*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cmn hôm nay là ngày chó gì, nhất định ông đây bị sét đánh rồi, nếu không sao lại cảm thấy Mục Đông như vầy là đang nói chuyện yêu đương rồi chứ.
—
Ngụy Tiện ra sức vỗ lên mặt mình hai phát, xua tan ý nghĩ vô căn cứ này đi, thế nhưng một lát sau cậu ta vẫn cảm thấy không dễ chịu cho nên liền trực tiếp ngồi xuống cạnh Mục Đông, nheo mắt lại dùng dư quang liếc qua màn hình di động đối phương, muốn nhìn xem rốt cuộc là cậu đang nhắn tin với ai.
Kết quả còn chưa đợi Ngụy Tiện nhìn rõ xem người nhận là ai, Mục Đông đã khóa màn hình lại sau đó dùng tốc độ nhanh nhất nhẹ giọng nêu ra một yêu cầu với cậu ta.
“Anh Ngụy, lát trưa tôi không ăn cơm hộp của đoàn phim đâu, tôi muốn về nhà khách sớm chút.”
Suýt chút nữa Ngụy Tiện đã nghĩ mình bị bắt quả tang nhìn lén, lập tức chột dạ run lên, ánh mắt láo liên, tay cũng lúng túng đến mức không biết phải đặt ở đâu. Cậu ta “Ừ ừ” hai tiếng đáp lại, thế nhưng chờ đến khi tim đập vững vàng mới phản ứng lại được đối phương mới nói gì.
Không ăn cơm trưa? Về nhà khách?
Nhất thời cậu ta không hiểu rõ mục đích của Mục Đông lắm.
Bây giờ nơi bọn họ đang quay là trong vùng núi ngoại thành đế đô, gần như sắp ra khỏi phạm vi đế đô luôn rồi. Môi trường tự nhiên ở khu vực này được bảo vệ khá tốt, có mấy khu bảo tồn thiên nhiên xen lẫn với nhau, có núi có sông có rừng cây, cho nên rất nhiều đoàn phim truyền hình và điện ảnh đều thích quay ngoại cảnh ở đây.
Mấy ngày trước đoàn phim “Bách Quỷ Lục” còn đụng phải một đoàn phim cổ trang khác.
Bởi vì nơi này được các đoàn phim ưu ái nên hơn nửa năm trở lại đây có rất nhiều người trong thành phố thích tới đây cắm trại dã ngoại, vậy nên chung quanh cũng có một nhà khách quy mô không tệ, thiết bị đầy đủ, còn mở thêm một siêu thị, phần lớn các phòng đều có một khu bếp nhỏ.
Đoàn phim “Bách Quỷ Lục” đã quyết định bỏ tiền ra bao hơn phân nửa số phòng nhà khách.
Cho nên có phải là Mục Đông đây đã bị cơm hộp của đoàn phim dằn vặt đủ rồi nên muốn tự nổi lửa?
Nếu đã đồng ý thì Ngụy Tiện cũng không thích đổi ý, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bây giờ chỉ còn một cảnh quay nữa là tới giờ nghỉ trưa, cảnh này là cảnh diễn đôi của nam chính và nữ chính nên Mục Đông cũng chỉ ở cạnh quan sát mà thôi. Mọi khi cho dù không đến lượt mình thì hầu như cậu đều sẽ tập trung hết lực chú ý lên người các diễn viên.
Vậy mà lần này hiển nhiên cậu có hơi mất tập trung, thỉnh thoảng còn cầm di động lên xem một chút, bộ dạng tâm hồn không còn ở đây.
Ngụy Tiện bị vẻ khác thường này của cậu chọc đến mức cào gan cào phổi, rốt cuộc hết nhịn được hỏi một câu.
“Mục Đông… Có phải lát nữa cậu có dự định gì không?”
Mục Đông có chút không yên lòng “Ừ” một tiếng, sau đó liền bồi thêm một câu.
“A Nghiễn muốn tới thăm tôi.”
À, ra là có bạn bè đến tham ban.
Ngụy Tiện yên tâm.
Sau đó thêm mười giây, Ngụy Tiện mới vừa thở phào nhẹ nhõm đột nhiên giật mình một phát, cả người đều muốn nổ tung.
Chờ chút, A Nghiễn?
A Nghiễn????
A Nghiễn??!!
Mẹ nó A Nghiễn là ai hả!! Cái tên quá nhạy cảm này là do tôi nghĩ nhiều rồi ư??!!
Ngụy Tiện bị kích thích vụt một phát đứng bật lên khỏi ghế, lại còn xoay ba vòng tại chỗ nữa. Mục Đông bị phản ứng của cậu ta dọa sợ hết hồn, trước hết có chút khó hiểu theo dõi gương mặt như sắp phát điên của cậu ta một lát, sau đó giống như bỗng nhiên nhớ ra điều gì mà cứng đờ mặt lại.
Gương mặt và vành tai Mục Đông đều đỏ bừng cả lên ngay lập tức.
“Anh, anh Ngụy.” Lúc nói chuyện cậu không dám lớn tiếng, lại vì căng thẳng nên có hơi lắp ba lắp bắp hỏi, “Tôi… tôi chưa nói với anh à…?”
Ngày thứ mười lăm sau khi gia nhập lại vào đoàn phim, rốt cuộc Mục Đông mới hậu tri hậu giác nhớ ra, hình như cậu đã quên nói cho người đại diện biết về việc qua lại giữa mình và Lục Nghiễn Chi rồi.
Sắc mặt Ngụy Tiện hiển nhiên không tốt đẹp gì hơn, bây giờ cả mặt cậu ta đã có vẻ như Thái Sơn sắp sụp xuống, lúc nhìn Mục Đông quả thực khiến cậu lạnh hết cả sống lưng.
“Chưa nói với tôi cái gì?” Ngụy Tiện cũng nhỏ giọng theo hỏi, rồi lại lập tức hối hận sau khi vừa thốt ra khỏi miệng, “Từ từ, đừng nói gì, để tôi chuẩn bị tâm lý chút đã.”
Bây giờ trái tim của cậu ta đang bị nỗi khiếp sợ kinh khủng cùng với tâm trạng kích động ép đến mức muốn nổ tung, căn bản không biết nên bộc lộ vẻ mặt thế nào mới tốt. Nhưng rốt cuộc trong thần sắc cậu ta vẫn mang theo chút vui mừng, tốc độ lúc nói nhanh đến mức gần như nghe không rõ.
“Lục tổng ký thêm với cậu?”
Mục Đông nghe vậy lập tức lắc đầu, trước khi sắc mặt Ngụy Tiện biến thành đen thui liền nhanh chóng tiếp một câu, “Đang quen nhau… cái kiểu nghiêm túc ấy.”
Ngụy Tiện suýt chút nữa không thở nổi.
Rõ ràng cậu ta đang bối rối vì tin tức chấn động này, lúc ngồi phịch xuống ghế lần nữa cũng giống như mộng du, chân díu vào nhau. Ngụy Tiện mất gần năm phút đồng hồ để tiêu hóa tin tức này, chờ tới khi lấy lại được sức lực thì quả thực cậu ta rất muốn ôm lấy Mục Đông hôn một cái.
Trời xanh ơi, cậu ta đúng là vừa chứng kiến kỳ tích.
Tuy rằng từ góc độ nào đó mà nói, Mục Đông vẫn không thể phá vỡ ma chú thời hạn ký kết một tháng, nhưng lại đạt thành quan hệ yêu đương với Lục Nghiễn Chi… Đây là thành tựu mà bao nhiêu thiếu gia tiểu thư con nhà quyền quý cũng không thể đạt được.
Hiện giờ ý nghĩ duy nhất của Ngụy Tiện chính là phải giữ tin tức này cho thật kín, nếu không không biết bao nhiêu người sẽ ném đã giấu tay với nghệ sĩ của cậu ta đây.
“Chúc mừng.” Ngụy Tiện thật lòng thật dạ nhỏ giọng nói, nụ cười trên mặt khiến vành tai Mục Đông đỏ muốn bốc cháy.
—
Lục Nghiễn Chi phải tốn chút công sức mới đậu xe được ở một chỗ tốt có tính bí mật cao.
Hắn cầm hộp giữ ấm không nhanh không chậm đi theo hướng dẫn trên di động, hướng về phía nhà khách Mục Đông nói. Giữa chừng hắn còn bị lạc một lần, cuối cùng tìm tới được chỗ thì cũng mất gần mười lăm phút.
“Mịe, cái nơi quỷ quái gì đây.”
Trước khi bước vào đại sảnh nhà khách, Lục Nghiễn Chi lấy kính râm ra đeo lên. Sau đó hắn cực kỳ bình tĩnh lướt qua vài nhân viên đoàn phim, thuận lợi bước vào thang máy lên tầng hai.
Mới ra khỏi tháng máy đã nhìn thấy Mục Đông đang móc thẻ mở cửa phòng ra khỏi ba lô, thoạt nhìn đối phương chỉ lên lầu sớm hơn hắn một bước, bên cạnh còn có một diễn viên khác đang đứng.
Lục Nghiễn Chi không vội vàng lên tiếng mà thả nhẹ bước chân lại gần sau lưng đối phương, nhìn cậu tạm biệt người kia xong liền cúi đầu cắm thẻ vào khe mở cửa phòng.
Thời điểm cửa mở ra, Lục Nghiễn Chi đột nhiên đẩy một phát không nhẹ không nặng từ sau lưng Mục Đông, trực tiếp đẩy cậu vào phòng, sau đó gấp gáp theo vào rồi trở tay đóng cửa lại.
“Á!” Mục Đông bị hắn đẩy có hơi lảo đảo một chút, theo bản năng muốn quay người lại, vì vậy hắn liền kéo cậu vào ngực, trước khi bị đối phương cho một cùi chõ vào bụng đã xác nhận thân phận thành công bằng một nụ hôn lên thái dương cậu.
“A Nghiễn?” Mục Đông thở hổn hển mấy hơi, hất tay hắn ra xoay người về phía hắn.
“Nhớ tôi không?” Lục Nghiễn Chi không hề có một chút cảm giác tội lỗi nào vì đánh lén người ta, hắn cười cười kéo cậu qua hôn một cái, coi như là triệt để vuốt lông cậu.
Mục Đông nghiêm túc gật đầu, chủ động vươn tay ôm lấy hắn.
Trong lòng Lục Nghiễn Chi lập tức mềm nhũn, không nhịn được ôm cậu xoa xoa, còn mượn cơ hội hôn vài nụ hôn nhỏ vụn lên đỉnh đầu cậu.
“Có đói bụng không? Tôi mang cơm cho em này. Không phải em nói Ngụy Tiện không cho em ăn thịt ư, chúng ta gọi suất có tiêu chuẩn cao nhất.”
Mục Đông nghe vậy liền sáng rực cả mắt, nhưng vẫn giãy dụa duy trì một tia rụt rè, “Mới nãy em quay phim ra nhiều mồ hôi lắm, còn chưa tắm rửa.”
“Ăn xong rồi hãy tắm.” Lục Nghiễn Chi đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên bàn, sau đó mở từng tầng ra, xếp cả bàn đồ ăn.
Ba trong bốn tầng đều là đồ mặn, một phần sườn sào chua ngọt, một phần gạo nếp viên, một phần cá đù vàng chiên giòn, một phần đậu hũ vàng ươm.
Lục Nghiễn Chi nghe rõ tiếng bụng Mục Đông réo vang dội, sau đó không cần chờ hắn hối thúc nữa, báo nhỏ của hắn liền ngồi ngay ngắn xuống ghế, chủ động bưng chén lên múc đầy hai chén cơm, sau đó đẩy một chén tới trước mặt hắn.
Lục Nghiễn Chi nhướn mày, giơ tay lên vỗ một phát vào tay cầm đũa của đối phương, sau đó tàn nhẫn kéo người lên khỏi ghế.
“Rửa tay đi.”
“… À…”
Lúc bị lôi về phía phòng rửa tay, Mục Đông còn không nhịn được quay đầu lại nhìn bàn cơm ba bốn lần. Chờ đến khi cậu rốt cuộc cũng được ăn thịt như ước nguyện, Lục Nghiễn Chi cảm thấy trong nháy mắt ấy địa vị của mình trong lòng đối phương sợ là phải tụt lại một chút.
Bữa cơm này ăn đến gió cuốn mây bay.
Lục Nghiễn Chi biết đối phương sẽ không nhịn được ăn nhiều, cho nên số lượng mỗi món đều không nhiều lắm, hơn nữa lúc Mục Đông ham ăn hắn còn cướp đồ ăn với cậu, bấy giờ mới không để cho cậu ăn quá no.
Có điều có thể có thịt ăn Mục Đông đã thỏa mãn lắm rồi, cho nên cậu chẳng hề tính toán vụ thịt trong chén bị cướp đi. Sau khi ăn xong cậu liền giúp Lục Nghiễn Chi thu dọn bàn ăn sạch sẽ, sau đó xoa bụng lắc lư vào phòng tắm tắm rửa.
Lục Nghiễn Chi cảm giác bộ dạng chậm rì rì này của cậu y như một con mèo vừa được cho ăn uống no nê, khiến ai nhìn vào đều muốn cưng nựng mạnh mẽ. Hắn nghe tiếng nước tí tách trong buồng tắm, nhất thời liền cảm thấy đầu ngón tay ngưa ngứa, muốn bắt người về sờ một phen cho đã.
Đến khi Mục Đông với cơ thể thả lỏng, chỉ mặc một áo choàng tắm bước ra khỏi phòng thì Lục Nghiễn Chi mới được trải nghiệm sâu sắc cái cảm giác ấm no sinh dâm dục.
Tính toán tỉ mỉ một chút thì cả nửa tháng rồi hắn không gặp đối phương.
“Lại đây báo nhỏ, cho tôi ôm một cái.”
Mục Đông đang cầm khăn lau tóc, nghe vậy có chút chần chờ dừng chân. Bản năng cậu nhận thấy ánh mắt của đối phương có gì đó sai sai, nhưng một giây tiếp theo vẫn thả lỏng cảnh giác mà nghe lời bước lại gần bên hắn.
Cậu cho là Lục Nghiễn Chi sẽ đứng lên khỏi giường ôm mình, nhưng đối phương lại chẳng có vẻ gì là muốn đứng dậy. Một giây sau Mục Đông liền cảm thấy eo căng chặt, bị Lục Nghiễn Chi trực tiếp nắm lấy thắt lưng áo choàng tắm kéo xuống, đổ nhào lên người hắn.
Lục Nghiễn Chi thừa dịp cậu mất trọng tâm mà ôm lấy eo cậu, đồng thời cậu còn cảm giác được cái tay khác của đối phương đang ở trên mông mình, khiến cậu không thể không mở rộng hai chân, mặt hướng về phía đối phương ngồi khóa trên đùi hắn.
Nhịp tim Mục Đông lập tức rối loạn, cậu thở hổn hển một chốc, tới tận khi được người ta dịu dàng ôm vào lòng hôn lên ngực lên cổ một cái mới run bắn lên, hơi mất tự nhiên muốn đứng dậy.
Mục Đông phát hiện hạ thân của mình đang đặt ngay nơi ấy của đối phương, điều này khiến eo cậu tê dại mất một lúc, mơ hồ có chút cảm giác nguy hiểm.
Quả nhiên Lục Nghiễn Chi liền trực tiếp thò tay vào áo tắm người trong lòng, hắn chọn một chỗ có thể dùng quần áo che đi trên vai đối phương rồi nhẹ nhàng gặm cắn, đồng thời còn xoa xoa eo lưng cậu, nơi da dẻ ấm áp vẫn lưu chút ẩm ướt.
Mục Đông bị mò mẫm lập tức dậy tinh thần, lúc không bị Lục Nghiễn Chi trêu chọc tính dục của cậu vốn không mạnh lắm, mấy ngày nay việc quay phim lại gấp rút nên cậu cũng chỉ mới tự an ủi một lần hồi tuần trước.
Lần đó cũng là do Lục Nghiễn Chi cố ý nói mấy lời hạ lưu trong điện thoại kích thích cậu tới không chịu nổi, cho nên cậu mới có thể thỏa mãn ý đồ của đối phương, trong lúc nói chuyện vừa tự an ủi vừa rên rỉ ra tiếng cho hắn nghe.
Nhớ lại loại trải nghiệm khó chịu này Mục Đông càng thêm không chịu nổi, chỉ cảm thấy hạ thân sắp cứng lên, ngay lúc này Lục Nghiễn Chi lại cúi đầu cắn vào đầu v* cậu cách một lớp áo tắm, tay thì vân vê vò bóp mông cậu, khiến cho chỗ đó vừa hơi xót vừa mềm nhũn, hợp với cơn đau đồng thời truyền tới từ ngực kích thích cậu phát ra tiếng hừ nho nhỏ.
Lục Nghiễn Chi vẫn cứ bóp lấy mông cậu không tha, dời trận địa nhẹ nhàng chuyển sang cắn yết hầu cậu, liếm đầu lưỡi qua nơi hơi nhô lên kia, làm cho Mục Đông không khống chế được nuốt nước bọt, hầu kết lăn qua lăn lại.
Mục Đông bị đùa bỡn chưa được bao lâu đã cương, mà cái thứ dính sát vào hạ thể cậu cũng vừa cứng vừa nóng, cách một lớp quần vẫn khiến cậu cảm nhận được sự tồn tại của vật nhỏ dưới háng đối phương.
Đến mức độ này, không chỉ Lục Nghiễn Chi muốn nhân cơ hội nghỉ trưa dành thời gian chịch một phát, mà ngay cả người trên người hắn cũng đã bị khơi dậy hứng thú, không hề có ý định kháng cự.
Mục Đông thả lỏng cơ thể choàng tay ôm nhẹ lấy đối phương, lúc bị làm đến thoải mái liền tóm lấy áo sơ mi của Lục Nghiễn Chi, vò nó lung ta lung tung đến mức nhăn nheo mà không hề có cảm giác áy náy, thoạt nhìn vô cùng phối hợp.
Lục Nghiễn Chi nhanh chóng chọc ghẹo đủ con mèo lớn trong lòng, hắn đưa ngón tay chen vào khe mông đối phương, ấn ấn vào miệng huyệt của cậu, sau đó vừa chuyển động ngón tay xoa bóp phần bắp thịt sát cạnh miệng huyệt, vừa vươn một tay khác tới ba lo cuối giường, định mò tìm tuýp vaseline.
Nhưng mà hắn vừa mới mất nhiều công sức móc vaseline từ dưới đáy xấp kịch bản ra thì chàng trai vốn sắp nhuyễn thành một bãi trong lòng hắn lại đột nhiên cứng đờ người, bỗng dưng ngồi thẳng dậy rồi còn thử lui về phía sau.
Lục Nghiễn Chi nhíu nhíu mày, tóm lấy eo đối phương kéo người trở về, hạ thể cứng rắn của hai người đụng vào nhau khiến cho bọn họ đồng thời phát ra tiếng hít khí và rên rỉ.
“Em làm loạn cái gì?” Lục Nghiễn Chi nhẹ nhàng vỗ một phát vào mông đối phương, nhưng lại phát hiện vẻ mặt của Mục Đông hơi sai sai.
Thậm chí đối phương còn dùng tay chặn lồng ngực hắn lại, tuy rằng trên mặt vẫn còn mang theo nét ửng hồng vì tình dục, thế nhưng lại có chút né tránh không dám nhìn hắn.
“A Nghiễn… Em, em đột nhiên nhớ ra, chiều nay em còn phải diễn cảnh treo trên dây…”
Lục Nghiễn Chi vốn đang định đâm đầu ngón tay vào miệng huyệt đối phương, nghe vậy không khỏi khựng một chút dừng động tác lại.
“…” Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào mặt Mục Đông nửa ngày, mãi cho đến khi cổ cậu đều đỏ rực lên khẽ run rẩy cúi đầu xuống, chẳng biết là vì sợ hắn hay thế nào.
Lục Nghiễn Chi quả thực cũng bị chọc tức tới nở nụ cười.
Hắn thẳng tay tóm lấy người bên trên ném lên giường, sau đó không chờ đối phương kịp chống người dậy đã trực tiếp vén áo tắm cậu lên ra sức quất một phát vào mông cậu.
“Ai da!” Mông Mục Đông vốn đã bị hắn nắn bóp đến lưu lại dấu tay nhợt nhạt, bây giờ còn trúng đòn, nháy mắt đã đỏ bừng lên một mảnh, thậm chí không khống chế được run rẩy hồi lâu.
Ngọn lửa trong lòng Lục Nghiễn Chi hoàn toàn bùng cháy.
Bất kể người đàn ông nào đang chuẩn bị đề thương ra trận lại bị tạt một xô nước lạnh đều sẽ tức giận, bây giờ hắn tức đến mức muốn đánh đòn người này tới bật khóc, cuối cùng vẫn nhịn xuống lắm mới không ra tay.
Trong lòng Mục Đông lúc này chột dạ muốn chết, trúng đòn cũng chẳng dám phản kháng, chỉ thành thành thật thật nằm lỳ trên giường giả chết, cả tính khí cứng ngắc chĩa chĩa xuống giường cũng đâu dám cọ, có khó chịu tiếp nữa cũng chỉ có thể kìm nén.
May mà Lục Nghiễn Chi đánh cậu một phát liền ngừng tay, Mục Đông thấp thỏm đợi nửa ngày, thấy đối phương không đánh mình tiếp mới quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lục Nghiễn Chi vốn đang đè nén lửa dục xuống nhìn cậu chằm chằm, tầm mắt hai người lập tức chạm vào nhau, Mục Đông liền run bắn lên.
Cũng may Lục Nghiễn Chi tức thì tức, phát tiết một chút xong liền bình tĩnh lại. Huống hồ gì báo nhỏ của hắn còn tỏ vẻ ngoan ngoãn nhận sai rất nhu thuận, khiến cho hắn rốt cuộc cũng không xuống tay trừng phạt cậu được.
“Không thể làm mà còn câu dẫn tôi, có phải em thích ăn đòn không, hửm?” Hắn vươn tay xoa xoa bờ mông hằn rõ dấu tay của đối phương, sau đó kéo áo tắm bị vén lên của cậu xuống, bọc người lại kỹ lưỡng.
Mục Đông nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng giọng điệu Lục Nghiễn Chi lúc nói chuyện không được tốt lắm, nhưng hành động ôn hòa này rốt cuộc cũng khiến cậu có thể giải trừ cảnh báo.
“Em không có.” Thậm chí cậu còn dám nhỏ giọng nghiêm trang đáp trả lại một câu.
“Nói không câu dẫn tôi, sao lại không mặc quần lót mà ngồi lên đùi tôi?” Lục Nghiễn Chi sửa sang lại quần áo cho Mục Đông xong cũng cởi giày ra leo lên giường. Hắn nằm xuống cạnh cậu kéo người ôm vào lòng, Mục Đông tựa lưng vào lồng ngực hắn, hạ thể vẫn còn cứng rắn của hắn liền kề sát ngay mông cậu.
Mục Đông căn bản không dám trốn, mặc dù bị đối phương siết chặt eo chọc hạ thể vào người tới hai lần, cậu đều vẫn tỏ vẻ mặc cho hắn tùy ý thao túng.
“… Em còn chưa kịp mặc, anh đã kéo em.” Có điều cậu vẫn đáp trả lại theo bản năng, dường như vốn không ý thức được chính mình đang tranh luận.
“…” Nhất thời Lục Nghiễn Chi cảm thấy như lên đồng, vậy mà lại có thấy bị chống đối có chút thoải mái.
Hắn nâng niu người này trong tay nuông chiều hơn nửa tháng, rốt cuộc cũng đạt được chút thành tựu. Điều này khiến hắn không nhịn được cúi đầu hôn lên vị trí sau tai nhạy cảm của đối phương, làm cho người ta ngứa ngáy đến mức rụt vào ngực hắn. Lục Nghiễn Chi liền thuận lý thành chương ôm lấy cậu chặt hơn chút nữa, sau đó vừa quấn lấy chân Mục Đông chậm rãi cọ cọ hạ thân vào chỗ nhạy cảm của cậu, vừa thò tay vào bên trong vạt áo mở rộng của đối phương, xoa nắn nhào nặn cơ ngực rõ ràng của cậu.
Mục Đông vốn vẫn cương, dương v*t còn bị chính chất lỏng tuyến tiền liệt của mình thấm ướt. Hiện giờ bình tĩnh rồi lại tiếp tục bị đùa bỡn, điều này khiến cho bụng dưới của cậu như dấy lên một ngọn lửa nóng bỏng, trong lòng cũng mơ hồ ngứa ngáy liên tục.
Mục Đông vốn cho là Lục Nghiễn Chi muốn đổi cách khác để hai người đều phát tiết ra ngoài, thế nhưng cậu bị hắn siết chặt eo đùa bỡn một hồi lâu cũng không thấy đối phương có thêm hành động thực tế gì khác.
Cậu bỗng nhiên hoài nghi rằng mình đã nghĩ sai, có khi Lục Nghiễn Chi chỉ muốn vuốt ve ôn tồn một hồi chứ không dự định làm tiếp. Thế nhưng bây giờ cả người cậu đều bị gợi lên tình dục, đang khó chịu muốn trực tiếp tự an ủi, mỗi lần mông bị cọ vào đều tê tê dại dại, thậm chí còn có chút khát vọng muốn được lấp đầy.
Mục Đông không khỏi xấu hổ nóng bừng cả mặt, lại bị dục vọng trói buộc, run cổ họng chủ động thốt ra lời cầu hoan.
“A Nghiễn… Sờ, sờ sờ em.”
Lục Nghiễn Chi nghe vậy suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, trong lòng quả thật cũng bị giọng nói mềm nhũn trầm thấp của đối phương làm tan chảy thành nước. Thế nhưng lúc mở miệng ra hắn vẫn tỏ vẻ rất bình thản, dường như chẳng hề bị lay động tí nào.
“Tôi đang sờ em đây còn gì, phải sờ sao nữa đây, cảm thấy ngực thoải mái không.”
Mục Đông nghe vậy liền run run một chút, nửa ngày cũng chẳng nói nên lời, ngực còn phập phồng kịch liệt, giống như sắp hít thở không thông vậy. Nửa ngày sau cậu mới quyết tâm nắm lấy bàn tay đang động đậy loạn xạ của đối phương, cổ tay run rẩy đưa tay hắn xuống phía thân dưới.
Cuối cùng cậu cũng hiểu được là mình lại bị Lục Nghiễn Chi đùa bỡn. Vì vậy cậu liền thẳng thắn lấy mặt mũi ra cược, muốn dùng cách thức thẳng thừng này lấy lòng đối phương, bồi thường một chút cho sai lầm lúc trước của mình.
Quả nhiên Lục Nghiễn Chi vô cùng hưởng thụ sự chủ động của cậu, vừa mới bắt được tính khí của cậu liền ra sức siết lấy xoa xoa mấy lần. Phút chốc Mục Đông thoải mái đến duỗi thẳng eo, đỉnh dương v*t cũng tràn ra một luồng chất lỏng, khiến cho ga giường dưới thân ướt đẫm một mảng.
“Ưm a! A… Haaa…”
Lục Nghiễn Chi bị tiếng rên dài này câu dẫn ngay lập tức, rốt cuộc cũng hết nhịn xuống để dằn vặt đối phương nổi nữa rồi. Hắn dùng bàn tay còn lại cởi dây nịt và quần mình ra, sau đó móc dương v*t từ trong quần lót ra ngoài, trực tiếp cọ vào khe mông Mục Đông.
“A ưm!” Mục Đông bị xúc cảm vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng phía sau làm cho há miệng thở hổn hển, nhất thời còn không khống chế được co rút miệng huyệt mấy lần. Ngay sau đó cậu liền bị Lục Nghiễn Chi nhẹ nhàng đè lại, bộ dáng hắn cũng rõ là nhẫn nại đã lâu, lúc cọ vào người cậu vừa nhanh vừa mạnh, phảng phất như đang thật sự chơi cậu vậy.
Mục Đông bị đụng đến mức thân thể lay động liên tục, khí cụ phía trước cũng được chiếu cố cẩn thận, đương nhiên đạt được một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả bằng lời, không khỏi chủ động lắc eo đón ý hùa theo động tác của đối phương.
Lục Nghiễn Chi bị sự phối hợp của người dưới thân câu dẫn đến càng ngày càng nghiện, không nhịn được muốn nói chút lời hạ lưu kích thích đối phương.
“Báo nhỏ, thích bị cọ khe mông ư? Sao em lại ẩm ướt đến mức này cơ chứ, chỉ bị tôi cọ vào miệng huyệt thế này đã thoải mái muốn bắn ra?”
Mục Đông bị nói tới độ cả người bắt đầu run rẩy, đến cơ bắp trên mông cũng căng ra, trái lại càng khiến Lục Nghiễn Chi thêm không kiêng kỵ gì ma sát giữa khe mông. Khe mông Mục Đông đã bị chất lỏng tuyến tiền liệt của đối phương làm cho vừa ẩm ướt vừa dính dấp, lúc Lục Nghiễn Chi cố ý bóp mông cậu lại ép chặt dương v*t vào giữa, thậm chí bụng dưới của cậu còn co rúm liên tục, giống như là thật sự muốn lên đỉnh vậy.
Mục Đông cắn môi, dùng tiếng rên rỉ đứt quãng để che giấu đi sự quẫn bách trong lòng, mặc dù bị cười cợt như vậy cũng chẳng hề mở miệng phản bác.
Cậu sợ bị Lục Nghiễn Chi phát hiện ra bí mật của mình.
Trên thực tế dương v*t cậu càng bị xoa nắn thoải mái thì cậu lại càng có cảm giác muốn mà không được. Động tác của đối phương lúc thao lộng khe mông cậu vừa nhanh vừa tàn nhẫn, khiến cho miệng huyệt của cậu cũng không ngừng bị ma sát mạnh mẽ.
Mục Đông đã dần quen với việc dùng phía sau chịu đựng thứ thô cứng của đàn ông, lúc này không chiếm được đương nhiên sẽ khiến cậu cảm thấy có hơi trống rỗng, giống như mất đi cái gì đó vậy.
Chuyện thế này sao cậu dám để Lục Nghiễn Chi biết, nếu như bị đối phương phát hiện thì sợ là cậu sẽ bị trêu chọc đến khóc lên mất.
Trên thực tế Lục Nghiễn Chi luôn luôn biết phải bắt nạt cậu ra sao mới có thể làm cậu không chống đỡ nổi, cứ coi như cậu đã hết sức che giấu sự bất mãn của mình rồi, cuối cùng vẫn cứ bị hắn trêu đùa tới mức quân lính tan rã.
“Mục Đông, em thật nhiệt tình ghê. Eo lắc lợi hại đến vậy là muốn câu dẫn tôi làm em à?” Cổ áo sơ mi của Lục Nghiễn Chi đã bị chính mồ hôi của hắn thấm ướt, thừa dịp tính dục tăng vọt, lời nói càng lúc càng rõ ràng, không chỉ kích thích đối phương mẫn cảm hơn mà cũng khiến cho chính hắn hưng phấn đến mức run run ngón tay.
“Em… Aaa! Em không có… là anh… Ưm a!”
“Tôi chỗ nào? Không phải em kéo tay tôi đòi tôi sờ sờ em hả, sao nào, được sờ sướng rồi liền không chịu thừa nhận?”
Mục Đông bị nói tới mức căn bản không đáp nên lời, nếu như không phải không còn sức quay đầu lại thì nhất định cậu phải trừng đối phương một cái thật sắc mới được.
“Là, là do anh… Ư… Ưmmm, anh sờ em trước…” Lăn qua lộn lại cậu chỉ phản kích được một câu, cái bộ vốn từ nghèo nàn này khiến Lục Nghiễn Chi thích đến mức ngứa ngáy trong lòng.
“Báo nhỏ, em học xấu.” Lục Nghiễn Chi không nhịn được lại gần hôn đối phương vài lần, ngoài miệng vẫn cứ không buông tha cho cậu, “Là ai dạy em đổ hết trách nhiệm lên người tôi vậy, hửm?”
Mục Đông được hôn đến hoàn toàn chẳng còn sức chống đỡ, vậy mà nghe xong vẫn bị logic như lưu manh của đối phương chọc giận tới run rẩy.
“Rõ ràng chính là anh…”
“Còn tranh luận.” Lục Nghiễn Chi nhịn không được bật cười, tay lại đột nhiên bắt lấy dương v*t đối phương bóp một phát, sau đó không chút lưu tình mà dùng đầu ngón trỏ khẩy liên tiếp vào linh khẩu liên tục trào ra chất lỏng của Mục Đông.
“Nói, là ai câu dẫn ai, hửm?”
“Ưmm a!” Mục Đông bị tập kịch đột ngột liền phát ra tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, toàn bộ cơ thể đều giật một phát, thậm chí không nhịn được giãy giụa. Màng mỏng nơi đỉnh linh khẩu quá mức mẫn cảm đâu chịu nổi kích thích to lớn tới vậy, bây giờ đang như thiêu như đốt vì phải gánh vác khoái cảm cực mạnh thế này, khiến cho Mục Đông trong nháy mắt còn có cả một loại ảo giác không khống chế nổi, gần như chỉ bị làm hai ba lần là sẽ lên tới cao trào.
Cậu không nhịn nổi mà cầu xin tha thứ, phun ra hết những lời Lục Nghiễn Chi muốn nghe để lấy lòng đối phương, chỉ mong có thể nhanh chóng chết thúc loại dằn vặt khiến người ta xoắn xuýt như độc dược này lại.
“A… Là, là em, a… Đừng mà… Là lỗi của em, là em câu dẫn anh… Ư, ưmmm!”
Nháy mắt Lục Nghiễn Chi thỏa mãn đến mức trong lòng nóng bừng lên, nhất thời hạ thân càng đâm chọc kịch liệt hơn, nhìn như muốn tiến thẳng vào huyệt đạo cậu luôn vậy.
“Ừm, bây giờ mới ngoan.” Hắn hổn hển khen ngợi một câu, sau đó rốt cuộc cũng tha cho linh khẩu đối phương, ngược lại chuyển hướng qua chỗ nếp nhăn ngay quy đầu cậu, dùng sức siết thật chặt, quay tròn tuốt động nhanh chóng.
“Ưmm a–!” Thân thể Mục Đông trong lòng hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt, tiếng rên rỉ cũng run lẩy bẩy như một con cá thiếu dưỡng khí. Tính khí trong tay Lục Nghiễn Chi cũng co rút liên tục, chưa tới hai lần đã tước vũ khí đầu hàng trên tay hắn, bắn đầy cả tay.
Sau khi đối phương cao trào Lục Nghiễn Chi cũng không buông tay ra, trái lại vẫn nắm lấy dương v*t chưa nhuyễn xuống của cậu xoa xoa liên tục. Lúc này người dưới thân hắn hoàn toàn đâu chịu nổi kích thích, vì trốn tránh bàn tay đối phương mà gần như là liều mạng ưỡn mông về phía hạ thân hắn.
“Đừng, đừng sờ nữa! A… Haaa…”
Lục Nghiễn Chi bị kích thích ngoài dự tính này khiến cho hơi thở rối loạn, rốt cuộc cũng sung sướng bắn ra giữa khe mông trơn trợt của Mục Đông. Tinh dịch hắn làm cho vùng quanh miệng huyệt cậu rối tinh rối mù, còn dính không ít lên bờ mông đỏ bừng, thoạt nhìn thậm chí còn rất giống như vừa bắn tinh vào trong liền bị đường ruột đẩy ngược ra ngoài.
Lục Nghiễn Chi không nhịn được tách khe mông bị hắn chơi đến sưng tấy kia ra, nhìn kỹ xem tinh dịch của mình trượt theo khe hở xuống dưới thế nào, rồi lại bị miệng huyệt liên tục đóng mở kia của Mục Đông khẽ hút lấy.
Hình ảnh này quả thực quá kích thích, rõ ràng hắn vừa mới bắn ra, vậy mà giờ đã lại có hơi muốn.
Nhưng mà Mục Đông hiển nhiên là bị ánh mắt trắng trợn của hắn đâm đến mức hết chịu nổi, trên người cậu vẫn còn bẩn nhưng lại liều mạng muốn tung chăn ra che lấy cơ thể mình.
Lúc này tâm trạng Lục Nghiễn Chi đang tốt, vì vậy liền tốt tính ôm người ta vào lòng cẩn thận dỗ dành, lại còn hôn lên trán và khóe môi cậu nữa.
Ài, tuy rằng không thể thật sự ăn vào miệng, nhưng mà quả nhiên báo nhỏ của hắn có bắt nạt thế nào cũng đều là bộ dạng ngon miệng như vậy.
Lục Nghiễn Chi hài lòng, không nhịn được cúi xuống hôn người trong lòng một cái.