*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lục Nghiễn Chi ngồi trên sopha trong phòng khách, trên người chỉ mặc áo tắm màu xám tro, đuôi tóc vẫn còn ẩm ướt. Quần áo mới thay ra bị hắn vứt dưới chân, trên áo sơ mi dính một mảng lớn rượu vang đỏ, áo gi-le và áo khoác âu phục cũng ướt rất nhiều, tỏa ra hơi rượu nhàn nhạt.
Tay hắn cầm một ly rượu vang, chẳng hề uống, chỉ vuốt ngón tay từng vòng theo thành ly làm phát ra tiếng kin kít khe khẽ.
Nửa ngày sau, tiếng gõ cửa theo quy luật vang lên, Lục Nghiễn Chi vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tầm mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, dường như không nghe thấy.
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần, sau đó mơ hồ truyền tới tiếng thẻ từ cắm vào ổ khóa khe khẽ. Sau khi cửa mở, một chàng trai đeo gọng kính nhỏ nhắn bước vào, trên tay còn mang theo một bộ âu phục mới, có cả cà vạt, khăn mặt và cúc tay áo được phối hợp sẵn.
“Ngũ thiếu gia, quần áo của anh.” Giọng nói của chàng trai cũng thận trọng như vẻ bề ngoài, nhưng lại lộ ra sức sống của người trẻ tuổi nên vô cùng dễ nghe.
Nói đi nói lại, sở dĩ Lục Nghiễn Chi để Phương Hàm làm trợ lý riêng của mình, giọng nói dễ nghe này tuyệt đối chiếm hai, ba phần mười nguyên nhân.
“Ừ, để đó đi.” Hắn tùy ý đáp một tiếng, sau đó đạp đạp chân lên đống quần áo bẩn trên mặt đất.
“Cúc tay áo giữ lại, cái khác ném hết đi.”
“Vâng.”
Phương Hàm nhẹ giọng đáp lại, làm xong những chuyện được giao, y tăng nhiệt độ máy điều hòa lên một chút sau đó dò hỏi, “Vừa nãy Lý Lăng Giang có gọi điện thoại cho anh, hỏi về chuyện hợp đồng, có cần tôi trả lời cậu ta không?”
“Lý Lăng Giang?” Rốt cuộc Lục Nghiễn Chi cũng dời tầm mắt lên người Phương Hàm, hiển nhiên không nhớ rõ người này là ai.
Phương Hàm tập mãi thành quen, cẩn thận giải thích một chút cho hắn.
“Hợp đồng tháng này là anh ký với cậu ta, nhưng mà chỉ có tối hôm trước anh mới gọi cậu ta tới.”
“Ồ.” Hiển nhiên Lục Nghiễn Chi không có hứng thú chút nào, mặc dù nghe y nói nhưng hắn cũng không nhớ nổi bộ dạng người tên Lý Lăng Giang này.
Nhìn thái độ của hắn, Phương Hàm liền biết rõ mình nên làm gì. Y cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo bẩn trên tay, nói tiếp, “Tháng này là tháng đầu tiên anh tiếp nhận Thần Hải Ent., hôm nay công ty tổ chức tiệc rượu, dù nói là để ăn mừng việc Thần Hải Ent. sáp nhập vào tập đoàn Lục thị, thế nhưng đối với những người bên dưới chủ yếu vẫn là muốn nhét người vào bên cạnh anh.”
Lời này không sai chút nào, vừa mới nãy có một nghệ sĩ dáng dấp thanh tú đáng yêu cố ý bưng ly rượu đến gần Lục Nghiễn Chi, sau khi “không cẩn thận” đổ rượu lên đầy người hắn liền tỏ vẻ sợ hãi như con thỏ nhỏ, tay chân luống cuống lấy khăn tay cho hắn lau, cả người giống như muốn dán vào người hắn.
Từ lúc đối phương lại gần hắn đã đoán được ý đồ, vừa hay hắn cũng lười không muốn giao thiệp với người khác liền mặc kệ đối phương làm hỏng bộ đồ đặt riêng này, sau đó hợp tình hợp lý lên lầu mướn phòng tắm rửa.
Bây giờ vất vả lắm mới được yên tĩnh, Lục Nghiễn Chi không muốn xuống dưới nữa. Phương Hàm dù đã hiểu rõ nhưng vẫn hỏi một câu tượng trưng.
“Anh có vừa ý ai không?”
Quả nhiên Lục Nghiễn Chi lắc đầu, có chút lười biếng vung tay với đối phương.
“Ngăn lại hết, đừng để ai tới làm phiền tôi.”
“Vâng, vậy còn điện thoại di động của anh?”
“Cậu cầm đi, ngoại trừ điện thoại nhà, người khác đều không nhận.”
Phương Hàm nhất nhất đáp ứng, sau đó khẽ gật đầu với Lục Nghiễn Chi, lùi tới cạnh cửa.
“Tôi ở phòng bên cạnh, anh nghỉ ngơi đi.”
Căn phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Lục Nghiễn Chi đặt ly rượu lên khay trà, sau đó thả lỏng thân thể nằm xuống sopha, thở ra một hơi thật dài.
Một tháng này thật khiến người khác tâm phiền ý loạn.
Lục ngũ thiếu gia hắn xưa nay vốn là tay ăn chơi tiếng tăm lừng lẫy.
Ông nội của hắn có ba người con trai, Lục gia không cho ở riêng, con của ba người không phân biệt nam nữ mà xếp theo thứ tự, cho nên mặc dù hắn chỉ có một người anh trai ruột nhưng ở nhà vẫn xếp thứ năm.
Cha hắn là anh cả trong ba người, đương nhiên lãnh phần trông coi hơn nửa gia nghiệp, mà anh trai hắn Lục Đàn Chi mặc dù là người tính tình lãnh đạm nhưng năng lực không thiếu, cho tới giờ vẫn là niềm kiêu hãnh của cha hắn.
Vì vậy theo lẽ tự nhiên, Lục Nghiễn Chi trở thành kẻ sống mơ mơ màng màng không nghề nghiệp ổn định kia.
Kỳ thật hắn rất thích cuộc sống như thế, cha hắn vốn luôn lười quản lý hắn, còn mẹ tuy rằng cũng thương hắn, nhưng càng thương anh trai tốt của hắn hơn một tý.
Đối với Lục Nghiễn Chi chuyện này cũng không đáng kể, trong lòng hắn rất rõ ràng, thật ra người nhà luôn dung túng hắn, hắn càng có vẻ lang thang vô học thì sẽ càng không thể uy hiếp được địa vị của anh trai.
Chuyện này hắn rõ ràng trong lòng, đương nhiên anh trai hắn cũng vậy.
Nhưng mà những kẻ trông mong hắn và Lục Đàn Chi diễn cảnh gà nhà đá nhau nhất định không ngờ, anh trai hắn mới là người thật sự quan tâm hắn nhất, mới là người nâng hắn trong lòng bàn tay mà cưng chìu.
Loại cưng chiều này không giống như kiểu thương yêu của cha mẹ, lúc Lục Đàn Chi phát hiện lối sống hoang đường qua ngày không chút cầu tiến của hắn, lần đầu tiên lạnh mặt xuống với hắn, nắm cổ tay hắn ném vào phòng, sau đó khóa cửa lại đánh mông hắn. (lol =)))))
Tới giờ Lục Nghiễn Chi vẫn còn nhớ, lúc đó anh trai tức giận tới tàn nhẫn, khi đánh hắn tay luôn run rẩy nhưng sau khi bình tĩnh lại liền hối hận, vừa xức thuốc cho hắn vừa căm giận hỏi hắn sao không biết đường trốn.
Lục Nghiễn Chi nghĩ thầm, trong nhà này chỉ có anh chịu quản em, em vui vẻ còn không kịp, trốn làm gì chứ.
Ăn đòn xong hắn mới thẳng thắn nói với anh trai, Lục Đàn Chi vốn không tán thành thái độ nước chảy bèo trôi này của hắn, nhưng thứ nhất là Lục Nghiễn Chi thật sự không có hứng thú với chuyện làm ăn của gia tộc, thứ hai là nhìn thấy khóe mắt ửng hồng của Lục Đàn Chi, hắn thật sự sợ sẽ phải đánh nhau mỗi khi anh giở thói bướng bỉnh không hề giống cha này.
Sau đó hai người đều lui một bước, Lục Nghiễn Chi đồng ý không bỏ dở việc học, đồng thời không lãng phí năng lực và kiến thức của mình, còn Lục Đàn Chi cam kết không vạch trần chuyện này trước mặt cha, chỉ cần hắn không động vào ma túy không vi phạm pháp luật, Lục Đàn Chi sẽ một mắt nhắm một mắt mở với hắn.
Lúc đó anh trai hắn nói gì ta?
“Một thằng em trai thì anh vẫn nuôi nổi, không chỉ nuôi nổi, còn có thể nuôi đến vượt trội hơn người.”
Nghĩ tới đây Lục Nghiễn Chi không nhịn được bật cười, nhưng khóe miệng hắn vừa cong lên nháy mắt đã cứng đờ, sau đó chậm rãi giãn ra.
Người anh trai khiến hắn có thể coi trời bằng vung, để lại cho hắn ánh sáng vạn trượng, một tháng trước đã gặp tai nạn xe cộ.
Người không chết, nhưng tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Bác sĩ nói, nếu như một tháng sau vẫn không tỉnh chỉ sợ sẽ trở thành người thực vật.
Hắn nghĩ, trời có sập xuống cũng chỉ đến thế.
Một tháng này hắn chỉ hận mỗi ngày không thể canh chừng bên giường Lục Đàn Chi, nhưng mà vị trí kia thuộc về mẹ hắn, còn cha hắn ngày thứ ba sau khi Lục Đàn Chi xảy ra chuyện liền ném Thần Hải Ent. cho hắn.
Hành động này có ý nghĩa gì không cần nói cũng biết.
Người đàn ông khôn khéo kia sợ anh trai hắn không thể tỉnh lại, cho nên bắt đầu để hắn tiếp nhận chuyện làm ăn trong nhà. Thế nhưng ông vẫn đề phòng hắn, sợ rằng nếu hắn động vào quá nhiều, đến khi Lục Đàn Chi tỉnh lại hắn sẽ cản trở công việc của anh.
Cho nên mới dùng một công ty không quá quan trọng này để thăm dò năng lực hắn.
Sau khi hiểu rõ Lục Nghiễn Chi chỉ thấy lòng lạnh lẽo, hắn nghe cha nói chuyện trong phòng làm việc mà mặt không thay đổi, nhưng đầu óc như phát điên muốn nhào vào Lục Đàn Chi đang nằm trên giường bệnh, sau đó ôm chặt lấy đối phương, cảm nhận tiếng tim đập yếu ớt nhưng kiên định của anh.
Nhưng hắn biết, hắn không thể.
Hắn không chỉ không thể mỗi ngày tự tay chăm sóc người hắn yêu thương nhất, thậm chí còn không thể đến nhìn đối phương mỗi ngày một lần.
Những kẻ khác trong nhà sẽ không tin hai người là huynh đệ tình thâm, họ chỉ cho là hắn đang tìm cơ hội ra tay với anh trai mình, nhắm đến quyền lực trong tay anh.
Cho nên hắn chỉ có thể nhịn, trước khi Lục Đàn Chi tỉnh lại hắn muốn giữ cho Thần Hải Ent. không nóng không lạnh, để những người kia không tìm được lý do công kích hắn. Hắn muốn bảo vệ bản thân mình an toàn, như vậy chờ đối phương tỉnh lại, hắn có thể lộ ra nụ cười mỉm tùy ý như mọi ngày, sau đó nghe anh nói một câu —
“Tiểu Nghiễn nhà chúng ta thật là giỏi.”