*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc đang suy nghĩ như vậy, một vật trên cửa tủ hiển nhiên hấp dẫn sự chú ý của hắn. Lục Nghiễn Chi nhấc tay cầm lấy nó, móc một chiếc vòng cổ bằng da trên tay.
—
“Lại đây.” Giọng Lục Nghiễn Chi bình thản gọi đối phương một tiếng, sau đó vặn chìa mở ổ khóa phía sau vòng cổ ra.
Tiếng vang lúc mở khóa khiến lưng Mục Đông tê rần. Cậu vô thức siết chặt nắm tay, đứng tại chỗ trù trừ trong chốc lát rồi mới cất bước đi đến trước mặt đối phương.
Một giây sau Mục Đông liền nhìn thấy đủ các loại đồ dùng tình thú trưng bày trong tủ.
“… A!” Trái tim cậu rụt mạnh một nhịp, ngay cả đầu gối cũng như nhũn ra, không khống chế được muốn trốn đi. Hơn phân nửa đạo cụ trong tủ kia cậu chưa từng nhìn thấy, thế nhưng trực giác bảo cậu rằng đó cũng chẳng phải thứ an toàn vô hại gì.
“Ầy, đừng chạy chứ.” Lục Nghiễn Chi ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy đồng tử Mục Đông đang co lại, mặt trắng bệch lui về sau hai bước. Hắn vươn tay kéo cậu về, giữ lấy eo đối phương ép cậu đứng cố định tại chỗ.
Mục Đông không nhịn được quay đầu đi, chẳng chịu nhìn về phía tủ nữa. Ngay sau đó trên cổ cậu đột nhiên mát lạnh, tiếp đến là cảm giác bị siết chặt.
Lục Nghiễn Chi ướm chiếc vòng da màu đen lên cổ đối phương rồi bấm khóa lại, khiến cho nó nằm vừa khớp trên cổ cậu.
“Lục… Chủ nhân, đây là cái gì…” Cổ Mục Đông bị vòng da siết chặt mang lại cảm giác ngột ngạt, cậu nhíu lông mày đưa tay lần mò, phát hiện trên bề mặt của nó còn gắn thêm mấy cái vòng kim loại khác.
“Đương nhiên là chuẩn bị vòng cổ cho báo nhỏ.” Lục Nghiễn Chi dừng tầm mắt tại nơi giao nhau giữa rìa chiếc vòng phần da dẻ của Mục Đông, không yên lòng đáp lời cậu.
Da thịt Mục Đông chẳng hề trắng nõn thanh tú như phần lớn nghệ sĩ khác, thế nhưng màu da cũng không đậm lắm, so với màu nâu đồng khỏe mạnh thì vẫn còn hơi nhạt hơn một chút. Màu da như vậy được chiếc vòng da đen tôn lên khiến nó càng nhạt hơn, nơi bị siết vào hơi đỏ lên, thoạt nhìn tình sắc vô cùng.
Lục Nghiễn Chi cúi đầu liếm một chút vào chỗ hơi lõm xuống ngay vùng xương quai xanh của đối phương, mãi đến khi cậu run rẩy thở dốc mới thoáng ngẩng đầu, hôn lên mép chiếc vòng da.
“Thật là đẹp.” Giọng nói của hắn vì tới quá gần mà lại càng trầm thấp đến mức khiến người khác chấn động cả hồn phách. Mục Đông không tự chủ được ngẩng đầu lên, để lộ chiếc cổ yếu ớt của mình ra cho hắn.
“Báo nhỏ, tôi phải tiếp tục làm ký hiệu cho cậu, không được trốn biết chưa.” Lời tuyên cáo như vậy khiến Mục Đông phát ra tiếng hít khí khe khẽ. Một bên Lục Nghiễn Chi vừa chạm môi lên phần gáy đang run rẩy của đối phương, một bên đồng thời duỗi tay lục lọi đống đạo cụ bằng da khác treo trên cửa tủ.
Móc khóa kim loại va vào tủ phát ra tiếng vang thanh thúy, khiến cho Mục Đông càng bất an hơn. Tới lúc cậu rốt cuộc thấy được thứ đối phương lấy xuống, loại bất an này càng phán tán mạnh mẽ, không tự chủ được thốt ra một tiếng nghẹn ngào run rẩy từ cổ họng.
Trong tay Lục Nghiễn Chi là một sợi dây da màu đen, bên trên nạm một hàng đinh tán kim loại thẳng hàng, không quá to bản nhưng lại lộ ra một sự dâm đãng khó diễn tả. Trên đó cũng được gắn mấy chiếc vòng kim loại đồng dạng, móc thêm vào mấy sợi dây da rộng rãi, thấy rõ là để cố định các bộ phận thân thể.
“Chủ, chủ nhân… Đừng trói tôi, tôi sẽ không chạy.” Mục Đông không nhịn được run giọng cầu xin, hai tay vô thức nắm lấy quần áo Lục Nghiễn Chi.
“Xuỵt… Đừng sợ, sẽ không đau đâu.” Lục Nghiễn Chi đáp một câu chẳng liên quan an ủi cậu. Hắn lui lại nửa bước kéo dãn khoảng cách với đối phương, sau đó nắm chặt cánh tay cứng ngắc của Mục Đông, giúp cậu thả lỏng người ra.
“Đừng lộn xộn, ngoan ngoãn để tôi trói cậu lại, sau đó tôi sẽ thưởng cho cậu một nụ hôn, được không?” Lục Nghiễn Chi một bên vừa dụ dỗ đối phương, một bên mở khóa sợi dây da ra, sau đó không chờ cậu đáp lại đã lần mò tới phần mối nối, móc dây vào chiếc vòng cổ vửa nãy.
Mục Đông cắn môi không hề hé răng, cả người căng cứng đến mức gần như không thể động đậy nhưng vẫn kiềm chế không trốn đi.
“Thực là ngoan.” Lục Nghiễn Chi hôn lên mặt đối phương một phát, sau đó vuốt ve dọc theo dây trói, quấn lên từng đường cong cơ bắp nở nang của cậu.
Mục Đông nhanh chóng cảm giác thấy ngực hơi chặt cứng, cả người đã bị đối phương trói lại. Nơi hai đầu dây giao nhau chỉ dùng một vòng sắt cố định lại, xúc cảm lạnh lẽo khiến cậu hơi run run lên, lập tức lại cảm thấy có một vật hẹp dài siết ngay eo mình.
Sau đó là mông, rồi cả bắp đùi.
“Chặt quá…” Cậu nhỏ giọng than một câu, hy vọng đối phương có thể buông lỏng dây trói ra. Nhưng Lục Nghiễn Chi chỉ hôn lên lỗ tai Mục Đông một cái, sau đó gắn nốt ổ khóa cuối cùng vào.
Lúc này cậu mới đột nhiên phát hiện, lớp dây trói này thực ra chỉ siết chặt trên người cậu mà thôi, cũng không hạn chế tự do của cậu. Mục Đông vừa mới khẽ thở ra một hơi thì cổ tay đã bị đối phương nắm chặt.
Lục Nghiễn Chi vòng hai tay cậu ra sau lưng, trên phần dây vai vừa vặn có hai chiếc vòng da nhỏ. Đến lúc tay bị trói vào vòng da bấm khóa lại, Mục Đông mới biết mình đã yên tâm quá sớm.
Hai tay cậu nhanh chóng bị cố định chặt sau lưng. Mục Đông thử giãy dụa một chút, dường như không nhúc nhích được.
“Chủ nhân… Thật khó chịu.”
Câu oán giận này khiến lòng Lục Nghiễn Chi ngứa lên, tuân theo lời hứa cho cậu một nụ hôn như là phần thưởng. Hắn hôn không hề sâu nhưng vẫn làm cho chàng trai không nhịn được muốn giãy dụa trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
“Báo nhỏ, có muốn nhìn thử xem bộ dạng mình bây giờ ra sao không, hửm?” Lúc kết thúc nụ hôn này, Lục Nghiễn Chi nhẹ nhàng chạm lên đôi môi ướt át của cậu, có điều lời nói của hắn hiển nhiên đã xóa bỏ hết mọi tác dụng an ủi của hành động thân mật này. Mục Đông nghe xong lập tức lắc lắc đầu, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào hắn.
“Sợ cái gì, xinh đẹp vô cùng này.” Hắn cười khẽ một tiếng, sau đó ôm lấy vòng eo rắn chắc của đối phương, kéo cậu đến trước tấm gương trên một tủ quần áo khác.
Mục Đông nửa ép buộc nửa thỏa hiệp bước theo hắn, nhưng hai mắt vẫn nhắm lại không chịu nhìn vào gương. Lục Nghiễn Chi cười gằn một tiếng, đứng phía sau cúi đầu gặm cắn phần gáy và bả vai cậu, rồi lại đặt tay lên eo chậm rãi xoa bóp thắt lưng và bắp đùi.
“A ưm…” Nhất thời bị đụng chạm như vậy khiến cả người Mục Đông tê dại một trận, lúc thở dốc mới cảm nhận được rõ ràng dây trói ghìm bắp thịt mình lại tới mức nào. Mỗi lần hô hấp làn da Mục Đông đều ma sát với dây trói, đụng chạm nhỏ bé như vậy lan ra khắp toàn thân làm cậu có cảm giác cả người đều tỏa nhiệt.
“Thật sự không mở mắt nhìn một chút ư, làn da của cậu đều ửng hồng rồi đó, ngực và mông cũng bị siết đến lõm xuống, phần thịt xung quanh dây da lại hơi gồ lên, thoạt nhìn hạ lưu lắm nha.”
Miêu tả trắng trợn kích thích da đầu Mục Đông tê rần, đến thở dốc cũng mơ hồ mang theo run rẩy, mặc dù không mở mắt ra xem nhưng vì lời của hắn mà trong đầu cậu hiện lên rõ ràng bộ dạng tình sắc của chính mình.
Lúc này ngón tay Lục Nghiễn Chi thuận theo đường cong cơ bụng cậu mà lần lên trên, sau đó chạm tới phần dây da trên ngực cậu. Sợi dây kia vừa vặn đè lên đầu v* Mục Đông, đối phương còn thoáng dùng lực ấn ấn vào, đè lên điểm kia xoa qua xoa lại nhiều lần.
“Ha a!” Cơ thể Mục Đông nhất thời không khống chế được run rẩy, nơi nổi lên bị đè lại có hơi đau, nhưng lúc cọ vào dây da thô ráp liền nóng hừng hực, không thể diễn tả được là tê dại hay là gì. Cảm giác đau đớn ban đầu trôi qua là một trận khoái cảm khó nhịn ùa đến.
“Thật đáng yêu, là bởi vì bị trói sao, đầu v* cậu giống như càng thêm nhạy cảm vậy.” Lục Nghiễn Chi thả lỏng bàn tay ôm eo đối phương, cả người kề sát trên lưng cậu cọ cọ môi vào lỗ tai Mục Đông. Giọng nói của hắn có chút nhẹ, nhưng lúc thốt ra từng hơi thở đều phả vào tai cậu, khiến hô hấp của chàng trai trong lồng ngực trở nên dồn dập.
Lục Nghiễn Chi biết đối phương đã cứng ngắc chống đỡ nhưng vẫn không chịu nói, vừa xoa xoa bộ ngực cậu cách một lớp dây da vừa hơi lắc eo, chọc hạ thể vào người Mục Đông. Cả hai bọn họ đều chưa cương lên hoàn toàn, có điều động tác đầy tính ám chỉ thế này khiến cho Mục Đông không ngừng thở hổn hển, thậm chí thông qua gương hắn còn nhìn thấy hạ thể hơi rũ xuống của cậu co rụt lại từng hồi theo sự lay động của thân thể.
Mục Đông bị chọc ghẹo như vậy rốt cuộc chịu hết nổi, không nhịn được mở mắt ra. Cậu né tránh chẳng dám nhìn vào tấm gương trước mặt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị bộ dáng của chính mình dọa cho cứng đờ.
Sợi dây da mỏng manh màu đen như đan lên người cậu thành một tấm võng thưa, chỗ ngực có hai đường phân biệt tròng lên hai bên đầu v* cậu, sau đó hợp lại ở giữa rồi chạy dọc theo đường cong cơ thể ra phía sau. Cậu còn có thể cảm giác được mông mình cũng bị hai sợi dây siết chặt, dây da màu đen dọc theo háng và bắp đùi trói buộc chỗ nhạy cảm kia, sau đó vòng vài vòng trên đùi, làm lộ ra thứ giữa hai chân ít khi được chạm tới ấy.
Có thể nói, ngoại trừ hai vòng da giữ chặt hai cánh tay cậu sau lưng kia, tác dụng của những thứ trói buộc trên người chỉ là để khiến cậu nhìn qua càng thêm phóng đãng, làm cho người khác không nhịn được muốn xâm phạm cậu thật tàn nhẫn mà thôi.
Mục Đông nhìn chính mình trong gương, nhất thời không dời nổi tầm mắt. Vì dáng dấp của mình mà mặt cậu như phát sốt lên, nhưng vừa nghĩ đến bản thân bị ai làm cho biến thành như thế, cậu liền không nhịn được tự hỏi có phải đối phương yêu thích bộ dạng hạ lưu này của mình hay không.
“Sao vậy, thỏa mãn với ký hiệu tôi làm ư.” Lục Nghiễn Chi lại lựa ngay lúc này mở miệng trêu đùa cậu. Mục Đông theo bản năng nuốt nước miếng, cúi đầu không trả lời. Cậu ừm một tiếng qua loa lấy lệ, sau đó nhịn cảm giác xấu hổ vô cùng này xuống, muốn xin đối phương một vật che để thoát khỏi hoàn cảnh này.
“Chủ nhân, tôi có thể… có thể mặc áo choàng chưa?”
Lục Nghiễn Chi bị bộ dáng không chịu nổi trêu chọc này của cậu làm cho bụng dưới căng thẳng. Hắn hôn lên gáy đối phương một cái rồi đưa tay xuống dưới thăm dò, nắn bóp mông cậu.
“Không thể, ký hiệu của tôi còn chưa làm xong.” Hắn vừa nói vừa đè vai Mục Đông lại, nhẹ nhàng đẩy cậu ép lên mặt gương. Da dẻ trần trụi của cậu nhất thời bị xúc cảm lạnh lẽo của mặt gương làm cho run lên, đồng thời hô hấp ấm áp cũng khiến trên gương xuất hiện một chấm hơi nước mờ nhạt.
“… Chủ nhân?” Mục Đông hơi khó hiểu với hành động này, không nhịn được nhẹ nhàng gọi Lục Nghiễn Chi một tiếng.
Lục Nghiễn Chi chỉ cúi người hôn lên cổ tay Mục Đông chứ không trả lời cậu. Sau đó hắn đè lấy vai cậu, để cậu dựa cả người lên gương, ôm lấy vòng eo bị trói chặt rồi chúi người cậu xuống, khiến cho mông cậu nâng lên theo động tác này.
“Ngoan nào, đừng cử động.” Trước khi rời đi hắn còn vỗ vỗ lên thắt lưng đối phương, sau đó trở lại trước tủ đứng quét mắt một vòng, móc từ trong góc ra một hủ vaseline, ngoài ra còn có cả một chiếc hộp giấy nhỏ màu hồng nhạt.
Trong hộp giấy đựng một quả trứng rung được điều khiển từ xa hoàn toàn mới.
Lục Nghiễn Chi đột nhiên cảm thấy, có một cơ hội hành đối phương đến mức này dường như cũng không tồi. Nếu là bình thường có lẽ hắn sẽ không muốn dùng đạo cụ dạy dỗ Mục Đông, thế nhưng hiện giờ sau khi thử một chút hắn lại có hơi nghiện.
Thật là muốn thử hết các loại đồ vật này lên người đối phương một lần, nhìn xem đối phương sẽ lộ ra biểu tình gì, sẽ lưu lại trên người những dấu ấn thế nào.
Đây cũng có thể coi là một quá trình khai phá hoàn toàn mới, còn hắn đúng là đang hào hứng.
Lục Nghiễn Chi mở hộp lấy trứng rung và dụng cụ điều khiển từ xa ra, sau đó bóp một chút vaseline lên tay. Tiếp đó hắn chen ngón tay trơn trượt vào khe mông cậu vân vê vài lần, động tác không hề báo trước này khiến Mục Đông hoảng hốt né tránh một chút, lập tức bị hắn đè lại, thậm chí còn bị ép buộc hơi mở hai chân ra.
“Chủ nhân…?” Giọng nói Mục Đông có chút bất ổn, miệng huyệt cậu đã bị thuốc bôi trơn thấm ướt, cảm giác được đối phương đang cố gắng dùng tay mở rộng cho mình khiến Mục Đông lập tức sốt sắng lên, “Hiện giờ muốn… muốn làm sao?”
“Đừng nóng vội, sẽ không muốn cậu ở chỗ này đâu, chỉ có một món quà nhỏ muốn tặng cậu thôi.” Trong lúc nói chuyện Lục Nghiễn Chi đã cắm nửa ngón tay vào miệng huyệt cậu, bên trong thân thể Mục Đông vẫn còn khô khốc, ngón tay đi vào liền bị ngăn trở chặt cứng.
Vì vậy hắn càng thoa thêm nhiều vaseline ra tay hơn, sau đó cắm vào hậu huyệt cậu lần hai. Lần này quá trình mở rộng thuận lợi hơn nhiều, sau khi Mục Đông biết hắn sẽ không đi vào liền thả lỏng hơn một chút, khiến cho Lục Nghiễn Chi nhanh chóng thông thuận đâm rút ba ngón tay ra vào huyệt đạo cậu.
“À, hậu huyệt cậu thành thật lắm này, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong rồi, nhìn bộ dáng này vẫn phải làm nhiều lần hơn mới được.” Hắn khẽ cười trêu chọc một câu rồi rút tay ra. Mục Đông bị mấy lời hạ lưu của đối phương chọc cho đỏ ửng cả vành tai, ngay cả miệng huyệt cũng co rụt lại nhiều lần, ép ra một chút dịch trơn trong suốt.
Lục Nghiễn Chi đã cảm nhận được hạ thân mình có hơi cương lên. Hắn hít sâu mấy hơi, sau đó nắm trứng rung trong tay, đặt ngay miệng huyệt ướt át của đối phương.
“A! Là cái gì…” Mục Đông lập tức phát hiện vật kia không phải ngón tay Lục Nghiễn Chi, có chút mất tự nhiên muốn quay đầu nhìn thử, nhưng bị đối phương nhẹ nhàng đè lại.
“Là ngạc nhiên.” Lục Nghiễn Chi trầm thấp cười một tiếng, có điều sau đó lại càng dùng sức đẩy trứng rung màu hồng vào sau trong huyệt đạo cậu.
“Ưm…” Mục Đông nhất thời phát ra tiếng thở dốc kìm nén, lúc này dù có ngu ngốc tới mấy cậu cũng có thể đoán ra được đối phương đang nhét đạo cụ tình thú vào hậu huyệt mình. Thế nhưng cậu không xác định được vật đó là gì, từ cảm giác nhỏ bé mang lại thì hình như là nút chặn hậu môn.
Song sau khi hậu huyệt Mục Đông hoàn toàn nuốt lấy vật kia, đối phương vẫn cứ dùng ngón tay đẩy nó vào nơi sâu hơn.
Sẽ không phải là… trứng rung chứ?
Mục Đông bị cảm giác mẫn cảm khi có dị vật trong cơ thể làm cho hoảng hốt, lúc suy đoán này nảy ra Lục Nghiễn Chi vừa vặn rút ngón tay khỏi người cậu. Nhất thời Mục Đông cảm thấy có gì đó sai sai, bởi vì đối phương không nhét vật kia vào quá sâu nhưng vị trí hiện giờ có chút xấu hổ, thật giống như vừa khéo đặt ngay tuyến tiền liệt của cậu.
“Chờ đã, chờ một chút chủ nhân… Đừng đặt ở chỗ ấy, chỗ ấy là…. Ưm a! A aa!!”
Lục Nghiễn Chi không chờ cậu nói hết lời đã nhấn công tắc trứng rung, tiếng ‘ong ong’ do chấn động mang tới lập tức vang lên, bởi vì có thuốc bôi trơn nên còn kèm theo cả một trận tiếng nước nhẹ nhàng.
Thân thể Mục Đông bỗng dưng giựt bén, ngẩng đầu phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Phần eo của cậu theo bản năng duỗi thẳng ra, giống như đang muốn tránh né thứ gì đó. Nhưng vật liên tục kích thích cậu kia nằm ngay trong cơ thể cậu, không chỉ tránh không thoát mà trái lại còn càng toát ra vẻ phóng đãng.
“Không được! Không… Chủ nhân tôi không chịu được… Tôi không chịu được… A! Đừng để nó chỗ đó. Sâu hơn… sâu hơn chút cũng được, chỉ cần đừng… A ưm… Ưmmm!”
Phút chốc Lục Nghiễn Chi cảm thấy máu trong người mình chảy gia tốc, hạ thể bị quần ghìm lại hơi nhói đau khiến hắn phải cau mày thở hổn hển mấy lần. Hắn không nhịn được nhắm mắt lại, cố gắng ngừng thở mới gần như đè được tình dục đang tăng vọt xuống.
Cái này quá nguy hiểm mà.
Lục Nghiễn Chi biết phản ứng của đối phương sẽ mãnh liệt, thế nhưng không ngờ lại câu dẫn người khác tới mức này, khiến hắn suýt nữa đã không kiềm chế được. Hắn sợ nếu còn tiếp tục như vậy thì mình sẽ thật sự không chịu nổi mà làm đối phương ngay chỗ này, vì vậy liền chen ngón tay vào hậu huyệt Mục Đông đẩy một phát, làm cho trứng rung đi vào nơi sâu hơn trong huyệt đạo.
“Ha… haaa…” Sau khi kích thích kịch liệt kia cuối cùng cũng chịu rời khỏi điểm chết người, Mục Đông tìm lại được nhịp điệu hô hấp, khóe mắt vì tình dục mới rồi mà có chút ướt át. Cậu cắn môi thông qua gương liếc mắt trừng Lục Nghiễn Chi một cái, vừa khéo lại bị đối phương thấy được, thế là mông liền ăn một cái tát.
“Ưm a!”
Huyệt đạo của Mục Đông vì bị đánh đau mà nhất thời co lại, cậu mơ hồ cảm thấy cái trứng rung kia quả thật bị mình hút vào nơi càng sâu hơn.
“Báo nhỏ, cậu đang gây sự với chủ nhân của mình ư.” Lục Nghiễn Chi đánh xong lại dùng tay xoa xoa lên dấu ấn màu hồng mới mẻ kia. Hắn nhìn thấy đối phương lập tức hổn hển lắc đầu, thậm chí bờ mông bên dưới còn hơi run cầm cập.
“Phản ứng thật đáng yêu… Xét thấy chỉ mới phạm lỗi lần đầu, bỏ qua cho cậu lần này.”
Hắn vừa dứt tiếng xong, thân thể mềm nhũn của chàng trai nằm trên mặt gương lập tức thả lỏng ra, mở miệng thật lớn thở hổn hển. Kỳ thực Lục Nghiễn Chi chỉ muốn hù dọa cậu một chút, có điều bộ dạng tưởng thật kia của cậu lại khiến lòng hắn nóng lên. Hắn không nhịn được đỡ cậu dậy ôm vào ngực, thân thể Mục Đông có chút không trụ nổi, vừa bị hắn ôm lấy đã chủ động dựa vào lồng ngực hắn.
Lục Nghiễn Chi không khỏi nhẹ giọng nở nụ cười, sau đó cúi đầu hôn lên vầng trán và thái dương ẩm ướt của người trong lồng ngực.
“Giỏi lắm, báo nhỏ bây giờ trở nên ngon miệng ghê… Có điều, hình như còn thiếu chút gì nữa thì phải?”
Mục Đông lần này không dám biểu lộ thái độ bất mãn nữa, thế nhưng cậu vẫn vùi mặt vào lòng đối phương, nhỏ giọng thì thầm một câu.
“Không thiếu, ưmmm… Tôi muốn mặc áo choàng.”
Lục Nghiễn Chi lập tức cười ra tiếng.
“Ngoan, đừng nóng vội, còn thiếu một thứ cuối cùng, lập tức cho cậu mặc áo choàng ngay.” Lúc nói lời này hắn đã nghĩ ra muốn thêm linh kiện gì lên người đối phương, ôm eo cậu sờ soạng một hồi trên cửa tủ, quả nhiên dựa theo vị trí trong trí nhớ mà mò được thứ mình muốn.
“Đến đây, ngẩng đầu lên, hé miệng.”
Mục Đông nghe vậy theo bản năng liền mím chặt môi lại, nhưng sau khi vùng vẫy một hồi vẫn liếm liếm môi dưới, hé miệng ra một cách không tình nguyện.
Lục Nghiễn Chi bị bộ dạng ngoan ngoãn này hấp dẫn mà hôn đối phương một cái, sau đó mở khóa vật hắn cầm trong tay ra, đặt viên bi mềm nhỏ hơn quả bóng bàn một chút lên lưỡi cậu.
“A ưm!” Mục Đông theo bản năng rụt người lại nhưng cũng không né tránh. Viên bi kia khiến miệng cậu bành ra, đợi đến lúc đối phương cố định hai đầu dây lại sau đầu cậu thật chắc chắn thì Mục Đông đã hoàn toàn không khép miệng được nữa, bởi vậy cũng không thốt nổi ra lời.
“A ưmm….” Vì mất khả năng nói chuyện nên Mục Đông càng lộ ra vẻ bất an. Lục Nghiễn Chi nâng mặt cậu lên hôn hôn nơi khóe môi, sau đó hôn lên cằm và cổ cậu, nửa ngày sau mới để cậu yên tĩnh lại.
“Đứa trẻ ngoan, như vậy là được rồi. Đứng yên đừng nhúc nhích, tôi đi lấy áo choàng cho cậu, hửm?” Vì được thỏa mãn mà Lục Nghiễn Chi lập tức trở nên ôn nhu. Kỳ thực hắn cũng không rõ vì sao mình lại muốn cho Mục Đông đeo khóa miệng, thế nhưng nhìn bộ dạng cậu bây giờ hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của mình, lòng hắn đột nhiên cảm thấy thỏa mãn.
Thật giống như người trước mặt này đã hoàn toàn thuộc về hắn, hoàn toàn bị hắn chi phối.
Loại cảm giác tuyệt đối sẽ không bị phản bội này khiến cho Lục Nghiễn Chi cảm thấy hưng phấn.
Hắn xoa xoa tóc đối phương rồi hôn lên khóe mắt cậu, sau đó mới mở tủ quần áo bên cạnh ra, lấy một chiếc áo choàng cẩn thận khoác lên người Mục Đông.
Thân thể gần như trần truồng rốt cuộc cũng được che chắn, thần sắc Mục Đông lập tức thả lỏng hơn nhiều. Lục Nghiễn Chi buộc áo choàng lại xong liền nhìn quanh một chút, xác định thân thể cậu không lộ ra chút nào khỏi tấm vải mới trùm mũ áo lên, dùng nó che gương mặt cậu lại.
Sau đó hắn lấy điều khiển từ xa của trứng rung từ trong túi quần ra, chỉnh mức chấn động lên cao một bậc.