta sẽ thả cho các ngươi 1 đường để sống, còn không thì lấy quốc sư tác đa làm gương. -Một hắc y bên cạnh Tô Tử Lăng lên tiếng hướng đám lính của Cố Lạc Thiên doạ.
Quả nhiên đám quân lính đó đều chứng kiến cảnh vừa rồi đã sợ đến tè ra quần, bọn chúng từng người rồi rất nhanh toàn bộ quân lính đều đã buông bỏ hết vũ khí rồi quỳ xuống xin tha.
-Ai..ai...cho các ngươi đầu hàng! Ta...
Cố Lạc Thiên còn muốn định nhặt kiếm lên chém từng kẻ thị uy. Nhưng còn chưa kịp làm gì thì từ phía sau, cảm giác một áp lực đè lên cổ của hắn, lúc quay lại hắn càng không ngờ.
-Tr... Triệu...Nhất...Xuyên! Ngươi Dám!...
Triệu Nhất Xuyên dùng một tay bóp lấy cổ của Cố Lạc Thiên nâng cả cơ thể hắn lên hơn nữa quanh thân của cả hai giống như có một luồng khí đang tiến thẳng vào trong người của Triệu Nhất Xuyên. Triệu Nhất Xuyên cơ thể càng to ra ngược lại Cố Lạc Thiên lại như bị người ta hút hết máu, cơ thể dần dần bị hóp lại, khô héo, cuối cùng biến thành một cái xác khô nằm dưới chân của Triệu Nhất Xuyên. Những người trông thấy một trận này đều hoảng sợ nhìn Triệu Nhất Xuyên, ánh mắt coi đối phương là yêu quái.
-Hahaha cuối cùng, cuối cùng ta cũng luyện thành công! -Triệu Nhất Xuyên không những không để tâm, ngược lại hắn lại vui mừng thành quả này, ánh mắt của hắn cũng dần đổi màu thành màu đỏ rất quỷ dị.
-A...a...cứu chúng ta... -Triệu Nhất Xuyên sau lần thành công kia liền nhắm lên những tên lính gần đó bắt lấy vài tên, cũng giống như Cố Lạc Thiên, hắn cũng hút hết sinh lực của đối phương cho đến khi kẻ đó chỉ còn một cái xác khô héo mà dần dần nội lực của Triệu Nhất Xuyên cũng dần tăng cao đến bất thường, chưa kể ý thức của Triệu Nhất Xuyên giống như đã bị mất khống chế.
-Xem chiêu của ta đây! -Một người trong đoàn của Tô Tử Lăng bỗng nhiên nóng vội xông lên, hướng sau lưng Triệu Nhất Xuyên mà đâm.
Triệu Nhất Xuyên cảm ứng có kẻ muốn đâm lén, hắn liền nhanh chóng quay người lại, chỉ một cái lách nhẹ liền đã tránh được đường kiếm của đối phương, hơn nữa còn túm được cổ của đối phương rồi hút hết sinh lực của người đó.
-Không hay! Tất cả lùi lại, không được để hắn tóm được bằng không nội lực của chúng ta đều bị hắn hút cạn. -Tô Tử Lăng nhìn một hồi cuối cùng cũng hiểu, đây là võ công tà môn hút nội lực của người bên ngoài để gia tăng nội lực cho bản thân, nhưng nếu càng hút thì lý trí cũng dần mất đi. Tô Tử Lăng chưa biết phải đánh thế nào liền cho tất cả lui xuống, ít nhất nếu Triệu Nhất Xuyên không thể hút nội lực của người bên ngoài thì sẽ không mạnh lên nữa.
-Tô-Mặc-Sinh!!!
.
.
.