*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hắn không nhịn được đè Mục Đông xuống, hôn lên môi cậu một lần nữa.
—
Ngày thử vai thời tiết không tốt lắm, sắc trời có chút âm u nhưng vẫn rất nóng nực, phảng phất như một cơn giông tố thật lớn sắp nổi lên.
Mục Đông có mặt ở hội trường trước giờ thử vai một tiếng đồng hồ. Cậu nhận mã số của mình ở chỗ ghi danh, sau khi vào phòng chờ mới phát hiện không ngờ lại có nhiều người còn tới sớm hơn cả cậu.
Nam chính và nam phụ của ‘Bách quỷ lục’ đã được định xong, buổi thử vai hôm nay là để tuyển nam ba và nữ chính. Bởi vậy nên các diễn viên trong phòng chờ cũng phân biệt rõ ràng thành hai phái, chỉ vài người cùng công ty quen biết nhau mới ngồi chung nam nữ cùng một chỗ.
Mục Đông quét mắt nhìn một lượt, lác đác phân biệt được vài người quen mặt cùng công ty, gần như đều là người mới giống cậu. Cậu cũng không ngồi chung với bọn họ mà chọn một góc ngồi xuống, sau đó nhắm mắt lại lẳng lặng tĩnh tâm.
Nhưng mà sự yên tĩnh của cậu nhanh chóng bị người khác phá vỡ.
“Hi, chào cậu. Cậu là Mục Đông, đúng không?”
Mục Đông nghe tiếng không thể không mở mắt. Cậu không quen biết chủ nhân giọng nói này, lúc ngẩng đầu nhìn về phía thanh niên đối diện lại càng thêm chắc chắn rằng mình chưa từng nhìn thấy đối phương.
Cậu lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó đáp lại lời thăm hỏi theo khuôn phép rồi không nói thêm gì nữa.
Chàng trai kia dường như cũng không cảm thấy lúng túng vì phản ứng lạnh nhạt này. Y ngồi xuống chỗ bên cạnh Mục Đông, chủ động bắt chuyện với cậu.
“Tôi là Lý Lăng Giang, chắc cậu không nhận ra tôi. Tôi vào Thần Hải sớm hơn cậu vài tháng.”
Mục Đông không có hứng tán chuyện phiếm với y. Trên thực tế đây là lần đầu tiên cậu chân chính tham gia thử vai, không thể tránh khỏi có hơi lo lắng. Bởi vậy cậu càng muốn dùng thời gian để điều chỉnh trạng thái của mình.
Nhưng Mục Đông vẫn hơi nghiêng người nhìn đối phương, cố gắng để bản thân không biểu hiện quá vô lễ.
“Bây giờ tôi nói với cậu những điều này có chút đột ngột, hy vọng cậu bỏ qua cho.” Lý Lăng Giang thấy Mục Đông tỏ vẻ đang nghe liền nở một nụ cười tràn ngập thân thiện với cậu, “Tôi biết, mấy ngày nay cậu… không tốt lắm đúng không?”
“…?” Mục Đông hoàn toàn không biết đối phương đang nói gì. Biểu hiện trên mặt cậu vẫn luôn lạnh nhạt, thậm chí vì nghi hoặc nên càng thêm cứng đờ lại một chút.
Lý Lăng Giang thu hết dáng vẻ cậu vào mắt, chỉ cảm thấy mình đã nói trúng rồi.
“Cậu cũng đừng khó chịu quá, làm quen dần là được rồi, ban đầu tôi cũng như vậy đấy.”
“…??” Mục Đông càng ngày càng khó hiểu.
“Có phải nhiều ngày rồi Lục tổng không đến tìm cậu không? Cậu tuyệt đối đừng nôn nóng, tính tình Lục tổng chính là như vậy, hơn nữa ngài ấy còn không thích chúng ta cứ dính mãi bên cạnh. Cậu phải vững vàng một chút, đừng phạm vào kiêng kỵ của Lục tổng.”
“…” Mục Đông rốt cuộc cũng nghe được một chút manh mối.
Lý Lăng Giang biết cậu là bạn tình tháng này của Lục Nghiễn Chi.
Cậu cũng không bất ngờ vì điều đó. Những kẻ muốn bò lên giường Lục Nghiễn Chi chắc chắn luôn nhìn chằm chằm vào vị trí này, cậu chưa từng ôm hy vọng sẽ che giấu nổi. Mà nghe ý tứ trong lời đối phương thì hẳn y là bạn trai cũ của Lục Nghiễn Chi, hoặc là bạn giường cũ, hơn nữa dường như hiện giờ y còn đang nỗ lực dùng thân phận của mình để truyền thụ kinh nghiệm cho cậu.
Nếu như Mục Đông thật sự thèm muốn vị trí trên giường Lục Nghiễn Chi như đối phương, hoặc quả thật bị hắn lạnh nhạt thì không chừng sẽ thoáng thả lỏng cảnh giác vì lời của y. Nhưng sự thực là cả hai dạng cậu đều không phải, chỉ khi nào đầu óc bị cửa kẹp hỏng mới tin rằng đối phương xuất phát từ ý tốt.
Cậu bắt đầu âm thầm đề phòng.
Trực giác cậu cảm thấy đối phương muốn lôi kéo mình, hoặc là muốn mình bỏ đi ý nghĩ chủ động tiếp cận Lục Nghiễn Chi. Sau khi hiểu rõ hoàn toàn cậu liền chẳng còn chút hứng thú trò chuyện tiếp, qua loa đáp lại một tiếng rồi lập tức dời tầm mắt khỏi người y, biểu lộ ý từ chối tiếp tục trao đổi.
“Cái kia… tôi nói sai sao?” Lý Lăng Giang thấy sắc mặt Mục Đông đanh lại, nhất thời có chút không nắm chắc thái độ của cậu, vì vậy liền cẩn thận thăm dò.
Trong lòng Mục Đông có chút buồn bực không rõ. Kỳ thực cậu không để ý những nghệ sĩ khác trong công ty đối xử với mình ra sao, thế nhưng cậu không thích loại tiếp cận có mục đích này.
Cậu nhếch môi nhưng không trả lời lập tức. Bởi vậy Lý Lăng Giang liền lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, ngay lúc y không nhịn được định nói gì đó thì Mục Đông đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào y, khẩu khí lạnh như băng, “Lục tổng không chạm vào tôi.”
Cậu quang minh chính đại nói dối. Quả thực Lục Nghiễn Chi chưa từng tiếp xúc với cậu trước mặt người khác, mà cậu cũng chắc chắn rằng những dấu hôn chưa tan của mình đã được che cẩn thận rồi, cho nên không hề sợ hãi chút nào.
Nếu như lời nói dối này được dùng thật tốt thì những nghệ sĩ muốn tiếp cận Lục Nghiễn Chi thông qua cậu chưa biết chừng sẽ mất đi hứng thú.
Hiển nhiên Lý Lăng Giang bị tin tức này làm cho kinh hãi. Sau khi phục hồi tinh thần, thậm chí y còn lộ ra một tia thương hại với Mục Đông, đồng thời cũng có chút vui vẻ và xem thường phức tạp.
Mục Đông không hề lay động vì những thứ đó. Cậu chỉ cần duy trì gương mặt cứng nhắc này là đủ để cầm cự cho những gì mình nói.
Ngược lại tất cả còn có thể giải thích là vì tâm trạng tối tăm u buồn, Lý Lăng Giang thậm chí không hề hoài nghi tính chân thực của lời nói dối kia. Dù sao dưới cái nhìn của y, làm gì có ai cố ý nói mình không hề có nửa điểm hấp dẫn nào với kim chủ chứ.
Xét theo danh tiếng không bắt ép người khác của Lục Nghiễn Chi, Lý Lăng Giang đã sớm cho ràng Mục Đông cũng khát vọng sự cưng chiều của Lục Nghiễn Chi như mình.
Chính y cũng chỉ được Lục Nghiễn Chi gọi tới một lần, mặc dù y biết tình cảnh của mình không phải duy nhất nhưng vẫn coi đây là điều sỉ nhục. Chuyện qua đêm cùng kim chủ như thế dù không có cũng phải tìm mọi cách bịa ra. Y cảm thấy Mục Đông ‘thẳng thắn’ vậy, nhất định là đã tuyệt vọng đến mức vò mẻ chẳng sợ nứt.
Hứng thú của y đối với Mục Đông lập tức giảm xuống, đành vỗ vỗ vào bờ vai cứng ngắc của đối phương rồi nói một câu mà chính y còn thấy chỉ là lời an ủi qua loa.
“Uầy… Cậu đừng so đo cái này. Nói thật, Lục tổng nổi tiếng là nồng nhiệt ba phút, một giây trước còn có chút tình nghĩa với cậu, giây sau đã không thèm liếc mắt nhìn lại, đều là chuyện thường xảy ra thôi, không phải chỉ mình cậu bị như thế.”
Sau khi nói xong y mới bừng tỉnh, có chút lo lắng rằng ý tứ cười nhạo trong lời mình hình như rõ ràng quá rồi. Lý Lăng Giang lén lút liếc mắt nhìn sắc mặt Mục Đông, phát hiện đối phương dường như chẳng hề nhận thấy điều đó. Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tự cho là có lương tâm mà tiếp thêm một câu.
“Ban đầu chẳng được mấy lần tôi cũng bị ghét bỏ, không tốt hơn cậu chút nào đâu.” Y mặt dày đổi ‘một lần’ thành ‘mấy lần’, nói xong câu này liền đứng lên rời khỏi chỗ Mục Đông bước về phía người khác, giống như không kịp chờ đợi để chia sẻ ‘tin hot’ vừa mới lấy được từ chỗ cậu.
Cuối cùng lỗ tai Mục Đông cũng được yên tĩnh.
Cậu nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp và nhịp tim lần nữa, thế nhưng cậu vô tình phát hiện rằng bản thân lại đang nghĩ tới câu nói của Lý Lăng Giang.
Lục Nghiễn Chi là một người nồng nhiệt ba phút.
Cậu có thể hiểu vì sao đối phương lại nói thế. Nhưng cậu lại cảm thấy Lục Nghiễn Chi đối với mình… hình như cũng không giống như vậy.
Nhịp tim Mục Đông đột nhiên loạn lên một chút. Cậu hít sâu một hơi, đè lại vọng tưởng không có thật trong lòng, chuyên tâm chờ buổi thử vai bắt đầu.