*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Thoải mái ư?” Lục Nghiễn Chi không kích thích mạnh vào đáy chậu đối phương nữa, chỉ vân vê ngón tay chầm chậm không nặng không nhẹ. Dù vậy nhưng Mục Đông vẫn hổn hển thở dồn dập, tính khí thỉnh thoảng động đậy, đã bị hắn làm cho lên tới bên bờ cao trào.
—
Mục Đông không còn tinh thần và sức lực đâu mà để ý lời đối phương, tính khí trong tay cậu vừa ẩm ướt vừa trơn trượt, cứng rắn dựng thẳng. Cậu cảm giác được ngón tay Lục Nghiễm Chi vẫn an ủi nơi đáy chậu mình, ngón giữa của hắn cứ trêu chọc miệng huyệt cậu, thỉnh thoảng còn đâm đầu ngón tay vào nơi nhăn nheo kia.
Mục Đông có chút sợ hãi mơ hồ, thế nhưng tình dục và khoái cảm sắp mau chóng nhấn chìm cậu lại khiến cậu có một tia mong đợi nhàn nhạt với những thứ gầngần
xảy ra. Cậu dùng chút lý trí cuối cùng gọi đối phương một tiếng, dưới ánh mắt hơi nôn nóng của hắn đỏ mặt thốt ra một câu.
“Tôi… Ưm, trong túi sách có vaseline… Túi ở trên ghế… A ư…!”
“Cậu thật sự mang thuốc bôi trơn theo người?” Lục Nghiễn Chi lập tức cười thành tiếng. Sau khi cười xong hắn liền phát hiện đối phương lúng túng đến mức khóe mắt đỏ lên, thậm chí còn có thể nhìn ra chút buồn bực và xấu hổ.
Đương nhiên hắn chưa quên vụ trong phòng vệ sinh lần trước, lúc tình thế cấp bách đối phương đã nói những lời này. Nhưng hắn lại không ngờ cậu vẫn xem đó là thật.
Hắn phát hiện chú báo nhỏ của mình đúng là thành thật theo nghĩa đen luôn, không nhịn được cúi đầu cắn một phát lên bắp đùi đã phủ lớp mồ hôi mỏng của cậu. Sau đó hắn chống mép bục giảng vận sức, động tác linh hoạt ngồi lên sát cạnh đối phương.
Bệ giảng bằng gỗ nhất thời phải chịu sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành, phát ra tiếng “kẹt kẹt”. Lục Nghiễn Chi ôm chầm lấy eo Mục Đông rồi cúi người cho đối phương một nụ hôn ngắn ngủi.
“Nhưng tôi không muốn dùng thuốc bôi trơn thì phải làm sao, hửm?”
Hắn thấy đồng tử đối phương co rụt lại trong nháy mắt vì lời nói của mình, liền đưa tay sờ ngực cậu xoa xoa mấy lần rồi dán lòng bàn tay vào thân thể Mục Đông mò dần xuống dưới, mãi cho tới khi bắt được bàn tay đang nắm lấy khí cụ của cậu, sau đó tiếp tục xuống nữa, ngón tay đụng đến miệng huyệt.
“Còn nhớ lần trước làm cậu tôi đã nói gì không?” Hắn cảm nhận được dịch thể trơn trượt của cậu, dùng ngón trỏ và ngón giữa ấn vào hai bên miệng huyệt rồi hơi tách ra. Cơ vòng của Mục Đông vì kích thích này mà nhanh chóng co rút một trận. Lục Nghiễn Chi cúi đầu hôn lên thái dương và một bên tai cậu, không chờ người ta trả lời đã nói tiếp, “Tôi nói lần sau tôi không cần thuốc bôi trơn, trực tiếp làm cậu tới chảy nước.”
“A… Lục tổng…” Lời của hắn dễ dàng gợi lên những hồi ức lần đầu tiên bị đàn ông tiến vào thân thể của Mục Đông, không chỉ từ những ngôn từ ngả ngớn hắn nói ra ngày ấy, mà còn từ cảm giác đường ruột bị dương v*t đối phương ma sát, thậm chí là khoái cảm khi cọ đến tuyến tiền liệt.
Cậu nhớ cảm giác có chút quen thuộc khi hắn kích thích đáy chậu mình. Trải nghiệm đó có hơi tương đồng với lúc tuyến tiền liệt bị đâm vào, đều là những hưởng thụ sinh lý không tìm được nếu chỉ an ủi dương v*t một cách đơn thuần.
Lục Nghiễn Chi thừa dịp Mục Đông thất thần mà xoa xoa ngón giữa vào miệng huyệt liên tục khép khép hở hở của cậu. Người trong ngực bị hắn nửa kéo lấy run lên một phát, lập tức mím môi nhắm chặt mắt lại.
“Đừng sợ, chúng ta có rất nhiều thời gian, tôi sẽ dịu dàng một chút.” Hắn nhẹ giọng an ủi bên tai đối phương, Mục Đông theo bản năng liền dựa trán vào cổ hắn. Lục Nghiễn Chi chà chà cằm lên đỉnh đầu đối phương, đồng thời lợi dụng chất lỏng trơn trượt từ tuyến tiền liệt mà cắm ngón giữa vào hậu huyệt cậu một chút.
Gần như đầu ngón tay mới vừa đâm vào đã bị cơ vòng siết chặt lại theo phản xạ có điều kiện. Lục Nghiễn Chi dựa theo dịch thể ẩm ướt đâm một đốt ngón tay vào, sau đó liền bị kẹp đến mức không có cách nào thâm nhập sâu hơn.
Bên trong hậu huyệt Mục Đông rất khô khốc, huyệt đạo không quen bị dị vật xâm chiếm liên tục ngọ nguậy muốn đẩy ngón tay hắn ra ngoài. Lục Nghiễn Chi cảm giác đối phương khẩn trương đến mức căng cứng cả người, ngay cả động tác tự an ủi cũng ngừng lại theo bản năng.
“Đừng dừng, tiếp tục sờ phía trước.” Hắn vừa thấp giọng nói, vừa lắc ngón tay gảy gảy một chút nơi miệng huyệt đối phương, sau đó thử gập đốt ngón tay lại, cố gắng dùng cách này để giảm bớt phản ứng bài xích của cậu một ít.
Thân thể Mục Đông cứng lại cảm nhận một hồi, dần dần phát hiện phía sau cũng không phải rất đau, vì vậy liền thả lỏng hơn một chút, bắt đầu hổn hển tiếp tục an ủi tính khí chính mình. Khoái cảm kéo dài không ngừng đằng trước từ từ che lấp mất cảm giác kỳ lạ nơi hậu huyệt, cậu không muốn khiến bản thân mình lát nữa sẽ quá khó chịu nên trong lúc thẩm du còn hơi mở chân ra một chút, càng thuận tiện cho động tác đối phương.
“Ngoan lắm.” Lục Nghiễn Chi hôn lên đỉnh đầu cậu một cái.
Dưới sự kiên nhẫn của hắn, dường như miệng huyệt cậu cũng đã thích ứng với loại xâm nhập này hơn, không còn liều mạng chống cự nữa. Lục Nghiễn Chi đưa ngón tay vào sâu thêm dò xét, tuy quá trình không quá trôi chảy nhưng rốt cuộc vẫn chưa đến nỗi nửa bước cũng khó đi.
Hắn không vội vàng đâm cả ngón tay vào. Sau khi hậu huyệt cậu nuốt được hai đốt hắn mới cong đầu ngón tay lên, lục lọi tìm kiếm tuyến tiền liệt của đối phương. Lục Nghiễn Chi nhanh chóng tìm thấy điểm có thể khiến Mục Đông hưng phấn kia, lúc hắn vừa không nặng không nhẹ ấn xuống thì hậu huyệt căng mịn lập tức mạnh mẽ siết chặt lấy hắn, còn Mục Đông thì càng nắm chặt hạ thân, phát ra một tiếng hừ nặng nề mà sung sướng.
Thế là Lục Nghiễn Chi một bên vừa mở rộng một bên vừa thỉnh thoảng kích thích điểm mẫn cảm của đối phương, không lâu sau đã nghe thấy hơi thở cậu càng lúc càng dồn dập, ngay cả bụng dưới cũng co rút nhanh một trận. Hắn thử cắm vào thêm một ngón tay nữa, lần này quá trình thuận lợi hơn nhiều, chẳng cần tốn bao nhiêu sức đã có thể dùng hai ngón tay ra vào trong cơ thể đối phương.
“Mục Đông, chuẩn bị kỹ để đón nhận cao trào chưa?” Hắn bỗng nhiên hỏi sát bên tai cậu bằng chất giọng trầm thấp. Hai ngón tay hắn đều ngừng lại ngay tuyến tiền liệt, đồng thời ngón cái chặn ngay đáy chậu đối phương rồi nhẹ nhàng ấn ấn vào trong.
Mục Đông đã sớm ngấp nghé bờ vực cao trào một lúc lâu, nhất thời không hiểu rõ tại sao hắn lại hỏi vậy. Mà chưa chờ cậu kịp trả lời thì đã nhận được đáp án từ những động tác của đối phương.
Lục Nghiễn Chi đột nhiên dùng sức ép hai ngón tay đang chôn trong người cậu vào tuyến tiền liệt, lần này không còn chạm vào rồi tách ra nữa, mà là vân vê cọ sát qua lại kéo dài tại điểm cực kỳ mẫn cảm kia.
Một luồng khoái cảm tê dại mãnh liệt như nổ tung nhanh chóng lan tràn, Mục Đông lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, thắt lưng cậu ưỡn lên rung động mấy lần, cả người dính sát vào Lục Nghiễn Chi, thậm chí còn hơi lắc lư thân thể, không tự chủ được ma sát lên người đối phương.
Đỉnh khí cụ cậu bắn ra mấy giọt tinh dịch trong suốt, nói lên rằng cao trào sắp bùng nổ rồi. Cậu hơi thất thần há miệng, một bên nhanh chóng dùng tay tuốt dương v*t mình, một bên không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ.
“A… ưm a… Lục tổng, tôi sắp… A ưmmm! Thật thoải mái…”
“Mới vậy đã cảm thấy thoải mái rồi?” Đồng tử Lục Nghiễn Chi hơi run lên vì hưng phấn. Mặc dù hạ thân hắn cứng đến mức đau đớn, nhưng loại cảm giác hoàn toàn điều khiển mọi giác quan của đối phương khiến dục vọng khống chế của hắn thỏa mãn cực lớn.
Hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt Mục Đông, sau đó nở một nụ cười trầm thấp.
“Còn có thể thoải mái hơn nữa, cậu cũng đừng sướng tới khóc lên nha…” Trong nháy mắt thốt ra những lời này, ngón cái vốn đặt tại đáy chậu của cậu bỗng dưng nhấn thật mạnh vào một phát.
“Ưm aaa! Không, không được… Ưmmmm! Quá mức rồi, tôi chịu, chịu không nổi… A a, aaa!”
Mục Đông gần như nhảy lên khỏi bệ giảng. Cậu cảm giác được khí cụ mình co giật không thể khống chế, quá nhiều khoái cảm khiến thân dương v*t tê dại một lúc lâu, linh khẩu lại càng giống như mất kiểm soát, khiến cậu có chút sờ sợ rồi lại hưng phấn không thôi.
Trong đầu Mục Đông hầu như trống rỗng, nhưng cậu có thể cảm giác được Lục Nghiễn Chi xoa nắn tuyến tiền liệt mình bên trong hậu huyệt thế nào, một bên còn không tha cho đáy chậu, đồng thời hoạt động không ngừng.
Cậu đã bị khoái cảm như vậy kích thích đến mức hoảng hốt, nhưng vẫn không khống chế được liều mạng siết chặt dương v*t mình không tha.
Thậm chí Mục Đông còn không biết mình bắn ra lúc nào. Thời gian cậu giằng co bên cao trào không hề ngắn, sau khi phát tinh dịch đầu tiên bắn được, một vài luồng còn sót lại cứ trào ra không ngừng theo thân thể đang co giật của cậu, cuối cùng chảy dọc xuống tính khí rồi dính lên ngón tay cậu.
Ngay thời điểm Mục Đông lên đỉnh, Lục Nghiễn Chi liền cắm ngón tay thứ ba vào. Đối phương đồng thời chọc ba ngón tay vào sâu trong hậu huyệt, sau đó đâm rút với biên độ lớn.
Thân thể hưng phấn quá độ của Mục Đông hoàn toàn không để ý đến loại mở rộng kịch liệt này, chẳng hề cảm thấy đau đớn hay khó chịu. Cuối cùng khi cậu định thần lại được từ cao trào khiến người ta hít thở không thông mới phát hiện ngón tay đối phương đã ra vào cơ thể mình như bình thường, vậy mà huyệt khẩu lại không có chút ý kháng cự, thậm chí còn liên tục mút lấy ngón tay hắn, y như muốn giữ lại.
Chẳng biết từ lúc nào cả người Mục Đông đã mềm nhũn ra nằm trong lồng ngực đối phương. Cậu hổn hển thở kịch liệt, bụng dính đầy tinh dịch của chính mình bắn tung tóe lên, thậm chí ngay cả xương quai xanh cũng bị dính một chút.
“Sao hả, có phải là sướng đến mức muốn khóc lên không, hửm?” Lục Nghiễn Chi lại cứ trêu chọc cậu vào lúc này. Lồng ngực Mục Đông phập phồng bất định, miệng há thật lớn hổn hển thở, quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn thẳng đối phương.
Thấy thế Lục Nghiễn Chi liền khẽ nở nụ cười. Hắn nắm thật chặt cánh tay cậu kéo người vào ngực, một tay khác bên trong hậu huyệt cậu xoay tròn khuấy động vài lần, khiến cho chàng trai chưa hoàn toàn bình ổn lại từ dư vị cao trào hơi co rúm hai lần.
“Ồ, không khóc sao?” Hắn cố ý lên giọng vào cuối câu, âm thanh mang theo tình dục đánh vào lòng đối phương, khiến Mục Đông không chịu nổi run lên.
“Không sao, phía sau cậu đã khóc rồi đây. Nghe thử xem, tôi vừa mới động tay thì trong hậu huyệt cậu liền phát ra tiếng ‘nhóp nhép nhóp nhép’, chưa đợi tôi chơi đã chảy nước ra rồi.”
“A!” Quả nhiên Mục Đông lập tức bị những lời miêu tả hạ lưu như vậy bức điên lên, da đầu cậu tê dại một hồi, không nhịn được giãy giụa vài lần. Nhưng sau khi cao trào qua đi thân thể cậu đã mềm nhũn không làm gì nổi, trái lại nhìn sơ qua còn giống đang cọ lên người Lục Nghiễn Chi vậy.
Lục Nghiễn Chi cảm thấy nếu mình thật sự không mạnh mẽ làm đối phương một bữa thật lời thì dương v*t hắn phỏng chừng sẽ nghẹn chết.
“Giúp tôi cởi quần ra.” Hắn kề sát bên tai đối phương nhẹ giọng dặn dò, ngón tay cắm trong hậu huyệt cậu không hề ngừng lại. Điều này khiến động tác Mục Đông trở nên trắc trở ngập ngừng, chỉ tháo dây nịt thôi đã mất gần hai phút.
“Nhanh một chút, cậu muốn tôi gấp tới chết luôn à.” Lục Nghiễn Chi không nhịn được giục một câu, vừa nói vừa cà cà môi lên vành tai nóng bừng của cậu.
Mục Đông bị đối phương làm cho đầu óc rối như tơ vò, hô hấp ấm áp phả vào tai ngứa đến mức lòng cậu khô nóng không ngừng. Cậu cũng dần mất nhẫn nại, cuối cùng dùng sức một phát, trực tiếp giựt cả khuy và dây kéo quần ra, lực độ lớn đến mức sắp xé rách quần lót của Lục Nghiễn Chi.
Lục Nghiễn Chi bị Mục Đông dọa sợ hết hồn, tức giận dùng sức bấm một phát lên eo cậu.
“Cậu muốn xé hỏng quần tôi à, vậy thì tôi sẽ mặc của cậu, cho cậu đem cái mông trần về nhà.”
Mục Đông gắt gao mím chặt môi không phản ứng lại đối phương. Cậu nắm lấy quần tây và quần lót hắn cởi xuống cùng lúc. dương v*t rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc lập tức nảy ra vỗ lên người cậu, vật kia vừa nóng lại vừa cứng, khiến trái tim Mục Đông nhảy lên một trận mãnh liệt.
“Được rồi, cởi đến đầu gối vậy là đủ.” Lục Nghiễn Chi cũng có hơi không chờ nổi. Hắn rút ngón tay trong hậu huyệt đối phương ra, động tác rất nhanh khiến cho Mục Đông mãnh liệt thở gấp một trận, không nhịn nổi run run cả người.
Sau đó hắn chống vào mặt bệ giảng nhỏm dậy, ngồi vững bên cạnh mép xong mới xoay người đưa tay về phía Mục Đông.
Mục Đông vốn đã mặc kệ không quan tâm nữa, dự định cứ nằm trên bệ cho hắn giằng co, kết quả vừa nhìn thấy động tác của đối phương chẳng hiểu sao lòng bỗng dưng căng thẳng. Cậu do dự một lúc mới nhấc cánh tay đưa về phía Lục Nghiễn Chi, sau đó lập tức bị hắn kéo mạnh một phát, ngồi dậy nhào lên người đối phương.
“Làm gì…” Cậu vừa mới ngồi thẳng người đã cảm thấy dưới mông ẩm ướt vô cùng, điều đó làm mặt cậu phát sốt lên một trận.
“Làm cậu.” Lục Nghiễn Chi lời ít ý nhiều trả lời.