Hồng Trang Tình Lang

Chương 7

Tuy nói không yến khách, nhưng Nhị tiểu thư nhà mình lấy chồng, hạ nhân trong Lăng Ba trang viên đương nhiên cũng được hưởng một bữa hỉ yến nhỏ phong phú. (Đã nhỏ lại còn phong phú, ko hiểu nổi =.=)

Chú rể là Sở Phong quan hiệp danh hiệu tân nhiệm trang chủ phường vải Lăng Ba, hướng phó tì đã ở trong Lăng Ba nhiều năm trung thành và tận tâm mà kính rượu, nhưng chỉ thấy mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có ai nguyện ý giơ chén lên mà ứng hắn, nhất là Lý chưởng quỹ nét mặt già nua thủy chung vẫn trừng mắt hắn nãy giờ, sau đó lão quay mặt qua một bên, nhìn cũng không thèm nhìn hắn.

Sở Phong nhìn mọi người xung quanh có tăng oán, có nghi hoặc, hắn không giận mà ngược lại còn cười. Đây nhất định là quỷ kế của nương tử hắn, nghĩ liên kết mọi người trong trang kháng cự hắn sẽ khiến hắn biết khó mà lui.

“Tin tưởng chư vị ở Lăng gia ai cũng trung thành tận tâm, cùng chung hoạn nạn, đoàn kết nhất trí, cao thấp đồng lòng làm Sở Phong vô cùng bội phục. Sở Phong thay nương tử kính chư vị đã nhiều năm qua trung tâm và tương trợ cho Lăng gia một chén. ” – Nói rồi Sở Phong ngửa cổ uống cạn chén rượu của mình.

Nhìn này đó trung phó sắc mặt khó coi, Sở Phong đương nhiên biết bọn họ là bị Lý chưởng quý du thuyết, khẳng định đối với hắn không có gì khen ngợi, cũng không ngắn ngủi đã bị thu mua bởi ba trăm lượng của hắn.

Hắn cười cười nói : “Ta hẳn là không cùng hung ác cực như suy nghĩ ban đầu của các ngươi ? ”

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lý chưởng quý, chỉ thấy Lý chương quỹ nét mặt già nua một trận thanh một trận bạch. Sở Phong làm sao biết hắn đã hình dung như thế.

“Hừ ! ” - Lý chưởng quỹ căm giận trừng mắt Sở Phong, dõng dạc nói – “Phường vải Lăng Ba là do lão gia sáng lập, là sản nghiệp của Lăng gia, như thế nào có thể để rơi vào trong tay một kẻ lừa đảo như ngươi ? Trừ bỏ Nhị tiểu thư nhà ta, chúng ta sẽ không nhận lệnh của bất kì ngoại nhân nào. ”

“Kẻ lừa đảo ? ” - Sở Phong cười cười – “Xem ra tin tức truyền rất nhanh. ”

“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm. Ngươi không tiếc giả trang nữ nhân trà trộn vào Lăng Ba trang viên, còn dám nói không phải vì mưu đồ nhúng chàm phường vải chúng ta sao ? ”

Sở Phong lắc đầu cười : “Xem ra các ngươi cũng mới chỉ nghe được một nửa tin tức thôi. Ta từ trong bụng mẹ đi ra không bao lâu đã bắt đầu giả nữ trang rồi, cùng phường vải Lăng Ba các ngươi một chút quan hệ cũng không có, không tin có thể đi hỏi nương ta hoặc Nhị tiểu thư của các ngươi. Nói sau, phường vải Lăng Ba vẫn là sản nghiệp của Lăng gia, ta thân là vị hôn phu của Nhị tiểu thư Lăng gia, nên vì nàng gánh vác việc kinh doanh nặng nhọc này là lẽ đương nhiên. Chẳng lẽ các ngươi không thấy chưởng quản cả một phường vải to lớn đối với Nhị tiểu thư nhà các ngươi là rất vất vả sao ? ”

Mọi người vừa nghe Sở Phong nói như vậy đều lộ ra sắc mặt đồng ý, còn có mấy người gật đầu tán thành.

“Ngươi không có khả năng chưa từng nghĩ đến sẽ chiếm đoạt phường vải Lăng Ba chúng ta. ” - Lý chưởng quỹ vẻ mặt hoài nghi trừng mắt Sở Phong.

“Phường vải Lăng Ba tuy rằng mưu cầu lợi nhuận khả quan, thanh danh lan xa, nhưng cũng không được ta xem ở trong mắt. Không phải ta coi thường, nhưng Lang Thao bang là sản nghiệp của ta so với một phường vải nhỏ bé còn không đủ sao ? ”

Quân : Lang Thao bang nắm giữ thủy lộ toàn quốc nên quy mô của nó có thể hình dung là cực kỳ lớn, tiền của thu vào như nước nên Phong ca mới nói phường vải Lăng Ba là ‘nhỏ bé’. Chưa kể đến cái này thì Thượng Quan gia của Phong ca cũng thuộc hàng kinh thương thế gia, tài sản đủ để anh ý ăn tiêu xả láng cả đời mà chả phải làm gì cả. Vậy nên, đối với anh ý mà nói thì phường vải Lăng Ba chả là gì cả, có chăng chỉ làm tăng công việc cho anh ý xử lý thôi =.=. Quả nhiên xứng danh nam chính trong ngôn tình tiểu thuyết, vừa suất vừa giàu, kinh thư võ công cái gì cũng giỏi, Phong ca cải nữ trang thì còn thêm cái vụ cầm kỳ thư hoạ nữa chứ, hoàn hảo ko chê vào đâu được.

“Chuyện này …” - Lý chưởng quỹ sắc mặt hơi trầm xuống nhưng vẫn ra vẻ không tin nói – “Nhưng ngươi phải nói …”

“Nếu ta nói không muốn tiếp nhận phường vải Lăng Ba thì Nhị tiểu thư của các ngươi sẽ chịu buông tay sao ? Một nữ nhân gia xuất đầu lộ diện kinh doanh phường vải, còn phải giao tiệp với hán tử giang hồ, như vậy còn ra thể thống gì ? Nữ nhân nên an phận thủ thường giúp chồng dạy con, phường vải Lăng Ba đã có ta cùng các vị vì nàng phân lao. ” - Sở Phong tức giận nói.

“Vì không cho Nhị tiểu thư nhà ta xuất đầu lộ diện bên ngoài nên ngươi mới buộc Nhị tiểu thư nhà ta gả cho ngươi ? ” - Lý chưởng quỹ khó tin mở lớn miệng. (Chuẩn men ! Bác nói quá đúng, xoáy vào trọng tâm ý định của Phong ca. Giờ thì mọi người còn ghét Phong ca nữa ko ? ^^ Lý do đáng yêu thế này cơ mà.)

Đây là cái lý luận gì ? Tuy Lý chưởng quỹ cũng đồng ý rằng nữ nhân thật sự không nên bôn ba bên ngoài, nhưng cho dù là vì lý do này Sở Phong cũng không nhất thiết phải lấy danh tiết ra để ép Nhị tiểu thư gả cho hắn chứ ? Đây … rốt cuộc là ai hy sinh trọng đại đây.

“Đương nhiên, còn có chút lý do cá nhân. ”

Ý của Sở Phong là chỉ chuyện liên quan giữa các trưởng lão trong bang và phường vải Lăng Ba, nhưng Lý chưởng quỹ nghĩ tới vẻ mặt tươi cười của hắn mấy ngày nay mà hiểu theo nghĩa khác. (Hiểu theo nghĩ nào cũng đúng thôi. Phong ca nói nước đôi nhưng chẳng qua ko chịu thừa nhận cái nghĩa thứ hai thôi ^^)

Thì ra Sở Phong thật sự coi trọng Nhị tiểu thư nhà hắn. Tám phần là vì vấn đề mặt mũi nên mới muốn làm cái gì gần thủy ban công, cái gì phép khích tướng. Người trẻ tuổi thật là …. Aizz !

Dù sao hiện tại Nhị tiểu thư gả cũng đã gả rồi, vấn đề danh tiết cũng không còn nữa. Chỉ cần tiểu tử này thật tâm đối đãi Nhị tiểu thư mà hắn đã nhìn đến từ nhỏ lớn lên, lão nhân gia hắn cũng giải được sầu muộn. (Bác lo Quyên tỷ ế chồng hay sao mà sầu với chả muộn =.=)

Hắn vỗ vỗ vai Sở Phong, hiền lành cười nói : “Nếu là vợ chồng, vậy hãy đem ‘lý do cá nhân’ của ngươi nói rõ với Nhị tiểu thư đ. Miễn cho nàng ôm hận với ngươi cả đời, như vậy không tốt đâu. ”

Nhìn Lý chưởng quỹ cười dài, Sở Phong ngược lại không hiểu ra làm sao. (Ô ha ha ha ! Ta thật muốn nhìn cái mặt ngốc của Phong ca lúc này quá)

Lão nhân gia hắn biết chuyện trong bang? Không có khả năng! Hắn vì sao lại muốn mình nói rõ với Nữ Quyên? Chuyện này với nàng thì có quan hệ gì? Lý chưởng quỹ … lão nhân gia hắn chẳng lẽ biến si ngốc …

“Uống rượu! Mọi người uống rượu mừng!” – Lý chưởng quỹ cao hứng hét mọi người nâng chén uống mừng – “Chúng ta nâng chén kính tân lang.”

Tuy nói Lý chưởng quỹ chuyển biến rất nhanh làm cho Sở Phong có chút ngoài ý muốn, nhưng kết quả này cũng thay hắn bớt đi không ít võ mồm. Có Lý chưởng quỹ lôi kéo, cộng thêm hắn siêu nhân mị lực cùng sức thuyết phục, trong nháy mắt đã thu mua hơn phân nửa lòng người trong Lăng Ba trang viên. Nguyên bản mọi người vẻ mặt ngưng trọng, giờ phút này cũng giải sầu mà cao hứng uống rượu mừng.

Phó tì đi theo phường vải Lăng Ba đã nhiều năm, dù chưa thể ngay lập tức nhận thức từ “Thượng Quan tiểu thư” biến thành “Thượng Quan công tử” – Sở Phong trở thành tân chủ nhân của Lăng Ba trang viên, nhưng mọi người đều đồng ý hắn sẽ là hảo cô gia đối với phường vải Lăng Ba rất có ích.

Nội phòng ở Linh Quyên các, Nữ Quyên đang ngồi suy nghĩ xem lát nữa nên đối mặt với Sở Phong như thế nào.

Là trêu tức hắn? Hay là cười với hắn ? Hay là nên không để ý đến hắn ?

Đang lúc lộn xộn suy nghĩ làm đầu óc nàng choáng váng, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của Chức Nhi cùng vài nha hoàn khác hô cát tường, nàng biết là Sở Phong đến đây.

Nàng khẩn trương nắm chặt vạt áo của mình, thoáng chốc đã quên hết là nên cười hay nên không để ý đến hắn, trong đầu chỉ nhớ rõ một sự kiện – đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của bọn họ. (=.=)

Sở Phong có chút say tiến vào trong phòng, liếc mắt một cái liền nhìn đến thân ảnh Nữ Quyên cương trực ngồi ở mép giường, thân ảnh mê người kia ẩn ẩn còn có chút run run.

Tiểu thê tử của hắn đang khẩn trương ? Sở Phong khoé miệng giơ lên một ý cười thật sâu.

Hắn rất muốn ngay lập tức bỏ đi chiếc khăn chùm đầu đỏ thắm của nàng để thấy được dung nhan mà hắn vẫn hằng mê luyến. Nhưng hắn cũng không có làm như vậy, bởi vì hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với dung nhan xinh đẹp nộ khí đằng đằng, mãn nhãn hận ý đang chờ hắn của nàng.

Hắn thở dài, bưng rượu lễ hợp cẩn trên bàn lên uống.

Nhớ tới nàng từng nói với hắn … không, là nói với ‘Sở tỷ tỷ’ của nàng, nàng thích hắn ôn nhu. Nếu từ hôm nay hắn bắt đầu ôn nhu với nàng, cũng như Sở tỷ tỷ như vậy ôn nhu đối nàng, nàng có phải hay không sẽ không hận hắn như vậy nữa.

Ai ! Hắn lại thở dài. Hắn chưa từng nghĩ tới chính mình cũng có ngày vì muốn làm nữ nhân vui mà khổ não.

Nghe Sở Phong vào cửa sau không để ý đến nàng, lại còn thở dài hai lần, Nữ Quyên một bụng tức giận lại thăng lên.

Hắn than thở cái gì? Có lầm hay không, người bị lừa là nàng, người bị buộc kết hôn cũng là nàng, người bất đắc dĩ cũng là nàng nha. Nàng còn chưa thở dài, hắn dựa vào cái gì mà thở dài như vậy.

Nữ Quyên thiếu chút nữa không nhịn được mà vạch hỉ khăn lên mắng hắn, nhưng trong đầu ngay lập tức lại nổi lên lời nói của Trình Như Phượng: Làm cho hắn yêu thương ngươi … làm cho hắn yêu mà không thể có được …

“Tướng công …” – Nàng cố kìm nén cỗ xúc động trong lòng, bức chính mình bày ra khuôn mặt tươi cười.

Một tiếng gọi nhuyễn thanh này làm rượu trong tay Sở Phong tràn ra ngoài chén.

Là Nữ Quyên gọi hắn sao? Hắn có nghe lầm không? Nàng làm sao có thể ôn nhu nhẹ nhàng gọi hắn như vậy, hơn nữa còn gọi hắn một tiếng ‘tướng công’ …

“Tướng công … Mũ phượng này rất nặng, gáy của ta đã đau lắm rồi.” – Nữ Quyên lại lần nữa mềm giọng mở miệng.

Lúc này hắn xác định mình không có nghe sai, nương tử của hắn thật sự gọi hắn là tướng công. Hắn vui sướng, nhưng cũng nghi hoặc, chẳng lẽ nương tử của hắn đã nghĩ thông suốt, không còn hận hắn nữa sao?

Hắn lòng tràn đầy chờ mong nâng lên hỉ khăn, lại làm hắn nhịn không được hút khẩu đại khí, lớn tiếng cười.

Khuôn mặt Nữ Quyên tinh điêu tế mài động lòng người làm hắn hít sâu một hơi, nhưng nàng tươi cười cứng ngắc lại mất tự nhiên chính là nguyên nhân khiến hắn nhịn không được phá lên cười.

“Ta còn tưởng nương tử đã nghĩ thông suốt, ai ngờ …” – Sở Phong nhịn không được lại phì cười – “Đầu tiên là không yến khách, sau lại không thượng kiệu. Nói đi, ngươi bây giờ lại có quỷ kế gì để đối phó với ta nữa đây.”

Nữ Quyên làm cho hắn cười đến sắc mặt một trận thanh lại một trận hồng, nếu miễn cưỡng cũng chỉ xuất ra được nụ cười không tự nhiên, vậy nàng đơn giản không cười nữa. Nhưng nàng làm sao có thể nói cho hắn giờ phút này nàng đang có chủ ý gì.

“Ta là nghĩ thông suốt ! ” Nàng tháo xuống mũ phượng nặng nề, chậm rãi đi đến bên bàn trà ngã chén rượu.

“Dù sao gả cũng đã gả rồi, cho dù mất hứng thế nào thì cũng là chuyện cả đời. Có lẽ ta nên thử hảo hảo ở chung với ngươi, miễn cho những ngày sau này cả hai đều khổ sở. ”

Nàng nâng chén rượu hướng Sở Phong, mặt không chút thay đổi nói : “Tướng công, thỉnh yết lễ hợp cẩn. ” (uống rượu giao bôi)

Sở Phong chần chừ nhìn nàng, nàng thật sự nghĩ như vậy sao ?

Gặp Sở Phong không tiếp rượu, Nữ Quyên tự mình cầm chén rượu ngửa cổ uống cạn, tiếp theo lại ngã một ly, đồng dạng rất nhanh giải quyết nó.

Nàng ngã đến chén thứ ba, còn chưa kịp đưa tới miệng, Sở Phong đã tiếp nhận chén rượu trong tay nàng.

“Ta cũng không hy vọng trong đê động phòng hoa chúc tân nương tử lại say đến bất tỉnh nhân sự đâu. ” - Sở Phong cười dài uống hết chén do Nữ Quyên tự tay đổ rượu lễ hợp cẩn.

“Sao ngươi không nói sớm ? ”

“Ách ! ” Sở Phong nhìn phía Nữ Quyên, chỉ thấy nàng hai gò má một mảnh lửa đỏ, hai tròng mắt dần mất tiêu điểm, thân thể cũng lắc lư đứng không vững.

Đây chính là lần đầu tiên Nữ Quyên từ nhỏ đến lớn mới uống rượu, liên tục hai chén rượu vàng hạ đỗ làm nàng ngay lập tức đầu váng mắt hoa.

“A, ngươi thật sự say?” Sở Phong nắm lấy thắt lưng nàng, tránh cho nàng lay động thân mình mà ngã.

“Ta … không có say!” – Nữ Quyên mồm miệng không rõ thì thào.

“Thiên! Tửu lượng của ngươi thực sự rất kém.”

Sở Phong cười khổ đem nàng ôm đến trên giường. Nữ Quyên lại đột nhiên vươn tay vòng qua gáy của hắn, hai mắt mù sương ý đồ khoá trụ tiêu điêm trên mặt hắn.

“Sở Phong! Ta nhất định sẽ khiến ngươi yêu thương ta … nhất định … đến lúc đó …” Lời kế tiếp Nữ Quyên do quá say nên cũng không nói ra được, chỉ còn lại một đôi môi đỏ mọng hé mở.

“Yêu ? ” - Sở Phong cười khổ, sủng nịnh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hồng trừng của nàng – “Ta đã muốn yêu cái bộ dạng tiểu tuý miêu mê người này của ngươi rồi. ” (tiểu tuý miêu = còn mèo nhỏ say rượu)

“Ừm …” Nữ Quyên kiều lười phiên cái thân, nhẹ nhàng phun ra một tiếng thân ngâm.

“Nha ! Tiểu tuý miêu, ngươi đừng có ngủ, đây chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. ” - Sở Phong thất bại phe phẩy nàng, mơ tưởng hắn dễ dàng tha thứ cho nàng ngủ trong đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng này.

“Ừm …” Nữ Quyên vẫn chỉ đáp lại bằng một tiếng tha nhẹ.

“Tiểu tuý miêu, xem ta như thế nào thức tỉnh ngươi. ”

Sở Phong động thủ vì nàng tháo xuống cây phượng điệp trâm, làm cho nàng tóc đen như bộc xoã ra như suối mềm, tiếp theo trút bỏ hồng bào trên người nàng, tháo đi cái yếm tuy diễm lệ lại vướng bận, cúi đầu ngay tại đỉnh núi đứng thẳng kia mà liếm mút.

“A … không cần …” - Nữ Quyên vô thức rên rỉ – “Sở tỷ tỷ … không cần như vậy …”

Sở tỷ tỷ ! Sở Phong tức giận nổi lên, nàng nghĩ bây giờ là ai đang chạm vào nàng ? Cúi đầu hôn lên ngực nàng như thế nào còn có thể là ‘Sở tỷ tỷ’. Chẳng lẽ ‘Sở tỷ tỷ’ so với hiện tại thân là ‘Thượng Quan Sở Phong’ hắn còn có mị lực hơn ? Có thể làm nàng nhớ mãi không quên như vậy …

Nhưng hắn dở khóc dở cười nghĩ đến, Sở tỷ tỷ chẳng phải là chính mình sao ? Hắn nhưng lại ăn dấm chua với chính mình.

Không được ! Hắn phải làm ‘Sở tỷ tỷ’ trong lòng nàng hoàn toàn biến mất.

“Nữ Quyên, mở mắt ra nhìn ta. Ta là Thương an Sở Phong, không phải Sở tỷ tỷ, người ấy không hề tồn tại. ” - Hắn nâng mặt nàng lên, mệnh lệnh cho nàng mở mắt ra nhìn hắn.

“Thượng Quan Sở Phong ? ” Nữ Quyên cảm giác say đã giảm đi chút ít, miễn cương mở mắt ra nhìn. Khi mơ hồ trông đến khuôn mặt tuấn mĩ của Sở Phong, nàng oán hận giơ lên cánh tay giờ phút này đã mềm nhũn, đánh vào ngực hắn : “Đồ xấu xa … ngươi là đồ xấu xa …”

Sở Phong nheo mắt lại, lần này tức giận không phải chơi nha. Trong lòng nàng ‘Sở tỷ tỷ’ là tốt, còn ‘Thượng Quan Sở Phong’ hắn là xấu xa ? Chẳng lẽ hắn chỉ cần là Thượng Quan Sở Phong thì vĩnh viễn cũng không lưu lại nửa điểm ấn tượng tốt đẹp trong lòng nàng sao ?

Hắn thô bạo nâng lên đôi đùi ngọc của nàng, làm cho chỗ tư mật của nàng kề sát bộ phận cương cứng của hắn.

“Hừ ! Thượng Quan Sở Phongl là ‘xấu bại hoại’, nhưng ‘Sở tỷ tỷ’ thật không khéo lại chính là đồ xấu xa này, mà đồ xấu xa này lại càng không khéo chính là tướng công của ngươi. Ngươi không có lựa chọn ! ”

Trong cơn giận dữ, hắn bất chấp cái gì ôn nhu, cái săn sóc, hung hăng đem bộ phận đầy nam tính đã sớm cương cứng một hơi đẩy sâu vào thâm cốc của nàng.

Kịch liệt đau đớn, giống như đem Nữ Quyên xé rách ra vậy. Nàng thống khổ kêu ra tiếng, nhưng cảm giác say cũng làm cơn đau đớn kịch liệt này giảm đi phần nào.

“Buông ! Đau quá … ngươi … cái tên cầm thú này …”

Nữ Quyên lại giơ tay đánh, giãy dụa khóc hô, nhưng lại dẫn phát lửa giận của Sở Phong càng dữ dội hơn.

***

Khi Nữ Quyên hoàn toàn tỉnh táo lại thì đã là lúc hoàng hôn. Tuy nàng cũng từng đau tỉnh mấy lần, nhưng không bao lâu liền lại mê man. Nàng chỉ nhớ mang máng có người cho nàng uống nước, giúp nàng thay quần áo, còn lại thì không nhớ gì cả.

Nàng mở mắt ra, điều đầu tiên ánh vào trong mi mắt nàng là khuôn mặt quen thuộc … Sở tỷ tỷ ? Không, Sở Phong.

“Ngươi có đau lắm không ? ” – Sở Phong đau lòng nhìn khuôn mặt nàng đang tái nhợt.

Xem nàng bộ dáng suy yếu như thế, hắn thực thống hận chính mình đêm qua như thế nào lại thô bạo đối với nàng. Nàng nhất định là lại càng hận hắn.

“Ngươi cút ngay …” Nữ Quyên quay đầu đi, suy yếu hô.

Nhìn đến nàng vừa khẽ xoay mình động đến hạ thân mà đã nhanh túc mày, hắn cũng theo đó mà nổi lên mi tâm, nhẹ vỗ về lưng nàng : “Vẫn là rất đau sao ? ”

Sở Phong quan tâm vẫn chưa làm nàng tiếp thu đến. Nàng chỉ do hắn đụng vào lần nữa mà nổi lên đau đớn đến tê tâm liệt phế, run run nhắm thẳng giác giường mà lui : “Không cần … Không nên đụng vào ta ! Không cần gặp mặt ta. ”

Sở Phong thân thủ đem nàng ôm vào trong ngực, cảm thấy nàng thân mình run sợ lợi hại, hắn hối hận chính mình sao lại doạ nàng thành bộ dáng như vậy.

“Đừng sợ, đừng sợ ! ” – Sở Phong vỗ nhẹ lưng nàng dỗ dành – “Chuyện này cũng là lẽ tất kinh thôi. Lần sau tuyệt đối sẽ không làm ngươi sợ như vậy nữa. ”

“Không ! Không có lần sau. ” – Nữ Quyên liều mình lắc đầu – “Lại có lần sau chỉ sợ ta sẽ đau chết mất. Ngươi buông, đừng bao giờ nhìn mặt ta nữa. ”

“Nha đầu ngốc, sẽ không ! Chỉ có lần đầu tiên mới có thể đau đến như vậy. ” Mặc kệ Nữ Quyên như thế nào giãy dụa, như thế nào chủy đánh, Sở Phong vẫn đem nàng gắt gao ôm ở trong ngực, ôn ngôn trấn an.

“Ngươi gạt ta, ta không tin ngươi. ”Nữ Quyên vô ích giãy dụa, đến cuối cùng vì giãy dụa mà làm nàng đau đớn cùng sợ hãi, nguyên bản chỉ thút thít giờ nàng đã không nhịn được mà nghẹn ngào khóc lên. “Ngươi vẫn luôn gạt ta … Ta hận ngươi, hận ngươi chết đi được …”

Nữ Quyên lã chã rơi lệ làm cho Sở Phong á khẩu không trả lời được. Hắn biết rõ chính mình là vô tâm thương yêu nàng, nhưng không rõ chính mình vì sao lại thương tổn nàng như vậy. Hắn lần đầu tiên cảm thấy chính mình sai lầm cùng không hiểu, cũng là hắn lần đầu tiên đả thương người nghiêm trọng như vậy, … Không phải thân thể, mà là tâm.

“Quyên Nhi, Sở Phong đứa nhỏ này là vô tâm thương yêu ngươi. Nhưng cũng vì hắn vô tâm nên mới đáng giận. ” – Trình Như Phượng đột nhiên ở bên người bọn họ lên tiếng, doạ Nữ Quyên cùng Sở Phong ngây ngốc một hồi.

“Can nương …”

“Nương ….”

Trình Như Phượng hung hăng trừng mắt nhìn Sở Phong, đưa tay đẩyhắn sang một bên, tiếp nhận Nữ Quyên đang tựa vào người hắn.

“Đứa nhỏ chết tiệt này, lại đem ngươi làm bị thương nghiêm trọng đến vậy. ”Trình Như Phượng đau lòng nhìn Nữ Quyên sắc mặt tái nhợt, ngữ khí tức giận mắng : “ Ta cứ tưởng rằng làm một đại bang bang chủ thì phải là một nam nhân hiểu biết, ai ngờ đứa nhỏ này lại không hiểu chuyện như vậy. Không rõ tâm tư chính mình lại đi ọc người ta, vẫn biết chọc người ta thì mình đau lòng, nhưng như thế nào lại đối đãi với ngươi như vậy ? ”

Sở Phong bị Trình Như Phượng mắng chỉ biết hổ thẹn cúi đầu, nhưng Nữ Quyên lại nghe không minh bạch.

“Không rõ tâm tư chính mình ? Có ý tứ gì ? ”

“Ta làm sao mà biết được ? Ngươi hỏi chính hắn đi. ” – Trình Như Phượng trừng mắt liếc nhìn Sở Phong một cái, chỉ thấy hắn trầm tư không nói.

Nàng quay người cười với Nữ Quyên, cúi đầu nhẹ giọng nói với nàng : “Đừng quên biện pháp can nương dạy ngươi là được. Đến lúc đó ngươi sẽ rõ trong lòng hắn suy nghĩ cái gì. ”

Làm hắn yêu mà không thể có được … Nhưng nàng phải làm sao để hắn yêu thương nàng ?Mặc kệ là thân thể hay tâm lý, hắn đều chỉ đem đến cho nàng đau đớn. Đau … chịu đựng một lần là đủ rồi.

“Ta mặc kệ hắn nghĩ cái gì. ” – Nữ Quyên tựa người vào trước ngực Trình Như Phượng, thương tâm khóc – “Ta hận chết hắn. Can nương, ngươi bảo hắn tránh xa ra. Ta không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa. ”

“Ngươi thật sự hận hắn như vậy sao ? ” – Trình Như Phượng nhìn bộ dáng đau lòng của Nữ Quyên, nàng thở dài – “Ta hiện tại lấy bả đao cho ngươi, bắt hắn ngoan ngoan quỳ gối trước mặt ngươi, cho ngươi một đao chấm dứt sinh mạng hắn, ngươi sẽ không thống khổ như vậy nữa. ”

“Nương, người đang nói cái gì vậy ? ” – Sở Phong kháng nghị. Mẫu thân hắn thế nào lại bảo con dâu mình mưu sát chồng thế chứ.

“Đây là phương thức duy nhất giải quyết thống khổ của Quyên nhi. ” – Trình Như Phượng trừng mắt Sở Phong, vẻ mặt làm như hắn chết cùng với nàng không quan hệ.

Giết hắn ? Nữ Quyên trừng lớn mắt, vẻ mặt kinh hách. Nàng vụng trộm giương mắt nhìn Sở Phong, trong lòng lại có chút gì đó phức tạp. Nàng hận hắn, nhưng muốn nàng giết hắn … không, nàng không làm được, nàng không hạ thủ được.

“Ngươi làm không được ? ” – Vẻ mặt Nữ Quyên làm Trình Như Phượng hiểu rõ tất cả, cuối cùng nàng thâm thúy nói – “Yêu một người không dễ dàng, nhưng hận một người cũng không dễ dàng như vậy. Ngươi kỳ thật không hận hắn như vậy, nếu không ngươi sẽ không do dự. ”

Ta không hận hắn như vậy ? – Nữ Quyên vẻ mặt mờ mịt – Vậy nàng hận hắn vì cái gì ?

“Tốt, nếu không nghĩ ra vậy trước hết đừng nghĩ. ” – Trình Như Phượng vuốt lên đối mày thanh tú đang nhíu chặt của Nữ Quyên – “Cứ chiếu theo phương pháp ta dạy ngươi mà làm, rất nhanh ngươi sẽ hiểu được tất cả. ”

Trình Như Phượng vỗ vỗ tay nàng : “Ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta đi trước. ”

Nàng xoay người rời đi, lưu lại không gian cùng thời gian để kẻ ngu ngốc này hảo hảo ngẫm lại.

Trình Như Phượng vừa ly khai, trong phòng chỉ còn lại sự im lặng làm người ta hít thở không thông. Mắt thấy Nữ Quyên tái nhợt nghiêm mặt, không tiếng động rơi lệ, Sở Phong lại không biết làm thế nào để an ủi nàng. Như thế nào mới có thể khiến nàng không hận hắn như vậy nữa ?

Dù sao, đây cũng mới chỉ là ngày đầu tiên tân hôn của bọn họ. Tương lai dài lâu cả đời, hắn có thể nào nhẫn tâm nhìn nàng ngày ngày ôm hận trong lòng cùng nước mắt mà vượt qua.

“Quyên Nhi … nương ta đến tột cùng đã dạy ngươi phương pháp gì ? ” – Sở Phong kéo trường ghế ngồi ở mép giường, ý đồ cùng Nữ Quyên giải quyết thấu đáo vẫn đề thấu đáo này mà mở miệng.

Nữ Quyên cười lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Sở Phong liếc mắt một cái.

“Nếu ngươi không muốn nói thì thôi. ” Nữ Quyên không để ý tới làm Sở Phong có chút tức giận. Hắn thật là có sai, nhưng cũng đã có ý bù đắp lại rồi. Trừ bỏ mẫu thân ra, hắn chưa bao giờ ăn nói khép nép với nữ nhân như vậy.

Hắn buồn bực nhớ tới mẫu thân vừa rời đi, lại nhìn đến Nữ Quyên vẻ mặt phẫn hận, hắn kinh ngạc nhận ra rằng từ lúc đó tới giờ, nàng không còn mỉm cười ngọt ngào nữa, không phải ánh mắt phẫn hận thì cũng là vẻ mặt ưu oán, là do hắn khiến nàng trở thành như vậy sao ?Chẳng lẽ một phương thức vô tâm lừa gạt, ác liệt bức hôn đã làm cho nàng hận hắn cả đời.

Hắn hy vọng sẽ lại được nhìn thấy một Nữ Quyên luôn tươi cười khả ái, dịu dàng động lòng người như lúc trước. Hắn thừa nhận thương tổn mà hắn gây ra cho nàng là khó lòng xoá bỏ, cũng không dám kỳ vọng đợi chờ Nữ Quyên sẽ dịu dàng với mình như với ‘Sở tỷ tỷ’, chỉ mong nàng đối với ‘Thượng Quan Sở Phong’ đừng mang hận ý vô tận như vậy.

Thở dài, hắn đánh mất đi ý niệm trong đầu, chỉ lặng lặng ngồi ở bên giường.

“Ngươi như thế nào còn không đi ? ” – Nữ Quyên lạnh lùng nói – “Ngươi muốn phường vải Lăng Ba thì nó cũng đã nằm trong tay của ngươi rồi. Tất cả những gì ngươi muốn ngươi đều có được rồi, còn ở đó hư tình giả ý làm gì ? ”

Không ! Hắn không phải vì phường vải Lăng Ba mới cưới nàng, hắn căn bản chưa bao giờ nghĩ muốn có được phường vải Lăng Ba. Sở Phong cơ hồ muốn lớn tiếng nói cho nàng biết như vậy, nhưng hắn lại chẳng thể mở miệng, vì chính hắn cũng không hiểu mình làm vậy vì cái gì.

Sở Phong bắt đầu trầm mặc suy tư về những cảm xúc trong lòng mình, tự hỏi hắn vì sao không thể không thú nàng, chẳng lẽ chỉ đơn thuần vì dục vọng thôi sao ? Không, hắn thành thực phủ nhận, hẳn là không chỉ có vậy.

Bởi vì hắn không hy vọng nàng xuất đầu lộ diện bên ngoài, bởi vì hắn không hy vọng nàng gả cho người khác, bởi vì hắn muốn trọn vẹn có được nàng …

Phân tích nội tâm chính mình, Sở Phong thế này mới phát hiện thì ra mình lại để ý nàng như vậy. Ham muốn giữ lấy nàng cho riêng mình, rồi hết thảy đủ loại lý do lấy cớ chỉ làm sáng tỏ một sự kiện – hắn yêu nàng ! Hắn như vậy chính là vì yêu nàng sao.

Nhưng hết thảy còn kịp sao ? Hắn đã làm nhiều chuyện khiến nàng thống hận như vậy, hắn còn có thể yêu nàng sao ?

Nàng từng nói muốn được yêu, được ôn nhu đối đãi. Nếu hắn làm như vậy, liệu có thể bù đắp lại những thương tổn hắn gây ra cho nàng không ?

“Nếu …” – Sở Phong thật cẩn thận nắm lấy tay nàng – “Sau này ta học cách yêu ngươi, ôn nhu đối đãi với ngươi,thì ngươi có thể sẽ không hận ta như vậy nữa không ? ”

“Yêu ? Ngươi biết cái gì gọi là yêu ? ” Ý gì đây ? Là chiến thuật mới sao ? Hắn sợ nàng trả thù nên mới nói vậy sao.

Nữ Quyên bỏ tay hắn ra, lên tiếng cười : “Cũng tốt ! Ngươi tốt nhất là nên yêu thương ta. Can nương nói chờ khi ngươi yêu ta rồi, lại không thể nào có được tâm của ta, đối với ngươi sẽ là loại tra tấn tốt nhất, đối với nam nhân là loại đau đớn thống khổ nhất, ‘yêu mà không thể có được’. ”

Sở Phong đổ hấp một hơi, đây là nương dạy cho nàng sao ? Cái gì gọi là yêu mà không thể có được ? Là yêu mà không được nàng đáp trả sao ? Mà nàng thật sự đối với hắn một chút tình cảm cũng không có sao ?

Sở Phong nắm lấy hai vai nàng, bén nhọn nói : “Lấy tình yêu ra làm vũ khí, ngươi có thể đảm đương được sao ? ”

“Vì sao không ? ” – Nữ Quyên lạnh lùng liếc nhìn hắn – “Chỉ cần có thể khiến ngươi so với ta hiện tại còn thống khổ hơn vạn lần, chuyện gì ta cũng nguyện ý làm. ”

“Ngươi …” – Sở Phong buông nàng ra, vẻ mặt vừa không thể tin vừa đau thấu tận tâm can, “Trừ bỏ hận, chẳng lẽ ngươi đối với ta nửa điểm cảm tình cũng không có sao ? ”

Nữ Quyên thân mình như cứng lại, cắn chặt môi dưới đã không còn chút máu.

Nàng hận hắn, nhưng từ tận đáy lòng lại có một đạo thanh âm rất nhỏ nói cho nàng biết, nàng thương hắn ! Nhưng mà hắn không có khả năng sẽ yêu nàng, vậy bảo nàng làm sao quên đi hận thù trong lòng, làm sao có thể tự do theo đuổi tình cảm này dành cho hắn.

Nàng lạnh lùng lắc đầu : “Trừ bỏ hận, ngươi đáng giá để ta đối với ngươi có cảm tình gì khác sao ? ”

“Phải không ? ” – Sở Phong vẻ mặt ảm đạm. Nỗi khổ yêu mà không thể có được, hắn thật sự cảm nhận được rồi.

Hắn thở dài, xoay người chậm rãi hướng cửa phòng đi tới.

“Một khi đã như vậy, hãy để cho ta cẩn thận suy nghĩ …”

Nữ Quyên giờ phút này mới chú ý tới vẻ mặt ảm đạm chua xót của Sở Phong. Cái loại vẻ mặt này của hắn là có ý tứ gì ?

Nàng chần chờ hỏi : “Ngươi … còn muốn suy nghĩ cái gì ? ”

Hắn quay đầu cấp nàng một nụ cười khổ : “Ngẫm lại nên giải quyết vấn đề của chúng ta như thế nào. ”
Bình Luận (0)
Comment