*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Được rồi, đừng đứng ngốc ra ở đây nữa, tôi không giận cậu.” Hắn buông lỏng bàn tay đang liều mạng siết chặt của cậu ra. Mục Đông mở miệng thật lớn thở hổn hển, xấu hổ đến mức khóe mắt cũng ửng hồng, hiển nhiên cậu biết hành động của mình có lẽ không hề đúng lúc chút nào.
—
“Xoay người, tôi lau phía sau cho cậu.” Hắn nắm vai đối phương vặn người cậu lại, sau đó ép lên tường, dùng khăn mặt lau mồ hôi sau lưng và cái mông ẩm ướt của cậu.
Khi chiếc khăn vải cọ xát vào mông Mục Đông, Lục Nghiễn Chi còn cố ý dùng ngón cái thông qua khăn mặt đâm vào miệng huyệt cậu một chút. Cả người Mục Đông run lên mạnh mẽ, theo phản xạ có điều kiện bắt lấy tay hắn.
“Lục tổng!”
“Sao thế?” Vẻ mặt Lục Nghiễn Chi như thường hỏi, “Chỗ này của cậu sao mà ướt quá vậy hả, phải lau lau thêm chút nữa mới được.”
“Tôi, tự tôi lau là được rồi…”
Lục Nghiễn Chi âm thầm nở nụ cười. Hắn thấy cổ Mục Đông cũng hồng lên rồi, thoạt nhìn còn mất tự nhiên hơn cả khi động tình hồi nãy. Thế là hắn thuận theo nhét khăn mặt vào tay đối phương, sau đó tiến lại gần nhẹ nhàng cắn một phát lên dấu hôn trên cổ cậu.
“Sau khi lau khô thì mặc áo sơ mi của tôi vào, nhìn dáng người cậu không khác tôi nhiều lắm, trước hết cứ mặc tạm đi.” May là mấy hôm nay Lục Nghiễn Chi vẫn hay lén lút qua đêm trong bệnh viện, bởi vậy nên mới giấu vài bộ quần áo để thay đổi trong phòng Lục Đàn Chi, nếu không thì lúc này Mục Đông thảm rồi. “Tôi đi lấy xe, sau khi mặc đồ xong thì tới cửa bệnh viện chờ tôi. Thừa dịp hôm nay có thời gian, dẫn cậu đi đặt may vài bộ chính trang.”
Mục Đông gật đầu lung tung đồng ý. Hiện giờ cậu sợ nhất là đối phương sẽ nhất thời hưng phấn mà đè cậu lại làm thêm hiệp nữa, bởi vậy chỉ mong hắn rời đi mau mau.
Lục Nghiễn Chi thấy đối phương chịu nghe lời cũng không ở lại thêm. Cả người hắn thoải mái xuống lầu đi tới bãi đậu xe, đến thuốc lá đặt trên bệ cửa sổ trong phòng vệ sinh cũng quên lấy theo.
—
Cửa hiệu Lục Nghiễn Chi đưa Mục Đông tới chính là tiệm phục trang đặt may hắn vẫn thường đến. Nhà thiết kế của cửa tiệm này rất giỏi, dù anh ta có địa vị cao trong giới nhưng rất ít người biết rằng thầy dạy của anh ta còn có chứng nhận chính thức của Liên đoàn Thời trang cao cấp Pháp.
Tuy bản thân nhà thiết kế này không quá đề cao tư cách cá nhân, nhưng có một người thầy như vậy thì tự bản thân anh đã có không ít giá trị. Thỉnh thoảng thầy của anh ta cũng sẽ tới thăm cửa hàng một chút, mấy bộ quần áo đặt may trong tủ Lục Nghiễn Chi cơ bản đều là tác phẩm của người thầy kia.
“Chờ tôi ở đây.” Lục Nghiễn Chi để Mục Đông mặt mày cứng ngắc đứng trong đại sảnh, còn mình thì bước tới quầy tiếp tân dò hỏi lịch hẹn trước của nhà thiết kế.
Lúc đối phương bước đi, Mục Đông không tự chủ được theo sau nửa bước, sau đó mới ép buộc chính mình cố gắng đứng yên tại chỗ thật tự nhiên.
Nói sao thì nơi này cũng không phải nơi cậu nên tới. Mục Đông mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần bò đứng ở đây, chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới đều không hợp với nơi này. Cho dù cậu không rõ đẳng cấp của cửa hiệu này cao tới đâu, nhưng nhìn cách trang trí thôi đã đủ biết, chỉ nhờ vào cố gắng của mình thì cho dù cậu có liều mạng nửa đời cũng chưa chắc có thể nén đau lòng bỏ tiền mua một bộ thường phục của hiệu này.
Nhưng ngược lại cậu không hề cảm thấy ủ rũ, có điều cảm giác chênh lệch thân phận này dù sao cũng khiến người ta rất không thoải mái.
Cũng may Lục Nghiễn Chi đã nhanh chóng trở lại, có người quen biết đứng cạnh vẫn có thể khiến cậu cảm thấy tự tin hơn một chút.
Trên đường đi vào phòng quần áo, lần đầu tiên cậu chủ động nép sát lên người đối phương một chút. Lục Nghiễn Chi phát hiện ra nhưng cũng không vạch trần cậu, trái lại còn thả chậm bước chân đi song song bên cạnh, khiến cảm giác ngột ngạt trong lòng Mục Đông giảm nhẹ đi nhiều.
Bên trong gian quần áo đã có thợ may chờ sẵn. Lục Nghiễn Chi bảo Mục Đông đi đo đạc còn mình thì tùy ý qua lại đánh giá quần áo treo trên tường, cái được cái không lấy mấy bộ quần áo vừa mắt xuống, vứt lên ghế sopha lớn giữa phòng.
Đo đạc được một nửa thì cửa phòng mở ra. Lục Nghiễn Chi quay đầu lại thấy ông chủ của tiệm này, cũng chính là nhà thiết kế, vừa ngáp dài vừa đi về phía hắn.
“Đã lâu không gặp, Louis.” Lục Nghiễn Chi tùy tiện hỏi thăm vài câu, hắn là hội viên cao cấp của tiệm này, tới lui một thời gian dài cũng coi như quen biết với Louis.
Louis là con lai Pháp, sau khi cha mẹ ly hôn anh được giao cho mẹ, cùng bà trở về Trung Quốc định cư. Anh có màu tóc của mẹ nhưng lại có màu mắt giống cha, là màu xanh bảo thạch thâm thúy.
Mắt xanh
Nếu như không có lần tận mắt chứng kiến đối phương đạp một cước vô nhân đạo tiệt đời sau của tên lưu manh đùa giỡn anh ta trong hẻm nhỏ, có lẽ Lục Nghiễn Chi đã không nhịn được mà tán tỉnh người này. Chờ sau khi biết được anh ta là thuần 1 thì hắn cũng hoàn toàn không còn loại ý nghĩ này nữa.
Sau này hai người có cơ hội quen thân hơn, nói cho cùng cũng do liên quan đến Phương Hàm.
Quả nhiên vừa mở miệng thì câu đầu tiên Louis nói với hắn chính là hỏi vì sao Phương Hàm không đến cùng.
Lục Nghiễn Chi nghe xong không nhịn được cau mày.
“Cậu ta đâu phải đồ đạc riêng của tôi, tôi cũng chẳng thể bắt cậu ta làm việc liên tục bảy ngày một tuần.” Hắn vừa nhìn thấy đối phương lộ ra bộ dáng thất thần không thèm che giấu liền khó nhịn cảnh cáo anh ta một câu, “Đã nói với anh từ trước rồi, Phương Hàm là thẳng, nếu anh không có quyết định dứt khoát thì đừng trêu chọc cậu ta.”
Louis cũng không phân bua gì cho bản thân về điều này, chỉ thuận miệng đáp trả Lục Nghiễn Chi một câu, “Nói như cậu chung tình lắm vậy, mỗi tháng đổi một lần, tần suất này còn nhiều gấp mấy lần tôi.”
Anh ta nói xong liền liếc nhìn Mục Đông cách đó không xa một cái, “Có điều đây là lần đầu tiên cậu dẫn người đến… Ui, cũng không tệ lắm. Vốn chỉ nể mặt cậu nên mới đồng ý thiết kế quần áo cho cậu ta, nhưng mà nhìn vóc người như cái giá treo đồ thế này thì tôi có thể ngoại lệ cho cậu một lần.”
Lục Nghiễn Chi cũng hơi bất ngờ về tiện nghi không ngờ này. Hắn lập tức đồng ý, không cho đối phương lấy nửa cơ hội để đổi ý, “Được, vậy đã quyết xong, một bộ lễ phục, một bộ dạ phục, với cả một bộ chính trang. Đúng rồi, tôi nhớ anh còn quen một thợ đóng giầy đúng không? Giày cũng phối với mấy bộ đó đi, một đôi Oxford một đôi Brogue. Oxford đen tuyền phối với lễ phục, Brogue anh xem mà làm, phối với chính trang.”
晨礼服: lễ phục
晚礼服: dạ phục
便服正装: chính trang thường ngày (chỉ mang tính chất minh họa =)))
牛津: giày Oxford
布洛克: giày Brogue
Khuôn mặt Louis lập tức lộ ra vẻ khó tin.
“Sao cậu không đi cướp luôn đi?”
“Kể chuyện cười gì đó, cũng đâu phải tôi không trả tiền.” Lục Nghiễn Chi đứng nói chuyện mà không hề đau eo.
“Cậu có biết lịch hẹn trước của tôi xếp tới lúc nào rồi không?”
“À… Đại khái chắc là kín đến mức có thể cho phép anh ngủ thẳng đến trưa?” Lục Nghiễn Chi nhìn lướt qua gương mặt đối phương, “Sau khi thức dậy anh có rửa mặt chưa? Khóe mắt anh…”
“Biến biến biến, tôi biết rồi! Tôi làm là được chứ gì!” Trước khi hình tượng bị hủy sạch sẽ thì Louis liền đúng lúc cắt ngang, lại nhìn thấy đối phương nhấc khóe miệng lên nở nụ cười.
“Thực sự không gạt anh mà, khóe mắt anh sạch sẽ chẳng có gì hết.”
“…” Louis nghẹn một hơi không thở ra nổi. May là đúng lúc này thợ may đã mang catalogue tới đây. Anh ta ném xấp giấy lại rồi xoay người bỏ đi.
“… Lục tổng?” Mục Đông bước tới, gương mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Lục Nghiễn Chi cười khẽ một tiếng, đợi sau khi thợ may cũng rời đi mới quay người nhìn cậu, dùng ánh mắt tỉ mỉ quét từ đầu đến chân đối phương một lần, mãi tới khi thấy cậu có chút hốt hoảng.
Hắn vươn tay nắm vạt áo cậu kéo người về phía mình, đến khi Mục Đông đứng vững lại mới cúi đầu ghé vào tai cậu, dùng âm thanh trầm thấp chậm rãi nói, “Nói đi nói lại thì tuy rằng tôi biết vóc dáng cậu tốt, hơn nữa làm cũng làm rồi sờ cũng sờ rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thật sự ngắm nhìn thân thể của cậu lần nào đâu.”