*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này động tác dưới eo Mục Đông đã thoáng ngừng lại vì khoái cảm vừa nãy. Lục Nghiễn Chi cũng không ngại, hắn lấy tay xoa xoa eo đối phương rồi vươn đầu lưỡi liếm láp đầu v* cậu lần nữa.
—
“Ha a!” Mục Đông giật nảy mình vì sự động chạm ướt át mà ấm áp này. Lúc nãy khi làm loạn trong nhà vệ sinh đối phương đã xoa xoa chỗ này của cậu rồi, thế nhưng tới bây giờ cậu mới thật sự nhận thức được bộ phận này của mình nhạy cảm tới mức nào.
đầu v* nhô ra chỉ mới được liếm láp một chút thôi mà cậu đã bị khoái cảm tê dại kia làm cho không cầm lòng nổi.
Nhất thời Mục Đông không biết nên sợ hay là nên mong chờ nhiều kích thích hơn. Thân thể cậu vô thức rụt về sau, rồi lại vô cùng kín đáo nhích lại gần Lục Nghiễn Chi.
Lục Nghiễn Chi không rảnh sức để ý đến sự giãy dụa trong tâm lý đối phương. Sau khi liếm nơi kia xong hắn liền hôn lên đầu v* cậu một cái, đôi môi nóng lên vì động tình còn cọ cọ vào thứ đã gắng gượng đứng lên trước ngực, nhưng không chịu thật sự ra sức yêu thương nó.
Loại dằn vặt này khiến Mục Đông phải há mồm thở dốc, hai tay không nhịn được choàng qua vai hắn, thậm chí còn lung lay vòng eo mấy lần làm phiền hạ thể Lục Nghiễn Chi. Kiểu nịnh nọt rõ ràng như vậy thật sự lấy được lòng Lục Nghiễn Chi. Hắn há mồm ngậm lấy đầu v* cậu, dùng sức mút vào một chút theo đúng mong muốn của đối phương.
“Aaa! Lục tổng… Lục…” Khoái cảm quá mức mãnh liệt ập đến trong phút chốc khiến chàng trai đang ngồi khóa trên người Lục Nghiễn Chi đột nhiên nảy mạnh thân dưới, vòng eo như nhũn ra dựa sát vào người hắn.
Lục Nghiễn Chi kéo người ôm vào lòng, một bên dùng hàm răng cẩn thận cắn chặt tận gốc núm vú đối phương nhẹ nhàng dây dưa, một bên thò tay vào giữa hai cơ thể, sờ soạng hạ thân của Mục Đông.
Eo Mục Đông gần như tan ra dưới sự kích thích mới mẻ chưa từng trải nghiệm này, nơi bị hàm răng cọ qua có một tia đau đớn nhói lên, nhưng cảm giác đau đớn này hòa với tình dục thực sự có thể khiến người ta nghiện. Một bên đầu v* còn lại không được đối phương an ủi lại cảm thấy trống rỗng khó chịu, cậu liều mạng nắm chặt áo sơ mi của Lục Nghiễn Chi, dùng sức tới mức gần như là lôi kéo, có vậy mới miễn cưỡng ngăn bản thân mình không lấy tay tự an ủi đầu v* đang kích động bên kia.
Lúc này Lục Nghiễn Chi đã rút tay ra khỏi hạ thể đối phương. Trên tay hắn kéo theo dịch thể trong suốt, ngón tay dính đầy chất lỏng dâm mỹ, thứ mỏng manh và tràn đầy sức co giãn tinh tế này nhanh chóng tách ra theo động tác tay của hắn, khiến đầu ngón tay cũng hiện ra ánh nước.
“Nhìn này, phía trước cậu ướt rồi, thoải mái lắm sao?”
Lúc nói chuyện dù hắn buông lỏng đầu v* đã hơi sưng tấy của đối phương ra, nhưng đôi môi lại không hề rời khỏi lồng ngực căng chặt của cậu, trái lại còn cọ thẳng một đường lên trên, cắn một phát vào hầu kết Mục Đông mà không để cậu kịp đề phòng.
“A…” Mục Đông phát ra tiếng hừ nho nhỏ, trong một thoáng cậu còn có ảo giác bị thú hoang hung dữ cắn vào cuống họng, dường như chỉ một giây sau cần cổ yếu ớt sẽ bị hàm răng sắc nhọn ấy đâm thủng, máu tươi tràn ra.
Loại tưởng tưởng nguy hiểm này đột nhiên khiến cậu thật hưng phấn, vô thức muốn lấy lòng đối phương để nhận được nhiều kích thích và thỏa mãn hơn nữa.
“Thoải mái…” Giọng cậu đã phát khàn, thô ráp đến mức giống như bị giấy nhám chà qua, “… Còn muốn… Ưm aaa!”
Câu nói mang theo sự run rẩy và cảm giác sa đọa khiến tim Lục Nghiễn Chi đập nhanh hẳn lên, chỉ cảm thấy một ngọn lửa nóng xấu xa tràn đến bụng dưới, dương v*t đã cương lên bị quần trói buộc có chút đau đớn, dục vọng quấy phá khiến hắn bắt đầu thở dốc.
Hắn thật sự không ngờ sau khi Mục Đông rơi vào tình dục lại nhanh chóng học được cách trêu chọc hắn theo bản năng như vậy. Hắn nghĩ có lẽ là do đối phương vừa mới tiếp xúc với tình dục, vẫn còn đang lúc mới mẻ ham vui, vừa khéo mình lại trở thành bạn tình cố định của cậu trong thời gian này nên vô hình trung đã cho cậu một loại cảm giác an toàn.
Nghĩ tới đây Lục Nghiễn Chi liền hạ lông mày xuống một chút, thật không dám xác định thứ “cảm giác an toàn” này – thật ra chính là sự yếu đuối – có phải chuyện tốt đối với cậu hay không.
Nói cho cùng thì cái cảm giác an toàn này có lẽ cũng chỉ duy trì được vẻn vẹn một tháng mà thôi.
Trong lòng hắn hơi bận tâm một chút, có điều loại suy nghĩ dư thừa ấy nhanh chóng bị hắn bỏ qua ngay.
Cho tới lúc này hắn chưa bao giờ là người chung tình, hiện tại hắn đang hứng thú nên mới có thể quan tâm đến tâm trạng của bạn tình một chút. Chờ tới khi lại bắt đầu chán ngán thì sao hắn còn để ý đến việc đối phương có bị tổn thương vì cảm giác an toàn sụp đổ hay không.
Ánh mắt hắn thoáng rũ xuống che giấu sự lạnh nhạt trong đó đi, kế tiếp liền dùng sức hút một phát lên hầu kết trượt lên trượt xuống vì nuốt nước miếng trong vô thức của Mục Đông.
Tiếng rên rỉ của Mục Đông bị nén lại trong cổ họng, nặng nề mà say đắm, khiến cho tâm trạng nghiêm túc bình tĩnh đến khó hiểu của Lục Nghiễn Chi nóng lên lần nữa. Hắn dời môi thoáng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt ướt át của cậu, cùng với bộ dáng thở hổn hển khác một trời một vực với vẻ lạnh nhạt ngày thường.
“Đứng lên.” Hắn vỗ vỗ chân đối phương, chờ tới khi cậu mờ mịt đứng lên khỏi người hắn xong, Lục Nghiễn Chi mới rút tấm đệm lưng đằng sau mình ra ném xuống đất.
“Quỳ cho tốt, tôi dạy cậu khẩu giao.”
Gương mặt Lục Nghiễn Chi khi nói những lời này rất thản nhiên, nhưng Mục Đông lại không nhịn được sửng sốt một chút, lập tức nóng bừng cả mặt.
“Sao lại đứng yên đó?” Lục Nghiễn Chi hạ lông mày, môi hơi cong lên, “Hay là so với việc dùng miệng lấy lòng tôi thì cậu càng muốn chổng mông lên cho tôi làm?”
Mục Đông nhịn không được khẽ run một chút. Cậu mất tự nhiên cúi người quỳ lên gối dựa, sau khi quỳ xong lại không biết nên làm gì. Thậm chí cậu còn xấu hổ tới mức không dám ngẩng đầu nhìn mặt đối phương. Mãi tới khi tay Lục Nghiễn Chi đang đặt trên đầu cậu khẽ khều khều mái tóc, dây thần kinh nhạy cảm đang cực kỳ căng thẳng của Mục Đông mới nảy lên một cái, chỗ bị chạm vào tê dại hồi lâu.
“Cởi quần ra giúp tôi.” Lục Nghiễn Chi nhẹ giọng nói. Lúc nói chuyện hắn còn trượt tay đến bên tai đối phương, nắn vuốt vành tai đã nóng lên của cậu, khiến cho cậu phải nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Hắn thấy Mục Đông vô thức cắn môi khi nghe được lời mình, thế nhưng động tác lại chẳng hề chần chừ, nhanh chóng mở khuy cài và dây kéo quần hắn ra. Hắn hơi nhấc mông lên thuận theo động tác của đối phương, để cậu dễ dàng tuột cả quần dài và quần lót của hắn xuống tới cổ chân.
dương v*t đã cương triệt để của Lục Nghiễn Chi lộ ra hoàn toàn trước mắt Mục Đông. Hắn hơi tách chân ra cho thân thể cậu có thể nghiêng về phía trước quỳ giữa hai chân hắn, sau đó mới dùng tay xoa xoa bả vai và cần cổ trần trụi của cậu, thỉnh thoảng còn bóp nhẹ bắp thịt căng cứng của đối phương.
“Đừng nóng vội, chúng ta cứ từ từ làm.” Hắn nói chậm lại, không hề có chỗ cho đối phương cự tuyệt, “Trước tiên nắm chặt lấy, tuốt vài lần cho tôi.”