Hợp Đồng Bao Dưỡng

Chương 47

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

18520006_795792690584675_4068998472324019226_n

Cổng vào được hai cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn chặn lại, bên cạnh cũng không có bảo vệ canh gác. Lục Nghiễn Chi lấy điều khiển từ xa trong ngăn chứa đồ trên cửa xe ra ấn một cái, ngay sau đó cánh cửa trước mặt liền chậm rãi chuyển động, trượt sang hai bên.



Mục Đông không khỏi có chút hoảng hốt, vô thức nắm chặt lấy dây an toàn, trong lòng như nổi trống. Lúc Lục Nghiễn Chi lái xe vào bên trong khu nhà, thậm chí trong chốc lát cậu còn nảy sinh ra cảm giác không thật.

Đèn đường ngoài cửa xe không sáng lắm, tuy rằng có thể soi rõ mặt đường nhưng hình bóng nhà cửa cách đó không xa lại mơ hồ chẳng rõ. Lúc này đa số những căn nhà giống như những con dã thú không tiếng động mà lẳng lặng nằm chờ ven đường, chỉ có một vài ô cửa sổ sáng đèn, tạo nên khung cảnh yên tĩnh đến kỳ quái.

Lục Nghiễn Chi lái xe thêm một đoạn không ngắn, sau khi lên một con dốc thoải rốt cuộc trong tầm nhìn cũng xuất hiện hình dáng một căn biệt thự theo kiến trúc Duplex*. Biệt thự này cách những căn khác một đoạn, vừa nằm trong góc khu nhà mà địa thế lại còn cao hơn một chút, cho nên tuy rằng có vẻ lẻ loi nhưng lại là căn tốt nhất trên cả con đường.

unnamed-file

Duplex là căn hộ thông tầng với chiều cao 02 tầng trở lên và nằm tại vị trí tầng cao nhất của một tòa nhà hay một cao ốc. Căn hộ Duplex là loại nhà ở không có không gian riêng bên ngoài căn hộ.

Trên thực tế số lượng người sống trong khu nhà này không cao, cho nên Lục Nghiễn Chi mới yêu thích sự thanh tĩnh ở đây. Tuy thường ngày hắn không có nhiều cơ hội đến đây ở nhưng vẫn thuê người dọn dẹp khu vườn sau nhà và bể bơi sạch sẽ.

Gara nằm sát bên biệt thự, Lục Nghiễn Chi lái xe vào đỗ xong, lấy chìa khóa từ ngăn chứa đồ sát bên cánh tay ra, đồng thời đưa tay cứu sợi dây an toàn bị Mục Đông siết trong tay đến biến dạng.

“Sao lại căng thẳng thành thế này, không muốn về nhà qua đêm với tôi à?”

Lục Nghiễn Chi nói rồi lại gần hôn lên khóe miệng căng thẳng của cậu, chàng trai bị hắn chạm vào run bắn lên một chút, sau đó lập tức lắc lắc đầu nhưng vẫn mím môi chẳng nói lời nào.

Hắn biết đối phương tám phần mười là chưa kịp chuẩn bị tâm lý, nhưng cộng với khuôn mặt không nhìn ra chút xíu vui mừng nào thế này vẫn khiến lòng hắn trầm xuống.

“Lắc đầu là ý gì, không muốn?”

“Không phải!” Mục Đông bị câu nói này thức tỉnh, theo bản năng quay đầu lại đối diện với tầm mắt của đối phương, nhìn nhau trong nháy mắt thôi mà lưng cậu đã tê rần, nghiêm mặt đỏ bừng vành tai.

“À, lộ ra vẻ mặt thế này là đủ rồi.” Lục Nghiễn Chi đến cùng vẫn bị bộ dạng luống cuống của Mục Đông lấy lòng. Hắn vươn tay nhéo nhéo lỗ tai hơi nóng lên của cậu một chút, tiếp đó cởi dây an toàn của mình rồi xuống xe.

Mục Đông bị nhéo xong vẫn ngồi yên như cũ mặc cho trái tim nhảy loạn, đợi đến khi Lục Nghiễn Chi vòng sang phía cậu mở cửa xe, cậu mới phát giác bản thân mình vì sốt sắng thái quá mà chân đã hơi mềm nhũn.

Thật không có tiền đồ.

Cậu nhỏ giọng tự phỉ nhổ bản thân trong lòng một chút, sau đó mới vịn cửa xe cố gắng duy trì tư thế bình thường mà bước xuống. Dư quang cậu hình như nhìn thấy Lục Nghiễn Chi bên cạnh cong môi cười cười, chẳng biết vì sao lại bỗng nhiên chột dạ cực kỳ, luôn cảm thấy đối phương đã nhìn thấu sự mất tự nhiên của mình.

Điều này khiến bắp đùi cậu lại càng khó dùng sức hơn, cảm giác như cơ bắp đều nhũn ra còn đốt xương thì cứng đờ.

Cũng may Lục Nghiễn Chi không phải cứ dõi theo cậu hoài không buông, sau khi Mục Đông bước ra khỏi xe hắn liền đóng cửa khóa xe lại, tiếp đó lắc lư chìa khóa trên tay mở cánh cửa thông với gara.

Bấy giờ Mục Đông mới thở phào nhẹ nhõm, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Cậu bước theo sau đối phương qua khỏi cửa hông, cả đường đi đều vô thức cúi đầu nhìn nhằm chằm vào gót chân hắn.

Lục Nghiễn Chi không quay đầu lại nên cũng không phát hiện ra trạng thái vi diệu của Mục Đông. Hắn mở cửa sau bước vào huyền quan cởi giày rồi cởi cả áo vét ra treo lên một cái giá nhỏ bên cạnh cửa.

Âm thanh đóng cửa lập tức vang lên sau lưng, Lục Nghiễn Chi không quay đầu lại nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển rõ ràng của Mục Đông.

“Lục tổng…”

“Sao hả?” Lục Nghiễn Chi đáp một tiếng rồi xoay người, động tác tự nhiên mà chính xác bắt lấy cánh tay đối phương trong bóng tối, kéo người tới trước mặt mình.

Vì bóng tối bao quanh nên bước chân Mục Đông có chút chần chờ, nhưng vẫn nhẹ nhàng thuận theo lực đạo của đối phương mà nhích tới. Dưới ánh sáng mờ tối thế này thậm chí cậu còn chẳng nhìn rõ mặt Lục Nghiễn Chi, thế nhưng nó cũng đồng thời giấu đi vẻ mặt của cậu, khiến Mục Đông lại có thêm chút cảm giác an toàn.

Chỉ cần hai giây là cậu đã bị hắn kéo đến trước mặt, Mục Đông trước một bước duỗi tay bắt lấy tay áo đối phương trước khi hắn buông ra, sau đó nín thở hỏi một câu mà bản thân vẫn luôn muốn hỏi từ khi xe chạy vào khu nhà này.

“Vì sao lại… muốn đưa tôi về nhà?”

Lần này Lục Nghiễn Chi có thể nghe rõ âm cuối của đối phương hơi run lên, âm thanh trầm thấp êm ái đó ong ong rót vào tai hắn, nhanh chóng truyền tới trong lòng. Lòng hắn mềm ra trong nháy mắt, đồng thời lại hiểu thêm lần nữa rằng độ tin cậy của đối phương đối với mối quan hệ này là cực kỳ yếu ớt.

Vì vậy hắn đỡ lấy bả vai cậu, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi ép Mục Đông lên vách tường.

“Đúng đó, vì sao ta?” Hắn kề sát tai đối phương nhẹ giọng hỏi ngược một câu. Lúc này ánh mắt Lục Nghiễn Chi đã thích ứng rất tốt với bóng tối, thậm chí còn có thể nhìn thấy vành tai và cần cổ đỏ ửng của Mục Đông, thấy cả yết hầu lúc run rẩy lúc lên xuống của cậu.

Lục Nghiễn Chi cúi đầu cắn nhẹ vào cổ họng đối phương, không thể nói là mang theo bao nhiêu dục vọng chiếm hữu, nhưng vẫn có một loại kích động đặc biệt điều khiển hắn, khiến hắn để lại nơi kia một dấu răng không sâu. Đến khi Mục Đông phát ra tiếng hừ cực nhỏ, hắn mới ngẩng đầu lên lần nữa hôn cậu.

“A…” Vì nụ hôn này mà Mục Đông thở hổn hển dồn dập mấy lần, lập tức phát hiện ra động tác của Lục Nghiễn Chi rất dịu dàng, cho dù cậu không tự chủ tách hàm răng thì hắn cũng chỉ liếm láp đầu lưỡi cậu một chút rồi làm phiền đôi môi cậu không ngừng mà thôi.

Nhờ vậy mà cậu thu được một sự an ủi khó có thể diễn tả bằng lời, tâm tình nôn nóng bất an vốn có cũng được trấn an chút ít.

Nhưng mà… Cảm giác còn chưa đủ.

Mặc dù đối phương đã đối xử với cậu dịu dàng thế này, nhưng vì sao Lục Nghiễn Chi… không chịu nói gì với cậu chứ.

Mục Đông nào hi vọng đối phương có thể nói ra mấy chữ như “Thích” gì gì đó, chỉ cần nhận được một cái cam kết nho nhỏ, một cam kết mà hiệu lực sẽ không bị ném đi vào tháng sau, cậu đã đủ thỏa mãn.

Trong lúc nghĩ như vậy Mục Đông không tự chủ siết chặt áo sơ mi đối phương, sau đó được voi đòi tiên mà vòng tay ra sau lưng ôm lấy hắn. Lục Nghiễn Chi cười khẽ một tiếng, không để ý đến động tác của cậu mà chỉ càng ra sức hôn cậu, ngậm lấy đầu lưỡi cậu nhẹ nhàng mút vào.

“A ưm!” Kiểu liếm hôn này khiến cho Mục Đông ngứa ngáy đến tận đầu ngón tay, không nhịn được giật giật thân thể nhưng lập tức bị ấn lại lên tường.

Ngay sau đó Lục Nghiễn Chi bắt đầu dùng hạ thể làm phiến đối phương, đến khi Mục Đông dễ dàng bị hắn lôi kéo đến mức lắc eo đón ý hùa theo thì hắn lại kết thúc nụ hôn sền sệt này, cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn cổ cậu.

“Báo nhỏ, bao lâu rồi tôi chưa chạm vào cậu?”

Một bên hắn vừa hỏi chuyện không đâu, một bên vừa đưa tay lên eo đối phương chậm rãi xoa xoa cách lớp áo sơ mi.

Áo khoác âu phục của Mục Đông đã bị cọ đến mức nhăn nheo, thế nhưng hiển nhiên là lúc này chẳng ai để ý. Lục Nghiễn Chi chỉ mất mấy giây đã cởi được nó ra tùy ý thả xuống chân, tiếp đó lôi vạt áo sơ mi nhét trong lưng quần của cậu ra ngoài một chút.

“Năm… năm ngày?” Mục Đông thở hổn hển ưỡn thẳng eo để cho động tác của đối phương thêm thuận lợi. Đầu óc cậu căn bản nào có tính nổi số ngày, chỉ thuận miệng báo cáo đại khái rồi lập tức bị Lục Nghiễn Chi chọc một phát rã rời cả người, chẳng bao lâu đã cứng lên.

Bây giờ rốt cuộc Lục Nghiễn Chi cũng đưa tay vào bên trong áo sơ mi đối phương, trực tiếp vuốt ve vòng eo cậu. Một tay hắn ôm eo Mục Đông, một tay quấy nhiễu dần lên trên, làm cho thân thể cậu nhanh chóng nóng bừng.

“Mới năm ngày thôi à? Nhưng bây giờ tôi cảm thấy thật đói.” Khí cụ cũng đã cương cứng của hắn bị chiếc quần tây vừa vặn ghìm lại đến mức hơi sưng lên. Lục Nghiễn Chi nhịn sự kích động xực đối phương ngay tại đây xuống, muốn kéo dài màn dạo đầu này hơn một chút để bổ sung cảm giác an toàn cho cậu.

“Thật là muốn ăn tươi nuốt sống cậu.” Có điều lời thốt khỏi miệng hắn lại tràn đầy tính công kích, khiến cho chàng trai trong ngực hắn run lên, sau đó lại chủ động dán sát người vào cơ thể hẳn, dùng hạ thể đã dựng lều của chính mình làm phiền hắn.

“Hưm… Báo nhỏ của tôi đúng là càng ngày càng lẳng lơ đến đáng giận.”

Lục Nghiễn Chi bị trêu chọc tới mức tim nhảy lên một trận. Hắn lấy tay ngắt mông đối phương hai phát, lúc cậu phát ra tiếng hít khí lại bỗng nhiên luồn hai tay chếch ra sau đùi đối phương đột ngột nhấc hai chân cậu lên, khiến Mục Đông lập tức trở nên lơ lửng, chỉ có thể chống lưng vào tường để cố định thân hình.

Cậu bị động tác này dọa hết hồn, hai chân quấn lấy eo hắn theo bản năng, để Lục Nghiễn Chi thuận thế kề sát hạ thân vào người cậu. Mục Đông hốt hoảng rên lên một tiếng nhưng vẫn đan chéo hai mắt cá chân vào nhau, để cho hạ thân mình cố định được trên người hắn.

“Ngoan lắm.” Lục Nghiễn Chi hôn lên trán cậu một cái vì sự tự giác này. Mục Đông bất an ôm chặt cổ hắn, rõ ràng vẫn cần phải dựa vào vách tường để chống đỡ cơ thể, lại bởi vì muốn níu lấy Lục Nghiễn Chi mà dùng sức ôm chặt, hai chân cũng siết lấy eo hắn không ngừng run rẩy.

Lục Nghiễn Chi càng đè mạnh cậu lên tường, hạ thể đã nhô cao của hai người cũng ép sát vào nhau, khiến cho cả hai đều đổ mồ hôi thở hổn hển.

“Như thế này… thật kỳ quái, mệt lắm.” Mục Đông không nhịn được nhẹ nhàng tránh né, nhưng động tác nhỏ như vậy lại khiến hạ thân cậu lắc lư, thoạt nhìn giống y như đang lắc mông cầu hoan.

Bụng dưới Lục Nghiễn Chi không ngừng co rút, hắn chọc eo ép hạ thể cọ xát vào người đối phương như đang phát tiết thứ gì, động tác khá mạnh khiến Mục Đông thốt ra tiếng rên rỉ run rẩy.

“Ưm a…”

“Thoải mái không?” Hắn hỏi bằng giọng điệu tùy ý, sau đó liền thấp giọng cười khẽ khi nghe thấy đối phương nhẹ giọng đáp lại.

“Đứa trẻ ngoan sẽ được nhận thưởng.” Lục Nghiễn Chi nói thế nhưng chỉ hôn lên khóe miệng Mục Đông một cái, không hề làm gì đặc biệt hơn. Hắn thậm chí còn dùng một phương thức thật chậm rãi cọ sát hạ thể cậu, điều này khiến hắn có thể dễ dàng nhận biết được trạng thái cương cứng của đối phương, đồng thời còn có thể phát hiện tính khí cậu co rúm lại lúc động tình.

Mục Đông nhanh chóng đầu hàng kiểu hành hạ tinh tế này. Cậu ỷ mông mình đang được đối phương nâng đỡ vững vàng mà lắc chân, cọ thứ giữa hai chân mình vào eo hắn. Nhưng sự đáp lại này chỉ nhận được một cái ngắt mông của Lục Nghiễn Chi, cậu bị chọc đến mức hạ thể vừa chua xót vừa mềm nhũn, cho dù là mặt trước hay mặt sau đều có một loại cảm giác hư không vì không được thỏa mãn.

Hơn nữa dương v*t bị quần trói buộc lại cũng bắt đầu phát đau.

Mục Đông không nhịn được nhẹ nhàng dùng gót chân đá đá sau lưng đối phương, giống như đang thúc giục vậy. Bộ dạng thẳng thắn thế này khiến ánh mắt Lục Nghiễn Chi tối sầm lại, thoáng dùng lực nâng cậu chọc tới vài lần, làm cho thân thể cậu lắc lư đến mức tiếng rên rỉ cũng vỡ thành nhiều đoạn.

“Ừm… A… Aaaa…”

“Hừm, rên thật là dễ nghe…” Lục Nghiễn Chi bị tiếng rên rỉ đứt quãng này dụ dỗ đến khô nóng cả người. Hắn cảm giác được áo sơ mi của mình đã ướt nhẹp mồ hôi dính sát vào lưng, không thoải mái chút nào. Thế nhưng tính khí đè ép ma sát lẫn nhau, cùng với khoái cảm và thỏa mãn mà sự quấn quýt chặt chẽ của tứ chi mang lại khiến hắn nào rảnh mà bận râm đến việc nhỏ nhặt ấy nữa.

“Nói thử xem muốn được thưởng thế nào, hửm?”

“Muốn… Muốn nhanh một chút…” Mục Đông há miệng thật lớn thở hổn hển, cánh tay ôm cổ đối phương đã không nhịn được muốn nắm lấy cổ áo và tóc hắn. Cậu vừa nói vừa dùng sức chuyển eo, muốn thử cọ sát với hạ thể Lục Nghiễn Chi, nhưng vì tư thế vốn có nên không tìm nổi chút sức lực nào, chỉ phí công lắc lư mà chẳng nhận được nhiều an ủi hơn.

Lục Nghiễn Chi quả thực thích bộ dạng Mục Đông lúc bị tình dục dằn vặt muốn chết. Hắn càng thêm dùng sức ép chặt đối phương lên tường, sau đó vừa gặm cắn cổ cậu vừa tăng nhanh tốc độ chọc tính khí vào hạ thân Mục Đông.

“A ưmm! A… mạnh quá… aaaa….” Mục Đông cảm giác như bản thân bị mấy lần đụng chạm này khắc luôn vào tường. Thật ra sau lưng cậu bị cấn tường đến phát đau, nhưng xúc cảm cực kỳ ẩm ướt bên trong quần lót dính sát vào hạ thể cậu, thậm chỉ cậu còn cảm thấy mỗi lần đối phương chọc vào người, dương v*t cậu đều phun ra từng luồng từng luồng chất lỏng tuyến tiền liệt, khiến cho quần cậu muốn nát luôn rồi.

Giống như là không giữ lại nổi.

Mục Đông còn nhớ bộ quần áo trên người này là Lục Nghiễn Chi đưa cho cậu, cậu thực sự không dám tưởng tượng ra cảnh phải đưa thứ xa xỉ này đi gội khô sẽ là như thế nào.

Áo khoác nhăn nhúm, lại còn cái quần ẩm ướt đầy mùi dịch thể…

Tưởng tượng ấy khiến Mục Đông run rẩy cả người, phát ra tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn từ trong cổ họng. Cậu nhắm mắt lại bắt ép bản thân không được nghĩ đến những thứ ấy lúc này, rồi lại càng vì vậy mà nhận biết rõ ràng thân thể mình khát cầu càng nhiều âu yếm tới mức nào.

Hiện giờ cậu cảm giác chất lỏng tuyến tiền liệt của mình đã thuận theo đáy chậu mà chảy đến khe mông, khiến cho cậu có hơi ngứa ngáy.

Mục Đông kiên cường chống đỡ không chịu thừa nhận mình muốn được đối phương lấp đầy dục vọng, chỉ phát ra tiếng rên rỉ trầm muộn dưới động tác của đối phương, cũng mong ngóng loại dằn vặt ngọt ngào này mau chóng kết thúc.

Hạ thân bị cọ xát thật thoải mái, nhưng lại càng muốn nhiều hơn.

Cậu cắn chặt hàm răng để khỏi thả những lời cầu xin trần trụi phóng đãng như vậy ra khỏi miệng, thế nhưng cậu lại không biết rằng Lục Nghiễn Chi gần như có thể dựa vào mỗi một động tác giãy giụa khó chịu của cậu mà phát hiện ra sự bất mãn ấy.

Bản thân hắn cũng đã sắp nhịn đến mức cực hạn, trong hơi thở tràn ngập sự nóng bỏng mà tình dục mang lại, động tác đâm chọc đối phương cũng càng ngày càng kịch liệt, thoạt nhìn giống như muốn đặt cậu lên tường mà chơi luôn vậy.

“Không… không được… Lục tổng, Lục tổng tha tôi… A!” Rốt cuộc Mục Đông cũng không nhịn được phát ra tiếng cầu xin. Cậu dựa vào chút lý trí cuối cùng mà đè lời cầu hoan giấu trong cổ họng xuống, nhưng chỉ bởi vì hơi thở nóng bỏng lúc đối phương ghé vào tai mình mà đã suýt nữa thất thủ.

“Cái gì không được?” Lục Nghiễn Chi rõ ràng cũng sắp chịu hết nổi, nhưng vẫn không nhịn được muốn đùa bỡn đối phương, “Nhìn bộ dạng cậu sướng muốn chết, biết cậu bây giờ bị tôi chơi như thế nào không?”

“Tôi không, tôi không biết… A ưm!”

Mục Đông giãy giụa trả lời một câu, tư duy trong đầu đã bị lửa dục đốt thành tro. Cậu bắt đầu vô lực quấn hai chân vốn đang lắc lư theo từng động tác cọ sát của mình vào nhau, nhưng gần như không vòng nỗi qua eo hắn.

“Tôi thật sự không được… Lục, lục tổng…”

Rốt cuộc tự chủ của Lục Nghiễn Chi cũng bị tiếng gào khóc nức nở này đâm thủng. Hắn ngậm lấy hầu kết đối phương cắn một phát, lại đưa lưỡi liếm một vòng quanh dấu răng, sau đó thở hổn hển tiếp tục dụ dỗ cậu.

“Ngoan, trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã, trả lời đoàng hoàng rồi tôi lập tức tha cho cậu, hửm?”

Mục Đông không khắc chế nổi lời nói trong miệng mình nữa. Âm thanh của cậu lầm bầm lầu bầu mơ hồ không rõ, nhưng lại giống như một cú nện vào ngực Lục Nghiễn Chi, sau đó rơi xuống đất thành tiếng.

“Giống như… Đang, đang bị ngài đè trên tường chơi… Haaa! Aaa… Không được, đau! Quần căng ra đau quá… Cởi, cởi nó trước được không… Ưm…”

Tiếng khóc cầu khiến lòng Lục Nghiễn Chi nóng lên đến mức gần như sôi trào. Một tay hắn nâng mông đối phương, một tay ôm lấy eo cậu lùi lại mấy bước, khiến cho cả người Mục Đông đều treo trên người hắn.

Mục Đông bị biến động này dọa sợ đến mức tỉnh táo lại một chút, lập tức siết chặt tay ôm lấy đối phương, đồng thời quấn chặt đôi chân mệt mỏi lao lực, khiến bản thân mình nhìn y như con gấu koala dính trên người Lục Nghiễn Chi.

nhung-su-that-bat-ngo-ve-loai-gau-koala-hinh-7

Gấu Koala =))

“Ôm chặt, tôi đưa cậu vào ghế sopha phòng khách.”

Lục Nghiễn Chi vừa nói vừa ẵm cậu về phía phòng khách, may là phòng này cách cửa sau rất gần, cho nên hắn chỉ cần nửa phút đã thả con báo nhỏ đang vùi mặt vào hõm cổ mình không ngừng hầm hừ xuống ghế sopha, còn tiện tay bật cả đèn bàn bên cạnh.

Lúc đèn sáng lên, Lục Nghiễn Chi mới thực sự biết được bộ dạng quần áo xộc xệch đỏ bừng mặt mày của Mục Đông dụ người đến mức nào.

Hắn thậm chí còn cảm nhận thấy hầu kết mình nuốt ực một hơi. Mới đầu Mục Đông hơi híp mắt lại vì ánh đèn đột ngột sáng lên, tiếp đó liền vội vã cởi thắt lưng của mình ra, cả khóa quần tây và dây kéo cũng cởi sạch.

“A ưm…” Đến khi khí cụ được giải thoát khỏi tình cảnh chật chội, Mục Đông nhất thời phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, sau đó cởi tiếp chiếc quần lót ướt đẫm xuống, thả dương v*t đã cương hoàn toàn ra ngoài.

“Đúng là muốn chết…” Lục Nghiễn Chi nhìn tình cảnh này không nhịn được nhỏ giọng chửi một câu. Hắn quỳ trên ghế sopha đè đối phương dưới thân, sau đó cúi đầu vừa hôn cậu vừa chủ động cởi thắt lưng và khóa kéo của mình.

Cuối cùng khi hắn giải phóng được tính khí thì chàng trai dưới thân đã bị hôn đến mức không thở nổi, nước bọt cũng tràn ra ngoài khiến khóe môi cậu ướt đẫm. Lục Nghiễn Chi cắn lên đôi môi hơi sưng của đối phương một cái, sau đó kéo quần Mục Đông xuống thêm chút nữa chuẩn bị mở rộng cho cậu.

Nhưng mà còn chưa kịp lột quần Mục Đông ra hết thì điện thoại di động trong túi quần hắn đã vang lên. Lục Nghiễn Chi “chậc” một tiếng không thèm để ý, chỉ chăm chú cởi giày đối phương ra lột quần tây và quần lót xuống.

Chuông điện thoại không ai nghe hồi lâu cũng tự dừng, cho dù là Lục Nghiễn Chi hay Mục Đông cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

Lục Nghiễn Chi tách hai chân đối phương, dùng ngón tay cà cà vào khe mông ướt nhẹp của cậu. Lúc hắn đặt ngón trỏ đến sát miệng huyệt đối phương nhẹ nhàng xoa xoa, tiếng chuông lại vang lên lần hai.

“… Lục tổng?” Mục Đông cố nén sự nôn nóng và không vui vì bị cắt đứt lại mà thăm dò gọi một tiếng, có điều Lục Nghiễn Chi vẫn hoàn toàn không có ý muốn phản ứng lại cú điện thoại này. Chẳng biết vì sao lòng cậu lại thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có chút ích kỷ nhưng vào những lúc thế này cậu chẳng hề mong có ai đến quấy rầy bọn họ.

Có điều tiếng chuông vẫn kiên nhẫn vang lên lần ba. Lần này Lục Nghiễn Chi dừng động tác lại, cau mày kéo áo sơ mi trên tay lau chùi qua loa, xoa đó sờ soạng móc điện thoại trong túi quần ra.

Tiếng chuông lần này khác với hai cuộc gọi trước. Thường ngày vì để không làm lỡ việc quan trọng nên hắn có một cài đặc đặc biệt dành riêng cho Phương Hàm, chỉ cần y bấm thêm một số đuôi lúc gọi cho hắn thì tiếng chuông bên này sẽ thay đổi.

Chuyện này có nghĩa là đối phương thật sự có việc gấp tìm hắn, hắn nhất định phải lập tức bắt máy.

Tâm trạng Lục Nghiễn Chi vì vậy mà có chút nóng giận, chỉ thiếu chút nữa là hắn đã có thể ăn chàng trai dưới thân vào bụng. Còn Mục Đông lúc này cũng không tự chủ được lộ ra vẻ khó nhịn, khiến hắn chỉ muốn lập tức xỏ xuyên qua người cậu, làm cho cậu khóc lên dưới thân mình.

Thế nhưng Phương Hàm chỉ dùng một câu nói đã triệt để lôi hắn ra khỏi bể dục.

“Thiếu gia, chỗ Đàn thiếu gia bên này có tiến triển. Trạng thái thân thể của ngài ấy ổn định, có điều sóng não bỗng nhiên xuất hiện biến hóa kịch liệt. Bác sĩ nói đây là dấu hiệu tỉnh lại, có thể sẽ mở mắt ngay thôi. Phu nhân và Tam lão gia đã đến, lão gia và Nhị lão gia đang trên đường tới bệnh viện.”
Bình Luận (0)
Comment