*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tôi đương nhiên là thích anh ấy.
—
Chuyện bệnh tình Lục Đàn Chi nguy kịch quả nhiên không thể che giấu được lâu, chưa tới buổi trưa chú hai và chú ba của Lục Nghiễn Chi đã chạy tới, đi cùng còn có anh cả và anh hai của hắn, hai người này theo thứ tự là con trai trưởng của hai ông chú.
Mỗi lúc thế này Lục Nghiễn Chi đều đặc biệt nhớ đến chị tư của mình, và cả hai anh em sinh đôi vô cùng mềm mại kia nữa. So với mấy người đàn ông không thể bớt lo trong nhà thì chị tư hắn là một người tương đối minh bạch, tuy không quá thân thiết với hắn nhưng tốt xấu gì cũng xem hắn như em trai mà chăm sóc.
Có điều từ khi chị không để ý tới lời phản đối của gia đình mà gả cho một người Anh hồi năm ngoái, Lục Nghiễn Chi không còn gặp chị lần nào nữa, chỉ thỉnh thoảng nhận được vài bưu thiếp đến từ các nơi trên thế giới, nhìn thế này thì chị hắn và chồng vẫn không chịu yên tĩnh mà cứ chạy loạn khắp thế giới rồi.
Nghĩ tới đây Lục Nghiễn Chi liền ngẩng đầu liếc nhìn anh cả hắn một cái, bộ dạng đối phương lúc này rất thành thành thật thật, vẻ bi thương trên mặt vừa đúng.
Thực sự là nhìn cũng khiến người ta nghẹn cả lòng.
Lục Nghiễn Chi không chịu nổi đứng dậy, muốn báo một tiếng đến phòng nghỉ, nhưng khi ánh mắt cha hắn vừa quét qua thì hắn bỗng nhiên lại không bước nổi nữa, chẳng thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn sự buồn bực trong lòng mà bình tĩnh ngồi xuống lại.
Hắn biết cha hắn có ý gì.
Hiện tại vào thời điểm này, bề ngoài thì những người trong gia tộc đều tập hợp ở đây quan tâm bệnh tình của Lục Đàn Chi, trên thực tế trong lòng đều mong cho anh chết đi. Mà trong mắt những người khác quan hệ giữa Lục Nghiễn Chi và anh không hề thân thiết, cho nên theo lý thì đây đúng là thời cơ tốt để hắn phản công.
Nhưng cho tới giờ hắn vẫn luôn án binh bất động, mặc dù có Phương Hàm đang làm việc thay hắn nhưng người có thể sử dụng được trong tay hắn tóm lại vẫn chỉ có vài mống, thiếu hắn đến trấn giữ thì gần như chỉ có thể phòng thủ bị động.
Như vậy có nghĩa là, hắn đã bỏ qua thời cơ tốt để thế chỗ Lục Đàn Chi. Có điều chú hai và chú ba của hắn đâu thể dễ dàng tin tưởng chuyện này, mà đối phương càng không đoán ra được thái độ của hắn thì lúc giở trò lại càng không buông tha, trái lại dễ dàng có sai lầm.
Cho nên Lục Nghiễn Chi không chỉ không thể rời khỏi nơi này mà hơn nữa còn phải khống chế tốt vẻ mặt của mình. Hắn không thể tỏ vẻ thờ ơ, cũng không thể treo hết sự thân thiết và lo lắng vô hạn trong lòng ra ngoài mặt.
Hắn nghĩ đây chính là lý do vì sao hắn không có hứng thú với sự nghiệp của gia tộc. Sở dĩ cha hắn luôn bày ra bộ dạng không có tình người, chỉ sợ là vì từ nhỏ đã hấp thu đủ mọi giáo huấn, đã tôi luyện chính mình đến mức nước tát không lọt.
Hắn rất may mắn, bên trên còn có Lục Đàn Chi chống thay hắn, cho nên không cần phải bức ép bản thân tự vũ trang đến mức này. Lúc trước hắn không hiểu chuyện, may nhờ có anh trai yêu thương nên mới không sinh ra oán giận gì trước sự bất công của cha mẹ. Thế nhưng mãi đến gần đây tiếp nhận Thần Hải hắn mới cảm nhận được một điều trước giờ chưa từng biết, được thiên vị cũng phải trả giá rất lớn.
Lục Nghiễn Chi nghĩ tới đây liền không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang người cha vẻ mặt lạnh nhạt bên cạnh.
Tóm lại dù hắn có thế nào, cũng sẽ không để cho anh trai mình biến thành bộ dạng lạnh như băng này là được.
Vì vậy hắn bình tĩnh lại đè những suy nghĩ lung tung loạn xạ trong đầu xuống, sau đó một lần nữa treo lên khuôn mặt u sầu không quá thích hợp, đồng thời đưa mắt sang cửa phòng cấp cứu thật lâu.
Thời gian cứ vô thanh vô thức trôi qua trong bầu không khí vi diệu này. Đầu tiên là chú ba của Lục Nghiễn Chi mất kiên nhẫn bảo con trai mình về trước, sau đó anh cả của hắn cũng đứng không yên, vào tầm hoàng hôn đã không thấy bóng người.
Hiện giờ ở đây chỉ còn lại cha con Lục Nghiễn Chi, cùng với hai người chú của hắn. Sắc mặt chú hai hơi có vẻ khó coi, ánh mắt thỉnh thoảng còn sót trên người hắn mang theo vẻ dò xét, giống như đang đánh giá gì đó.
Nhưng Lục Nghiễn Chi cũng không để ý mấy cái này, hiện tại đã là ban đêm, một ngày này hắn gần như ngồi dính trên băng ghế, không những chưa ăn miếng cơm nào mà ngay cả nhà vệ sinh cũng rất ít đi. Thậm chí đến di động hắn còn chẳng chạm đến, giống như không thèm quan tâm đến công ty chút nào, hoàn toàn ném cho Phương Hàm xử lý.
Thái độ thờ ơ này của hắn rốt cuộc khiến chú hai không nhịn được muốn nói gì đó thăm dò, thế nhưng đối phương vừa mới gợi chuyện thì đèn tín hiệu trước cửa phòng cấp cứu lại đột ngột tối đi.
Từ đầu tới cuối lực chú ý của Lục Nghiễn Chi đều nằm ở nơi đó, cho nên lập tức phát hiện ngay. Suýt nữa hắn đã không duy trì nổi biểu tình trên mặt, đồng thời thân thể cũng không khống chế được căng thẳng lên trong phút chốc, thậm chí còn khẽ run run.
Lát sau cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ mang theo vẻ mệt mỏi tháo khẩu trang xuống, biểu tình có chút tiếc nuối.
Trái tim Lục Nghiễn Chi bỗng dưng siết chặt, rốt cuộc cũng không nhịn được đứng lên bước hai ba bước tới trước mặt bác sĩ. Chân hắn vì ngồi lâu một thời gian dài nên đã cứng đờ, mấy bước đi này đều có cảm giác phía dưới như muốn nhũn ra.
Sau đó hắn nhìn thấy người đàn ông trước mặt có vẻ xin lỗi nở nụ cười, mở bệnh án cầm trong tay ra, thở dài.
“Tin tức tốt là tình trạng bệnh nhân đã ổn định rồi. Buổi trưa cậu ấy đã thoát khỏi nguy hiểm, có điều nhịp tim và huyết áp vẫn không thể ổn định lại, cho nên chúng tôi phải luôn luôn quan sát để lỡ có xuất hiện tình huống khẩn cấp thì xử lý được kịp thời. Cũng may hiện giờ các chỉ số thân thể bệnh nhân đã hoàn toàn ổn định, trong thời gian ngắn chắc sẽ không có gì nguy hiểm nữa.”
Nhất thời Lục Nghiễn Chi cảm thấy như trước mắt biến thành màu đen, không phải vì bị tin tức này đả kích mà là bởi vì đột nhiên thả lỏng sau thời gian dài căng thẳng, khiến thân thể hắn có chút không chống đỡ nổi. Cả ngày hắn đều chưa ăn gì, đường trong máu rất thấp, bây giờ sau khi giải trừ cảnh báo thân thể lập tức kháng nghị ngay, khiến cho trán hắn cũng đổ đầy một lớp mồ hôi.
Lục Nghiễn Chi không nhịn được thở dốc lên, chốc lát sau vai liền hơi trầm xuống, tiếp đó cánh tay đó nhúc nhích một chút kéo hắn dựa vào người người đứng phía sau.
Lúc này cha hắn vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, được đối phương đỡ lấy rồi Lục Nghiễn Chi liền thẳng thắn bộc lộ sự yếu đuối của bản thân, dựa hết trọng lượng cơ thể lên người ông.
Trong lúc này hai người chú của hắn đều ra vẻ thân thiết nhào tới, cho nên Lục Nghiễn Chi cũng không thể tùy tiện đặt câu hỏi, chỉ khống chế tâm trạng nghe nốt những lời bác sĩ nói.
“Có điều tuy rằng tình trạng đã ổn nhưng xin các vị hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Bác sĩ cúi đầu né tránh ánh mắt bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm vào bệnh án chằng chịt chữ viết, “Nói tới việc đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, tỷ lệ trở thành người thực vật sẽ bắt đầu tăng lên gấp bội, tuy không phải là chuyện mọi người dễ dàng tiếp nhận, nhưng cũng mong ngài thực hiện tốt các bước chuẩn bị tương ứng.”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy liền không đổi sắc mặt mà siết chặt nắm tay, có lẽ thân thể hắn run rẩy quá rõ ràng nên gần như đứng không yên. Cha hắn ra sức ôm chặt lấy bờ vai hắn, hắn phải dựa vào người ông chống đỡ mới không để lộ ra dáng vẻ chật vật.
Sống sót là tốt rồi, sống sót… là tốt rồi.
Hắn chỉ có thể dùng câu này an ủi chính mình một lần rồi lại một lần, nhưng nói xong lời cuối cùng thì cổ họng lại bỏng rát đến đau đớn, gần như không thể thở nổi.
Lục Nghiễn Chi không lập tức đến nhìn anh trai mình. Sau khi bác sĩ rời đi y tá liền đẩy giường bệnh của Lục Đàn Chi từ phòng cấp cứu về phòng giám hộ, còn hắn chỉ đứng yên tại chỗ, thậm chí đến ánh mắt cũng không dời lên gương mặt anh.
Trong quá trình này cha hắn không theo sau mà chỉ vịn một tay lên vai hắn, giúp cho hắn có thể miễn cưỡng đứng thẳng người. Lục Nghiễn Chi nghe được hình như hai ông chú có nói vài lời an ủi tốt đẹp gì đó, hắn chỉ lạnh mặt không thèm để ý, để cho người đàn ông bên cạnh nói hai ba câu đuổi bọn họ đi.
Tới khi nơi này chỉ còn dư lại hai cha con họ, đầu gối Lục Nghiễn Chi mới nhũn ra không khống chế được khụy xuống đất.
Cha hắn không để mặc hắn té xuống, ông vững vàng đỡ lấy hắn, chỉ cho hắn thoáng lảo đảo một chút mà thôi.
“Thế này là muốn nhận thua?” Giọng điệu cha Lục lạnh nhạt hỏi.
Lục Nghiễn Chi lắc đầu theo bản năng, sau đó mờ mịt nhìn ông, gương mặt gần như không có huyết sắc.
Cha Lục không nói gì nữa, chỉ thản nhiên như vậy nhìn lại hắn, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén giống như muốn xuyên thấu hắn vậy. Dưới ánh nhìn này Lục Nghiễn Chi cũng tỉnh táo lại một chút, rốt cuộc có thể dựa vào sức của chính mình để đứng thẳng người.
“Xin lỗi, là con thất lễ.” Hắn hít sâu một hơi, khàn cổ ép buộc bản thân phát ra tiếng, “Con sẽ không bỏ cuộc, anh của con… sẽ tỉnh lại.”
Lúc này cha Lục mới buông tay hắn ra. Lục Nghiễn Chi dùng tay che mặt, thu lại tâm lý yếu đuối giấu vào góc sâu nhất. Sau đó hắn mới lấy dũng khí bước vào phòng bệnh, đi đối mặt với người đàn ông vẫn nhắm mắt bất tỉnh như mọi ngày kia.
Quả nhiên Lục Đàn Chi vẫn giữ nguyên bộ dạng như đang ngủ, chỉ là sắc mặt hơi trắng bệch mà thôi. Ngay cả hô hấp của anh cũng đều đặn vững vàng, không thể nhìn ra bộ dạng bệnh tình nguy kịch một chút nào.
Lục Nghiễn Chi không nhịn được nhẹ chân bước tới, giống như là sợ đánh thức đối phương vậy. Hắn cẩn thận ngồi lên mép giường nắm chặt tay anh, sau đó kề bàn tay lạnh lẽo kia vào sát ngực mình.
Ngoài ra hắn không làm thêm gì nữa, chỉ liên tục nhìn chằm chằm vào gương mặt đối phương ngắm nghía thật kỹ. Cha hắn bên cạnh cũng chẳng lên tiếng, chỉ đứng im lặng mà thôi.
Loại yên tĩnh này kéo dài cả mười phút, trong căn phòng chỉ còn tiếng thở khẽ khàng và tiếng vang phát ra từ máy móc đang hoạt động. Mãi đến cuối cùng cha Lục vẫn không hề nói gì, ông vỗ vỗ vai hắn rồi quay người rời đi.
Lần này chỉ còn dư lại hai người hắn và Lục Đàn Chi.
Đầu tiên Lục Nghiễn Chi đứng dậy khóa cửa thật kỹ, sau đó mới về lại bên giường cởi giày cẩn thận trèo lên. Hắn ngựa quen đường cũ tìm một vị trí thích hợp rồi nhẹ nhàng nằm xuống cạnh đối phương, chôn mặt vào hõm cổ anh.
Lưng của hắn hơi run rẩy nhúc nhích.
Nửa ngày sau Lục Nghiễn Chi cắn môi, run rẩy càng thêm dữ dội. Mà hắn lại loáng thoáng có cảm giác như trên eo hơi ngưa ngứa, y như bị thứ gì khều nhẹ.
Hắn không hề để ý, chỉ cố gắng chặn lại âm thanh của mình trong cổ họng, đến một tia cũng chẳng lộ ra. Người đàn ông bên cạnh dường như bị nhiệt độ của hắn ủ ấm, từng nhịp tim vững vàng nảy lên dường như khớp với trái tim trong lồng ngực hắn, chấn động đến mức ngực Lục Nghiễn Chi ngứa ngáy.
Hắn không biết mình nên vui vẻ hay là đau khổ vì điều này, chỉ thêm run rẩy càng lúc càng kịch liệt. Sau đó đột nhiên hắn nhận ra quần áo trên người bị thứ gì đó kéo kéo, còn đang run run thì một giây sau đã cảm thấy bên tai tê rần.
“Tiểu Nghiễn… Đừng… Đừng khóc.”
Hô hấp Lục Nghiễn Chi cứng lại, sau đó lập tức bật khóc thành tiếng.