*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngụy Tiện nghĩ thầm, không cần biết người bên đầu kia là ai, cậu ta chỉ muốn nói, động tác thật là đẹp!
—
Mấy ngày nay khí hậu đế đô vẫn luôn nóng bức kéo dài, bởi vậy đoàn phim chỉ quay vào buổi sáng, sau đó đợi đến chạng vạng mới tiếp tục quay cảnh đêm. Vì vậy không ít diễn viên đặt phòng trong nhà khách của trường đại học, Ngụy Tiện cũng đặt cho Mục Đông một phòng để cậu có chỗ ngủ trưa.
Lúc Lục Nghiễn Chi đến trường quay, Mục Đông vẫn còn đang diễn cảnh cuối cùng của buổi sáng. Hắn đứng đằng xa cố ý tỉ mỉ nhìn chằm chằm cổ và cổ tay đối phương, ngược lại không hề nhìn ra có gì bất thường.
Sáng sớm lúc nhận được điện thoại của Hàn Thạch Kỳ hắn còn tưởng đối phương đang nói đùa, mà sau đó nhớ ra Mục Đông quả thực có bệnh huyết quản dễ vỡ, ngược lại có thể tưởng tượng được đại khái tình huống bi thảm sáng nay.
Có thể làm Mục Đông nhịn xấu hổ mà cầu viện đến người đại diện và Hàn Thạch Kỳ, phỏng chừng vết tích này phải rất rõ ràng.
Cũng không biết trên người báo nhỏ của hắn còn đau chỗ nào không.
Cảnh diễn này nhanh chóng đến hồi kết, khúc cuối Mục Đông có xảy ra chút sai sót nhỏ, hình như là động tác lúc vứt lá bùa ra quá cứng đơ cho nên bị đạo diễn hô cắt. Lục Nghiễn Chi còn có thể nghe thấy rõ tiếng la của đạo diễn thông qua loa phóng thanh lan khắp cả trường quay.
“Biên độ động tác lớn một chút! Thể hiện sức dãn ra!”
Lúc này Lục Nghiễn Chi đột nhiên để ý thấy Mục Đông dường như có chút không tự nhiên kéo kéo vạt áo sơ mi.
A, chẳng lẽ là chưa che các dấu vết trên người đi nên sợ lúc diễn áo bị kéo lên, khiến người ta nhìn thấy vết hằn trên eo cậu?
Nghĩ tới đây bỗng nhiên Lục Nghiễn Chi không nhịn được có chút buồn cười. Hắn hứng thú xem Mục Đông kiên trì diễn lại một lần, may mà hôm nay khí trời khô ráo không có đến một chút gió, bởi vậy điều đối phương lo lắng cũng không trở thành sự thực.
Trong lòng hắn cảm thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của Mục Đông thật sự rất thú vị, thế nhưng đáng tiếc là phần diễn của cậu đã kết thúc. Như thường lệ, cậu và diễn viên chính bị đạo diễn gọi đến bàn bạc, thừa dịp lúc này Lục Nghiễn Chi liền tìm Ngụy Tiện lấy chìa khóa phòng Mục Đông, đến nhà khách đại học trước.
Hắn cảm thấy dù thế nào Mục Đông cũng không muốn để lộ quan hệ bao dưỡng này trước mặt mọi người. Cho nên hắn mới cố ý trở về phòng chung với các diễn viên khác, miễn cho bị ai đó bắt gặp mình và đối phương đi cùng lúc.
Nhưng trên thực tế tốc độ của Mục Đông chỉ chậm hơn hắn không tới năm phút đồng hồ.
Lục Nghiễn Chi vừa mới lấy hộp thức ăn được đóng gói cẩn thận ra khỏi túi thì ngoài hành lang đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Ngay sau đó cửa phòng lập tức bị mở tung, tiếng thở dốc của Mục Đông và âm thanh đóng cửa xen lẫn vào nhau, khiến cho hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía cậu.
Hai má Mục Đông vì nóng lên mà có chút ửng hồng, trên trán phủ kín một lớp mồ hôi mỏng.
“Đi gấp như vậy làm gì hả?” Lục Nghiễn Chi thuận miệng nói với cậu một câu, chờ người đến trước mặt mình mới dùng ngón tay quệt đi một ít mồ hôi trên chóp mũi cậu, “Đi tắm rửa đi, thuận tiện tẩy trang sạch sẽ. Tôi có mang cơm cho cậu, tắm xong rồi ra ăn.”
Đôi mắt Mục Đông vì những lời này mà hơi tỏa sáng. Cậu mất mười phút tắm gội sạch sẽ, đồng thời cũng tẩy đi hết lớp trang điểm dày phần cổ và cổ tay. Các vết hằn trên người cậu vì vậy mà lộ ra ngay, khi cậu khoác áo choàng bước ra khỏi phòng tắm thì tầm mắt Lục Nghiễn Chi lập tức lia đến cổ cậu.
“Chậc, cậu nhìn thật ngon.”
Lục Nghiễn Chi chống cằm ngồi bên cạnh bàn, lộ ra ý cười bất hảo. Thế nhưng Mục Đông đã miễn dịch với mức độ trêu chọc thế này, nghe vậy cũng chỉ nhấp môi dưới, sau đó ngồi xuống cạnh hắn nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn trên bàn.
Lục Nghiễn Chi kề lại gần hôn lên vết tích màu đỏ trên cổ Mục Đông một phát, sau đó vân vê mái tóc ẩm ướt của cậu.
“Nhanh ăn đi, mang cho cậu Zaru Soba và Sashimi ở quán Nhật lần trước, đã ướp lạnh rồi, để lát nữa sẽ hư đó.”
Zaru Soba: mỳ lạnh
Sashimi
“… Ngài thì sao?” Mục Đông mở hộp thức ăn ra cầm lấy đũa gắp một miếng Sashimi lên, còn chưa kịp chấm nước tương đã nghe đối phương tùy ý trả lời một câu.
“Tôi ăn cậu.”
Lúc Lục Nghiễn Chi nói lời này còn thoáng kéo cổ tay cậu một chút, sau đó vươn đầu lưỡi liếm lên vết hằn trên cổ Mục Đông.
“A!”
Cảm xúc ướt át ấm áp lập tức thuận theo dây thần kinh truyền tới đầu ngón tay, khiến Mục Đông không nhịn được run lên một chút. Miếng Sashimi trên đũa cậu lập tức trượt xuống, rớt vào phần nước Soba bên dưới, vài giọt nước thẫm màu bắn lên làm dơ tay áo cậu.
Lục Nghiễn Chi không khỏi trầm thấp cười ra tiếng. Hắn cảm giác được rốt cuộc người bên cạnh cũng không duy trì được vẻ trấn định nữa, trở nên vừa cứng ngắc vừa căng thẳng, tay cầm đũa cũng hơi run rẩy.
“Nhìn cậu xem, sao lại bất cẩn vậy, hửm?” Hắn dùng một tay ôm sát cậu vào người, sau đó chậm rãi tháo thắt lưng áo tắm của Mục Đông, “Sao không ăn đi, không đói bụng à?”
Hầu kết Mục Đông vì động tác của Lục Nghiễn Chi mà chuyển động một chút, ngay cả hơi thở cũng ngưng lại. Khi áo tắm bị đối phương lột tới hông, vành tai Mục Đông đã đỏ rực.
Cậu nhanh chóng nhận thấy cảm giác thô ráp dính vào da mình, đối phương dùng ngón tay mang theo vết chai mỏng tinh tế vuốt ve trên phần lưng in hằn dấu vết của cậu, xoa mãi đến hông rồi thuận theo dò vào bên trong lớp vải vóc, dọc theo cột sống đến tận xương cụt.
Nhịp tim Mục Đông thêm một lần mất khống chế gấp gáp nảy lên. Cậu có chút khẩn trương, nhưng lại vì những liên tưởng kiều diễm động tác này mang đến mà nóng lên cả người.
Có điều Lục Nghiễn Chi cũng chỉ vuốt ve cậu mập mờ vậy thôi, thậm chí còn chẳng đụng đến hạ thể, hay là cố gắng chen ngón tay vào giữa khe mông cậu.
Mục Đông không nhịn được thử mở miệng thăm dò, “Ngài… muốn tôi bây giờ sao?”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy bỗng dưng hơi ngưng động tác lại, thở ra một hơi rồi rút tay về, sau đó siết nhẹ lấy đối phương nghiêng đầu hôn lên khóe môi cậu.
“Đừng bày ra bộ dạng nhẫn nhịn chịu đựng này, cậu có thể từ chối tôi.” Vừa nói hắn vừa kéo áo tắm Mục Đông lên vai lần nữa, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu, khiến mái tóc đối phương hơi rối lên như tơ vò, “Tôi không làm khó cậu, ăn cơm đi. Một lát nữa bôi thuốc lên vết hằn trên người, sau đó nghỉ ngơi ngủ một giấc, hửm?”
Mục Đông hơi sững sờ gật đầu, lúc đối phương buông tay tạo thành một khoảng cách giữa bọn họ, cậu lại vì vậy mà lại cảm thấy có chút thất vọng khó có thể ức chế.
Mục Đông gắp miếng cá rớt vào phần nước chấm vừa nãy lên, sau đó cúi đầu đút miếng cá hơi lành lạnh này vào miệng. Cơ thể cậu cũng không vì nhiệt độ thức ăn mà hạ xuống, trái lại càng phát ra một loại cảm giác không vừa lòng kỳ lạ.
Vì sao lại nói cậu nhẫn nhịn chịu đựng chứ, thực ra cậu… căn bản cũng đâu muốn cự tuyệt.
Ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện liền khiến lòng cậu chua xót. Mục Đông bị chính ý nghĩ của mình dọa hết hồn, lập tức cúi đầu theo bản năng giấu đi vẻ mặt.
Sau đó dù là Lục Nghiễn Chi hay Mục Đông cũng không ai nhiều lời hơn nữa. Mục Đông im lặng không lên tiếng ăn sạch mọi thứ, sau đó nằm úp sấp trên giường, thành thành thật thật để Lục Nghiễn Chi bôi thuốc cho mình.
Lúc bôi thuốc Lục Nghiễn Chi cũng không làm gì trêu chọc đối phương, ngoại trừ cổ và cổ tay, phần ngực, mông và háng của Mục Đông đều in rõ vết hằn thương tổn. Trong lúc hắn xoa xoa vết thương, người dưới thân không thể tránh khỏi mà thoáng nổi lên phản ứng, chính Lục Nghiễn Chi cũng khô nóng một trận, chỉ cần thêm tí kích thích nữa thôi đã có thể lập tức cương lên.
Thế nhưng hắn nhiều nhất chỉ thoáng cúi người cọ môi lên cổ và vành tai Mục Đông, ngay cả khi cậu chủ động dán hạ thân vào người hắn cũng bị hắn cố nén kích động mà né tránh.
“Ngoan, yên tâm, hôm nay tôi sẽ không chạm vào cậu, không cần thận trọng lấy lòng tôi như vậy.” Hắn thở hổn hển đặt chàng trai đang đỏ mặt kia xuống dưới thân hôn một cái, biểu tình cứng ngắc của Mục Đông khiến người khác không thể phỏng đoán, nhưng nhìn cũng chẳng giống bộ dạng thở phào nhẹ nhõm.
Lục Nghiễn Chi chỉ cho là đối phương không tin mình, cho nên sau khi bôi thuốc xong tất cả các vết hằn, hắn liền ôm Mục Đông vào ngực nằm xuống, kéo chăn lên rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
“Được rồi, ngủ đi.”
Mục Đông nghe vậy cũng không nhắm mắt lại.
Hô hấp của cậu ngập tràn mùi vị đắng chát của thuốc Đông y, có chút gay mũi, nồng đến mức cuống họng cậu cũng hơi ngứa. Rốt cuộc bây giờ Mục Đông cũng xác định được đối phương sẽ không chạm vào mình, nói ra thì tình huống thế này chính là lần đầu tiên, trước giờ không cần biết hai người gặp mặt vì nguyên nhân gì, tóm lại đều sẽ kèm theo một trận tính sự không đồng nhất.
Đây nhìn chung cũng là việc tốt, dù sao ít nhất điều này cũng nói rõ, bản thân mình đối với Lục Nghiễn Chi không phải chỉ là thứ dùng để tiết dục.
Thế nhưng Mục Đông lại khó nhịn mà sinh ra một loại cảm giác không xác định.
“… Vì sao?” Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được nhẹ giọng mở miệng, âm thanh tắc ở nơi hõm cổ đối phương, trầm thấp như là đang tự lẩm bẩm.
“Cái gì vì sao?” Lục Nghiễn Chi giống như bình thường hỏi ngược lại.
Mục Đông vì câu hỏi ngược này mà im lặng chốc lát.
Cái cậu muốn hỏi nhiều lắm.
Vì sao lại cho cậu cơ hội cự tuyệt? Vì sao lại đối xử với cậu dịu dàng như vậy? Vì sao muốn dung túng cậu? Vì sao muốn tới trường quay tham ban, lại còn mua cơm rồi giúp cậu bôi thuốc?
Vì sao… lại muốn đối xử tốt với cậu?
Nhưng cuối cùng khi Mục Đông mở miệng, lời cậu thốt ra lại chỉ là một câu vừa đơn giản vừa nông cạn, “Vì sao không làm?”
Lục Nghiễn Chi lẳng lặng thở dài, cũng bình thản nói, “Buổi tối cậu còn có cảnh quay, nhanh ngủ đi.”
Thế là Mục Đông không nói gì nữa, nhưng trong lòng cậu và Lục Nghiễn Chi đều rõ ràng ý nhau, thứ bọn họ muốn biết và muốn biểu đạt không chỉ là như vậy mà thôi.
Lục Nghiễn Chi biết rõ hành vi của mình đã sớm vượt quá giới hạn rất nhiều, với hắn mà nói đương nhiên Mục Đông không đơn giản chỉ là bạn tình, cho nên hắn không hy vọng rằng lúc nào cậu cũng dùng thân phận này đến lấy lòng mình.
Nhưng hắn lại không thể cho đi quá nhiều.
Rốt cuộc Lục Nghiễn Chi cũng không biết bản thân mình có khả năng tiếp nhận một mối quan hệ thân cận hơn nữa được không. Hắn sợ mình chỉ cảm thấy mới mẻ nhất thời, hoặc là nóng bỏng ba phút, trong khi Mục Đông lại đáng được trân trọng hơn nhiều.
Hắn không thể chịu đựng thất bại thêm một lần nữa.