Hợp Cẩn

Chương 2


Edit: Nananiwe
Đêm đại hôn, tân nương lại từ chối uống rượu hợp cẩn, điều này có ý nghĩa gì ngay cả đứa trẻ bốn tuổi của hoàng thành cũng hiểu.

Cũng may ban nãy Thích Tinh vào phòng đã cho nha hoàn lui ra ngoài hết, ngược lại làm hiện giờ thể diện của hắn được bảo toàn.
Ngoài ý muốn là, Thích Tinh nghe vậy chỉ dừng lại một lát, không xấu hổ cũng chẳng tức giận, bình tĩnh nói: "Nương tử nóng vội vậy sao? Như vậy không hợp quy củ."
Bách Ấu Vũ còn tưởng là Thích Tinh có ý tốt, run rẩy nhắm hai mắt lại: "Không phải, không phải là."
Cũng không phải do y nguyện ý thành thân với Thích Tinh, y không muốn uống chén rượu đại diện cho nhân duyên này.
Thích Tinh bỗng nhiên bật cười.
Hắn đặt lại ly rượu lên bàn, ngồi xuống ghế trước bàn, con ngươi đen nhánh, hỉ bào đỏ thẫm trên người hắn giống như đang cháy.


Bách Ấu Vũ lặng lẽ tức giận, run rẩy nói: "Hai chúng ta đều vì lệnh cha mẹ nên mới...!mới thành thân, ta..."
Thích Tinh lẳng lặng nghe, cũng không nói gì.
Bách Ấu Vũ lại chợt dừng.

Y vốn nhút nhát, từ nhỏ đã được mọi người xung quanh nâng niu chiều chuộng, cái gì cũng thuận theo ý mình.

Cha mẹ coi y như viên ngọc quý trên tay, không nỡ để y bị sứt mẻ gì, lần thành thân này là lần duy nhất không được như y mong muốn, có thể thấy được việc này không đến lượt y xen vào.
Tiếng ồn ào của tân khách ngoài cửa nhỏ dần, nhưng hai người trong phòng lại vô cùng căng thẳng.

Bách Ấu Vũ mặc hỉ phục mệt mỏi, hiển nhiên là thể lực đã không thể chống đỡ nổi nữa.

Y giống như sa vào một vũng bùn cô tịch, tứ cố vô thân, chỉ thiếu chút nữa sẽ bị chìm xuống hoàn toàn.
Nhưng y không cam lòng.
Đột nhiên tiếng ma ma thúc giục truyền vào phòng, là người của Thích phủ: "Thiếu gia, sắp lỡ giờ lành rồi."
Bách Ấu Vũ hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn Thích Tinh.

Thích Tinh duỗi tay, động tác cực kỳ dịu dàng, là đang lo y sợ hãi.

Thích Tinh cầm lấy cánh tay Bách Ấu Vũ, tiếp lời: "Chúng ta nghe lệnh cha mẹ, nghe lời mai mối, em là thê tử ta dùng tam thư lục lễ, kiệu lớn tám người khiêng cưới vào cửa, chúng ta là một đôi trọn vẹn."

"Không!" Bách Ấu Vũ phát hiện tay Thích Tinh giống như kìm sắt: "Chúng ta học chung trường ba năm, huynh biết rõ ta và..."
"Nương tử," Thích Tinh cười ngắt lời Bách Ấu Vũ: "Chuyện cũ đã qua rồi, nếu em không muốn uống rượu hợp cẩn thì thôi, chúng ta nên động phòng."
Khóe mắt Bách Ấu Vũ có thể nhìn thấy bóng người lấp ló bên ngoài cửa sổ, trước mặt lại là Thích Tinh tính tình dịu dàng nhưng khuôn mặt tuấn tú lại miệng nam mô bụng bồ dao găm, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Thích Tinh ôm lấy Bách Ấu Vũ như ôm bao tải, giống như thổ phỉ đang ôm lấy áp trại phu nhân, tóm lại là cái ôm này chẳng thoải mái chút nào, chẳng mấy chốc Bách Ấu Vũ đã bị ném lên giường.
Giường tân hôn rải đầy dồ, Bách Ấu Vũ bị đau đến mức nhắm chặt hai mắt, cằm bị Thích Tinh nâng lên, giọng nói như chứa đựng dao nhọn không thể nắm bắt: "Ta còn chưa chạm vào em đâu, em đã đau rồi sao?"
Rốt cuộc Bách Ấu Vũ cũng nhận ra Thích Tinh không có ý tốt.

Hồi còn học chung trường, quan hệ của hai người chỉ là xã giao, chưa từng tiếp xúc sâu.

Trong ấn tượng của Bách Ấu Vũ, Thích Tinh là một vị công tử nhanh nhẹn, thông minh nhạy bén hơn người, kết giao bạn bè cũng có chừng mực, hóa ra...!hóa ra giấu dưới lớp vỏ bọc ấy lại đối xử với người khác như vậy sao?!
Ánh mắt Thích Tinh nhìn Bách Ấu Vũ nhất thời trở nên mê muội, không kiềm được cúi đầu muốn hôn.


Bách Ấu Vũ vội vàng né tránh, hai tay chống vào lồng ngực hắn, vừa xấu hổ vừa giận dữ: "Đừng!"
"Ta biết em thích Nghiêm Dục Lâm." Hô hấp của Thích Tinh dồn dập, giữ chặt gương mặt non nớt của Bách Ấu Vũ, ánh mắt thâm trầm: "Nhưng như vậy thì sao chứ? Chúng ta đã là phu thê rồi, tối nay là đêm động phòng của chúng ta, người mở khăn voan của em lên cũng là ta.

Em đã bước vào cửa của Thích gia rồi, tới chết cũng là quỷ của Thích gia!"
Cằm Bách Ấu Vũ bị bóp đau nhức, viền mắt đỏ bừng nhìn Thích Tinh: "...!Rõ ràng là huynh biết!"
"Đương nhiên là ta biết," Thích Tinh không nhanh không chậm nới lỏng tay, ôm lấy Bách Ấu Vũ vào lòng, khẽ vuốt ve lọn tóc của y, nói nhỏ từng chữ một bên tai y: "Là ta cầu xin phụ thân cho phép lấy em."
"Tất cả những gì về em, ta đều biết hết."
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàn toàn là từ cổ trở lên, quản lý đại đại minh giám..

Bình Luận (0)
Comment