*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mục Đông nắm chặt hai mắt thầm đếm nhịp tim của chính mình, mãi đến tận khi trời gần sáng mới miễn cưỡng ngủ được một chút.
—
Từng hạt mưa rơi trên lều làm việc tạm thời, phát ra tiếng vang trầm nặng dày đặc. Trận mưa này kéo tới không hề có dấu hiệu báo trước, nhìn thì chắc trong thời gian ngắn sẽ không tạnh nổi. Bởi vậy cảnh quay theo kế hoạch sẽ tiến hành vào buổi trưa đương nhiên không thực hiện được, đạo diễn chống nạnh nhìn nhân viên đoàn phim vội vã mặc quần áo mưa vào che chắn các thiết bị, cân nhắc một chút rồi quyết định trực tiếp điều chỉnh thứ tự cảnh quay, trước tiên quay phần dưới mưa.
Đỡ lo đến lúc đó không mưa nổi lại phải làm mưa nhân tạo.
Vì vậy cảnh đầu tiên trên Ngũ Linh Sơn chính là cảnh đôi của Mục Đông và Tôn Duy. Cảnh này là cảnh Hạ Chỉ Qua phát hiện Phá Quân bất trung nên theo dõi đối phương, phá tan ngay tại chỗ kế hoạch lan truyền tin tức cho phe địch.
Mục Đông không ngờ mới bắt đầu đã phải diễn phân đoạn có độ khó tương đối cao như thế, một ngày trước đó cậu vừa khéo mới tập đoạn này với Tôn Duy, có điều cảnh này có yêu cầu khá cao về nét mặt và thần thái của diễn viên.
Quả nhiên Tôn Duy cũng lộ ra vẻ hơi chần chờ, nhưng bọn họ không có quyền lựa chọn, chỉ có thể lập tức đi trang điểm. Sau khi thay quần áo xong, tổ đạo cụ liền đưa túi giữ ấm đến, Mục Đông có cảm giác lần quay này sẽ không thuận lợi lắm, vì vậy lập tức nhận một túi dán lên bụng mình.
May là trong kịch bản cảnh này diễn ra vào mùa thu, cậu mặc áo lông cao cổ sẫm màu, lỡ có dính nước cũng không thấm qua.
Việc quay phim nhanh chóng bắt đầu, Mục Đông cầm dù bước vào màn mưa, mưa hơi lớn, đạo diễn phải bắt loa lên nói mới không bị tiếng mưa át đi. Bọn họ mất hơn mười phút đầu tìm chỗ đứng, đồng thời thăm dò hướng camera. Mục Đông và Tôn Duy trao đổi đơn giản một chút với nhau, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, cậu hít sâu một hơi rồi đi tới vị trí ban đầu của mình, đưa dù cho người trong tổ đạo cụ.
Nước mưa lạnh lẽo lập tức rơi lên người cậu, chỉ chốc lát sau cả tóc và áo khoác của Mục Đông đều ướt đẫm.
Lúc này đạo diễn hô một tiếng “Action”, Mục Đông phải nhịn kích động muốn thay đổi sắc mặt xuống, nhanh chóng giấu người sau một thân cây, diễn cảnh đang ẩn núp.
Ban đầu tất cả đều thuận lợi, thế nhưng khi cậu vạch trần hành động của Phá Quân đối đầu chính diện với đối phương, lại bị đạo diễn lập tức hô ngừng.
Đạo diễn nói, nét mặt của cả cậu và Tôn Duy đều không đúng, Tôn Duy quá cứng ngắc, còn cậu không nên cau mày.
Mục Đông yên lặng suy ngẫm trong lòng về lời đạo diễn đưa ra, hình như có chút hiểu được ý đối phương. Cậu quay lại vị trí ban đầu núp sau thân cây, nhưng lần thử thứ hai vẫn cứ NG.
Sau đó là lần thứ ba, thứ tư.
“Tôn Duy, bây giờ cậu không còn là tên ngốc bạch ngọt dính lấy Hạ Chỉ Qua cả ngày nữa rồi!” Đạo diễn ngồi sau camera chủ nghiêng mặt ra rướn cổ nói, “Phương hướng của cậu thì đúng, biểu tình hung ác mới nãy cũng không tệ, nhưng mà vẫn chưa đủ. Bây giờ thần trí cậu chịu ảnh hưởng từ phân nửa hổ phù còn lại, bị ngột ngạt quá lâu mới trở nên biến thái, cậu phải diễn cho ra được bộ dạng yandere* kia!”
* Yandere: là từ chỉ tính cách của những nhân vật rất yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ, thẹn thùng. Khi yêu thì họ rất chung thủy với người mình yêu, họ có thế làm bất cứ thứ gì vì người yêu đến mức thái quá. Tuy vậy, họ có máu ghen và sự chiếm hữu rất cao.Phân nửa đoàn phim nghe được từ “yandere” này thốt ra từ miệng một ông chú móc chân đều giật nảy mình, đồng loạt nhìn về phía gã.
Ông chú móc chân: chỉ những người đàn ông lôi thôi luộm thuộm
Mục Đông cũng không nhịn được nhìn sang, sau đó lập tức bị đối phương điểm danh.
“Mục Đông lần này coi như tạm được, nhưng mà tình cảm bên ẩn trong vẻ mặt này lại quá ít ỏi, cần phải sâu hơn chút nữa. Được rồi, nghỉ ngơi một lát đi, các cậu chỉnh trang uống chút nước ấm rồi nghiền ngẫm lại cho tốt vào.”
Mục Đông nghe vậy cũng không dây dưa nữa, lập tức bước nhanh về phía lều công tác. Áo lông trên người cậu hút nước nặng trịch dính sát vào cơ thể khiến cậu khó chịu vô cùng. Hơn nữa miếng giữ nhiệt trên bụng cậu cũng hết hiệu lực rồi, cậu ngâm mình trong mưa nãy giờ lạnh cóng đến mức ngón tay đã hơi tê dại.
Ngụy Tiện vừa thấy cậu về liền đưa nước ấm đã chuẩn bị sẵn đến, Mục Đông uống một hớp lớn cho dịu bớt, sau đó vào phòng thay đồ cởi quần áo ướt đẫm ra đổi sang một bộ dự bị khác.
Tiếp đến một bên cậu vừa để cho chuyên viên trang điểm chỉnh trang lại lần nữa, một bên cầm kịch bản bắt đầu cân nhắc.
Đạo diễn bảo, cậu còn chưa nắm chặt chuẩn xác tình cảm của Hạ Chỉ Qua.
Trong kịch bản Hạ Chỉ Qua là một người tính tình lạnh nhạt, loại tính cách này cũng không hoàn toàn giống với kiểu băng sơn đang được ưa chuộng hiện giờ, đối với một kiếm linh đã sống quá lâu và quen với việc giết chóc, hắn luôn hờ hững với những người xung quanh. Hắn không có trái tim đặc biệt của loài người, cho nên không có tình cảm, không có lòng thương hại, cũng sẽ không hiểu được cái gì gọi là cảm thông.
Chỉ có lúc đối diện với những người đặc biệt, hắn mới có thể hiếm khi toát ra tính cách gần giống với con người.
Phá Quân chính là một trong số đó.
Nguyên thân của Phá Quân là một hổ phù, hổ phù chia làm hai, một nửa thuộc về tướng quân, một nửa nằm trong tay quân vương. Mà một trong hai nửa này đã từng cùng một chủ với nguyên thân của Hạ Chỉ Qua. Khi đó hổ phù mới vừa hình thành linh thể nên không quá ổn định, là Hạ Chỉ Qua giúp nó điều hòa lại sát khi đi kèm với linh lực trên thân, cuối cùng mới khiến nó có thể hóa hình.
Hổ phù: dấu hiệu để điều binh thời xưa, hình con hổ, chia làm hai mảnh
Bởi vậy Phá Quân rất ỷ lại vào Hạ Chỉ Qua.
Nhưng mà sự cố lại xuất hiện ở một nửa hổ phù còn lại, cho dù là Phá Quân hay là Hạ Chỉ Qua cũng đều không biết, trong khoảnh khắc Phá Quân ra đời kia, một nửa hổ phù xa xôi nơi kinh thành cũng sinh ra linh thể. Có điều nửa này không có được vận mệnh tốt đẹp như Phá Quân, gặp phải tình trạng thiếu thốn sự chỉ dẫn nên linh thể này nhanh chóng chết yểu, giống như hai bào thai song sinh trong bụng vậy, chỉ có điều trước khi tan biến nó không cam lòng nên mới dùng hình thức chấp niệm để ẩn kín trong hổ phù.
Không lâu sau đó nước láng giềng đưa quân xâm lược, quân vương phái người đưa hổ phù đến càng nhanh càng tốt, hai hợp thành một, nhờ đó tướng quân mới có thể điều binh khiển tướng đối phó với kẻ địch.
Chấp niệm của nửa kia hổ phù, vào thời điểm hợp thể liền bất tri bất giác ẩn vào trong tiềm thức của Phá Quân, theo triều đại thay đổi vật đổi sao dời, phần chấp niệm này vô hình trung từng chút ăn mòn Phá Quân, ý đồ thay thế nó.
Dần dần, người anh em song sinh của Phá Quân tìm lại được thần trí, nhưng cũng từ từ ôm theo ác ý. Nó tự đặt tên cho mình là Tham Lang, núp trong bóng tối tích lũy sức lực. Phá Quân không hề phòng bị điều này, còn Tham Lang lại quá mức giảo hoạt, gần như chẳng hề lộ ra sơ hở, cũng không hề manh động vào lúc thời cơ còn chưa chín muồi.
Nó thậm chí còn tìm được một người ngoài đồng ý giao dịch để che chở mình, cho nên đến cả Hạ Chỉ Qua cũng không nhận ra được sự tồn tại của nó.
Mãi đến gần đây, vì nhiệm vụ Hạ Chỉ Qua giao cho nên Phá Quân phải rời khỏi hắn, mà trong những năm tháng đằng đẵng đã qua Tham Lang cũng đạt được đầy đủ năng lực.
Rốt cuộc thời cơ đã đến, nó và kẻ giúp đỡ trong ứng ngoài hợp, thiết lập một cái bẫy đánh tan hơn phân nửa ý thức của Phá Quân, tự mình thay vào đó.
Cho nên mới có sự phản bội bây giờ.
Mà trong kịch bản đến lúc này Hạ Chỉ Qua mới nhận ra sự khác thường trên người Phá Quân, Mục Đông vốn cho rằng cậu phải diễn vẻ phẫn nộ vì bị phản bội, thế nhưng sau những lần NG liên tiếp thì cậu lại dần dần phát hiện, Hạ Chỉ Qua không cần phải phẫn nộ.
Hình như cậu đã hơi hiểu mình phải làm sao rồi, thở ra một hơi sau đó xem đồng hồ.
Còn năm phút nữa mới tới giờ quay tiếp, cậu định nhân thời gian này trao đổi với Tôn Duy một chút. Mục Đông cầm kịch bản đứng dậy đi về phía đối phương, nhưng ngay lúc ấy lại nghe thấy cách đó không xa có người vỗ bàn “bốp” một phát, kêu lên, “Cmn, rốt cuộc cũng có tín hiệu rồi!”
Mục Đông lập tức dừng lại.
Khoảnh khắc này, trong đầu cậu có hai ý niệm kịch liệt tranh cãi với nhau. Lý trí của cậu bảo rằng phải xem công việc làm trọng, dù sao nếu cậu và Tôn Duy cứ NG nữa thì không chỉ tự mình chịu khổ mà còn khổ lây đạo diễn và biên kịch. Thế nhưng mặt khác, ý nghĩ muốn liên lạc với Lục Nghiễn Chi lại rục rà rục rịch, cho dù có kiềm chế thế nào cũng không được, thậm chí càng lúc càng kịch liệt hơn, khiến cho tim cậu bắt đầu đập nhanh.
Mục Đông chỉ do dự mấy giây, cuối cùng xoay người bước nhanh tới chỗ balô của mình lấy di động ra.
Hiện giờ quả nhiên có tín hiệu.
Vì vậy cậu nhanh chóng nhập số Phương Hàm vào rồi nhấn gọi. Lúc tiếng “tút” thật dài vang lên, Mục Đông lập tức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn có chút sốt sắng nắm chặt điện thoại hơn nữa.
Thở xong mấy hơi Phương Hàm mới bắt máy, giọng nói của đối phương có chút gấp gáp, xung quanh còn có tạp âm không nhận ra được.
“Alo? Mục Đông, có chuyện gì ư?”
Trái tim Mục Đông lập tức nhảy mạnh lên mấy lần, khiến ngực cậu như muốn sưng lên. Bây giờ trái lại cậu chẳng biết nói gì, có điều cậu biết mình không thể trì hoãn thời gian cho nên đành nhấp môi hỏi, “… Lục tổng có ở đó không?”
“Xin lỗi, thiếu gia không ở công ty.” Tốc độ nói của Phương Hàm khá nhanh, tiếng thở dốc khe khẽ như đang chạy đi đâu đó, “Có chuyện gì cần tôi chuyển lời không?”
Mục Đông nghe vậy lập tức thất vọng, vất vả lắm trái tim đang treo ngược của cậu mới thả xuống được, lại đập mạnh đến mức phát đau. Mục Đông không cam lòng kết thúc cuộc trò chuyện này, quanh co trì hoãn một hồi mới đột nhiên giật mình.
“Chuyện đó… Lục tổng có từng nói, hợp đồng tháng này… có muốn ký thêm với tôi không?”
Lúc nói lời này trái tim cậu gần như muốn nhảy tới cuống họng, khô rát tới mức giọng nói còn có chút run rẩy. Mục Đông đã cố ý chọn một góc không người nhưng vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên, dường như chỉ một giây sau sẽ có người quấy phá cậu vậy.
Cậu không ngờ bản thân mình có thể thực sự vứt cả mặt mũi mà hỏi một câu thiếu tự trọng như vậy.
Nhất thời Mục Đông thấy hơi khó chịu, nhưng mà vẫn không khống chế được mong đợi lời khẳng định từ miệng Phương Hàm.
Phương Hàm cũng không để cậu chờ lâu, gần như cậu vừa dứt lời thì y đã đáp ngay.
“Chuyện ký thêm, thiếu gia cũng không có ý định này.”
“…?!”
Không có… dự định ký thêm…?
Mục Đông nghĩ mình nhất định là nghe lầm.
Trái tim của cậu dường như bị đột ngột siết chặt, không chỉ chậm rãi đau đớn mà còn khiến cậu không thở nổi. Mục Đông há miệng, bỗng dưng có chút ù tai, những âm thanh ồn ào đột nhiên xuất hiện bên cạnh ầm ầm chấn động.
Điện thoại trong tay nhanh chóng ma sát ra đầy mồ hôi lạnh.
“… Cái gì?” Cậu nghe thấy mình thất thần mở miệng, giọng nói lại bình thản đến bất ngờ, cả một chút ngập ngừng cũng không có.
Thế nhưng chỉ có bản thân cậu biết, mỗi lần nói một chữ cậu đều phải liều mạng cố gắng mới có thể thốt ra khỏi cổ họng căng chặt.
Giọng nói của cậu thành công lừa được Phương Hàm, đối phương không nhận ra cảm xúc vỡ nát bên này, thậm chí còn giải thích một câu.
“Tuần trước thiếu gia có báo với tôi, bảo tôi không cần chuẩn bị hợp đồng tháng này, ngài ấy quyết định ngưng hẳn hợp đồng. Có điều xin cậu đừng…”
“Tút tút tút –”
Bàn tay Mục Đông đã hoàn toàn lạnh lẽo, so với lúc đứng trong màn mưa còn lạnh lẽo hơn. Lần này cậu cũng không còn cách nào kiếm cớ cho bản thân, Phương Hàm nói rất rõ ràng, không còn con đường cứu vãn nào nữa rồi.
Đối phương còn chưa dứt lời cuộc gọi đã tắt. Mục Đông run ngón tay, mặt không đổi sắc lấy điện thoại xuống khỏi tai, phát hiện nơi này lại mất tín hiệu.
Nhưng mà dù sao bây giờ cậu cũng chẳng còn tâm trạng muốn liên lạc với người ta nữa.
Cậu cứ đứng yên tại chỗ không động đậy, chân cẳng đều đã cứng ngắc, cúi đầu nhìn chằm chằm biểu tượng mất tín hiệu trên màn hình, không nói lời nào cũng không hề chớp mắt.
Một tuần trước đã quyết định, sẽ không ký thêm nữa… sao?
Vậy vì sao không dứt khoát nói cho cậu biết, vì sao còn muốn đưa cậu về nhà, cho phép cậu ở qua đêm, còn… còn đối xử dịu dàng với cậu như vậy? Thì ra cho dù không muốn cậu nữa nhưng vẫn có thể giữ lấy thân thể cậu như cũ, khiến cho cậu tự nghĩ là mình được yêu thương.
Mục Đông mệt mỏi rũ tay, suýt chút di động cũng rớt xuống theo. Hai mắt cậu cứ nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó không hề có tiêu cự, xung quanh toàn là tiếng người đi tới đi lui nói chuyện với nhau, thế nhưng cậu lại cảm giác như trước mặt mình có một tấm màn trong suốt ngăn cách cậu khỏi mọi thứ xung quanh.
Đột nhiên Mục Đông thấy thật mỏi mệt, mệt đến mức muốn mặc kệ hết ngồi bệt xuống rồi nằm trên mặt đất ngủ một giấc.
Nhưng lại có người cắt ngang tâm trạng sa sút của cậu.
“Mục Đông!” Ngụy Tiện cách đó không xa gọi cậu một tiếng, thúc giục, “Cậu sững sờ mất hồn gì đó? Bắt đầu quay rồi, mau tới đây.”
“… Được.” Mục Đông nghe thấy mình bình thản đáp một tiếng. Cậu không hiểu vì sao mình vẫn còn có thể nói chuyện ôn hòa nhã nhặn như vậy, thậm chí còn không biết vì sao cơ thể mình cứ không tự chủ được đi về hướng trường quay.
Cậu cảm thấy mình hình như còn hơi hoảng hốt, bởi vì cậu không thể hoàn toàn khống chế hành động của bản thân. Nhưng cùng lúc ấy Mục Đông lại cảm thấy tỉnh táo vô cùng. Cậu run lập cập bước vào màn mưa một lần nữa, sau đó đi thẳng tới vị trí bắt đầu của mình, gần như tiến vào trạng thái ngay lập tức.
“Được, chuẩn bị một chút, tất cả vào chỗ –” giọng đạo diễn vang lên thông qua loa phóng thanh.
“Action!”
Mục Đông lập tức cử động, hóa thành nhân vật Hạ Chỉ Qua.
Dường như Hạ Chỉ Qua không hề có tự giác của một kẻ theo dõi. Hắn và Phá Quân chỉ cách nhau một khoảng, hình bóng của đối phương thỉnh thoảng có bị cây cối che chắn mất cũng không khiến hắn sốt ruột. Lúc di chuyển hắn chẳng tạo ra chút tiếng vang nào, bước chân không nhanh không chậm, trái lại giống như tản bộ trong mưa hơn.
Ngay cả tâm trạng trên gương mặt cũng rất bình thản, chỉ có ánh mắt là thâm trầm hơn so với lúc thường, giống như đang cất giấu một điều gì đấy.
Đạo diễn ngồi một bên nhìn chằm chằm vào camera, bỗng nhiên nhíu mày lại.
“Trạng thái này không sai, máy số hai quay đặc tả đôi mắt Mục Đông.”
Hạ Chỉ Qua tiếp tục theo sau Phá Quân, nhàn tản đi lung tung trong rừng. Một hồi lâu sau rốt cuộc đối phương mới dừng chân, hắn cũng ngưng bước, thuận tiện thu lại hơi thở trên người núp mình vào sau một thân cây.
Tiếp đến hắn lạnh mặt nhìn đối phương ngồi xổm xuống dùng tay gạt lá cây và bùn đất ra, đào mấy khối đá vụn không có gì đặc biệt lên.
Chỉ thấy Phá Quân bày mấy cục đá lấy được chỉnh tề trước mặt, sau đó lấp bớt cái hố vừa mới đào lại một chút.
Nước mưa nhanh chóng tích trong hố, trộn lẫn thành bùn đất vẩn đục.
Có điều Phá Quân cũng chẳng để ý, nó dựa vào trình tự đặc biệt nào đó chôn chồng mấy hòn đá xuống hố lần nữa, động tác của nó rất cẩn thận, mỗi lần đặt một hòn đá xuống đều phải tỉ mỉ tính toán đo lường trước. Mất gần mười phút nó mới đặt xong mấy tảng đá đó chồng lên nhau, đến khi thở ra được một hơi thì đá trong hố cũng đã bị nước che lấp.
Chỉ có thể loáng thoáng thấy được, mấy hòn đá đó hợp lại thành một đồ án nho nhỏ, hình như là trận pháp gì đấy, nhưng lại hình như chỉ là một ký hiệu không muốn ai biết.
Phá Quân bấm ngón tay, sau đó định chôn đất lại che đậy thạch trận này.
Nhưng mà nó mới vừa xúc bùn đất trên mặt đất đặt lên thì đã có một tiếng ong ong réo rắt vang lên bên tai. Một giây sau một thanh kiếm sắc bén bỗng dưng đâm thẳng tắp từ trên xuống, mũi kiếm trượt ngay sát ngón tay nó cắm sâu vào bùn đất.
Thạch trận vừa mới xếp xong lập tức vỡ nát, biến thành đống đá vụn một lần nữa.
Trong phút chốc Phá Quân đổ mồ hôi lạnh cả người. Thanh kiếm trước mặt nó không thể quen thuộc hơn, mà mãi tới khi thanh kiếm này đâm xuống nó vẫn không hề nhận ra bất cứ động tĩnh khác thường nào.
Cái cổ cứng ngắc của nó thuận theo thân kiếm ngẩng lên, dịch tầm mắt dần lên trên, sau đó nhìn thấy một gương mặt lạnh lẽo khiến lòng nó lạnh đi.
Hạ Chỉ Qua đứng sau lưng Phá Quân, hắn khom người cúi thấp đầu nhìn đối phương, đồng thời một tay vẫn nắm chặt kiếm cắm nó xuống phần đất trước mặt.
Dáng dấp hắn bây giờ giống như vây Phá Quân lại, kẹp đối phương vào giữa hắn và kiếm của hắn, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy khuôn mặt không hề dao động và cả đôi mắt đen kịt của Hạ Chỉ Qua.
Nước mưa nương theo từng sợi tóc của hắn nhỏ xuống dưới, rớt trên gương mặt tái nhợt của Phá Quân.
Tôn Duy đóng vai Phá Quân đột nhiên có chút sững sờ. Trực giác y bảo rằng Mục Đông không giống trước lắm, lần này đối phương chẳng hề biểu lộ bất cứ thứ gì trên mặt, thế nhưng y lại cảm nhận được một loại đè nén khiến y tâm hoảng ý loạn.
Vì vậy y không tự chủ được run lên một phát, ánh mắt cũng hơi bối rối.
Biến động cực nhỏ này lập tức bị camera bắt được.
“Ôi trời, giống như hoàn toàn nhập vai rồi vậy.” Biên kịch chen sau camera, thuận miệng nói với đạo diễn. Đạo diễn không tiếp lời hắn, ánh mắt chẳng hề nhúc nhích dính vào màn hình.
Lúc này màn biểu diễn ngoài kia vẫn còn tiếp tục.
Dựa theo kịch bản, bây giờ Hạ Chỉ Qua phải trầm giọng hỏi một câu, “Vì sao ngươi lại làm như thế?” Thế nhưng Mục Đông lại dùng một tốc độ chậm rãi đứng thẳng người dậy, cùng lúc đó cậu cũng từ từ rút thanh kiếm trong tay lên. Đến khi cậu hoàn toàn đứng thẳng rồi mới rũ mắt nhìn thân thể cứng đờ của Phá Quân, đột nhiên lùi một bước chẳng hề báo trước, giơ tay đâm kiếm về phía cổ đối phương.
Khắp trường quay đồng thời phát ra tiếng hít khí, cảnh này hơi khác đi so với kịch bản, khiến cho biên kịch không tự chủ được bật dậy, có điều đạo diễn lại cau mày giơ tay ngăn chặn động tác kêu ngừng của hắn, chăm chú nhìn vào tình cảnh trước mắt. Vậy mà Tôn Duy vốn không hề chuẩn bị trước sự cải biến này lại phối hợp ăn ý lắc người tránh được một chiêu, ngay cả biểu tình trên mặt cũng vừa đúng, mang theo một tia hồi hộp, còn có cả khiếp sợ và tức giận.
Từ sau khi đối diện với tầm mắt của Mục Đông, Tôn Duy không nhịn được tập trung tất cả sự chú ý lên người đối phương, bởi vậy trong nháy mắt cậu giơ kiếm lên y lập tức bị sát ý đột ngột bùng nổ kia thức tỉnh.
Y gần như lăn khỏi chỗ tránh thoát chiêu tấn công này theo bản năng, sau đó chưa kịp chất vấn đối phương vì sao lại đổi kịch bản giữa chừng thì đã không nhịn được lộ ra vẻ kinh sợ và phẫn nộ trên mặt, bật thốt lên, “Vì sao ngươi không hỏi ta nguyên nhân mà đã hạ sát thủ?!”
Nói xong ngay cả y cũng sửng sốt một lúc, may mà coi như phản ứng nhanh nhạy, lập tức điều chỉnh lại biểu cảm thật tốt.
Y biết Mục Đông đang xuất thần tại hiện trường, trong lòng mơ hồ có chút không vui, có điều cũng nhận ra được trạng thái hiện tại rất chính xác, y còn bị cảm xúc đối phương bộc lộ ra ảnh hưởng tới.
Lúc này Mục Đông lại vung kiếm một phát, giống như chẳng về thất vọng vì đòn vừa rồi thất bại.
“Làm cũng đã làm, không cần biết nguyên nhân.” Hắn trả lời lạnh lùng vô tình, khiến người ta không có cả cơ hội thanh minh.
“Huống chi, người đã không còn là Phá Quân.”
Tôn Duy nghe vậy chấn động trong lòng, nháy mắt liền hóa thân vào nhân vật. Y đứng dậy bình tĩnh nhìn Hạ Chỉ Qua im lặng nửa ngày, sau đó vừa chà xát hai tay vừa đột ngột nở nụ cười.
Nụ cười này, lập tức phá tan hình tượng Phá Quân sáng sủa không biết tức giận thường ngày đến không còn một mảnh.
Trong lúc cười nó còn mang theo một tia âm u và điên cuồng, giống như ngọn lửa bất thình lình bùng lên sau khi khắc chế hồi lâu, tham lắm cắn nuốt không khí bốn phía rồi phực lên, bốc cao thành lửa lớn hừng hực.
Nó cười đến mức nước mắt cũng chảy ra, tiếng cười và ác ý trong ánh mắt hòa vào nhau, mơ hồ lộ ra một tia bệnh hoạn.
“Ta không cam lòng!” Lúc này kẻ đã biến thành Tham Lang vừa cười vừa gào thét về phía Hạ Chỉ Qua, “Chúng ta vốn là song sinh, dựa vào đâu mà nó có thể có người giáo dục có người che chở, còn ta lại bị giam trong một cái hộp âm u chật hẹp, sau đó vô thanh vô thức chậm rãi giãy giụa chết đi?!”
Vẻ mặt Hạ Chỉ Qua bất động, nghe được lời này lông mày cũng không thèm nhíu lại lấy một lần, thậm chí còn chẳng muốn nghe đối phương nói xong. Hắn trực tiếp tung kiếm đâm về phía đối phương, kẻ kia chật vật tránh thoát, rồi lại lập tức đón chiêu tiếp theo của hắn.
Kiếm chiêu ác liệt mà thẳng thắn như thường ngày, không hề chần chờ vì người trước mặt có mặt mũi quen thuộc. Cho dù đối phương lập tức biến ra vũ khí chống trả thì cũng nhanh chóng bị hắn khống chế.
Sở học cả đời của Phá Quân đều xuất phát từ sự dạy dỗ của hắn, Tham Lang ẩn nấp trong đầu Phá Quân, đương nhiên chẳng thể nào tập luyện nhiều hơn.
Trong vòng mười chiêu Hạ Chỉ Qua đã đánh bại nó, sau khi Tham Lang trúng một đòn nghìn cân hóa vũ của hắn ngã xuống đất, hắn dùng kiếm khí đánh rơi vũ khí của đối phương, sau đó không chút lưu tình đâm thẳng vào ngực nó.
“Cut!”
Ngay lúc mũi kiếm sắp đâm vào ngực, đạo diễn ngoài sân đột nhiên hô dừng.
Mục Đông lập tức dừng lại, cậu tiện tay cắm kiếm xuống một bên, cúi người kéo Tôn Duy còn đang thở hổn hển chưa kịp tỉnh táo dậy.
Đến khi đứng thẳng lại được, dưới chân Tôn Duy vẫn còn hơi nhũn ra.
Mới vừa rồi y gần như cho rằng Mục Đông thật sự muốn giết mình, không ngờ đối phương thật sự có thể diễn tới trình độ ấy. Cảnh này y hoàn toàn bị đối phương dẫn dắt, quả thực không hề có sức chống đỡ.
Rõ ràng trước đây Mục Đông đâu phải như thế.
Tôn Duy không nhịn được liếc mắt nhìn về phía đối phương, nhưng mà hình như Mục Đông đã thoát khỏi vai diễn, sát ý trên mặt khiến y run sợ trong lòng đã biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là bộ dạng yên tĩnh ít lời ngày thường.
Đột nhiên y cảm thấy đối phương có chút đáng sợ.
“Cảnh này qua, trạng thái không tệ, tiếp tục duy trì!” Đạo diễn cầm loa hơi kích động hô lên, hiếm thấy nhìn về phía hai người cười cười, ánh mắt nhìn Mục Đông đặc biệt nóng bỏng hơn một chút.
Cảnh quay này quả thực là kỹ năng diễn xuất của Mục Đông đã bùng nổ, biểu cảm và chi tiết nắm trong tay chưa từng đúng chỗ như thế, thậm chí việc cải biến nội dung kịch bản giữa chừng cũng rất hợp lý, thể hiện cực tốt tính cách và tâm trạng của Hạ Chỉ Qua.
Hơn nữa gã có thể nhận ra, lần này Tôn Duy phát huy tới cực độ cũng hơn phân nửa là bị Mục Đông ảnh hưởng. Tuy rằng trình độ tổng thể không thể gọi là hoàn hảo, nhưng so ra với thân phận người mới thì đã vượt qua mong muốn của gã nhiều lắm rồi.
Đến lúc này gã mới xem như đã hoàn toàn bỏ đi thành kiến với Mục Đông, trước đó gã cứ vì cậu là người mà Thần Hải chỉ định nên quả thật có chút thờ ơ.
“Được rồi, dành thời gian nghỉ ngơi đi, cảnh tiếp theo chuẩn bị!”
Mục Đông nghe vậy cũng không nán lại thêm, lạnh nhạt nói tạm biệt với Tôn Duy rồi quay sang nhìn Ngụy Tiện đang cầm dù bước về phía mình trong ánh mắt phức tạp của y.
Khác với mọi người, Ngụy Tiện nhạy cảm cảm nhận được sự bất thường của cậu.
“Mục Đông, cậu… có khỏe không?” Ngụy Tiện đưa khăn mặt khô ráo cho đối phương, chần chờ hỏi.
“Không có gì.” Mục Đông nhận khăn lau mặt qua loa, hiếm thấy đưa ra yêu cầu muốn rời khỏi trường quay sớm, “Anh Ngụy, tôi muốn về trước.”
Ngụy Tiện lập tức gật đầu, “Được, mau về tắm rửa nghỉ ngơi một lát, đừng để bị lạnh.”
Trong lúc nói chuyện bọn họ đã về tới cửa lều công tác, Ngụy Tiện không đi vào mà trực tiếp nhét dù vào tay Mục Đông.
“Cậu cứ cầm dù về đi, đồ đạc tôi thu dọn giúp cậu, không cần để ý đến đâu.”
Thế là Mục Đông nói cảm ơn, sau đó quay người đi về phía nhà nghỉ.
Về tới phòng cậu liền đi thẳng vào buồng tắm, cởi hết quần áo ướt đẫm ra. Mục Đông mở nước im lặng tắm rửa sạch sẽ, cả việc nước có hơi lạnh cũng chẳng thèm để ý.
Cậu thoạt nhìn rất bình tĩnh, giống như tất cả tâm trạng đều đã phát tiết hết ra trong lúc quay phim vừa rồi.
Sau khi tắm xong Mục Đông thay một bộ đồ mới, tóc còn ướt nhẹp mà đã nằm lên giường, mặc kệ gối đầu ướt một mảng.
Tiếp đến cậu kéo chăn lên, cả người cả đầu đều núp vào trong chăn.
Nửa ngày sau, tiếng khóc nức nở đứt quãng mơ hồ truyền ra, sau đó tiếng vang càng lúc càng lớn, cuối cùng mới không khống chế nổi mà vỡ òa.