"Hài nhi của bà, vẫn chưa chết.."Hắn đau đến thổ huyết, không thể nói tiếp.Mộng Ma lập tức hóa giải ma thuật trên người hắn."Ngươi nói gì, hài nhi của ta còn sống?""Bây giờ nó đang ở đâu?" Hai mắt bà rưng rức, run rẩy đến ngã khụy xuống đất."Năm xưa ta cắn rứt lương tâm nên đã quay lại cứu bà.
Nào ngờ bà đã ngộp chết trong khói lửa, phu quân và hài nhi lớn của bà bị Cao Tấn gi3t chết.
Cũng may, đứa bé còn lại phước lớn mạng lớn, chỉ bị khói lửa làm ngất đi.Ta tức khắc đưa nó rời khỏi, đêm đó ta rất hoảng sợ, tay chân rối bời không biết phải làm sao.
Ta đã bế đứa bé chạy khỏi Cao Gia Trang, bỏ nó trước một hộ nhà nông tại Thôn Mộng Miên."Hắn lấy ra nửa miếng bạch ngọc đưa cho Mộng Ma: "Trên người nó đang giữ nửa miếng ngọc còn lại, sau cổ có một cái bớt màu tím rất lớn… Nó… nó tên là A Ngưu."Hắn ôm tim đau khổ, lao lực thổ huyết, sau khi nhổ ra máu độc, hắn liền khỏe hẳn, tai qua nạn khỏi.Bà run rẩy giữ lấy ngọc bội, nhưng rồi bà lại đau buồn rờ vào mặt mình.
Bà đã bị hủy đi dung nhan, mặt mày ghê rợn, ngay cả trái tim đang đập cũng là của người khác."Hài nhi không còn nhận ra ta nữa.
Bây giờ ta là một ác ma hung tợn, ta sẽ làm nó hoảng sợ."Bà ôm lấy ngọc bội khóc cạn nước mắt, ước nguyện lớn nhất của bà là gặp lại đứa con còn sống, nhưng bà lại lo, lo nó sẽ xua đuổi bà, coi bà như tà ma, hận bà xuất hiện phá vỡ cuộc sống mỹ hảo của nó.Tử Vân đi đến vỗ vai an ủi bà, nàng đương nhiên có cách giải quyết rồi."Bà yên tâm, bọn ta có cách."Nàng vui với nhìn Kỳ Lân, làm hắn hơi bối rối: "Người nhìn ta làm gì?""Pháp lực ta có hạn, ngươi hãy dùng thuật che mắt giúp Mộng Ma hóa thân thành một phụ nhân nhà nông đi.""Ngay bây giờ?" Hắn trừng to mắt hỏi."Đương nhiên, người ta mẫu tử xa cách hai mươi mấy năm rồi.
Ngươi còn muốn bà ta đợi bao lâu nữa" Nàng tức giận nhéo tai hắn, đúng là hỏi dư thừa mà."Ây da."Hắn giơ hai ngón tay lên thi phép lên người Mộng Ma, nhưng Lạc Phong lại xuất kiếm đánh tan luồng phép đó.Mọi người tròn mắt ngạc nhiên trước động thái của chàng.“Chàng?” Tử Vân thốt không nên lời.Lạc Phong đi đến bên Mộng Ma: “Người ma khác biệt, bà là một oán linh mượn xác hoàn hồn.
Bà không thể sử dụng thể xác đó sống lại như một phàm nhân nữa.
Không những có hại cho bà mà ảnh hưởng cả dương thọ của hài nhi bà."Chàng nói thêm: “Bọn ta có thể giúp bà gặp lại nó nhưng bà phải hứa, ngày mai phải rời khỏi thân xác này, xuống âm phủ báo đáo."Người ma khác biệt, tương khắc nguyên khí.
Mộng Ma đã không thuộc về cõi đời này, hà tất phải cố chấp ở lại.
Hữu duyên thiên lý năng tương phùng, tin chắc kiếp sau bốn người họ vẫn có thể gặp lại, tái tục tiền duyên.Mộng Ma đau lòng rơi nước mắt, gật đầu đồng ý.“Một ngày cũng được, ta hứa với các người, ngày mai ta sẽ rời khỏi thể xác này, đi theo các người xuống âm tào địa phủ thỉnh tội, vào lục kiếp luân hồi.”.